Chap 73: Bảo bối, anh tới phục vụ em

Sau một hồi ngơ ngác đứng ở cửa biệt thự, Nhiếp Phong mới chậm rãi lấy lại tinh thần, xoay người vào trong, Phượng Dương nhìn tổng giám đốc không yên lòng, nghi ngờ đuổi theo bước chân của anh, chẳng lẽ tổng giám đốc rất thích Ngô phu nhân, nhưng dù thích thế nào, đó cũng là vợ của người khác, cần gì chứ? Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, anh còn có chuyện muốn thương lượng cùng tổng giám đốc.

Trong thư phòng lầu ba, Nhiếp Phong lười biếng ngồi trước bàn làm việc, một tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang không quy luật, một tay khác đặt trong túi quần. Phượng Dương cách một bàn làm việc, đứng trước mặt anh, mặt nghi ngờ nhìn Nhiếp Phong.

"Nói đi! Chuyện gì?" Nhiếp Phong lạnh nhạt nói, tay kia đặt trong túi quần tay nhẹ nhàng sờ sờ khuyên tai trân châu, trong mắt thoáng chốc lóe lên nhu hòa, làm người ta nhìn không rõ. Mặc dù một buổi tối này anh cũng không yên lòng, nhưng vẫn có thể cảm thấy Phượng Dương nói quanh co ta, phụ tá đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, anh đương nhiên hiểu rõ Phượng Dương nhất.

"Tổng giám đốc, thật không mất vật gì?" Phượng Dương khẩn trương hỏi, hắn lo lắng tổng giám đốc mất đồ, bởi vì Ngô Thế Huân ở chỗ này, cho nên anh mới không muốn để người khác biết bị mất thứ gì quan trọng.

" Vừa rồi tôi không phải đã nói sao? Không mất thứ gì, không có chuyện gì, cậu có thể về." Nhiếp Phong lạnh nhạt nói, trong lòng anh còn có một đống lớn nghi vấn muốn suy nghĩ một chút, thí dụ như thân phận Lộc Hàm là gì? Cậu xông vào thư phòng anh rốt cuộc muốn làm gì? Hay cậu chỉ nhất thời muốn chơi?

"Không phải, tổng giám đốc, anh không cảm thấy có rất nhiều nghi vấn sao? Ví dụ như tên trộm đến tột cùng là vào bằng cách nào? Làm thế nào đi ra ngoài? Rốt cuộc là ai phái tới? Mục đích là cái gì? Những thứ này chúng ta nên giải quyết đi! Tôi cảm giác chuyện này cùng Ngô phu nhân có quan hệ, nhưng không tìm được chứng cớ." Phượng Dương nghi ngờ nói, không giải quyết những thứ này, anh lo lắng lần sau kẻ trộm sẽ xông vào biệt thự lần nữa, lần này không trộm đi thứ gì, nhưng không có nghĩa lần sau cũng như vậy, chỉ cần một ngày không bắt được tên kia, trong biệt thự một ngày đều không an toàn.

"Im miệng! Về sau chuyện này không cho phép nói lung tung, Lộc Hàm đã giải thích rất rõ ràng, chuyện này không quan hệ gì với cậu ấy, về phần chuyện đêm nay, tự tôi sẽ hảo hảo tra xét, cậu trở về đi! Công ty không phải còn rất nhiều chuyện chưa làm sao?" Nhiếp Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, sau đó tâm bình khí hòa nhàn nhạt nhắc nhở, ý tứ chính là trong công ty còn nhiều việc như vậy, cậu cũng không cần quản việc của tôi.

Anh không nghĩ đến cảm giác của tiểu tử Phượng Dương này chuẩn như vậy, nếu như chuyện này tiếp tục để Phượng Dương nhúng tay, rất có thể sẽ tra được thứ gì, đến lúc đó cậu đang ở nguy hiểm. Đây là điều anh không muốn nhìn thấy, cho dù tối nay xông vào thư phòng là cậu, anh cũng sẽ không trách tội cậu, càng không để cho người khác tổn thương cậu, nhưng anh muốn biết đến tột cùng cậu cần thứ gì thôi! Anh có thể giúp cậu tìm một tay, Nhiếp Phong trong lòng thầm nghĩ.

"Dạ, vậy tôi về." Phượng Dương bị biểu tình của chính tổng giám đốc doạ sợ hết hồn, lúc này mới phát giác mình quá nhiều chuyện rồi, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, là nhân vật lớn, không cần những tên nhãi nhép như bọn họ ở trước mặt anh quơ tay múa chân, huống chi tổng giám đốc thích Ngô phu nhân như vậy, dĩ nhiên không nghe người khác nói xấu cậu.

Phượng Dương thở dài một tiếng, sau đó rời khỏi thư phòng, xem ra sau này trước khi làm việc anh phải suy nghĩ thật kỹ hậu quả, nếu không lại như hôm nay chọc giận tổng giám đốc, đi theo tổng giám đốc lâu như vậy, anh đúng là chưa từng thấy tổng giám đốc tức giận! Mặc dù ngày ngày đều lãnh đạm, không thiện cùng người khác xã giao, không thích cùng người khác có quan hệ, nhưng tính tình của anh vẫn rất tốt.

Đợi đến khi Phượng Dương đi, lúc này Nhiếp Phong mới đem khuyên tai trong túi quần nhẹ nhàng lấy ra, như bảo bối đặt trong lòng bàn tay, một tay khác từ từ vuốt ve, giống như đối đãi với người yêu, nỉ non nói: "Ngươi nói chủ nhân của ngươi muốn cái gì? Là tâm phiến sao?" . Giống như tự nói lên nghi vần trong lòng mình.

"Hỏi ngươi, ngươi làm sao biết?" Nhiếp Phong than nhẹ một tiếng, sau đó đem khuyên tai đặt trong cái hộp nhỏ trên bàn đọc sách, từ từ khóa lại.

Đêm vẫn là tiếp tục , tối nay nhất định một đêm không yên tĩnh.

Lộc Hàm ngồi trên xe, dọc đường đi cũng không yên lòng, bên cạnh chủ tọa Ngô Thế Huân dĩ nhiên phát hiện sự khác thường của cậu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu không tìm được đồ nên không vui vẻ? Nếu như biết thứ cậu muốn, có lẽ anh sẽ nghĩ hết mọi biện pháp giúp cậu, chỉ là đến tột cùng cậu muốn cái gì?

"Thế nào? Không vui sao?" Ngô Thế Huân vừa nghiêm túc lái xe vừa cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cậu, giọng nói dịu dàng sắp làm người ta chết đuối, anh cuối cùng vẫn không bỏ được phiền não của cậu.

"Không có a, em không sao." Lộc Hàm cười lắc lắc đầu, anh luôn thân thiết như vậy, chỉ cần cậu có một chút khác thường, anh sẽ lập tức nhìn ra , xem ra tâm tình cậu dao động quá lớn, chuyện đêm nay không cần nghĩ tới nghĩ lui nữa.

"Thật không sao?" Ngô Thế Huân thở dài một tiếng, không xác định hỏi, bàn tay to cưng chiều vuốt vuốt tóc cậu, cho dù thật sự có chuyện gì, cậu không nói cũng không sao, một ngày nào đó anh sẽ tra được .

Không khí trong xe dị thường ấm áp, khiến trong lòng Lộc Hàm ấm áp, cậu nhàm chán nắm đầu ngón tay anh, dí dỏm nói: "Quản gia, em thật sự không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi, chờ chút nữa trở về còn phải tắm nên có chút phiền." , nói xong còn cau đầu mũi nhỏ, bộ dáng đáng yêu có thể nói Ngô Thế Huân chưa từng gặp qua, nếu như không phải anh còn phải lái xe, giờ phút này chỉ sợ anh ôm cậu vào lòng, hung hăng hôn cậu.

"Nếu mệt thì nằm trong lòng anh ngủ một chút, khi nào về đến nhà anh gọi em. Sau đó sẽ giúp em tắm." Ngô Thế Huân cười tà nói, sau đó ôm cậu tới trong ngực, một tay cưng chiều vuốt đầu cậu, vẻ mặt giống như đối đãi với trân bảo, nếu như giờ phút này có người nhìn thấy tổng giám đốc bình thường lãnh lãnh băng băng, biệt hiệu 'Tu La mặt lạnh ' , sợ rằng sẽ bị dọa thét chói tai đi!

Lộc Hàm tựa vào ngực anh, tìm một vị trí thoải mái, từ từ nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập có quy luật từ từ tiến vào mộng đẹp, trên mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười thỏa mãn mà hạnh phúc.

Không bao lâu, Ngô Thế Huân đang lái xe liền nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt, kèm theo hương thơm mê người, anh thả chậm tốc độ, khóe miệng gợi lên độ cong đẹp mắt, chuyện hạnh phúc nhất thế giới chính là nhìn người mình yêu an ổn ngủ say trong lồng ngực.

Xe con màu đen từ từ tiến vào biệt thự, Ngô Thế Huân lái xe đến cửa, tắt máy, mở cửa, sau đó mới nhẹ nhàng ôm cậu trai ngủ say trong lòng mình, nhẹ nhàng vào phòng ngủ biệt thự, động tác liền mạch, không có nửa điểm dài dòng dây dưa, dường như tình huống này thường xảy ra.

Cảm thấy một tia sáng chói mắt, Lộc Hàm ưm một tiếng, nhẹ nhàng mở cặp mắt mơ hồ, ánh mắt còn mang hơi nước quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện nơi này là nhà mình, không nghĩ tới nhanh vậy đã đến rồi, cậu chỉ nhẹ nhàng chớp mắt một lát, chỉ tại ngực anh quá thoải mái, khiến cậu không kìm được.

Cảnh vật chung quanh lui về phía sau, Lộc Hàm mới thanh tỉnh lại, nguyên lai anh còn ôm cậu trong ngực, không trách được tất cả mọi thứ đang di chuyển .

"Đã tỉnh rồi hả ?" Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu trai trong ngực giật giật thân thể, mở đôi mắt thủy mâu dị thường thu hút, dịu dàng nói, giọng nói ôn nhu giống như sợ hù doạ cậu.

"Ừ." Lộc Hàm than nhẹ một tiếng, sau đó tay nhỏ bé nắm thật chặt quần áo trước ngực anh, giống như tìm được cảm giác an toàn, cậu phát hiện mình càng ngày càng thích nghe tim anh đập từng tiếng, nhịp tim giống như có ma lực, khiến lòng cậu cũng vui sướng, trong nháy mắt tràn đầy sức sống.

"Ha ha!" Nhìn thấy cậu như con mèo nhỏ, Ngô Thế Huân tâm tình thật tốt cười ra tiếng, ôm chặt thân thể cậu, giống như muốn đem cậu nhập vào trong xương máu mình, thật là bé mèo con đáng yêu, khiến anh thời thời khắc khắc tưởng nhớ, hận không được dụi cậu tới tim, cùng lòng anh vĩnh viễn tan ra.

Lộc Hàm không biết anh cười cái gì, chỉ là từ nhịp tim đập cùng tiếng cười, xem ra, giờ phút này anh rất vui vẻ, khóe miệng cậu cũng giương lên, tâm tình bị anh lây nhiễm.

Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm đến phòng tắm trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu vào bồn tắm, sau đó mở máy nước nóng bên cạnh, pha nước cho cậu.

Nước ấm áp vây quanh, thoải mái khiến khẽ ngâm, lỗ chân lông toàn thân cũng thư giãn, mệt nhọc trên người tẩy đi không ít, quả nhiên tắm rất thoải mái, nếu có người hỗ trợ, thì càng hưởng thụ, chỉ là người muốn giúp cậu tắm khẳng định sẽ ăn khô lau sạch cậu, đến lúc đó toàn thân đau nhức, cậu vẫn tự mình tắm tốt hơn.

Giờ phút này Ngô Thế Huân cũng không thoải mái hơn Lộc Hàm, một nam nhân đang thống khổ ở bên trong, nước ấm áp trong bồn tắm từ từ bao trùm trên người bảo bối, dần dần đem bộ đồ màu trắng của cậu làm ướt đẫm, thân thể ma quỷ linh lung hất dẫn đều hiển lộ ra ngoài, hai khỏa hồng mai ướt át trước ngực cách quần áo trắng như ẩn như hiện, không biết nhiệt độ phòng tắm quá cao, hay như thế nào, giờ phút này anh cảm giác lòng mình cũng nóng lên, hận không được tiến về phía cậu, trực tiếp đẩy y phục chướng mắt, nhưng nghĩ tới cậu đã mệt mỏi như vậy, hắn mới từ từ nhịn được lửa dục, nhìn thấy thân thể phóng hỏa, còn phải nghe giọng cậu rên rỉ mất hồn, anh thật không biết mình phải có bao nhiêu khống chế mới không trực tiếp nhào qua.

Anh sai lầm rồi, anh thật sai lầm rồi, anh nên ở bên ngoài chờ, hoặc là hiện tại không cần làm quân tử, trực tiếp hóa thân thành sắc lang, nhanh chóng nhào tới, hung hăng yêu thương cậu.

"Bảo bối, anh tới phục vụ em." Ngô Thế Huân cười tà nói, sau đó bàn tay to đưa về trước mặt cậu, giúp cậu cởi quần áo.

"Nha —— không cần! Em tự làm, anh ra ngoài trước đi." Lộc Hàm chu đỏ đôi môi đỏ tươi kháng nghị nói, khuôn mặt mới ngủ dậy tiêm nhiễm nước nóng trở nên đỏ ửng dị thường mê hoặc, giống như tiểu yêu tinh, đặc biệt đến nhân gian giày vò.

Muốn anh giúp cậu tắm, ai biết tắm xong anh còn làm chuyện gì hay không, cậu hiểu anh nhất, cho nên cậu tình nguyện khổ cực một chút, còn hơn ngày mai toàn thân đau nhức.

"Ha ha! Hảo, vậy em tắm nhanh đi coi chừng cảm lạnh." Ngô Thế Huân cười nói, cưng chiều vuốt vuốt sợi tóc của cậu, bảo bối quá ngây thơ rồi, cậu cho là ở phòng tắm anh không đụng tới cậu, khi ra ngoài cũng không đụng cậu sao, hiện tại anh đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, dục vọng tương đối mạnh, nhất là cậu ngọt ngào như vậy, chỉ là anh không muốn tổn thương cậu chút nào .

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ra khỏi phòng tắm, bước nhanh tới thư phòng, vừa nhìn thấy cảnh sắc đẹp như thế mà không điều động, còn một phần nguyên nhân là vì anh cảm thấy điện thoại di động đang rung, số điện thoại này trừ bảo bối trong phòng tắm biết, thì chỉ còn lại một ít thân tín, giờ này gọi cho anh nhất định là có chuyện rất quan trọng.

Trong thư phòng to như vậy, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng tim đập, giờ phút này Ngô Thế Huân ngồi ở bàn đọc sách, một tay theo thói quen gõ bàn, không biết loại phương thức này có lợi cho suy tư, hay loại phương thức này có thể khiến thuộc hạ cảm thấy áp bức lớn.

Giờ khắc này quỳ trước mặt anh chính là năm phụ nữ che mặt, tại sao biết là phụ nữ, bởi vì các cô tản mát ra trận trận mùi thơm cùng dáng người có lồi có lõm.

"Vừa rồi tại sao không đi theo phu nhân?" Ngô Thế Huân lãnh nói, giọng nói lạnh như băng giống như muốn đông cứng người khác.

May nhờ bảo bối không có chuyện gì, nếu không năm người trước mắt này không còn cơ hội sống sót, trước kia anh đã phân phó họ thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh bảo bối, hảo hảo bảo vệ cậu, không nghĩ tới mới mấy ngày, mấy người này đã quên mất, anh tốn hao nhiều người như vậy, thậm chí cả tinh lực để bồi dưỡng họ, chỉ với mục đích duy nhất là bảo vệ cậu.

"Bởi vì lúc ấy phu nhân đi vệ sinh, thuộc hạ cho là sẽ không có chuyện gì." Một người áo đen nhẹ giọng giải thích, trong lòng thầm than, xem ra họ nghĩ sự tình quá mức đơn giản, dựa vào bản lĩnh đệ nhất sát thủ của phu nhân đâu cần người tới bảo vệ. Nhưng vì đề phòng tình huống đặc biệt xảy ra giống như vừa rồi, cho nên chủ tử mới phái họ đi bảo vệ phu nhân. Mà họ cũng đánh giá thấp tình yêu của chủ tử đối với phu nhân, họ cho là lần này ngoài ý muốn, chủ tử sẽ không so đo, bỏ qua cho các cô, không nghĩ tới chủ tử tìm các cô, kiếp nạn đã đến.

"Cho là? Chỉ bằng cảm giác cá nhân của cô, các cô cho là tôi sẽ đem bảo bối giao cho các cô bảo vệ sao? Lần sau, các cô còn muốn bảo bối bị thương sao?" Ngô Thế Huân lạnh giọng nói, hất văng mô hình địa cầu về phía năm cô gái trước mặt, giọng nói so với vừa nãy còn lạnh hơn.

Đây là lần đầu tiên anh phát hỏa lớn như vậy, trên thế giới này người có thể làm tâm tình anh biến hóa lớn như thế, trừ bảo bối anh bảo vệ trong lòng bàn tay, không còn ai khác, anh tuyệt đối không thể chịu được việc cô bị tổn thương. Bọn thùng cơm này, nếu như họ cho là chuyện đã qua, thật là ngu muội tới cực điểm.

"Thuộc hạ sai rồi." Năm cô gái dưới đất chịu đau đớn, khẳng định nói, chủ tử nói đúng, không phải chuyện gì họ cũng đoán đúng, chắc chắn sẽ có cái ngoài ý muốn, lần này là họ suy tính không chu toàn, họ tiếp nhận trừng phạt.

Hồi lâu sau, năm cô gái đều chuẩn bị tinh thần chịu phạt, Ngô Thế Huân mới lạnh như băng mở miệng nói: "Trừ biệt thự này không cần theo dõi, về sau thời thời khắc khắc các cô phải đi theo phu nhân, hảo hảo bảo vệ cậu ấy, tôi không hy vọng tái diễn tình huống này." .

"Dạ, thuộc hạ biết!" Năm cô gái quỳ trên mặt đất nghiêm túc bảo đảm nói. Trên thế giới này, họ bội phục nhất, hâm mộ nhất chính là phu nhân, bởi vì cậu chẳng những có người chồng chu đáo lo trước tính sau, còn được người ấy yêu thương hết mực, chuyện gì cũng vì cậu. Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, họ tuyệt đối không dám bởi vì hâm mộ mà ghen tỵ làm tổn thương phu nhân, bởi vì chỉ cần nhìn bộ dáng kia liền biết kết quả không được chết toàn thây, ai không biết chủ tử quan tâm phu nhân nhất.

"Không có việc gì thì lui xuống đi! Hảo hảo duy trì, tuyệt đối không bạc đãi các cô." Ngô Thế Huân lạnh giọng nói, anh thu mua lòng người như vậy chỉ vì các cô là người bảo vệ bảo bối. Trên thế giới này chuyện gì cũng có thể nắm trong tay, nhưng lòng người rất khó nói, trong miệng các cô nói một đàng, ai biết sau lưng có làm chuyện ác độc hay không, anh tuyệt đối không để bảo bối chịu một chút tổn thương, Ngô Thế Huân híp mắt một cái.

"Vâng" năm cô gái cung kính nói, sau đó biến mất trong nháy mắt, họ không nghĩ chủ tử cứ như vậy thả các cô. Thủ đoạn của chủ tử trong bang, các cô biết, không nghĩ tới chủ tử lại cực kỳ khai ân với mình, từ đó họ càng thêm quyết tâm muốn hoàn thành chuyện chủ tử phân phó.

Thật ra đi theo phu nhân, chẳng những có thể học theo khí chất thanh nhã bẩm sinh, còn có thể học kỹ thuật tuyệt hảo của cậu, chuyện như vậy họ vẫn luôn ước mơ, giờ phút này cơ hội đang ở trước mắt, họ đương nhiên phải hảo hảo nắm chặt. Nếu như có thể chính diện đối mặt với phu nhân, vậy thì càng thêm hoàn mỹ, có thể nói nhóm người này không chỉ đối với võ nghệ mưu cầu sinh nhai, mà là đã đạt đến trình độ điên cuồng.

Đợi tất cả mọi người biến mất, thư phòng nháy mắt lại an tĩnh, Ngô Thế Huân lấy điện thoại di động trong túi quần, trực tiếp đè xuống nghe bàn phím, lạnh giọng nói: "Chuyện gì?" .

Lúc này đối phương tốt nhất là có chuyện gấp, nếu không anh tuyệt đối sẽ để bọn họ biết không người nào có thể chịu được lửa giận của mình, bởi vì vừa rồi đối phương điện tới đúng là anh muốn cùng bảo bối bồi dưỡng tình cảm.

Đầu bên kia nghe giọng nói chủ tử nhà mình không tốt, nghĩ thầm chẳng lẽ đã quấy rầy đến chủ tử - chuyện tốt rồi, thế nào giọng chủ tử giống như chưa thỏa mãn dục vọng, nhưng anh lại không dám nói thẳng, duy trì run rẩy trong lòng, cung kính nói: "Chủ tử, người của chúng ta đã xâm nhập thành công trang web của phu nhân." .

Bởi vì đây là việc chủ tử phân phó, bọn họ vừa có kết quả liền lập tức điện thoại cho anh, không dám có chút trì hoãn.

"Chờ một chút, gửi trang web qua cho tôi." Ngô Thế Huân nghe lời nói của đối phương, hơi sững sờ, sau đó tỉnh táo phân phó, nhanh chóng mở máy tính, chuẩn bị tiếp nhận văn kiện quan trọng.

"Dạ!" Đối phương nghe giọng nói chủ tử dường như không còn tức giận, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói, xem ra anh đã bảo vệ được cái mạng nhỏ, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, chủ tử trước đến giờ tính tình vô thường, không biết anh đang nghĩ gì, tóm lại mọi người vô cùng sợ anh, có lẽ đây chính là cường thế đế vương của người lãnh đạo .

Ngô Thế Huân điện thoại, sắc bén trong mắt bắn thẳng đến máy tính, đè nén xuống kích động trong lòng, chỉ cần anh nhận được phương pháp phá giải, anh có thể biết bảo bối thường nói chuyện gì, mỗi lần tiến hành nhiệm vụ gì, anh cũng không cần lo lắng đề phòng rồi, thậm chí còn có thể âm thầm cho người giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Không lâu sau, Ngô Thế Huân theo chỉ dẫn của thuộc hạ, trực tiếp nhanh chóng phá giải hệ thống trang web, tiến vào, vẫn không quên vì mình thiết trí lá chắn, để ngừa người khác phát hiện tung tích.

Một lát sau, Ngô Thế Huân đã hiểu rõ tổ chức yêu thích của bảo bối, thì ra trong tổ chức có bảy người, có không ít tính toán, dù sao bọn họ cũng bản lĩnh bất phàm, thật may trên web đều ghi danh nhiệm vụ mỗi người cùng thời gian hoàn thành. Nếu không anh sẽ không tìm được nhanh như vậy. Chỉ là không biết trang web này là ai lập, hệ thống phá dịch khó khăn như vậy, không trách được bọn họ lại dám trắng trợn đem phần lớn tài liệu tổ chức bỏ vào trang web. Trong lòng Ngô Thế Huân rõ ràng thưởng thức, nhưng đồng thời cũng ghen tỵ, ai kêu tổ chức này nhiều nam nhân ưu tú như vậy, trong lòng anh khẽ ghen, mặc dù biết cậu nhất định không thương bọn họ, nếu không sẽ không cùng anh kết hôn, nhưng tính tình bá đạo còn ăn dấm, chính cậu cũng nói như vậy, anh chính là một dấm thùng lớn điển hình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: