Chương 12
Dáng vẻ người này nhìn thật là quen.
"Vincent?" Tôi chớp chớp mắt, người vẫn không biến mất, "Vincent?" Tôi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, "Anh sao lại ở đây?"
Sắc mặt Vincent không dễ nhìn, nhìn thấy tôi cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã giấu đi cảm xúc, nhè nhẹ gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Thật khéo a Yoo Jin, anh đến thăm hỏi một vị trưởng bối."
Tầng này chỉ có hai hộ gia đình, trưởng bối mà cậu ta tới thăm hỏi chẳng lẽ là ba mẹ JB?
"Yoo Jin, cậu đây là?" Mẹ tôi nghi hoặc nhìn Vincent.
"Mẹ, đây là bạn học đại học với con, Vincent." Tôi giới thiệu hai bên, Vincent thoải mái chào hỏi mẹ tôi, xong lại quay đầu nói với tôi: "Anh còn có việc, đi trước một bước, hôm khác nói chuyện tiếp nhé."
Tôi ngẩn ngơ gật đầu cười cười, tận đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới mờ mịt hồi phục tinh thần.
"Cậu thanh niên đó nhìn qua cũng không tồi a." Mẹ tôi nói, "Nhìn có vẻ giông giống JB, không biết có phải họ hàng của của JB không. Jinnie, con có biết hay không?"
"A? Giống ư?" Tôi nghi hoặc nghĩ lại dáng vẻ Vincent, thật là không cảm thấy hai người giống nhau. Con mắt nhìn người của mấy người già này thật là rất kỳ quặc, tôi nghi ngờ cái mà bọn họ bảo giống chính là cái gáy giống nhau. "Con chưa từng nghe Jaebum bảo Vincent là họ hàng với anh ấy."
"Vậy sao." Mẹ già cũng là thật đơn thuần đã tin rồi, "Có lẽ những người tài giỏi lớn lên đều giống nhau đi."
Đối với câu này, tôi chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng.
Không biết có phải do ảo giác của tôi không, không khí nhà họ Lim cũng có chút kỳ quái. Vẻ mặt ba Lim xấu hổ, nét cười của mẹ Lim thật cứng ngắc, đến người thần kinh thô như tôi cũng cảm nhận được, chuyện này chứng minh tình huống nhất định rất nghiêm trọng. May mắn là có người thần kinh còn thô hơn là mẹ già nhà tôi, làm bầu không khí náo nhiệt, nên bàn cơm mới không quá mức lạnh lẽo.
"Bà thông gia, các vị nói chuyện kết hôn này nên làm thế nào mới tốt?" Mẹ già hăng hái hỏi.
"Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm, ông bà cảm thấy thế nào?" Mẹ Lim mỉm cười hỏi lại.
"Đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt!" Mẹ già lấy tinh thần Olympic ra để làm tiệc cưới cho tôi, tôi cảm thấy áp lực quá lớn, dưới bàn len lén kéo áo bà, ý bảo bà có chừng mực. Bà rõ là không nhận được tín hiệu của tôi, giương nanh múa vuốt bày ra tổng kế hoạch của bà.
Tôi bất lực rên rỉ, "Mẹ,, không thể phô trương lãng phí ..."
Mẹ già kéo áo về, khinh bỉ liếc tôi một cái.
Bà làm như vậy, áp lực lên ba mẹ Lim có lẽ còn lớn hơn cả tôi. JB nói gì mà cưới tôi không dễ, đến giờ phút này tôi cuối cùng cũng hiểu ...
Tôi lấy cớ thân thể không thoải mái, vội vã chuồn đi. Mẹ Lim đưa tôi vào trong phòng JB, để trưởng bối bọn họ tự thương lượng chi tiết việc cưới xin. Tôi nằm trên giường JB, nghe được giọng mẹ tôi bàn chuyện trên trời dưới bể truyền từ bên ngoài vào, bất lực, bất lực ...
Đây là lần thứ hai tôi đến nhà JB, cũng là lần thứ hai vào phòng JB. Phòng anh rõ ràng là thường xuyên được quét dọn, tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Giá sách của anh và của tôi thật khác biệt, trên giá của tôi là đủ loại truyện tranh, tiểu thuyết, cái loại có nội hàm nhất cũng chỉ là sách giáo khoa môn chính trị cấp III, giá sách của anh vừa nhìn thấy đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, loại không có nội hàm nhất cũng sâu sắc hơn sách giáo khoa chính trị cấp III.
Lúc đến lần trước, tôi còn vờ vịt cầm một quyển dở ra xem, đọc chưa đến trang thứ ba, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Giữa tôi và JB khác biệt quá lớn a, lực sát thương của những môn như tài chính kế toán với tôi thật là quá kinh khủng.
Có thể nói, lòng dạ JB, là bị tôi từng chút từng chút như vậy kéo mở ra, anh thường xoa đầu tôi nói: "Chuyện này còn chịu được, thì còn chuyện gì không thể chịu đựng ..."
Như cái dạng tôi đây anh còn có thể nhịn được, còn có chuyện gì là không chịu được nữa.
Ngủ trên giường anh, bỗng thấy nhớ anh vô cùng a ...
Tôi vừa lần mò trong phòng anh, vừa gọi điện cho anh.
Đúng vào giờ cơm chiều, anh hẳn là cũng đã về tới nhà, điện thoại reo ba hồi là anh đã nhận.
"Jaebum, đoán xem giờ em đang ở đâu?"
"Trong phòng anh." JB lập tức trả lời.
Tôi bị dọa đến rùng mình, quay trái ngó phải, "Làm sao anh biết?"
"Em bây giờ có phải đang hết nhìn đông lại nhìn tây không?" JB cười nhẹ một tiếng:
Tôi nuốt ực nước miếng, "Được rồi, anh đoán đúng rồi ... Em nói cho anh là tối nay sẽ tới nhà anh ăn cơm khi nào a?"
"Em chưa nói, mẹ anh nói. Sao em lại chạy trốn vào trong phòng anh thế?"
"Anh thông minh như vậy, đoán tiếp đi." Tôi vừa lần mò giá sách anh, vừa trêu chọc anh.
"Ờm ... Em không ngăn nổi hỏa lực của mẹ vợ đúng không?"
Hai chữ "mẹ vợ" của JB nháy mắt làm tôi lại đầy máu sống lại, còn khiến người ta rộn ràng.
"Đúng thế. JB, chúng ta là con người thế hệ mới, hẳn là nên xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, không nên phô trương lãng phí, anh nói đúng không? Tiền nhiều khó kiếm a, tiền lương của em mới hơn 3000 ..."
"Tính giác ngộ của em càng ngày càng cao, đáng khen ngợi. Có điều chuyện như kết hôn này, cả đời chỉ có một lần, vui là được rồi. Với lại chỉ tổ chức trong gia đình có thể phí phạm bao nhiêu chứ!." Bên kia truyền tới "ting" một tiếng, hình như là tiếng lò vi sóng.
Mấy lời JB nói trong lúc lơ đãng lại luôn có thể dễ dàng dỗ dành cho tôi vui lên.
Tôi cười tủm tỉm nói: "Em sợ anh chịu áp lực lớn a. Không có em ở nhà, anh chỉ có thể ăn đồ nấu bằng lò vi sóng, lại nhớ cô vợ hiền này đi."
"Uhm, nhớ rồi. Thật là tự do nhàn nhã." Một câu khiến tôi vui, một câu lại làm tôi lo a ...
"JB ... nét mực phai màu chưa?" Tôi cười không có hảo ý. "Phai màu thì phải nhớ tự tô lên nghe chưa."
JB khẽ thở dài: "Em quả nhiên là rảnh quá mà ... mấy ngày nay không chạy loạn khắp nơi chứ?"
"Không có ..." Tôi kéo dài âm cuối, "Chỉ là đưa Kelly đi thăm thú thành phố A, chiều này còn tới trường cũ của anh. Jaebum, anh đã từng ăn uống ở quán trà sữa ngoài trường ấy ư? Ông chủ ở đấy là fan trung thành của anh đấy!"
"Không có ấn tượng."
"Chú ấy còn nói, anh và Fendy là đôi kim đồng ngọc nữ."
"Jaebum, hồi cấp III anh và Fendy từng qua lại sao?" Tôi hỏi thật cẩn thận.
"Yang Yoo Jin..." Giọng JB hơi trầm xuống, "Sách viết thật đúng, phụ nữ có thai thích suy nghĩ linh tinh."
Tôi lặng lẽ rơi lệ. "Nói bậy, rõ ràng là Kelly suy nghĩ linh tinh, em đối với Lim đại nhân ngài mở miệng là tin ngay. Anh xem loại sách lậu gì thế!"
"Sách em mua về đấy." JB dừng một chút, "Hình như chính em cũng chưa đọc qua nhỉ?"
"Đấy không phải chuyện quan trọng ..." Tôi ngăn lại đề tài, "Quan trọng là em tuyệt đối tin tưởng vào sự trong sạch của anh được chưa?"
"Rất tốt. Anh không thân với Fendy, người khác nói thế nào kệ họ. Em tuy rằng ngây ngô khờ dại, nhưng hình như cũng không phải loại dễ lừa như vậy đi?"
"Đấy là đương nhiên!" Tôi đắc ý ưỡn ngực, " Cuối cùng em báo cho ngài một sự kiện!"
JB khẽ cười ra tiếng, "Uhm, nói đi."
"Em vừa mới gặp Vincent ở trước cửa nhà anh!"
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, tới tận khi tôi tưởng là mình không cẩn thận cúp điện thoại rồi, mới truyền tới giọng lạnh như băng của JB.
"Anh ta tới làm cái gì?"
Câu hỏi này thật lại làm khó tôi.
"Không rõ a ... Có điều vẻ mặt bác trai bác gái có vẻ là lạ. JB, anh cũng không nói cho em biết quan hệ giữa anh và Vincent cũng không phải bình thường nhá!" Tôi nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của ba người, thấp thỏm hỏi một câu, "Nhà anh nợ tiền nhà cậu ta sao?"
Trong đầu tôi nghĩ, chắc là ba Lim đánh bài, tìm tới nhà Vincent vay nặng lãi một khoản tiền lớn, kết quả là bị Vincent tìm tới cửa, cho nên vẻ mặt ba Lim xấu hổ, nụ cười của mẹ Lim cứng ngắc ... Như vậy hình như cũng tìm được lý do cho việc JB cố gắng kiếm tiền , lại còn quan hệ không tốt giữa JB và Vincent, với cả nguyên nhân tại sao JB không muốn tôi và Vincent quá thân thiết ...
JB im lặng một lát, khẽ thở dài, "Jinnie, đừng suy nghĩ lung tung nhiều như thế, chuyện này không liên quan tới em, cứ chịu khó ở nhà đi, anh sắp về rồi."
Tôi rầu rĩ đáp lời: "Uhm"
"Còn nữa, nhớ kỹ, không được qua lại với Vincent!" Giọng JB nghe có vẻ vô cùng nghiêm túc, tôi phải thể hiện thái độ quyết tâm vững chí.
Có điều nói đi thì cũng nói lại, tôi với Vincent không thân, qua lại với cậu ta làm cái gì? Lần trước, trên xe cậu ta nói mấy lời đó có lẽ là vô tâm thôi, dù sao tôi không những là gái đã có chồng mà bụng còn lớn thế này rồi. Ai lại cảm thấy có hứng thú với một phụ nữ đã lớn bụng lại không phải là mang con của mình?
Tôi chỉ có thể nói, JB là vì tự thấy tôi tốt, coi tôi như một cái bánh thơm ngon, cứ tưởng người khác ai cũng thèm rỏ dãi tôi giống như anh – thở dài, làm người quả nhiên không thể quá xuất sắc!
Nhìn thấy mấy người lớn bên ngoài nói chuyện cũng sắp xong rồi, tôi căn đúng thời gian hỏi JB một vấn đề cuối cùng: "Jaebum, anh có để ý chuyện sinh con trai hay con gái không?"
JB sững người một chút, "Em để ý à?"
"Bây giờ đang kế hoạch hóa gia đình mà, anh lại là con một, ba mẹ anh có yêu cầu nhất định phải sinh con trai ..." Giọng tôi càng ngày càng nhỏ. Không phải tôi suy nghĩ nhiều, mà là đã gặp nhiều rồi, mấy bạn gái mang thai vừa đến tháng thứ 3 một cái là đi siêu âm, kết quả là con gái liền trực tiếp phá thai luôn. Nếu như nhà JB cũng đòi hỏi như vậy ...
JB cười cười, "Chuyện như thế này làm sao có thể đòi hỏi được? Con trai con gái đều như nhau, ba mẹ anh không phải người phong kiến như vậy."
Lời này cuối cùng cũng khiến tôi thở phào một hơi.
Buổi tối tôi vốn không định theo ba mẹ về Nhà Trắng, Yang Hyun Jae không biết đã đưa Kelly thăm thú nơi nào về, trực tiếp đưa nó về tiểu khu, tôi với Kelly, hai người cùng nghỉ lại ở căn phòng trong tiểu khu.
Kelly thở dài nói: "Thứ dân hèn mọn như tôi đây, ở cái Nhà Trắng nguy nga lộng lẫy của cậu kia thật là áp lực, vẫn là ở nhà dân là có cảm giác quen thuộc thôi ..."
Tôi và nó nằm song song ở trên giường, bỗng nhiên thấy hoài niệm thời ở ký túc xá trong đại học, bốn người một phòng, bên trên là giường, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, mỗi bên hai cái giường, ở giữa là lối đi. Vừa qua học kỳ đầu năm nhất, tôi và Kelly cùng đạt tới trình độ lão làng, từ thuở đầu là thỉnh thoảng mới trốn học cho tới sau là thỉnh thoảng mới không trốn học, mỗi ngày thi nhau xem ai thức dậy muộn hơn. Oanh liệt nhất là một lần ngủ thẳng cẳng tới tận 7h tối, hai đứa đói đến nỗi ngực dán vào lưng dìu nhau tới canteen ăn cơm, kết quả là canteen đóng cửa, chỉ có thể đi ra ngoài trường kiếm ăn, ăn một hơi ba cái bánh rán, một nồi lớn lẩu cay, sau đó kễnh bụng dìu nhau về ký túc xá.
"Kelly bé nhỏ, hôm nay tôi gặp Vincent."
"Thế à." Bộ dạng Kelly cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại uể oải đáp lại tôi một câu, lúc lâu sau, mở to mắt, nghi hoặc kêu một tiếng, "A?"
"Gặp cậu ta ở nhà Jaebum. Cậu có vẻ nhanh nhạy các loại buôn chuyện trong trường, có biết quan hệ giữa Vincent và Jaebum không?" JB bảo tôi đừng suy nghĩ linh tinh, nhưng tôi vẫn lo âu.
Kelly từ trên giường xoay người ngồi dậy, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cau mày nói: "Chưa từng nghe nói ... Vincent cũng không cùng một tỉnh với bọn cậu. Tôi vốn chỉ nghe thấy quan hệ giữa hai người không được tốt, mối quan hệ với những người xung quanh của Vincent tốt hơn JB, chủ yếu là vì tính cách cậu ta khá hiền hòa, xử sự khéo léo; JB khiến người ta có cảm giác thanh cao cậy tài khinh người, hai người này chướng mắt nhau, mà hết lần này tới lần khác bị phân tới ở cùng một phòng. Nếu mà xem xét nghiêm túc, tranh chấp lớn nhất giữa hai người đó chính là cậu." Kelly liếc xéo tôi, nhìn ngang liếc dọc một hồi mới nói, "Tuy rằng cái thứ để tranh chấp này nhìn qua chẳng có tí sức thuyết phục nào. Đúng rồi, khi đó JB biết gia thế của cậu rồi đi?"
"Biết." Cho nên vẻ mặt anh mới chán ghét như thế, cái vẻ đó không phải chỉ là như nhìn một cục phân chuột làm hỏng nồi cháo mà quả thực giống như là nhìn thấy cả một nồi phân chuột...
"Biết mà anh ta còn lạnh nhạt với cậu như vậy á?" Kelly sửng sốt, "Anh ta vẫn thật thanh cao a? Vậy Vincent biết không?"
"Chắc là không biết ..." Anh ta là người tỉnh ngoài, chả có lý gì mà cũng biết đại danh của ba tôi như sấm đánh bên tai, mặc dù có nghe rồi, cũng không nhiều khả năng biết Yang Hyun Suk có con gái tên là Yang Yoo Jin.
"Tôi còn tưởng là, Vincent vì biết cậu là con gái nhà giàu, cho nên theo đuổi muốn tóm được cậu, lừa tài lừa sắc để đỡ phải phấn đấu thêm 20 năm."
"Thô bỉ, quá thô bỉ!" Tôi khinh bỉ liếc nó một cái, "Tiền có thể so với tất cả sao? Cậu có hiểu được cái gì gọi là tình yêu không?"
"Tình yêu giống như ma quỷ ấy, người nói về nó thì nhiều, mà người gặp được thì ít!"
"Bạn thân à, chúc cậu sớm ngày gặp quỷ nhá!"
Tôi chúc nó ngủ ngon bằng câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top