Chap 19: Thượng Y hạ phàm

Yoo hoo~

Đón chap nà~

Chỉ còn học nốt ngày mai thôi là được nghỉ Tết rồi~

Cả nhà đọc fic vui vẻ nha~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng. Mây giăng kín cả một vùng trời. Có lẽ mưa.

Diệc Phàm khẽ siết chặt bàn tay ấm nóng bên cạnh. Hắn vuốt nhẹ làn tóc mai mềm mại, rồi chầm chậm hôn lên gò má gầy gò của nó.

- Ngô Diệc Phàm! Ngươi đang làm gì đó?

- LuHan?_ hắn giật mình hướng mắt về phía cửa. Là vị Vương gia cao cao tại thượng. Cùng một người lạ mặt_ Về rồi à?! Còn người này...

Diệc Phàm ngập ngừng. Trước mặt hắn, một nam nhân nước da trắng ngần, dung mạo thanh tú, dáng vẻ thoát tục đang chú tâm ngắm nhìn vị thiên sứ say ngủ kia.

- Đây là...

- Ta là Trương Nghệ Hưng, Thượng y của tiên giới_ người kia ko đợi Lộc Hàm dứt lời, liền nói_ Lần đầu gặp, hân hạnh!

- Chào anh, tôi tên Ngô Diệc Phàm!_ hắn đối với lễ nghi chốn cung đình vốn ko thông thạo nên đành giơ tay ra tỏ ý muốn bắt tay.

- Ta biết, ngươi là Thái...

- Ây da... Hưng Hưng à, chúng ta trước hết là xem qua thương thế của Thao Thao cái đã rồi hẵng nói!!!_ Lộc Vương gia vừa nghe đến chữ "Thái" liền vội vàng đem miệng của vị Thượng Y nọ bịt lại

- Tôi là Thái? Thái gì cơ?_ hắn thắc mắc hỏi lại, trong lòng nghĩ thầm ko lẽ là "thái giám"?

- Haha... Ta đã nói là chúng ta xem Thao Thao trước rồi mà?! Haha..._ Han cười gượng gạo_ Phải ko Hưng Hưng?

Hắn hết nhìn Vương gia họ Lộc rồi lại nhìn sang Trương Thượng Y đang bị bịt miệng đến sắp nghẹt thở kia mà ko khỏi cảm thấy kì quặc.

- Vậy hai người nhỏ tiếng thôi, đêm qua cậu ấy ngủ ko ngon giấc_ Kris nói rồi bước ra khỏi phòng

- Hai người đã tiến triển đến mức biết nhau ngủ có ngon hay ko rồi đấy à? Tôi mới đi khỏi có một ngày mà... chậc chậc..._ Han trước khi dáng hắn khuất sau cánh cửa còn tặc lưỡi trêu chọc mấy câu làm hắn có chút ngượng.

*cạch*

- Cửa đóng cũng đã đóng rồi... ngươi ko cần giả vờ ngủ nữa...

- Nghệ Hưng, bao năm ko gặp, ngươi vẫn là người hiểu ta nhất!_ Tử Thao môi nở một nụ cười, nhẹ nhàng ngồi dậy và tỉnh táo như chưa hề trải qua bất kì giấc ngủ nào

- Vết thương trên tay ngươi sao rồi?_ LuHan tiến lại, ngồi xuống gần nó, hỏi

- Ổn hơn một chút rồi..._ nó đáp nhạt

- Tử Thao, thương tích do Bích Độc Tán gây ra, ngươi ko tuột da đến chết đã là may mắn. Dùng một chữ "Ổn", xem ra loại độc này ta bào chế ko tận tâm rồi.

- Thôi thôi... Bách thần Thượng gia ta trước giờ tuy ngao du tứ hải nhưng vẫn luôn nghe danh các người chính là hảo bằng hữu. Nay huynh đệ tương phùng, vì cớ gì lại cay nghiệt đến thế?

- Ta đối với lời ngươi vừa nói cũng có thắc mắc tương tự_ nó tựa nhẹ thân người vào thành giường_ Phải chăng Hoàng mỗ ta có gì làm phật lòng Trương huynh?!

Nghệ Hưng thoáng im lặng. Bầu ko khí giữa ba người lúc này càng trở nên ngột ngạt. Đúng lúc ấy...

- *cốc cốc cốc*_ tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên_ Lộc Hàm, tôi đến trường một chút, Tử Thao tỉnh dậy thì gọi tôi nhé?!

Nó nhìn Hàm, đưa tay ra hiệu "suỵt" ...

- Anh cứ yên tâm học hành đi, tôi ổn!_ nó nói vọng ra

- Cậu dậy rồi sao? Có muốn ăn gì ko? Tôi mua cho cậu?!_ hắn hơi bất ngờ vì nghĩ nó vẫn ngủ, nhưng vẫn tiếp tục đáp lại

- Ko cần, anh mau đi đi, SeHun đang đợi anh dưới sảnh khách sạn đó!

- À... Vậy tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt vào!

Diệc Phàm nói xong thì xốc ba lô li khai. Cả căn hộ rộng lớn giờ chỉ còn lại ba người.

- Hắn ta chính là lý do..._ Nghệ Hưng khẽ đè nén tiếng thở dài. Ánh mắt ưu tư nhìn vào khoảng ko vô định.

- Hả? Diệc Phàm? Tên nhóc đó làm sao?_ Han chính là nghe ko hiểu Trương Thượng Y chính là đang nói cái gì

- Hắn ta thì sao?_ nó ko nặng ko nhẹ hỏí

- Hắn chính là cốt nhục của Thượng Đế, là đương kim Thái Tử của Thượng Đình, là người kế vị Miên Đế cai quản Tam Giới!_ Nghệ Hưng càng nói giọng điệu càng tỏ vẻ tức giận

- Những điều đó ta đều biết...

- Ngươi đều biết?_ vẻ mặt vị Thượng Y chốn Thiên Đình lúc này tột cùng phẫn nộ_ Được... Vậy ngươi có biết Long Lực của hắn đã được phá bỏ phong ấn hay ko?

- Phong ấn Long Lực? Làm sao có thể?

Tử Thao lòng ko khỏi ngờ vực. Bất cứ truyền nhân Long tộc nào cũng mang trong mình một sức mạnh uy vũ của nòi giống rồng tiên. Tất nhiên hắn - cốt nhục của Độ Vương cũng vậy.

Thế nhưng sở dĩ sức mạnh này phải bị phong ấn lại là do hắn thuở nhỏ sinh trưởng nơi chốn phàm trần, hơn nữa theo tính toán của Miên Đế, đến khi sức mạnh của hắn đủ lớn để có thể trở về trời tiếp nhận vị trí Thượng Đế thì cũng chính là lúc thời hạn giam cầm 5500 năm của Độ Doãn Kha chấm dứt.

Địa Vương trở lại chắc chắn vẫn ko chịu từ bỏ Thượng Cửu Thiên. Khi đó, Thái Tử Thượng Đình là hắn tuyệt đối sẽ ko dễ dàng một bước kế vị được.

Vì vậy, đối với thân phận này của Diệc Phàm, tốt hơn hết vẫn là che giấu đi thì hơn.

- Long Lực này, ngoài người tạo phong ấn là Miên Đế... trong trời đất, liệu có kẻ nào hoá giải được?

- Tử Thao, theo ta được biết thì còn một cách nữa có thể...

- Lộc Hàm, ta từ trước đến giờ chưa từng biết đến hoá giải phong ấn của Miên Đế còn có một cách khác...

- Vương gia nói ko sai đâu... quả thực cổ nhân có truyền lại một cách...

- Mau nói...

Nó lòng rối như tơ vò. Phong ấn còn có cách hoá giải khác? Vậy kẻ nắm trong tay bí thuật này nói ko chừng tuyệt đối ko có ý tốt. Sức mạnh Long Tộc được khai thông, Địa Vương ko sớm thì muộn cũng sẽ tìm ra Diệc Phàm. Hắn ta là người kế vị duy nhất của Thượng Đế. Nhất định ko thể để cho hắn ta có mệnh hệ nào...

- Đó chính là... Tình yêu..._ họ Trương đáp nhẹ như bâng

- Tình yêu?_ nó ngẩn cả người, đưa mắt nhìn về phía LuHan thì chỉ nhận lại một cái gật đầu khe khẽ_ Hai ngươi đang đùa ta sao?

"Hoàng Tử Thao... ngươi thực sự ko nhìn ra tình cảm của hắn ta sao?"

- Diệc Phàm hắn đối với ta chỉ là hứng thú nhất thời. Ta quan tâm hắn, giúp đỡ hắn đều là làm theo thiên mệnh. Thứ gọi là tình cảm, nếu có cũng chỉ là do một mình hắn tự hoạ lên thôi...

- Ngươi đối với hắn... thực sự ko có một chút tình cảm nào sao?_ LuHan chậm rãi hỏi

- Ta đối với hắn, nhiều lắm cũng chỉ là Thiên sứ tầm thường và Thái tử cao quý ko hơn ko kém...

"Hoàng Tử Thao... ngươi vẫn vô tình như vậy..."

Nghệ Hưng âm thầm nói một câu, chỉ để một mình bản thân nghe thấy, âm điệu có chút xót xa...

"Tử Thao... Ngô Diệc Phàm, hắn ta thực sự yêu ngươi... ko phải tình yêu bồng bột đơn thuần của tuổi thanh xuân nông nổi... mà là một tình yêu thực sự... Tam kiếp luân hồi, hắn ta vẫn yêu ngươi... Trải qua ngần ấy năm, ngần ấy bát canh Mạnh Bà, ngần ấy lần đợi ngươi dưới chân cầu Nại Hà... Hắn ta vẫn yêu ngươi... Một tình yêu chân thành đến si ngốc... Nhưng ngươi, vô tình vẫn cứ mãi vô tình... Dù là ta... hay hắn... Cũng chưa một lần khiến ngươi động tâm... Nhân sinh xoay vần, tâm can ngươi vẫn mặc nhiên vĩnh viễn bất biến..."

*reeeng... reeeng... reeeng*

Điện thoại nó đột nhiên rung lên từng đợt vội vã...

- Alo, Thế Huân?

- Tử Thao, Diệc Phàm mất tích rồi!!!

_END CHAP_

Ai hóng chap sau nà~

Cmt và vote để ta có thêm động lực viết nha~
♡버 벅 기♡

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top