Chap 52: Xuất hiện
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh thật to sát đất chiếu vào sàn nhà trong phòng ngủ, chiết xạ ra những luồng sáng, Lộc Hàm ưm một tiếng, lông mi vểnh lên hơi giật giật, ngay sau đó từ từ mở ra mắt to trong suốt y hệt sương mù.
Lộc Hàm vươn vươn lưng mỏi, bàn tay sờ qua chỗ ngủ của Ngô Thế Huân bên cạnh, lạnh như băng, xem ra anh đã rời giường lâu rồi, tối hôm qua cậu thức tới khuya mới ngủ, anh làm sao dậy sớm như vậy, không ngủ sao? Cậu nghi ngờ nghĩ, nhưng cậu quên mất nhân vật lớn giống như Ngô Thế Huân không ngủ một ngày cũng không có chút ảnh hưởng nào.
Cậu nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã 10h sáng mà cậu còn có thể ngủ, so ra thì ông xã thân yêu của cậu thật cực nhọc. Xem ra phải khao thưởng anh thật nhiều, thuận tiện lấy công chuộc tội, ai kêu tối hôm qua cậu nháo anh đến nửa đêm, nghĩ tới đây, toàn thân Lộc Hàm đều có động lực, cậu lập tức bò dậy đi rửa mặt.
Ước chừng 10 phút sau, Lộc Hàm mặc áo thun trắng bên ngoài là áo khoát da kiểu cách, quần bò ôm sát đôi chân từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt tinh xảo hơi thoa phấn có vẻ mỹ lệ khác thường, toàn thân tràn đầy cao quý và ưu nhã, còn có khí chất làm người ta mê muội, toàn thân trên dưới không chỗ nào không tao nhã.
"Phu nhân, chào buổi sáng! Xin hỏi có muốn chuẩn bị bữa ăn sáng không?" Nữ quản gia nhìn thấy bóng dáng xuống lầu của Lộc Hàm từ xa, bước nhanh tới cung kính nói, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc về việc cậu rời giường muộn, rất dễ nhận thấy chuyện ngủ nướng của cậu là thường xảy ra.
"Chào buổi sáng, quản gia! Có thể chuẩn bị bữa ăn sáng, Huân ăn sáng chưa?" Lộc Hàm vừa đi tới phòng ăn vừa hỏi, nghĩ thầm không biết ông xã của cậu dậy lúc nào? Có ăn sáng chung không? Cậu phát hiện mình giống như là những yêu phi làm trễ nãi quân vương lâm triều thời cổ, nhưng thật may là quân vương này là người yêu vợ như mạng, không có tam cung lục viện.
"Bẩm phu nhân, chủ tử đã ăn sáng rồi mới đi làm." Nghe được lời của Lộc Hàm, quản gia cười nói, sau đó bắt đầu an bài người đưa bữa ăn sáng tới.
Phu nhân và ông chủ đều rất giống, câu hỏi đầu tiên lúc nào cũng là đối phương đã ăn chưa, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ tình cảm, nhưng người khác hình như quên mất, ở nơi trong biệt thự này cũng có một người đàn ông yêu bà như thế, chỉ là bà không để ý thôi.
"Quản gia, bảo người lái "Mạc Tạp Thâm" màu đỏ ra đi, hôm nay tôi muốn đi ra ngoài." Lộc Hàm dứt tiếng nói, gọi nó là ' Mạc Tạp Thâm ', không phải bởi vì đây là tên của nó, mà đây là sản phẩm hàng hiệu do người tên 'Mạc Tạp Thâm' thiết kế.
"Phu nhân muốn đi ra ngoài? Nhưng bây giờ mặt trời đang nắng." Quản gia lo lắng nói, trước khi ông chủ ra cửa đã dặn dò họ không cho phu nhân đi ra ngoài phơi nắng, để tránh bị cảm nắng, hiện tại phu nhân lại muốn đi ra ngoài, phải làm soa đây, phu nhân nói không thể không nghe, lời dặn của ông chủ lại còn bên tai, thật là khó làm.
Ban đêm trước, họ giúp giấu giếm chuyện phu nhân đi ra, thuần túy là bởi vì phu nhân nói có một người bạn làm sinh nhật, cậu rất muốn đi ra ngoài ăn mừng sinh nhật với cậu ấy, hát mừng sinh nhật xong sẽ trở về, thấy ánh mắt van xin của phu nhân, họ liền mềm lòng đồng ý, ai kêu chủ tử trông nom phu nhân nghiêm mật thế, bạn bè tri kỷ của phu nhân thật là ít ỏi. Cũng may chuyện lần đó không có bại lộ, nếu không họ sẽ xui xẻo rồi.
"Không có việc gì, tôi lái xe đi, hay bà lo lắng Huân biết sẽ phạt mọi người?" Lộc Hàm nhìn người giúp việc dọn bữa ăn sáng dinh dưỡng đủ loại màu sắc hình dạng lên bàn ăn, mở miệng hỏi, trong xe có máy điều hòa, hơn nữa cậu chỉ ở trong xe, sẽ không phơi nắng quá, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà quản gia, liền biết chắc ông xã thân yêu nhà cậu đã dặn dò chuyện gì.
"Chủ tử phân phó không cho phu nhân ra ngoài phơi nắng." Quản gia vừa nhìn sắc mặt của Lộc Hàm, vừa từ từ giải thích, ở trong nhà này bà cũng không dám đắc tội phu nhân, ai không biết phu nhân là nữ vương trong nhà, chỉ cần cậu không vui, ông chủ sẽ nghĩ hết biện pháp trêu chọc cậu vui vẻ, huống chi phu nhân thân thiện như vậy, họ cũng không nỡ trái ý cậu.
"Không cần lo lắng, tôi đến công ty đưa bữa trưa cho anh ấy, anh ấy sẽ không trách mọi người." Lộc Hàm cười nói, cô cảm thấy ông xã của cậu vẫn rất dễ nói chuyện, thật không biết đám người sao đám người này sợ anh thế.
Nhưng Lộc Hàm đã quên mất, ông xã của cậu chỉ có ở trước mặt cậu mới biểu hiện ra nuông chiều, ở trước mặt những người khác chính là dáng vẻ lạnh lẽo, làm cho người ta đến gần liền lạnh phát run.
"Dạ! Thuộc hạ đi chuẩn bị cho người ngay." Quản gia nghe cậu nói thế, biết chuyện phu nhân quyết định sẽ không thay đổi, liền cung kính đi an bài, ông chủ nhìn thấy phu nhân đến thăm anh, sẽ rất vui vẻ, làm sao còn có thể trừng phạt họ.
Lộc Hàm cười gật đầu một cái, bắt đầu ăn điểm tâm, trong lòng suy nghĩ lát nữa làm món gì cho anh ăn trưa, tối hôm qua nhìn anh ăn món ăn cậu làm vui vẻ như thế, trong lòng của cậu cảm thấy vô cùng tự hào, lần này sẽ cho anh một niềm vui lớn, nhưng không biết vẻ mặt của anh sẽ như thế nào đây?
Lần thể hiện này cũng là chuẩn bị vì chuyện sau này, cậu không thể nào vĩnh viễn sống ở phía sau anh, trước kia chỉ là không muốn đối mặt một đám người nịnh bợ, hiện tại cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cậu đã nghĩ, con chip thần kỳ ở trong tay Nhiếp Phong, nhưng thủ vệ trong nhà Nhiếp Phong quá nghiêm mật, anh lại làm việc vô cùng cẩn thận, người duy nhất đến gần anh trừ hộ vệ ra thì chính là thương nhân, cho nên muốn đến gần anh ta, đầu tiên sẽ phải lấy ra thân phận của cậu —— vợ của thương nhân lớn Ngô Thế Huân.
Đây là bước đầu tiên của cậu, chuyện về sau thì xem tình tiết phát triển như thế nào. Cho tới bây giờ Lộc Hàm cậu không có nhiệm vụ không hoàn thành được, lần này cũng giống vậy.
Ước chừng một tiếng sau, Lộc Hàm từ từ dừng 'Mạc Tạp Thâm' màu đỏ ở cửa chính của ' tập đoàn Ngô Thị ', theo tin tức quản gia cho thì đúng là nơi này rồi.
Cậu chỉ biết ông xã thân yêu của cậu là tổng giám đốc của 'tập đoàn Ngô Thị", nên rất có tiền, nhưng không có đi điều tra thực chất của cải của anh, không ngờ anh có tiền như vậy, xem ra cậu rơi ở phía sau.
Từ toà nhà làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối này cũng có thể thấy được, bễ nghễ kiêu ngạo, đến nay vẫn không có bất kỳ tòa nhà nào có thể so sánh được.
Lộc Hàm cầm bữa trưa mình tự làm lên bước xuống xe, đi tới cửa lớn của tòa nhà này.
Không biết có phải là bởi vì cậu quá mức xinh đẹp, nên đã mê hoặc bảo vệ ở cửa ra vào, hay là bởi vì những bảo vệ kia thấy cậu ăn mặc bất phàm, nhất định là khách hàng, cho nên không có ngăn trở nhiều.
Đại sảnh rộng rãi, sàn nhà thủy tinh sáng ngời, đám người ăn mặc lịch thiệp đang làm việc, Lộc Hàm đi tới trước quầy, lễ phép nói: "Tiểu thư, xin hỏi tổng giám đốc ở lầu mấy?" .
Quầy tiểu thư nghe được giọng nói tuyệt vời của phái nữ, cho là lại có người phụ nữ nào cả gan muốn quyến rũ tổng giám đốc, không ngờ khi cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người con trai mặc áo thun trắng khoát bên ngoài là áo khát da kiểu cách, cười đẹp đẽ đứng ở trước mặt của cô, trái tim của cô nhất thời bãi công mấy giây.
Cô đứng quầy chưa từng thấy người con trai nào đẹp vậy, chẳng những vóc người nóng bỏng, cả nụ cười cũng đẹp như thế, còn có vật cô ấy cầm trong tay, nếu như cô không đoán sai, vật này tên là ' hộp giữ ấm '.
Cô nghi ngờ nghĩ, chẳng lẽ hiện tại lưu hành dùng thức ăn để thu mua lòng của đàn ông,cũng đúng, trước kia không phải có một câu nói là ' muốn bắt được trái tim của một người đàn ông, đầu tiên phải bắt bắt được được dạ dày của người đàn ông đó '.
Ít nhất người con trai trước mắt không giống mấy con bươm bướm kia, cả việc làm cũng không giống nhau, ít nhất cô không có ghét người con trai trước mắt, thậm chí còn có chút thưởng thức.
Lộc Hàm nhìn ánh mắt tiểu thư trước mắt không ngừng biến hóa, nghĩ thầm suy nghĩ của cô không biết bay đi đâu, mỉm cười kiên nhẫn dò hỏi: "Xin hỏi có thể nói cho tôi biết, tổng giám đốc ở lầu mấy không?"
"Ách. . . . Ngài qua đó ngồi một lát, bởi vì ngài không có hẹn trước, cho nên tôi muốn hỏi thăm ý ở trên." Quầy tiểu thư chỉ vào cái ghế bên cạnh áy náy giải thích, sau đó bắt đầu gọi điện thoại lên lầu, thấy đối phương ăn mặc bất phàm, hơn nữa khí chất lại rất tốt, cho nên cô mới có thể chịu đựng nguy hiểm bị chửi gọi điện thoại lên trên.
Lộc Hàm cười gật đầu một cái, ưu nhã đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, quan sát đám người đang làm việc trong đại sảnh, trong mắt của quầy tiểu thư đó không có ỷ thế hiếp người, rất hiểu đúng mực, không hổ là thuộc hạ của Huân, Lộc Hàm hài lòng thầm nghĩ.
"Này —— cô điên rồi, không phải Trịnh thư ký đã dặn không cho những oanh oanh yến yến kia đi lên sao? Sao cô còn gọi điện thoại lên, cô không cần công việc này nữa hả?" Một quầy tiểu thư khác đứng bên cạnh quát lớn, cô ấy là chị em của cô, cô không muốn cô ấy vì tốt bụng nhất thời mà phải cuốn gói. Họ không hiểu nguyên tắc làm việc của người có tiền, nên làm việc theo quy củ thì tốt hơn.
"Dĩ nhiên, mình đã đồng ý với cô ấy, huống chi cậu gái xinh đẹp đó không giống mấy người phụ nữ dựa dẫm quyền thế trước kia." Quầy tiểu thư vừa gọi điện thoại vừa giải thích với bạn tốt.
"Sao cậu biết không giống, cậu đó, quá đơn thuần, thôi, mình mặc kệ cậu." Một quầy tiểu thư khác chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lộc Hàm ngồi ở đằng xa nghe cuộc nói chuyện của họ, cười nhạt trong lòng, đến tột cùng là ai khôn khéo hơn, thật là sự thật rõ rành rành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top