Chap 37: Bám người, quái dị (2)

Lộc Hàm nhìn tất cả mọi người lui khỏi phòng ăn, người đàn ông bên cạnh còn không có ý thả cậu đi, chẳng lẽ người này không muốn ăn cơm, còn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy đi!

"Đi, đi ăn cơm!" Trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, cậu chỉ vỗ vỗ vai anh, sau đó giùng giằng.

Ngô Thế Huân ảo não thở dài, ôm lấy thân thể cậu tới bàn ăn.

"Nha, anh làm gì thế? Thả em xuống, tự em đi." Lộc Hàm kêu lên một tiếng, đôi tay ôm lấy cổ anh để khỏi rớt.

"Em xác định em có thể tự đi?" Ngô Thế Huân nghe cậu nói, dừng bước lại, hài hước nói, đối với thân thể cậu, anh rõ như lòng bàn tay.

"Em đâu có yếu ớt như dậy, chân em không có bị thương." Lộc Hàm kỳ quái nói thầm một tiếng, sau đó giùng giằng muốn xuống, cậu không muốn bị anh ôm, nếu không chút nữa anh lại ở trên người cậu tác quái, cơm này không cần ăn rồi.

Nghe vậy, Ngô Thế Huân cười tà nhẹ nhàng để cậu xuống.

"A. . . . . ." chân Lộc Hàm vừa chạm đất liền lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, may là Ngô Thế Huân kịp thời đỡ cậu, anh cười tà khom lưng bế cậu lên,"Bảo bối, thể lực em đúng là kém, như vậy đùi đã mềm rồi hả ? Xem ra sau này anh cần cho em tăng cường rèn luyện!"

Lộc Hàm hất thời xấu hổ chôn đầu trước ngực anh, mất thể diện! Thật là mất mặt chết! Cậu lại bị anh trêu chọc đến đùi mềm nhũn, hơn nữa còn không tự biết.

Thể lực cậu kém? Tất cả thành viên nam trong tổ chức đều nói thể lực cậu tốt nhất, nếu không phải người này "sói đội lốt cừu" tối qua và sáng nay không hề tiết chế muốn cậu, làm sao lại có bộ dáng như vậy, còn dám nói thể lực kém, suy nghĩ một chút đã tức.

"Ha ha ha. . . . . ." Nhìn thấy cậu bộ dáng đà điểu, Ngô Thế Huân cười đến vui vẻ, trên thế giới này sợ rằng chỉ có Ngô Thế Huân anh là có vinh hạnh nhìn thấy đủ loại bộ áng xinh đẹp của cậu làm người ta mê muội!

Anh đặt cậu bên bàn cơm, giúp cậu trải khăn ăn, cưng chiều sắp xếp món ăn.

"Oa. . . . . . Không nghĩ tới phòng ăn nho nhỏ, xanh xao lại lốt như vậy, không biết hương vị thế nào? Thật mong đợi." Lộc Hàm nhìn món ăn trên bàn ăn, hai mắt cười đến tỏa sáng, làm một sát thủ kiêm phú phu nhân, cậu có thể nói muốn cái gì có cái đó, nhưng cậu chỉ hứng thú đối với thức ăn ngon.

"Nếm thử một chút, những thứ này đều là đặc sắc ở đây." Ngô Thế Huân cười dịu dàng, sau đó không ngừng gắp thức ăn vào chén cậu, gắp đến mức chén của cậu chất thành ngọn núi nhỏ, vẫn chưa ngừng tay.

"Ừ, vị rất ngon, thật không uổng công , không nghĩ tới nơi này cảnh đẹp, thức ăn lại thơm." Lộc Hàm vừa ăn vừa nói, thật là hưởng thụ trong đời.

"Ha ha ha. . . . . . Thật khoa trương như vậy sao? So với Jackie làm còn hoàn hảo hơn?" Ngô Thế Huân gắp một món nhóp nhép nhai, đây là mùi vị lần trước, nói đến tài nấu ăn, không chỉ có mỗi Jackie làm tốt, thế nào bảo bối của anh lại khen không dứt, anh có chút buồn bực.

"Ừ, không thể so, phong cách nấu ăn bất đồng, dĩ nhiên là không có cùng mùi vị, đối với em mà nói, một đầu bếp có thể làm khách hàng ăn vui vẻ, vô luận thức ăn như thế nào, cũng là một tác phẩm nghệ thuật." Lộc Hàm cười nói, con người vui vẻ, cảm thụ món ăn làm tốt hay không, vậy phải nhìn quá trình chế biến ra nó.

"Lĩnh ngộ sâu như vậy?"Ngô Thế Huân cưng chiều cười cười nói, bảo bối anh vừa thấy thức ăn ngon sẽ phát biểu nhiều câu cảm thán, không sai biệt lắm quên sự hiện hữu của anh rồi, thật làm anh ghen ghét.

"Dĩ nhiên, anh nhìn xem." Lộc Hàm không nhịn được cùng anh chia sẻ vui vẻ, đũa gắp một món bỏ vào miệng anh, mong đợi nhìn.

"Ừ. . . . . . Quả nhiên ăn thật ngon." Ngô Thế Huân nhai món ăn trong miệng, nhìn thấy hai mắt cậu sáng lóng lánh nhìn mình, gật gật đầu nói, quả thật cùng với mùi vị anh vừa ăn không giống nhau, là nơi nào có vấn đề?

Ngô Thế Huân lại gắp một đũa, nhưng mùi vị không giống cậu gắp cho anh ăn, chẳng lẽ cùng món lại không có cùng mùi vị? Anh không tin dùng đũa từ chén cậu gắp một ít, ừ, chính là vị này, đúng là mỹ vị vừa rồi.

Thử mấy lần, Ngô Thế Huân rốt cuộc biết nơi nào xảy ra vấn đề, nguyên lai là muốn ăn cùng chén với cậu, món ăn mới cảm thấy ngon, cho ra kết luận này, anh không ngừng từ trong chén cậu gắp thức ăn ăn.

"Uy. . . . . . Làm sao anh ăn của em, em không cho." Lộc Hàm nhìn động tác của anh, tả oán nói, không nên trách cậu có thức ăn ngon sẽ không còn nhân tính, chỉ trách thức ăn quá ngon rồi.

"Em tương đối dễ ăn, anh gắp cho emrồi." Ngô Thế Huân cười nói, sau đó gắp rau vào trong chén cậu, cùng cậu ăn, trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, chẳng lẽ cái này chính là cái Hàm nói, vui vẻ thưởng thức thức ăn, trong lòng anh hưng phấn thầm nghĩ.

Một bữa cơm với không khí ấm áp hoàn thành, Lộc Hàm vỗ vỗ cái bụng phình ra, mặt thỏa mãn ngồi trước bàn ăn.

Ngô Thế Huân cưng chiều nhìn hình dạng của cậu, cười cười.

Đông đông đông. . . . . .

"Vào đi!" Ngô Thế Huân mặt không thay đổi nhìn cửa phòng, chỉ thấy trong tay quản lý bưng một chậu nước cung kính đi vào.

Lộc Hàm mặt quái dị nhìn quản lý, sau đó nhíu mày hỏi thăm Ngô Thế Huân đây là chuyện gì.

"Ngô tổng giám đốc, Ngô phu nhân, đây là nước rửa tay!" Quản lý hiến mị đưa chậu nước trong tay để một bên.

"Nhưng chúng ta không nhờ ông đưa nước rửa tay tới đây." Lộc Hàm nghi ngờ lên tiếng, chẳng lẽ quy củ của phòng ăn, khách cơm nước xong sẽ đưa nước rửa tay? Suy tính chu đáo như vậy?

"Ừ, biết, ông có thể đi ra ngoài." Ngô Thế Huân lạnh như băng nói, ngăn lại những lời của quản lý, sau đó lôi kéo tay Lộc Hàm thả vào trong nước, cùng cậu rửa tay.

"Ông xã, anh vẫn chưa trả lời em đấy." Lộc Hàm mặc cho anh giúp cậu, rửa tay, không buông tha hỏi tới.

"Đây là quy củ phòng ăn." Ngô Thế Huân nghe cậu nũng nịu kêu ' ông xã ', lập tức tâm thần nhộn nhạo, dịu dàng nói. Anh không thể nói bởi vì sợ cậu đi rửa tay lại gặp những tên đàn ông khác, trêu chọc mơ ước hương thơm của cậu, đến lúc đó ăn dấm buồn bực nhất định là anh.

"Hồi lâu sau, Ngô Thế Huân một tay ôm Lộc Hàm ra khỏi phòng, quản lý đã sớm đợi ở nơi nào rồi.

"Ngô tổng giám đốc, Ngô phu nhân đi thong thả! Hoan nghênh lần sau quang lâm!" Quản lý hiến mị nói.

Ngô Thế Huân đối với hình thức khách sao này như không nghe, ôm Lộc Hàm, nhận chìa khoá xe từ bảo vệ.

Nhìn xe đi xa, quản lý cả người mềm nhũn, rốt cuộc đưa được vị Đại Phật này đi khỏi, cái mạng già của mình cũng mất đi một nửa, quyền quý loại này thật không dễ ứng phó.

Lại nói đến Ngô tổng giám đốc cũng thật kỳ quái, đặc biệt gọi bọn hắn đưa một chậu nước rửa tay, theo lý mà nói tự đi rửa tay không phải dễ dàng hơn sao, thật đúng là quái dị! Quản lý lắc đầu một cái, tiếp theo bận việc của mình. . . . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: