Chap 51: Anh rất yêu em! Rất yêu! Rất yêu
Đêm khuya yên tĩnh, tất cả sinh vật cơ hồ đều tiến vào trạng thái ngủ, Lộc Hàm nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh, làm sao cũng không thể thuận lợi ngủ, không biết là ban ngày ngủ quá lâu, hay là cậu có nghi vấn về việc trên người Ngô Thế Huân có mùi nước hoa của phụ nữ khác, bây giờ đã là khoảng một giờ đêm, mà động tác xoay người này của cậu đã kéo dài chừng một tiếng rồi.
Lộc Hàm nghiêm túc nghe tiếng vang xào xạc của gió đêm thổi vào lá cây ngoài phòng ngủ, nghe như không quy luật, lại như có quy luật.
Ngô Thế Huân mở tròng mắt đen tĩnh mịch ra, trong mắt không có một chút buồn ngủ, cánh tay ôm cậu chặt hơn, nãy giờ anh chưa từng ngủ vì đã quen nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng khi ngủ của người trong ngực.
Quá khứ cậu luôn dính đến giường liều mau chóng truyền đến tiếng hít thở ngủ say, nhưng tối nay cậu vẫn không cách nào ngủ.
"Sao còn chưa ngủ? Chỗ nào không thoải mái sao?" Ngô Thế Huân than nhẹ một tiếng, ôm cậu vào ngực, để cho cậu ngủ thoải mái chút, đầu của anh vùi sâu vào cổ của cậu, dịu dàng hỏi.
"Không có, ngủ không yên, em đang suy nghĩ một vài chuyện, đánh thức anh sao?" Lộc Hàm nâng đôi mắt sáng nhìn vào tròng mắt đen của anh, dứt tiếng dò hỏi, mặc dù biết công việc của anh rất cực nhọc, cần phải nghỉ ngơi, nhưng cậu thật không ngủ được, không ngờ trong lúc lơ đãng đánh thức anh, Lộc Hàm áy náy thầm nghĩ ở trong lòng.
"Đang suy nghĩ gì? Có thể nói cho anh biết không?" Ngô Thế Huân nghe vậy, nhướng nhướng chân mày, xem ra bảo bối của anh có chuyện gạt anh, nhưng chuyện gì khiến cậu trễ vậy mà còn suy nghĩ nhỉ? Anh đột nhiên rất là tò mò.
Lộc Hàm dựa vào đèn bàn mờ nhạt ở đầu giường, hai mắt sáng lóng lánh nhìn vào tròng mắt đen của anh, hài hước cười một tiếng, đột nhiên bò lên người của anh, dùng phương thức 'nữ' trên nam dưới nhìn chăm chú vào mắt anh, cười hỏi: "Anh không có lời gì muốn nói với em sao?"
"Hả? Em muốn anh nói cái gì?" Ngô Thế Huân nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu ham chơi của cậu, cưng chìu cười, cánh tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cậu, ôm cậu sát vào người mình.
"Cái gì gọi là em muốn anh nói gì? Em hỏi anh có chuyện gì muốn nói với em hay không mà?" Lộc Hàm nũng nịu nói, đồng thời len lén bổ sung một câu ở trong lòng, nói thí dụ như tại sao trên người của anh có mùi nước hoa của phụ nữ? Tối nay cậu bị mất ngủ vì thế, bi kịch a! Không chỉ là bởi vì ghen, mà bởi vì cậu thật tò mò, một người ghét phụ nữ, hơn nữa có bệnh thích sạch sẽ làm sao dính vào mùi nước hoa? Cậu xoay qua xoay lại nghĩ mãi mà không rõ.
"Anh yêu em! Rất yêu! Rất yêu." Ngô Thế Huân chạm nhẹ đôi môi đỏ cong lên của cậu, thâm tình rù rì nói, một cái tay cưng chìu sờ sờ mái tóc như thác của cậu, đặt đầu cậu ngay tim của mình, để cho cậu có thể nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt của anh, đây chính là điều thời thời khắc khắc anh đều muốn nói với cậu.
"Em không nói điều này." Lộc Hàm nghe tiếng tim đập của anh mấy giây, mí mắt đột nhiên rất nặng nề, nhưng cậu còn có chuyện rất quan trọng chưa hỏi anh rõ ràng, nên không thể ngủ trước, nếu không ngày mai cậu sẽ quên mất. Mặc dù cậu cũng rất thích anh nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh đừng hòng lừa dối vượt qua kiểm tra.
Cậu nâng người lên, thất bại nói: "Em muốn hỏi tại sao trên người anh có mùi nước hoa của người đàn bà khác?". Vừa nói xong, trong phòng ngủ an tĩnh đến có thể nghe tiếng hít thở của nhau.
Gương mặt nóng bỏng của Lộc Hàm tựa vào trong lòng anh, trong lòng thấy ảo não, sao cậu lại không nhịn được mà nói ra chứ, vốn muốn moi ra lời nói của anh, để anh tự mình nói ra, hiện tại tốt rồi, lại để cho anh cười mình, thật may là trong phòng khá tối, anh sẽ không thấy được gương mặt nhỏ ửng đỏ của cậu.
"Ha ha ha. . . ." Ngô Thế Huân phản ứng kịp, lớn tiếng cười, tiếng cười sang sảng có vẻ thật rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh, lồng ngực của anh chấn động theo tiếng cười của anh, từ trong tiếng cười của anh có thể biết tâm tình của anh tốt đến không lời nào để nói.
Chỉ là Lộc Hàm không có cảm thấy có gì đáng cười, cậu cũng không hiểu cậu lại làm chuyện gì ngu xuẩn mà khiến anh cười thế.
"Cười cái gì? Có gì đáng cười, không được cười!" Lộc Hàm ảo não nhẹ nhàng nện lồng ngực của anh một cái, nũng nịu quát.
Hồi lâu sau Ngô Thế Huân mới chậm rãi ngưng cười, nụ cười trong mắt chưa từng lui bước, lật người, tư thế nữ trên nam dướì lập tức đảo ngược, Ngô Thế Huân mỉm cười nhìn cậu gái nhỏ phía dưới, ngực tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng nói: "Em ghen?", giống như đang kể lại một sự thật làm anh hưng phấn không thôi.
"Quỷ mới ghen, người ta hiếu kỳ mà thôi, tò mò, có hiểu hay không?" Lộc Hàm phớt tỉnh sửa lại, nếu để cho anh biết cậu đang ghen, vậy anh chẳng phải là rất phách lối, huống chi cô chưa từng ghen.
"Em nói tục rồi, phải phạt!" Ngô Thế Huân ý vị không rõ nói, sau đó áp bờ môi khêu gợi lên đôi môi đỏ của cậu, tùy ý cọ sát, chiếm đoạt. Khác với nụ hôn trước kia, lưỡi của anh xâm nhập vào miệng cậu, phong tình mút vào cái lưỡi thơm của cậu, thậm chí lưu luyến không đi giữa hàm răng ngọc của cậu. Công thành đoạt đất, không buông tha bất kỳ một chỗ, răng môi dây dưa, mang theo nước miếng của họ.
Thật không muốn nghe lời phản bác trái lương tâm của cậu, cậu gái nhỏ của anh, rõ ràng chính là ghen, còn cứng rắn cãi, thật không đáng yêu.
Hồi lâu sau, anh mới buông cậu đang thở hổn hển ra, khàn giọng nói: "Hôm nay khi về nhà gặp được người xấu rắp tâm không tốt." .
"Rắp tâm không tốt?" Ánh mắt Lộc Hàm lóe sáng nhìn anh, trong mắt có cảm xúc không rõ, nghi ngờ nói, người xấu, điều này cậu có thể hiểu, ngoài cậu thì những 'phụ nữ' khác anh đều gọi là người xấu, đối với điều này, trong lòng cậu thật thỏa mãn, ánh mắt của anh thật là vô cùng khó chịu.
Chẳng lẽ đối phương ngã vào anh, dán sát anh, cho nên cả người anh đều bị nhiễm mùi nước hoa? Đây là một người đàn ông rất thích sạch sẽ! Anh chắc chắn rất khó chịu!
"Dừng mấy ý nghĩ trong đầu em lại." Ngô Thế Huân nhìn thấy đôi mắt to của cậu ngắm tới ngắm lui trên người anh như kẻ trộm, cưng chìu gõ đầu nhỏ của cậu một cái, không biết cậu lại suy nghĩ lung tung đi nơi nào.
"Người đàn bà đó đột nhiên chạy đến trước xe anh, bị đụng mạnh ra, là đối thủ làm ăn sử dụng mỹ nhân kế." Anh giải thích thật đơn giản, giải thích người đàn bà kia thành mưu kế của đối thủ, không muốn cho cậu biết tranh đấu ngầm giữa những bang phái xã hội đen, cậu chỉ cần ở nhà làm vợ của anh là được, những chuyện khác, anh sẽ giải quyết tốt.
"Đối thủ làm ăn? Rất khó giải quyết sao?" Lộc Hàm lo lắng hỏi, cả mỹ nhân kế cũng dùng tới, nhưng chỉ cần có cậu ở đây, mỹ nhân kế của đối phương không thể nào có hiệu quả, cậu tự hào cười nghĩ, đồng thời trong lòng càng thêm xác định một quyết định nào đấy trong lòng.
"Không cần lo lắng, đã giải quyết xong! Vậy bây giờ còn có vấn đề gì muốn hỏi không?" Ngô Thế Huân cưng chìu nói, không để cho cậu hỏi, đoán chừng cậu lại mất ngủ, cuối cùng không nỡ lại là anh.
"Không có" Lộc Hàm cười như con mèo ăn vụng, rất là vui vẻ vì lời giải thích của anh, người nhạy cảm như anh, vẫn quan tâm cảm thụ của cậu nhất.
"Vậy chúng ta có thể ngủ chưa? Hay em muốn làm vận động có ích cho cả người?" Ngô Thế Huân cưng chìu nhìn cậu, có điều ngụ ý nói.
Mặc dù giờ phút này anh rất muốn làm vận động có ý nghĩa, ra mồ hôi nóng, thoải mái cả người, nhưng khi nhìn thấy gương mặt dường như rất mệt mỏi của cậu, anh lại không đành lòng, có điều chọc cậu một chút cũng không sao.
"Ngủ, ngủ, anh đi xuống, thật nặng!" Lộc Hàm cười trách, đừng tưởng rằng cậu xem không hiểu ánh sáng trong mắt anh có ý gì, nhưng hiện tại đã giải quyết nghi vấn trong lòng, mí mắt của cậu cũng bắt đầu trầm xuống, mới không tìm tội chịu đấy.
Ngô Thế Huân nhìn cặp mắt dần dần mơ hồ, cười cười, nhẹ nhàng xuống khỏi người cậu, ôm chặt cậu vào trước ngực.
Quả nhiên chưa đến mấy phút đã nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu, thở mùi thơm ra khắp phòng, Ngô Thế Huân ngửi mùi hương trên tóc cậu, nghe tiếng hít thở của cậu, từ từ cũng đi vào giấc ngủ, trong giấc ngủ, tay của hai người đan xen nhau thật chặt, mặc kệ trời đất suy tàn, ban đêm vô cùng ấm áp vẫn tiếp tục kéo dài sự ngọt ngào đầy ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top