Chương 16


Suho đẩy Anyeon vào trong xe, và thô bạo đóng sầm cửa trước mắt cô. Cô cắn môi dưới, cố ngăn mình khỏi tiếng khóc. Anh nhìn cô cứng rắn trước khi đi quanh xe đến ghế lái.

Cả hai người họ đều im lặng, Suho cầm chặt lấy vô-lăng bằng một tay, tay kia anh tra khoá vào ổ động cơ. Chiếc xe rồ ga lên, còn Anyeon thì chỉ có thể thở dài.

"Em có thể ghét anh vì làm thế này," Suho mở lời. "Nhưng anh không quan tâm. Anh không muốn em đi gặp ai đó và nói dối anh như vậy"

"Nhưng anh ấy là bạn của em," cô cãi. "Anh có cần phải quá đáng tới mức ấy không? Anh thực sự phải hỏi Kyungsoo về chuyện ấy ư?"

"Vậy tên người đó là gì?" Anh nổi giận với cô. "Anh hoàn toàn có quyền gọi cho Kyungsoo và hỏi xem hai đứa đã gặp nhau chưa. Có rất nhiều chuyện có thể xảy đến, đặc biệt khi em mới chỉ là một cô bé, lại còn đi quanh sân ga một mình."

Anyeon không đáp. Cô chỉ biết nhìn xuống đôi bàn tay trong lòng mình, cố giữ lấy bình tĩnh.

"Thấy chưa?" anh kết luận. "Em thậm chí còn chẳng thể nói cho anh"

"Là vì em không biết tên anh ấy!" cô hét lên, trừng mắt nhìn anh. Một khoảng ngưng, rồi cô nói thêm, "Anh ấy cũng không biết tên em". Mắt Anyeon ướt dần đi và người cô run lên trong cơn giận dữ. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự khinh thị này và cô chưa từng ngờ rằng hành động của người anh yêu mến của cô lại có thể thành ra như thế.

"Em nói thế lại càng khiến anh muốn ngăn hai người gặp nhau," anh đáp với giọng bình tĩnh. "Chuyện này không liên quan gì đến những tình cảm cá nhân của anh. Anh là anh trai em, và anh có quyền chăm sóc em"

Cô bật cười châm biếm và lầm bầm, "Anh đang bóp nghẹt em mới phải"

Suho không đáp. Thay vào đó, anh nhìn thẳng và bắt đầu lái xe đi. Anyeon bắt đầu khẽ khóc, và anh để yên cho cô khóc. Anh cho rằng tốt nhất là nên im lặng hơn là cứ tra hỏi cô em gái này.

"Hyung, chúng ta sắp được gặp chị Nắng chưa?" Daeyoung hỏi khi Chanyeol quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"Anh sợ là chúng ta không thể," Chanyeol trả lời.

Cậu bé con nghiêng đầu, mắt cậu ánh lên nét gì đó hơi thất vọng.

"Sao thế ạ?"

Chanyeol liếm môi dưới và nói, "Cô gái đó trông thế nào? Người làm rơi bút ấy?"

"Chị ấy xinh lắm ạ," cậu bé đáp lại thật quả quyết. "Tóc chị ấy đen dài và chị ấy cười rất dễ thương"

Anh trai bắt đầu nhìn vào cuốn sổ và điện thoại của cô, lúc này đang nằm trên bàn. "Chị đó chính là chị Nắng của em đấy"

Mắt Daeyoung trợn tròn, và cả hai người họ im lặng mất một lúc.

Nếu Chanyeol sắp xếp những dữ liệu không sai, thì có thể anh đã đúng khi đoán rằng Anyeon là tên thật của Ánh Nắng, còn anh chàng đi theo cô là anh trai cô ấy - người không phải là anh trai ruột.

Tên anh ấy là gì ấy nhỉ? Chanyeol nghĩ thầm. À, Suho.

Nếu anh nhớ đúng, có thể cuộc cãi vã của họ quả là có liên quan tới anh.

"Anh định làm gì đây?" Daeyoung buồn bã nói.

Chanyeol thở dài rồi quay ra không nhìn em trai ngây dại nữa, "Giờ anh sẽ giữ lại những thứ này, chúng ta sẽ lại gặp mà"

"Nhưng chị ấy sẽ chẳng biết đâu"

"Không sao mà," anh đáp. "Daeyoung, tí nữa em muốn đi đâu?"

Mãi đến khi đi về nhà thì Anyeon mới nhận ra rằng cô đã để quên điện thoại và cuốn sổ ở nhà hàng rồi. Cô trào nước mắt vì căng thẳng, sau rồi ngã sụp xuống giường. Cô còn chẳng thể gọi cho Mùa Hạ nói cho anh chuyện đã xảy ra, và đó là lí do cô cảm thấy thật tệ hại khi khiến anh thất vọng.

"Anyeon?" Chiều hôm đó, Suho đứng bên ngoài cửa phòng cô khẽ gọi. Anh gõ cửa hai lần, và sau khi đợi vài giây, anh xoay tay nắm cửa. Anh bật cười mỉa mai khi nhận ra rằng cô đã khoá trái nó rồi. "Anyeon, em đang ngủ à?"

Cô đang rất tỉnh táo, nhưng cô không muốn đáp lại. Nhìn cô vẫn đầy chán ghét, và cô thà im lặng còn hơn là nói ra những lời vùng vằng với anh.

"Này," anh lại gọi, "Em vẫn đang dỗi đấy à? Anh thấy có lỗi khi đã làm em giận, nhưng đây đều là vì em thôi mà, Anyeon"

Suho thở dài, anh tựa trán vào cửa phòng ngủ của Anyeon. Nhắm chặt mắt lại, khẽ liếm môi, anh nói, "Nếu anh quá kìm kẹp em, làm em căng thẳng, thì anh xin lỗi. Anh chỉ là... bố mẹ em quá tin tưởng anh. Anh không muốn em và Taeyoung gặp chuyện rắc rối nào, đặc biệt khi anh là người luôn chăm sóc em. Anh hi vọng em hiểu ý anh"

Anyeon cố nhắm mắt thật chặt, quả thực hi vọng rằng cô sẽ không nhận ra Suho có lí - rằng anh không làm thế vì sự ích kỉ cá nhân, mà là vì trách nhiệm. Cô đã thất bại thảm hại rồi, cuối cùng, cô đành phải mở cửa phòng ra. Cô chẳng quan tâm nếu mặt mình có giàn giụa nước mắt, cũng chẳng cần để ý xem liệu mái tóc của mình có rối bù. Cô cũng chỉ muốn được lắng nghe.

"Nhưng oppa à," cô thì thào, tiếng nói của cô chẳng to hơn tiếng thì thầm là mấy. "Em sẽ không gặp anh ấy ngoài đời thực nếu như em không có lí do chắc chắn"

Một khoảng ngừng, và anh hỏi, "Lí do đó là gì?"

"Anh ấy cô đơn"

Suho trợn tròn mắt "Anyeon, em có hiểu mình đang nói gì không?"

"Em biết mà. Em biết là anh ấy cô đơn. Em rất hiểu"

"Nhỡ cậu ta giả vờ ---"

"Em thề với anh là anh ấy không phải hạng người ấy"

Anh im lặng một lúc để lấy lại sự bình tĩnh, "Từ lúc nào hai người trò chuyện?"

"Lúc đầu hè," cô nói, ánh mắt thật thà của cô xoáy thẳng vào anh.

"Và em không nói cho anh ư?"

"Anh chưa từng hỏi"

"Anyeon anh không muốn giỡn chơi ---"

"Em không nói giỡn. Nếu anh có hỏi, em sẽ kể cho anh"

"Nhưng anh không hề biết"

Im lặng.

"Ai gọi đến trước?" anh hỏi lại.

"Anh ấy"

"Vậy sau đó em làm gì?"

"Em gọi lại"

"Tại sao?"

Anyeon cứng đờ người. Cô cúi xuống, cố nghĩ ra thứ gì đó. Nói thật đi, tại sao cô ấy quyết định đáp lại? Cô nhắm mắt lại một chút, cố tìm ra một câu trả lời. Khi cô mở mắt ra, ánh mắt của Suho đang nhằm thẳng tới cô.

"Vì anh ấy cần một người lắng nghe mình"

Anh nheo mắt nhìn cô. "Sao em lại dám chắc về việc đó thế?"

"Em linh cảm như thế"

Họ nhìn nhau trân trân, và sự căng thẳng bị phá vỡ khi Taeyoung vừa về tới nhà.

"Còn điện thoại của em đâu?" anh hỏi.

"Em làm mất rồi"

"Đi ra cửa tiệm và khoá số lại đi. Anh sẽ mua cho em một chiếc điện thoại mới"

Anyeon không đáp. Thay vào đó, cô lui lại về phòng. Ngược lại, Suho thì đi xuống tầng để gặp em trai.

Suho quả là giữ lời hứa của mình. Anh đã mua cho em gái một chiếc điện thoại mới. Tuy vậy, Anyeon cũng chẳng còn hơi sức nào mà khoá số chiếc điện thoại đã mất của mình. Đó là những kí ức duy nhất cô có được về Mùa Hạ. Cô cũng không muốn đánh mất cả nó.

Vài ngày sau, Daeyoung phải về nhà, nhưng trước khi đi, cậu bé đã hứa rằng lần sau sẽ lại đến chơi với Chanyeol. Điều đó khiến anh trai cậu an ủi phần nào. Trong khi đang ngồi ở sofa với cuốn sổ và chiếc điện thoại của Anyeon nằm trên bàn cà phê, đột nhiên anh nhớ lại căn hộ này rộng, và trống trải tới mức nào. Vì vài lí do, nó khiến trái tim anh bị bóp nghẹt. Một lần nữa, tiếng kêu đều đều quen thuộc lại vang tới tai anh, và nó càng lúc càng thôi thúc anh bỏ đi những ngôi sao dạ quang ra khỏi trần nhà. Dù vậy, anh cố kìm chế lại, vì anh vẫn muốn giữ lời hứa với Daeyoung, vì cậu bé sau này sẽ lại tới.

Anh thở dài và cầm điện thoại của Anyeon lên. Chanyeol không dám đụng đến chiếc điện thoại cho nên ngay vào cái ngày anh tìm thấy nó, anh đã tắt nguồn đi. Anh cảm thấy những bí mật bé nhỏ như bong bóng xà phòng trong chiếc điện thoại ấy sắp sửa nổ ra, anh cảm thấy hồi hộp. Ánh mắt của anh chuyển sang cuốn sổ, và với đôi bàn tay thận trọng, anh mở nó để đọc nội dung bên trong. Những lời cô nói bao giờ cũng rất ấm áp và dịu dàng. Anh tự hỏi không biết những điều cô viết cũng như vậy hay không.

Anh ngồi đó, hoàn toàn bị cuốn hút bởi câu truyện. Cảm xúc này thực quá chân thật, anh tưởng tượng như mình đang xuất hiện trong thế giới nhỏ cô đã tạo ra trên trang giấy này. Khi anh đọc xong câu truyện chưa có hồi kết, nước mắt đã chảy dài trên má anh.

Đó là khi anh lại cầm lên điện thoại của cô lên. Anh mở nguồn, bắt đầu nghĩ xem nên mở khoá điện thoại của cô thế nào. Màn hình chớp nhoáng, và anh chỉ bật cười.

Cô chẳng để mật khẩu bảo vệ gì cả. Anh cứ nhìn mãi vào màn hình điện thoại. Nó hiện lên hình – mà anh cho rằng đó là – Anyeon, đang ngồi khoanh chân trên bãi cỏ. Trên môi cô nở nụ cười lấp lánh. Trên chiếc ghế dài phía sau có một cặp đôi lớn tuổi, trong số đó có một bác gái rất giống Anyeon. Có hai người nữa đứng phía sau chiếc ghế. Hai người ấy đều là nam, người đứng bên trái trông khá trẻ. Nụ cười của cậu ấy rất giống Anyeon. Tuy nhiên, anh chàng đứng bên phải thì lại có ngoại hình khác hẳn. Nụ cười của anh ấy rất rạng rỡ, nhưng không giống bất cứ ai khác. Chanyeol biết rằng trên đời này có nhiều người đẹp trai hơn anh ta, nhưng chỉ trong tấm hình này, với hình ảnh người con trai ấy mới có một nét đặc biệt cuốn hút rất riêng như vậy. Nhìn anh rất tự tin và vững chãi. Dĩ nhiên là Anyeon phải thích anh ấy rồi.

"Đồ vụng về," anh thì thào, sau đó vào xem danh bạ của cô tìm một cái tên, Suho.

Chanyeol quyết định không đụng đến điện thoại của cô chút nào nữa. Anh muốn hiểu Anyeon trực tiếp ngoài đời chứ không chỉ qua những thông tin rời rạc thế này.

Một đêm Chủ Nhật, điện thoại của Suho bỗng nhiên vang lên. Lúc đó anh đang trong phòng, ngồi biên tập nốt cuốn tiểu thuyết anh được phân công rà soát lại. Anh nhận cuộc điện thoại này.

"Đó có phải anh Suho không ạ?" Một giọng nam ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi.

"Vâng, là tôi đây," anh trả lời, "Cho phép tôi hỏi ai đang nói chuyện đấy ạ?"

"Em là Chanyeol. Park Chanyeol. Em đã tìm thấy điện thoại và sổ của em gái anh trong một nhà hàng. Em muốn trả lại"

Suho ngừng một chút và cuối cùng anh cũng nói, "Điện thoại của con bé chưa bị khoá sao?"

"Em muốn trả lại chúng," Chanyeol tiếp tục. "Em cũng cần nói chuyện với anh nữa"

Anh nheo mắt lại vì nghi ngờ. "Tại sao?"

"Em là người hôm đó cô ấy đã hẹn"

Và rồi Suho cúp máy.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top