Chap 18: Phúc hắc
Những ngôi sao sớm bị cảnh tượng như vậy làm xấu hổ, len lén trốn trong tầng mây, ở trong đêm tối yên tĩnh này, trong phòng hào hoa chỉ còn lại tiếng yêu kiều và tiếng thở dốc , hồi lâu sau, tất cả bình tĩnh lại.
Ngô Thế Huân thỏa mãn từ trên người Lộc Hàm lật xuống, sau đó ôm cậu nằm lên trên người anh.
"Anh là đồ phúc hắc, đau cái đầu anh, đều là gạt em, làm hại em lo lắng vô ích lâu như vậy." Lộc Hàm bình tĩnh lại rồi, đấm lồng ngực của anh một cái, chu môi trách cứ, cậu đã nói, cậu căn bản không có dùng bao nhiêu hơi sức, làm sao có thể đánh đau lồng ngực của anh, là anh khi dễ cậu.
"Vừa rồi thật rất đau, hiện tại yêu yêu rồi nên không còn đau." Ngô Thế Huân nói xạo, anh cũng không muốn bị đá xuống giường lúc này, cho nên chỉ có thể nhắm mắt nói, bà xã thân yêu nhà anh từ trước đến giờ đều rất mơ hồ, vì vậy cũng rất dễ gạt gẫm.
"Còn dám nguỵ biện, sự thật đã đặt ở trước mắt, anh lại trợn tròn mắt nói mò, hừ. . . ." Trời cao tựa hồ là chống đối anh, lần này Lộc Hàm hiển nhiên không dễ lừa, cậu giật giật thân thể, mềm mại nói.
Theo động tác của cậu, Ngô Thế Huân cảm thụ phần mềm mại của cậu đè xuống lồng ngực của anh, thở hốc vì kinh ngạc, ham muốn mới vừa bình phục trong nháy mắt lại dâng cao, anh lưu loát lật người, trong nháy mắt lại đè cô ở dưới lần nữa, khàn khàn nói: "Hí. . . . Bảo bối, đây là em châm lửa, em phải phụ trách tiêu diệt hết nó."
"Ah, em không muốn, em mệt quá, em muốn đi ngủ." Lộc Hàm duyên dáng kêu to một tiếng, sau đó nhắm mắt lại giả bộ ngủ, lần này bỏ qua cho anh trước, nợ của bọn họ lần sau tính.
Sao anh mãnh liệt như vậy, buổi sáng mới vừa vận động, vừa rồi lại vận động, sao anh còn có nhiều thể lực như vậy, cậu mới không cần, mặc dù quá trình rất vui vẻ, nhưng cứ như vậy, sáng sớm ngày mai cậu có rời giường được không? Có gặp người được không?
"Sao anh không thấy bảo bối mệt mỏi lắm, vừa rồi bảo bối không phải còn tràn đầy sức mạnh để nói sao? Xem ra là ông xã còn chưa cố gắng đủ." Ngô Thế Huân cười tà nói, sau đó bất kể cậu đang nhắm mắt, từ từ hôn môi ngọt ngào của cậu.
Thật ngọt, đời này anh cũng hôn cậu không đủ, muốn cậu không đủ, thật may là anh gặp cậu, nếu không cuộc đời của anh đang sống trong địa ngục.
"Mới không phải, không nên ồn ào, em muốn đi ngủ rồi." Lộc Hàm thở gấp nói, sau đó cố gắng đẩy thân thể tráng kiện của anh, hiện tại toàn thân cậu như sắp rã ra, đau nhức muốn chết, nhưng người đàn ông đang tràn đầy ham muốn hiển nhiên không muốn thả cậu, mặc dù rất vui vẻ vì anh bị sự quyến rũ của cậu mê hoặc, nhưng nếu anh cứ mạnh mẽ vậy, tối nay bọn họ đừng hòng ngủ.
"Vậy em ngủ đi, anh động là được." Ngô Thế Huân không có dừng lại động tác trong tay, khàn khàn nói, anh phát hiện ở trước mặt cậu, anh liền thay đổi thành dã thú lòng tham không đáy, thời thời khắc khắc đều muốn hủy cậu nuốt vào bụng, mút thỏa thích chất mật ngọt ngào của cậu, trước kia anh luôn chán ghét những phụ nữ kiều diễm, chính anh cũng từng hoài nghi thân thể mình có phải có vấn đề hay không, nhưng thì ra chỉ là chưa gặp đúng người thôi.
Mặc dù biết cậu có thể rất mệt mỏi, nhưng anh đã không cách nào nhịn được, ở trước mặt cậu, anh không thể tự điều khiển, hiện tại anh sẽ tận lực êm ái một chút, để tránh thương tổn thân thể mảnh mai của cậu.
Lộc Hàm nghe lời anh nói, quả thật nổi đóa, tay của anh giống như cây đuốc di chuyển trên người cậu, còn nói cậu ngủ trước, cậu làm sao ngủ được, cậu chỉ cảm thấy thân thể từ từ trở nên nóng ran, đối với người quen thuộc chuyện phòng the như cậu mà nói, tự nhiên biết cậu đã bị anh trêu chọc ham muốn, lần này ai cũng không thể ngủ, Lộc Hàm cũng không dè dặt nữa, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Hồi lâu sau, Ngô Thế Huân rốt cuộc lấy được thỏa mãn lần nữa, anh nhẹ nhàng ôm lấy Lộc Hàm bất tri bất giác đã ngủ đi tới phòng tắm, anh không phủ nhận anh thật quá mạnh mẽ, chỉ có cậu mới có thể chịu được lửa dục của anh, mà anh chỉ để cho cậu chịu đựng.
Lộc Hàm vừa rời đi chăn ấm áp dễ chịu, lập tức lạnh run run, giống như con mèo nhỏ, vô ý thức cọ vào ngực anh.
Thấy động tác của cậu, khóe miệng Ngô Thế Huân nhếch nhếch lên hạnh phúc, ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, bước nhanh đi tới phòng tắm, là anh khiến cậu mệt muốn chết rồi, phải tắm sạch mới có thể ngủ, nếu không ngày mai sẽ bị cảm, anh cũng không có quên thân thể cậu đã ướt nhẹp khi ở dưới người anh lúc nãy, nghĩ tới đây, anh phát hiện của anh lại đứng lên, nhìn người mệt mỏi trong ngực, anh cười khổ một tiếng, xem ra lát nữa anh phải tắm nước lạnh rồi, chỉ vừa nghĩ tới đã khiến anh nổi lên ham muốn, xem ra lực kiềm chế của anh rất yếu, không, xác thực mà nói, là sự xinh đẹp của cậu khiến cho anh mất đi khống chế, khác hẳn thường ngày.
Nửa giờ sau, Ngô Thế Huân mới ôm Lộc Hàm từ phòng tắm đi ra, mà áo choàng tắm màu đen Lộc Hàm tìm cho anh lúc nãy đang được mặc trên người Lộc Hàm. Anh vén chăn lên, nhẹ nhàng bỏ cậu vào giữa giường, giúp cậu đắp kín chăn, sau đó mới rút ra ga giường đã nhếch nhác bỏ vào trong sọt đồ ở phòng tắm.
Anh vứt ga giường vào trong sọt liền xoay người rời đi, nhưng mới đi chưa đến hai bước, tựa hồ là nhớ tới cái gì, anh vội vàng xoay người lại đi tới bên cạnh cái sọt, ngồi xổm xuống, đổ đồ trong sọt ra, nhìn thấy quần lót khêu gợi nằm dưới đất, anh chậm rãi nhếch khóe miệng lên một độ cong xinh đẹp, sau đó nhặt đồ trên đất lên bỏ vào trong sọt, xoay người đi ra bên ngoài. Giờ phút này Lộc Hàm đang ngủ say, căn bản cũng không biết lòng của người khác đã hạnh phúc lâng lâng rồi.
Ngô Thế Huân đi tới bên giường, cưng chiều nhìn cậu gái đang ngủ say ngon lành, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cậu, trong lòng hơi đau nhói, yêu thương hôn trán của cậu một cái.
"Bảo bối, em biết không? Vừa rồi phát hiện em không có mặc quần lót, trong lòng của anh ghen tỵ muốn điên rồi, khi đó anh hận không thể chém chết người em đã gặp hôm nay, cho tới bây giờ, sự ghen tỵ trong lòng anh mới chậm rãi bình phục, thì ra là em ở nhà mới không có mặc quần lót. . . Nhưng về sau ở nhà cũng không thể như vậy, trừ phi ở trong phòng mới được, có biết hay không? . . . . Ừ, em thật mơ hồ, khẳng định lập tức quên mất, xem ra anh phải phân phó những người khác không có chuyện gì không được ở lại trong phòng anh, nếu không nghiêm hình xử trí. . . ." Ngô Thế Huân rù rì nói với cậu gái đang ngủ.
Khi anh đang thầm than quyết định cao minh của mình, không biết nghĩ đến cái gì, tròng mắt như chim ưng nhíu lại, thoáng qua một ánh sáng sắc bén, vội vàng cầm tay phải đặt dưới chăn của Lộc Hàm lên, không ngừng hôn tay trắng như bạch ngọc của cô, để lại một dấu dâu tây ở trên.
"Ừ. . . . Huân, không nên ồn ào, ừ. . . ." Lộc Hàm trong mộng cảm thấy cánh tay ngứa ngứa, vô ý tứ nói thầm một tiếng, nhẹ nhàng phất phất cánh tay, sau đó vùi đầu vào trên ngực của anh, tìm được một chỗ thoải mái tiến vào mộng đẹp lần nữa.
Ngô Thế Huân nhìn thấy trên cánh tay trắng noãn của cậu hiện đầy vết hôn mới bằng lòng bỏ qua, nỉ non nói: "Bảo bối, lần sau không thể để cho người khác đụng em, có biết hay không? Bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều không được, nếu không người kia sẽ chết không nơi chôn thân."
Cậu ở trong mộng tựa hồ đáp lại sự bá đạo của anh, khóe miệng chậm rãi nâng lên độ cong đẹp mắt. Ngô Thế Huân thỏa mãn nhìn mặt đẹp ngủ say của cậu, hôn một cái thật nhẹ như lông vũ lên mí mắt của cậu, đắp kín mền cho cậu, sau đó từ từ rút ra cánh tay đặt dưới đầu cậu, lúc này mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi về phía thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top