7. Bữa cơm
Thám hiểm những thứ không biết là một chuyện rất thú vị, điều kiện tiên quyết là ngươi phải biết nơi này an toàn không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Đối với Yokoyama căn phòng chưa đến 10 mét vuông mà nói chính là một nơi vừa an toàn lại thú vị như vậy, tuy rằng cái gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng hết thảy trong phòng đều khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, vô luận là màu của rèm cửa cách bày trí bàn đọc sách còn có chiều cao của ghế ngồi, tựa hồ như ký ức trong đầu mất đi, ký ức của cơ thể vẫn còn tồn tại.
Toàn tâm toàn ý tập trung tìm kiếm khắp ngõ ngách, đến lúc phát hiện tia sáng không rọi đủ đã là hoàng hôn. Nghe trong phòng khách có động tĩnh, Yokoyama thả cuốn sổ trong tay đi ra ngoài nhìn một chút. Shimazaki mặc áo ngủ uể oải vừa vuốt ngực vửa ở phòng khách lơ đãng qua lại, trên mặt còn lộ ra vết áp hồng nhàn nhạt
"A Yui, buổi sáng tốt lành"
"Là buổi tối"
Shimazaki chớp mắt, hoàn hồn sau đó ồ một tiếng. Nhảy lên sô pha cầm một cái gối ôm vào ngực, vừa mở tivi vừa mở gói snack ăn vặt, động tác lưu loát liền mạch xem ra là đã trải qua nhiều lần. Yokoyama ngồi xuống bên cạnh Shimazaki, Shimazaki từ túi áo móc ra cái điện thoại đưa cho nàng, "Điện thoại của chị, hết pin rồi chị đi sạc đi."
Yokoyama tiếp nhận, phát hiện màn hình đã rớt bể một góc, "Nát nha"
"Vẫn còn có thể dùng. Bác sĩ nói chị nhiều chất béo, dẫn đến giảm xóc, chị cũng không có nát như vậy."
"..." Yokoyama nhéo nhéo thắt lưng mình, lời Shimazaki nói không nên tin thật là tốt
Nàng ngắm nghía cái điện thoại, quyết định cùng Shimazaki báo cáo thu hoạch hôm nay một chút, "Đúng rồi, tôi vừa gọi điện thoại cho cha mẹ báo bình an."
"Chị nhớ sao?" Shimazaki quay đầu nhìn Yokoyama, ánh mắt sáng lên
Yokoyama do dự lắc đầu, "Tôi lật trên cuốn sổ ghi nhớ, dùng điện thoại trong phòng gọi thử xem. Là baba nghe điện thoại"
Shimazaki một lần nữa chuyển ánh mắt quay lại TV, "Nói chuyện lâu thật đấy."
"Ừm, tôi nói ra chuyện tai nạn và mất trí nhớ, để bọn họ không cần quá lo lắng, ngoại trừ không nhớ mọi người, hết thảy đều tốt."
Shimazaki nhai đồ ăn vặt, chuyển kênh TV, "Cha mẹ chị phản ứng thế nào?"
"Mama khóc bảo rằng tôi không cẩn thận, baba thì nhắc tôi nghỉ ngơi thật tốt. Nói sẽ sớm đến đây xem tôi thế nào."
"Em phát hiện, nhà chị đều rất bao dung."
Yokoyama biết Shimazaki nói câu này nhất định không phải là khen ngợi, không thể làm gì khác hơn là không nói thêm gì nữa. Shimazaki dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, mệt mỏi nhìn chằm chằm TV một hồi lâu, "Đói bụng."
Nghe nàng nói mớ như vậy, Yokoyama cũng sờ sờ bao tử, kỳ thực nàng cũng đói bụng, nhưng lại không dám mở miệng
"Đi ra ngoài ăn mì đi. Hay là quên đi, không muốn thay quần áo."
Tự nhủ đề nghị, lại tự nhiên thôi, Tính tình sáng nắng chiều mưa thật có chút tùy hứng a. Nàng có đúng hay không đang tức giận cái gì? Yokoyama thận trọng nhìn Shimazaki, trong lòng thầm nghĩ
"Còn nhìn em làm cái gì?"
Yokoyama gò má trắng nõn lại tràn đầy mệt mỏi của Shimazaki, bỗng dưng vô thức cảm thấy đau lòng, mấy ngày nay quả thật làm phiền nàng rất nhiều chuyện, "Hình như so với lần đầu tiên tôi thấy em gầy đi."
"Thật vậy sao, rất tốt." Shimazaki diện vô biểu tình ánh mắt không thay đổi giọng bình thản, "Kế hoạch giảm béo đại thành công."
Thực sự đang tức giận đi, thấy thế nào đều không giống là dáng vẻ cao hứng. Yokoyama càng thêm xác định ý nghĩ của mình
"Em không có tức giận," Shimazaki tự hồ nhìn thấu Yokoyama, thở dài có chút uể oải cúi đầu, "Lúc mặt không thay đổi khi nghỉ ngơi không có nghĩa là mệt mỏi. Em nếu như đang tức giận, liền nhất định nói thẳng ra. Chỉ là xem TV thôi, lại không có gì khiến em cười, em còn phải đối với nó bày ra khuôn mặt tươi cười sao. Chị đừng có nghĩ lung tung."
"Tôi biết rồi. Tôi đến phòng bếp xem có gì để ăn." Yokoyama gật đầu, đứng dậy đi vào nhà bếp
Khóe mắt đảo qua bóng lưng của Yokoyama, Shimazaki lần này nghĩ là thật có chút ủy khuất, Yui trước khi hoàn toàn không như vậy, vô luận người khác như thế nào đi nữa cảm thấy thái độ của nàng rất không xong, Yui đều hiểu nàng cũng không có tức giận hay phát cáu, chẳng qua chỉ là không muốn suy nghĩ gì, Yui sẽ cười trêu chọc nàng để nàng phục hồi tinh thần
Được rồi, coi như nàng bây giờ có chút cáu kỉnh, Yui cũng nên đến dỗ nàng, chứ không phải chỉ im lặng. Yokoyama không biết Shimazaki, mà nàng cũng không biết Yokoyama hiện tại, nàng dần dần phát giác hóa ra cảm xúc trong lòng lại chênh lệch lớn như vậy, trước đây tất cả những chuyện đương nhiên hiện tại đều trở nên khác biệt.
"Chị chừng nào mới có thể nhớ ra." Đem gương mặt càng vùi sâu vào gối.
Yokoyama cảm thấy mình thật ra là chạy trốn đến phòng bếp, nàng có chút sợ khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Shimazaki, cho dù nàng biểu hiện không hề rõ ràng. Nhưng Yokoyama như cũ vẫn có thể nhìn ra, tia sáng trong ánh mắt của nàng biến mất.
Những ngày ở bệnh viện, Shimazaki sẽ hỏi nàng có nhớ được chút gì không? Yokoyama đều chỉ có thể xin lỗi bày tỏ không có. Hỏi đến nhiều lần, Yokoyama khi gặp Shimazaki liền không tự chủ cảm thấy khẩn trương, sau khi nhìn ra điểm ấy Shimzaki cũng không còn hỏi nữa.
Giống như thoạt nhìn chỉ là một cô gái nhỏ bé cùng bốc đồng, kỳ thực là người nhạy cảm lại tinh tế, ngay cả cách đối xử ôn nhu đều là như vậy không biến sắc
Yokoyama trong lòng cảm kích, nhưng cũng đối với mong đợi của Shimazaki mà bất lực
Nghĩ không ra chính là nghĩ không ra
Nàng nói nàng không tức giận, nàng chỉ là không vui mà thôi
Yokoyama hiểu, cũng không hiểu
Hiểu tâm tình mong muốn mình có thể nhớ lại trước kia, không hiểu tại sao nàng lại như vậy mong muốn.
Thở một hơi dài thật dài, Yokoyama mở cửa tủ lạnh, ngây ngẩn cả người
Shimazaki cảm giác mình bị người khác lắc lắc, ngẩng đầu dui mắt, phát hiện là Yokoyama
"Tại sao còn ngủ? Buổi chiều còn không phải mới ngủ rồi sao?" Yokoyama có chút bận tâm nhìn nàng, "Ngủ ở đây sẽ bị lạnh
Shimazaki rụt cổ một cái, đem mình cuộn lại thành một cục, khẽ thở, "Buồn ngủ."
"Chúng ta trước tiên ăn cơm tối có được hay không?" Yokoyama như dỗ một đứa trẻ ôn nhu nói, "Em có phải một tuần nay không ăn cơm đàng hoàng không?"
Phòng bếp sạch sẽ căn bản là gần đây không có sử dụng qua, trong tủ lạnh thì trống rỗng. Shimazaki mờ mịt nhìn Yokoyama, "Lặp lại lần nữa được không?"
"Trong bếp không có gì hết, cho nên chỉ là cháo trứng thôi." Yokoyama cầm chén bưng đến trước mặt Shimazaki, "Ăn xong rồi ngủ tiếp."
"Chị nói lại một lần nữa được không?" Shimzaki hình như không nghe thấy lời nàng nói, kéo ống tay áo của nàng, lặp lại. Yokoyama chần chừ không biết Shimazaki là muốn nàng nói câu đó, nhưng cứ như vậy mong đợi nhìn nàng, nàng không đành lòng cự tuyệt, liền thử nói rằng, "Em có phải một tuần nay không ăn uống đàng hoàng không?"
"Đúng. Không có. Em không có ăn đàng hoàng, một tuần cũng không có, chị còn quản em hay sao?"
Không nghĩ đến Shimazaki dứt khoát trả lời, giọng nói còn vô cùng ủy khuất, nghe được lời nàng Yokoyama không hiểu tại sao lại có cảm giác muốn khóc. Shimazaki vẫn không có thói quen ăn cơm đúng giờ, trước đây có Yokoyama mỗi ngày chăm lo, một tuần Yokoyama không ở đây, nàng cho đến khi vô cùng đói mới nghĩ đến tìm nơi lấp đầy bụng. Nàng ủy khuất, ủy khuất vô cùng, nàng làm sao có thể như vây mặc kệ đây?
"Quản a!" Yokoyama đem chén cháo nhét vào tay Shimzaki. "Nhanh ăn tối đi."
Shimazaki cầm chén nhìn Yokoyama, ấm áp lan trong tay, tinh thần trong người có điểm tốt hơn, "Ừm"
"Shimazaki." Yokoyama khuấy cháo của mình, "Có một số việc tôi có thể đáp ứng em, ví dụ như ăn uống, chỉ cần em muốn, tôi sẽ quản. Có một số việc tôi không thể đáp ứng, nói như lập tức khôi phục ký ức, nhưng tôi thật sự đang có nỗ lực"
"Ừm."
"Cho nên em cũng đừng ôm kỳ vọng quá nhiều, thuận theo tự nhiên được không? Tôi nhớ không ra, em cũng có thể đem điều mình biết nói cho tôi, chúng ta coi như một lần nữa quen biết sống chung với nhau, không tốt sao?"
"Người không bằng cháo."
"?"
"Chị nhớ kĩ cháo trứng nấu như thế nào lại không nhớ nổi em." Yokoyama bất đắc dĩ, "Việc này không giống..."
"Ăn xong rồi" Shimazaki buông chén, lập tức đoạt lấy chén từ tay Yokoyama tiếp tục ăn
"...Đó là của tôi..."
"Đều là của em" Shimzaki cũng không cùng Yokoyama nghe đạo lý
"Ai. Của em của em." Yokoyama nhìn Shimazaki đang vùi đầu ăn cười nói, "Ngày mai chúng ta đi siêu thị mua một ít thức ăn đi, nếu không phải thực sự chết đói."
"Được"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top