Chương 16: P - Phiền

Tiến Dũng không biết Ryu đã về bằng cách nào, cũng không biết cậu lảm nhảm những gì bên tai anh suốt quãng đường anh trở về sảnh chính khách sạn. Anh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đưa cậu về hoặc là quan tâm đến những gì cậu nói.

Loáng thoáng trong đầu anh là câu xin lỗi rối rít cùng một mớ lý do mà thậm chí anh còn chẳng thèm nghe.

Lững thững đi về phòng, dù đã biết là không thể nhưng anh vẫn hy vọng thấy được bóng dáng Đức Chinh ở trong phòng. Dáo dác nhìn khắp phòng, Tiến Dũng thất vọng nằm bệt xuống giường. Anh chán nản nhìn chăm chăm lên trần nhà. 

Tiến Dũng biết lần này anh đã sai thật rồi. Có lẽ anh đã sai ngay từ khi bắt đầu chuyện lằng nhằng với Ryu, cũng có thể sai ngay từ khi nhận cuộc gọi hàng tối của cậu, hoặc cũng có thể là khi anh ngập ngừng, lưỡng lự không dám từ chối thẳng thừng. 

Nhưng Tiến Dũng biết chắc chắn rằng, sai lầm lớn nhất của anh là khi anh giấu diếm Đức Chinh về thứ tình cảm tội lỗi đó của Ryu.

Chớp nhẹ mắt, trong đầu Tiến Dũng bây giờ ngoài đôi mắt ám ảnh khi cậu nhìn anh, còn là hình ảnh bóng lưng Đức Huy nhanh chóng đuổi theo cậu. 



Đức Chinh nhanh chóng muốn thoát ra khỏi cái không gian chật hẹp này. Khuôn viên trung tâm huấn luyện không phải là bé, nhưng sao dù cậu có chạy nhanh đến đâu, xa đến đâu cũng không thoát khỏi hình bóng của anh thế này?

Đức Chinh không biết mình đã chạy bao lâu, bao xa. Cậu chỉ biết khi cậu không còn sức để nhấc đôi chân lên nữa, thả mình ngồi xuống mấy bồn hoa ven đường thì bóng dáng Đức Huy đã ở ngay sau cậu rồi.

"Chạy đủ chưa?" Đức Huy bước đến, lấy vạt áo lau đi những giọt mồ hôi ròng rã trên trán, chảy cả xuống mặt cậu. 

"..."

Đức Huy ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói.

Đức Chinh lảng tránh, đánh mắt đi hướng khác. Cậu không dám nhìn vào mắt Đức Huy. Cậu sợ phải đối mặt với ai khác ngoài Tiến Dũng thêm một lần nữa. Cái bản tính ốc sên của cậu lại trỗi dậy. Thay vì khóc òa lên mà chửi bới hay đánh đập người khác, Hà Đức Chinh lại chọn việc thu mình vào với những suy nghĩ bủa vây quanh tâm trí.

Hai người cứ ngồi im bên nhau như vậy mãi cho đến khi Xuân Trường gọi điện giục Đức Huy về chuẩn bị hành lý hai tiếng nữa sẽ bắt đầu tập trung ra sân bay.

Đức Huy ái ngại nhìn sang Đức Chinh. Anh biết giờ đây cậu không còn tâm trí làm việc gì. Anh lại càng không nỡ bỏ cậu ở lại đây một mình.

"Thằng Trường gọi về chuẩn bị tập trung rồi." Đức Huy nói nhẹ với Đức Chinh. "Về phòng thôi."

Đức Huy thề là từ nãy đến giờ chỉ khi nghe đến từ "phòng", ánh mắt Đức Chinh mới có chút dao động. Nhưng rất nhanh, nó lại trở nên ráo hoảnh, cứ nhìn chằm chằm vào một khóm hoa trong bụi.

  "Mày không muốn nói gì với anh cũng được. Nhưng trước khi làm gì thì bảo anh một câu. Anh đồng ý mới được làm. Còn bây giờ không biết làm gì thì làm theo anh. Nhớ chưa?" Đức Huy đứng dậy, lôi cả cậu theo. Ban đầu, cậu còn vùng vằng không muốn theo, nhưng sau khi nghe anh nói sẽ không  để cậu gặp lại Tiến Dũng, ít nhất là vào lúc này thì Đức Chinh mới mặc kệ để anh kéo đi.

Về đến phòng mình, Đức Huy bảo Đức Chinh ngồi xuống giường sau đó vào lấy cho cậu một hộp sữa matcha còn sẵn nguyên trong lốc mới nguyên cùng một vài gói bim bim. Đức Chinh hờ hững cầm lấy, không ăn cũng chẳng uống. Đức Huy đành phải giành lại bóc sẵn sữa và bim bim rồi ép uống, lúc ấy Đức Chinh mới miễn cưỡng hút lên một ngụm nhỏ.


"Em có sai không anh Huy?" Đức Chinh lí nhí trong miệng khi mà Đức Huy đang đóng gói nốt mấy cái quần áo còn sót lại. Giọng nói cậu đặc sệt lại như giữ hàng ngàn câu nói muốn trào ra. Nhưng lại không cách nào nói ra được.

"Chuyện của hai đứa mày, anh không muốn đứng bên ngoài mà phán xét." Đức Huy ngồi xuống cạnh cậu. "Nhưng mày là em anh, có sai thì anh vẫn luôn ở bên mày."

Đức Huy vươn tay ôm lấy cậu vào lòng. Anh biết Đức Chinh đang không còn tâm trí đâu mà để ý đến cái ôm này, nhưng Đức Huy lại tự cười nhạo mình hèn hạ đến mức nào khi mà lợi dụng lúc cậu không để ý mà ôm lấy cậu, mà quyến luyến hơi ấm khi cậu yên lặng ở trong lồng ngực mình. Anh ước giá như mà cái khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi để cậu được tựa vào lồng ngực anh. Nhưng rồi anh đã gạt phắt cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu khi mà nghĩ đến cảm nhận của cậu. Anh có thể chịu đau một mình khi thấy cậu cười đùa vui vẻ bên ai khác. Nhưng anh không nỡ nhìn cậu buồn vì ai khác như vậy.

Có lẽ anh đã quen rồi.

Đã quen với nỗi đau mà do chính niềm vui nơi cậu cùng người khác gặm nhấm mà nên.




Sau khi đi nhắc nhở từng phòng về việc tập trung đúng giờ, Xuân Trường cuối cùng cũng về đến phòng và chuẩn bị đồ cho mình. Mở cửa bước vào, anh không  hề thấy bất ngờ khi thấy Đức Chinh đang ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn sàn nhà. Anh đặt nhẹ hành lý của Đức Chinh xuống góc nhà, sau đó đến xoa đầu cậu như lời chào hỏi. Anh vào phòng vệ sinh, nơi Đức Huy đang dọn dẹp. 

Trao nhau ánh mắt hiểu ý, Đức Huy gật đầu cũng không muốn nói gì nhiều, nhất là khi Chinh vẫn còn đang ở trong phòng. Ngay lúc xảy ra chuyện, Đức Huy đã nhắn tin báo Xuân Trường đã có chuyện giữa hai đứa và bảo Trường sang phòng Dũng lấy hành lý của cậu về đây. 


Lúc anh gõ cửa phòng 311, Tiến Dũng rất nhanh chạy ra mở cửa sau đó lại thất vọng mà để cửa đấy khi nhìn thấy mặt anh. Thật ra thì tình trạng của Dũng cũng không khác Chinh bây giờ là mấy . Có chăng chỉ là ngoài sự lo sợ thì nó còn tràn ngập sự hối lỗi trong đôi mắt đó. 

Mặc dù chính Lương Xuân Trường cũng chưa biết có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa vì hình như Bùi Tiến Dũng cũng không có ý định kể cho anh biết sự tình câu chuyện, nhưng anh vẫn bảo Tiến Dũng đưa hành lý của Chinh cho anh và anh sẽ chăm sóc cho cậu, cho đến khi hai đứa sẵn sàng nói chuyện với nhau. Nghe đến việc hiện giờ cậu không muốn gặp mình, Tiến Dũng cười buồn mà đứng dậy lấy đống hành lý đã được anh dọn đầy đủ từ hôm trước đưa cho Xuân Trường. Tiến Dũng cũng không quên dúi vào tay Xuân Trường cầu sữa matcha còn bóc dở còn hai hộp. 


Đúng 5 giờ chiều, toàn đội tập trung tại sảnh khách sạn để chuẩn bị lên xe ra sân bay. Ngay khi thấy bóng dáng Đức Chinh ngồi ở ghế chờ, Tiến Dũng đã ngay lập tức mà chạy tới. Nhưng chưa kịp chạm vào người cậu thì cánh tay của Đức  Huy đã đưa ra chặn lại. Đức Chinh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tiến Dũng, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt ấy lại cụp xuống và nhìn sang hướng khác. 

Đức Huy khẽ siết chặt tay Tiến Dũng hơn nữa, ép cậu nhìn vào mắt anh. Nhận ra anh đang khẽ lắc đầu với mình, Tiến Dũng mới lằng lặng bỏ đi, ngồi sang dãy ghế phía sau, quan sát bóng lưng Đức Chinh và Đức Huy kề sát bên nhau. 

Cậu vẫn như vậy, vẫn cố tỏ ra mình không sao với tất cả mọi người.  Sau khoảng thời gian lắng đọng ở trên phòng Hà Đức Chinh bây giờ đã trở lại là con người hài hước, nghịch ngợm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Cậu vẫn đùa giỡn với Văn Toàn, vẫn hùa theo Hải đi trêu mọi người, hay là vẫn cười thật to mỗi khi Đình Trọng nói gì đó với cậu. Chỉ là trong mắt Tiến Dũng biết rõ, nụ cười đó có bao nhiêu phần gượng gạo. 


Cuối cùng thì chiếc xe của liên đoàn cũng đã đến cổng khách sạn, các cầu thủ cùng ban huấn luyện lần lượt ra xe và tìm chỗ ngồi xuống. Theo thói quen, Tiến Dũng ngồi vào trước ghế ngoài, và luôn giữ chiếc ghế bên trong cho cậu. Nhưng rồi anh hụt hẫng nhận ra, cậu đang ngồi cùng Công Phượng ở hàng ghế gần cuối rồi. Đang bần thần nhìn vào chiếc ghế trống bên trong thì có người huých nhẹ tay vào tay cậu. Giật mình nhìn lên, Tiến Dũng hơi bất ngờ nhưng cũng cười cười rồi tự động ngồi vào chiếc ghế bên trong.

Đức Huy đặt chiếc balo xuống dưới chân rồi ngồi xuống. Anh không nhanh không chậm mà bóc gói bánh gấu ra nhai rồm rộp. Tiến Dũng khó hiểu nhìn anh, Đức Huy biết ý đưa gói bánh sang mời cậu ăn, nhưng tất nhiên, giờ phút này thì Tiến Dũng làm sao mà có tâm trí ngồi ăn bánh gấu được. 


Sau khi điểm danh đầy đủ, bánh xe bắt đầu lăn bánh, đưa những cầu thủ mang theo hoài bão lớn lao đi thực hiện giấc mơ của hàng triệu người dân Việt Nam.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top