MƯỜI NĂM TRƯỚC, MƯỜI NĂM SAU PART 19.
MƯỜI NĂM TRƯỚC, MƯỜI NĂM SAU PART 19.
An Tử Yến ngừng xe ở cổng tiểu khu, anh kéo Mạch Đinh xuống xe.
Dưới đèn đường, hình bóng hai người chiếu lên mặt đất, dường như trong bóng họ mới có thể quay trở lại quá khứ, bọn họ đan tay nhau ở trong cái bóng, không có vết tích năm tháng, không có thay đổi sau tranh cãi...
"Mạch Đinh, em còn nhớ chúng ta lần đầu tiên quen biết không?"
Mạch Đinh nhìn nhìn An Tử Yến, cũng không có dự định tiếp lời, chỉ là để mặc cho An Tử Yến đan tay cậu, đi vào trong tiểu khu.
"Lúc đó, em đẩy cửa phòng anh, đi mượn phòng. Lúc đó thật sự cảm thấy em rất ngớ ngẩn, sau đó em luôn luôn quấn lấy anh, kêu anh cùng em đi xem phim, anh còn nói đi xem cùng thì có thể chỉ cần em sau này đừng đến phiền anh. Nhưng mà Mạch Đinh, em biết không? Sau đó anh mới phát hiện, thật ra không có em cuộc sống buồn chán đến vậy. Em còn nhớ lần đầu tiên anh đến nhà em, em ở dưới lầu cùng anh nói chuyện không? Em nói – An Tử Yến, chỉ cần..."
An Tử Yến còn chưa nói xong, Mạch Đinh đã mở miệng nói "Chỉ cần có anh trong mục lựa chọn, em đều chọn anh."
An Tử Yến ngừng lại, nhìn Mạch Đinh, mắt cậu có chút ẩm ướt...Những ngày này, cậu lần đầu tiên như vậy nói với anh – chỉ cần trong mục lựa chọn có anh, em sẽ chọn anh.
An Tử Yến ôm Mạch Đinh nói với cậu – Đừng rời xa anh, được không?
Mà Mạch Đinh buông thỏng hai tay, cuối cùng cũng vòng qua eo An Tử Yến.
Anh biết cái gì là tuyệt vọng không? Tuyệt vọng không phải là nói anh phải kinh thiên động địa, không phải nói anh tê tâm liệt phế. Tuyệt vọng có lúc chỉ là im lặng. Bởi vì cậu đã không còn bất cứ lời nào hay tâm trạng nào để hình dung cảm giác như vậy. Cậu đối với bất cứ chuyện nào cũng không có động lực phản kháng, bởi vì bi ai không bằng chết tâm.
Sau khi trở về, An Tử Yến và Mạch Đinh cùng nhau vào phòng...hai người đều tắm rửa nằm lên giường, An Tử Yến ôm lấy Mạch Đinh, vuốt ve khuôn mặt cậu...lúc anh muốn hôn Mạch Đinh thì hỏi "Có thể không?"
Mạch Đinh không có nói gì, chủ động hôn An Tử Yến...Hai người dường như trở về giống lúc trước. Hai người thở hổn hển, hưởng thụ khoảnh khắc tan vào nhau.
Có lúc là cái gì khiến bạn luôn yên lặng chìm vào, mất đi ý thức, mất đi bản năng phán đoán? Có lẽ là bởi vì bạn quá yêu một người, trầm luân trong hạnh phúc, có lẽ là bởi vì bạn quá tin tưởng một người, trầm luân vào trong hồi ức. Thật ra An Tử Yến cũng phát hiện, Mạch Đinh hôm nay với Mạch Đinh lúc trước không giống nhau...Cậu đột nhiên giống như tha thứ cho bản thân...đột nhiên giống như trở về Mạch Đinh của lúc trước...Thật ra cậu chỉ là đang tạm biệt bản thân của hiện tại mà thôi, chỉ là đang tạm biệt An Tử Yến của hiện tại mà thôi. Chỉ là nếu như An Tử Yến nhìn rõ một điểm...có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra.
tuy rằng An Tử Yến cảm thấy Mạch Đinh đang từng chút trở nên tốt, nhưng anh không có giảm bớt vệ sĩ hay là bảo mẫu, không chỉ là sợ Mạch Đinh rời xa, càng sợ cậu làm chuyện tổn thương bản thân.
Lúc sáng sớm, An Tử Yến thức dậy tắm rửa, Mạch Đinh đã tỉnh dậy, anh đi qua hôn lên trán rồi nói với cậu "Nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối anh đến thăm em...được không?"
Mạch Đinh cười cười gật đầu.
An Tử Yến dường như rất vui vẻ, anh chỉnh lý trang phục xong, lúc vừa chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ, Mạch Đinh kêu anh lại, nhìn anh từ từ nói "Tạm biệt, An Tử Yến."
An Tử Yến ngẩn ra một chút nhưng cũng không có để ý, anh cười nói "Ngoan, anh sẽ sớm trở về."
Lúc cửa đóng lại, Mạch Đinh nhìn lên trần nhà nói một câu – Tạm biệt, An Tử Yến! Tạm biệt, Mạch Đinh!
An Tử Yến rất vui vẻ đến công ty, chỉ là anh không biết tại sao trong lòng luôn có chút không thoải mái, giống như sắp xảy ra chuyện gì...Buổi trưa anh gọi điện về nhà.
"Mạch Đinh thế nào?"
"Mạch Đinh tiên sinh căn dặn chúng tôi không được vào làm phiền cậu ấy, cậu ấy muốn nghỉ ngơi."
"Cậu ấy sáng sớm không có ra ngoài?"
"Có ra một lần, đi vào phòng sách của ngài, dường như đang dán cái gì đó...À, đúng rồi, chính là bức ảnh lần trước bị rơi vỡ."
"Cậu ấy nói gì?"
"Cậu ấy chỉ là nhìn tôi rồi nói, cuối cùng có thể trở lại rồi."
An Tử Yến sau khi nghe xong, lập tức cúp máy, lái xe về nhà...Anh biết, hóa ra Mạch Đinh không phải là tha thứ cho anh...chỉ là muốn rời xa anh.
An Tử Yến cấp tốc về nhà, anh dùng sức mở cửa phòng ngủ, phát hiện cửa đã bị khóa trái, An Tử Yến kêu bảo mẫu lấy chìa khóa, lúc anh mở cửa ra, Mạch Đinh đang nằm trên giường, trong miệng còn có chất lỏng màu trắng chảy ra, người đã không còn tri giác...Anh lớn tiếng kêu tên Mạch Đinh, không ngừng vỗ vỗ lên mặt cậu...nhưng Mạch Đinh vẫn không tỉnh lại.
Anh kêu vệ sĩ lái xe đến, anh ôm Mạch Đinh lên xe.
An Tử Yến nói – Mạch Đinh, tỉnh lại đi, Mạch Đinh, anh không cho phép em chết có nghe không hả. Mạch Đinh, không có sự cho phép của anh, sao em lại có thể rời xa anh? Mạch Đinh, anh nói em biết, nếu như em chết rồi, anh sẽ không tha thứ cho em, en nghe thấy không hả. Nói đến cuối cùng, An Tử Yến đã khóc...anh dùng giọng nói trầm thấp không ngừng nói – Mạch Đinh, tỉnh lại đi, em tỉnh lại đi, anh sẽ để em đi, sẽ không làm phiền em nữa. Mạch Đinh, anh van xin em.
Rất lâu sau này, Mạch Đinh vẫn nhớ y nguyên ngày đó, cậu không biết An Tử Yến lúc đó có bao nhiêu khó chịu, chỉ là mỗi lần lúc cậu nhớ lại ngày đó, tim cậu không chút đau lòng.
Cuối cùng đến được bệnh viện, bác sĩ đưa Mạch Đinh vào phòng cấp cứu...An Tử Yến lúc đó, ngồi bệt trên đất, anh bất lực như vậy, khó chịu như vậy, tự trách như vậy...anh biết, nếu như Mạch Đinh rời xa rồi...thì như vậy anh có chết cũng không tha thứ cho bản thân.
Bác sĩ ra ra vào vào, không có một người nào để ý đến người đàn ông đang ngồi trên ghế dựa rơi nước mắt.
An Tử Yến không biết trôi qua bao lâu, bác sĩ đi ra lại, nói với anh "Bệnh nhận dùng thuốc an thần quá liều, cũng may là đưa đến kịp, nhưng tim bệnh nhân có hiện tượng suy kiệt, tình hìng rất không khả quan, tình hình cụ thể cần phải đợi sau khi bệnh nhân tỉnh lại, sẽ làm kiểm tra kỹ càng hơn."
An Tử Yến nhìn Mạch Đinh đang được đẩy ra, trên mặt cậu không có chút huyết sắc.
Nhưng trước đây cậu không phải như vậy...cậu luôn luôn cười, cậu luôn luôn nói rằng An Tử Yến phải cười, Mạch Đinh từng nói, cậu là dũng cảm nhất, chuyện gì cũng sẽ không khiến cậu gục ngã...nhưng hôm nay cậu vậy mà lại chọn cách kết thúc sinh mạng của mình.
An Tử Yến nhìn xuyên qua cửa kính phòng bệnh nhìn cậu, cứ từng lần từng lần hỏi "Mạch Đinh, ở bên cạnh anh như vậy khiến em khó chịu sao? Cho dù lựa chọn chết, em cũng muốn rời xa anh sao?"
Rất lâu sau, Mạch Đinh rất muốn nói với An Tử Yến...cậu sỡ dĩ muốn rời xa, không phải bởi vì cậu không có tôn nghiêm, không phải bởi vì cậu bị người yêu nhất tổn thương, mà là cậu không làm được việc không yêu anh...cậu muốn cùng An Tử Yến quay lại quá khứ, nhưng An Tử Yến đã từng không có ở đây...An Tử Yến của hôm nay cậu không quen biết...cậu chỉ có rời xa, chỉ có lựa chọn kết thúc sinh mạng mình, như vậy An Tử Yến mới có thể mãi mãi sống trong ký ức của cậu...Chỉ là lời này An Tử Yến cũng không nghe được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top