Chap 60: Vợ của tôi

Lộc Hàm nép trong ngực Ngô Thế Huân, chầm chậm quan sát cách bố trí nơi này, bốn phía rộng lớn, bố cục hội trường phức tạp, tân khách ra vào nhiều vô cùng, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng may mắn hôm nay tới đây không phải để ám sát người khác, nếu không cô khó bảo đảm có thể bình yên rời khỏi nơi này.

Từ lúc Lộc Hàm và Ngô Thế Huân bước vào hội trường, trong mắt mọi người tràn ngập kinh ngạc, thẳng tắp nhìn hai người bọn họ, đặc biệt là các cậu trai trẻ, trong mắt căn bản là không nhìn thấy Lộc Hàm, nếu như không phải ngại con gái quá chủ động, họ hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Ngô Thế Huân tự giới thiệu mình.

Nhưng cũng có nhiều cô to gan dùng sức phóng điện với anh, nhưng trong mắt người đàn ông này chỉ có cậu trai nhỏ trong ngực, đối với ánh mắt của mọi người làm như không thấy.

Không thể không nói từ trước đến giờ tuấn nam mỹ nữ luôn thu hút ánh mắt của mọi người, tất cả đàn ông trong hội trường vì ngại Ngô Thế Huân, chỉ có thể đứng xa xa nhìn giai nhân.

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, mấy doanh nhân trưởng bối tinh mắt nhìn thấy Ngô Thế Huân, vội vàng cười ha hả tới chào hỏi, bọn con cháu hào môn ngoan cố có lẽ không biết nhân vật trước mắt là ai, nhưng bọn họ chỉ cần liếc một cái là nhận ra, mấy lão già này lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên rất tinh ý.

" Ngô tổng, đã lâu không gặp!" Chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Lý Thị - Lý Liên cười ha hả đưa bàn tay đầy nếp nhăn, đuôi mắt có vết chân chim khẽ híp một cái, loé lên tia sáng sắc bén, mắt nhìn chằm chằm cô gái trong ngực Ngô Thế Huân, trong lòng thoáng qua nghi ngờ.

"Lý tổng, đã lâu không gặp!" Ngô Thế Huân nghe vậy, lễ phép vươn tay bắt lại, sau đó buông ra, giọng nói làm cho người ta không nghe ra tâm tình.

"Vị thiếu gia này là?" Lý Liên nheo mắt lại nhìn Lộc Hàm nghi ngờ lên tiếng, Ngô Thế Huân từ trước đến giờ không gần nữ sắc, trừ thư ký bên cạnh, ông chưa từng gặp bất cứ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, không nghĩ tới hôm nay lại dẫn theo người yêu, hơn nữa nhìn anh tâm tình ngắm cậu trai kia, đây là loại bá đạo và yêu say đắm ông quen thuộc nhất, dù sao lúc còn trẻ chính ông cũng từ trải qua tâm tình này.

"Vợ của tôi Lộc Hàm" Ngô Thế Huân bá đạo tuyên bố, anh phát hiện khi người khác hỏi cậu trai bên cạnh anh là ai, tâm tình anh vô cùng tốt, lúc này anh có thể bá đạo và tự hào mà nói đây chính là vợ yêu của Ngô Thế Huân anh, anh hận không thể cho mọi người cũng biết cậu là của anh.

Lời vừa nói ra, tất cả phụ nữ mạo hiểm đứng gần nghe lén nhất thời tan nát cõi lòng, mắt ghen ghét nhìn Lộc Hàm, hận không thể nuốt luôn cậu.

"Hả? Sao chưa từng nghe nói Ngô tổng đã kết hôn? Tôi còn muốn đi uống ly rượu mừng đấy." Hai mắt Lý Liên nhíu lại, cười ha hả trêu ghẹo.

Trong mắt thần sắc không rõ, ông vốn là hi vọng người đàn ông ưu tú trước mắt này làm cháu rể, không nghĩ tới ông không có phúc khí này, đúng là đáng tiếc, người đàn ông này vô luận là gia thế hay phẩm hạnh, tướng mạo tất cả đều là thượng phẩm, xứng đôi với cháu gái ông, không nghĩ tới lại chậm một bước, anh kết hôn lúc nào?

Nếu là vợ, vậy cháu gái ông một chút cơ hội cũng không có, nếu là người yêu thì không sao, dù sao phú hào bây giờ ai không có tình nhân, nhưng danh tiếng của gia tộc ông không cho phép cháu gái mình làm người thứ ba chia cắt nhân duyên người khác, bọn họ không có duyên phận a!

"Năm ngoái tôi với Hàm chỉ làm một hôn lễ đơn giản." Ngô Thế Huân nhàn nhạt giải thích, chỉ muốn cùng cậu cả đời hạnh phúc, không hy vọng người khác quấy rầy, càng không hy vọng ánh mắt người khác như ruồi bọ dính trên người cậu, sẽ khiến anh khó chịu, cho nên hôn lễ lúc đó thật đơn giản.

Lý Liên mỉm cười gật đầu một cái, trong mắt có đồng cảm, đối với tuổi trẻ ông từng trải qua, tâm tình của Ngô Thế Huân giờ khắc này ông hoàn toàn có thể hiểu.

"Hàm, đây là người sáng lập tập đoàn Lý thị Lý tổng giám đốc." Ngô Thế Huân dịu dàng nói với Lộc Hàm trong ngực.

"Lý tổng giám đốc, xin chào!" Lộc Hàm lễ phép gật đầu với ông lão trước mắt một cái, thần sắc không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh thong dong, trên người ẩn hàm khí chất ưu nhã từ trong ra ngoài, mặc dù không vươn tay, nhưng cũng không làm người ta cảm thấy cao ngạo bất kính.

"Ngô phu nhân, xin chào!" Lý Liên cười nheo mắt lại, gật đầu một cái, âm thầm quan sát Lộc Hàm mấy giây, trong mắt có thoải mái, ông từng cho rằng cháu gái mình là người phụ nữ hoàn mỹ nhất, không nghĩ tới trên thế giới vẫn còn cậu trai thanh tú, thần thái cao quý, không nóng không vội, tư thế lạnh nhạt, làm người ta bất tri bất giác muốn dựa gần, bọn họ đứng chung một chỗ quả nhiên vô cùng xứng đôi.

Thôi, thôi, chuyện người tuổi trẻ cứ để bọn họ tự giải quyết đi! Là cháu gái ông không có cái phúc khí này.

"Mau vào ngồi đi! Bữa tiệc mới bắt đầu." Lý Liên thân thiện nói, tự nhiên bình thường trở lại, lúc này ông không muốn lập tức rời khỏi người đàn ông tuổi trẻ tài cao này, Lý thị bọn họ sau này vẫn còn phải dựa vào anh, thiết lập quan hệ với 'tập đoàn Ngô Thị ' là tốt nhất.

Ngô Thế Huân gật đầu một cái, ôm Lộc Hàm đi tới phía trước, bữa tiệc hàng năm đều phái thiếp mời cho anh, dù sao tất cả mọi người đều muốn có quan hệ với anh, nhưng mỗi lần đều là phụ tá đi thay, chỉ có lần này mới đích thân đến, nếu như không phải cậu trai nhỏ trong ngực muốn đến vui đùa một chút, anh cũng không muốn tham gia loại tiệc lấy lòng này, chỉ là bảo bối lúc nào lại thích náo nhiệt? Hay cậu từ trước đến giờ đều thích náo nhiệt, là sở thích mới sao? Điều này không rõ lắm, nhưng nhìn sắc mặt cậu rất hưng phấn, tim anh cũng ấm lên.

Mọi người rối rít suy đoán hai người trước mắt này rốt cuộc ai, tại sao Lý lão lại phải kịp chờ đợi nghênh đón, còn thân thiện chào hỏi như thế, quái lạ! Quái lạ! Ai không biết Lý lão trên thương trường là trưởng bối, chẳng những thể lực xuất chúng, tác phong làm việc càng làm người khác khâm phục, từ trước đến giờ đều là mọi người tự động chào hỏi ông, hôm nay thế nhưng trái ngược.

Có một ít thương nhân thông minh nhìn thấy Lý Liên như thế, mọi người rối rít tiến lên chào hỏi Ngô Thế Huân, mặc dù không biết tuấn nam mỹ nam trước mắt là ai, nhưng chào hỏi lúc nào cũng tốt, nói không chừng có thể quen bạn tốt.

Lộc Hàm mặc cho người đàn ông bên cạnh ôm cả mình đi, cố gắng rút bàn tay nhỏ bé trắng noãn khỏi bàn tay to của anh, nhưng không có kết quả đành phải thôi, nổi giận ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng trách: "Anh làm gì thế? Người khác còn tưởng em không biết lễ phép đấy."

"Tay của em chỉ có anh có thể cầm, không cần để ý đến người khác!" Ngô Thế Huân nắm tay cậu, bá đạo nói. Xác thực, đám người kia tới nịnh nọt bọn họ còn không còn kịp nữa là, làm sao còn so đo cậu không lễ phép, anh chỉ bảo vệ lợi ích của mình thôi.

"Bá đạo!" Lộc Hàm nói thầm một tiếng, trong mắt lóe lên nụ cười hạnh phúc, người này lúc nào cũng thích làm theo ý mình, căn bản không theo lẽ thường, chỉ mong không có người so đo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: