Phần 2-Cuối


Thương thế đã không còn đáng ngại, Thanh Dương đứng trên đỉnh Hiên Viên trầm mặc trông xuống núi. Thiếu Hạo gửi tin báo, hắn đã có cách cứu được A Hành, dù gì thì trận pháp của hoàng đế cũng nhắm vào huynh đệ Xương Ý; không phải nhắm vào hắn; Ngọc Sơn cũng không phải là nơi cùng trời cuối đất; muốn đưa một người đi, vương tử Cao Tân như hắn tạm thời vẫn còn có thể xoay sở. Ngay khi nhận được tin tức, Chu Du đã được lệnh thông tin cho Xương Ý, không thì tên tiểu tử ấy lại lo lắng không thôi, y vừa nghĩ vừa mỉm cười nhớ lại câu nói của Thiếu Hạo; tiểu đệ hắn thật ngốc.

- Đại điện hạ, tứ điện hạ chờ ngài trong phòng – Chu Du khẽ thưa, sau đó quay lưng nhanh chóng bước đi, khi tức giận, Thanh Dương thường hay mắng Chu Du là khúc gỗ mục, hay dọa biến lại thành chân thân, những lúc như thế, Chu Du cũng chỉ biết ba chân bốn cẳng bỏ chạy, bên cạnh có một người thuần phác như vậy, cũng khiến Thanh Dương cảm thấy an ủi không ít.

Thanh Dương trở về phòng, thì đã thấy tiểu đệ ngốc của y ngơ ngẩn đứng bên bàn, mũi chân di di xuống đất, y hơi ngẩn người, rất lâu rồi y không thấy dáng vẻ đáng thương này của Xương Ý, lòng dạ cũng mềm đi không ít.

- Đệ chờ ta?

- Đại ca- Xương Ý mãi suy nghĩ giật mình thấy Thanh Dương bước vào, nhanh nhẹn bước đến đỡ cánh tay y- Thương thế đại ca đã khỏi hẳn chưa?

- Chỉ còn lại một hai phần, không đáng ngại

- Thế thì đệ yên tâm rồi – Cậu ngây ngốc nở một nụ cười tận đáy lòng, nhè nhẹ dìu Thanh Dương đến bên bàn, thuận tay rót một chén nước, cung kính hai tay đưa qua.

Y cũng không vội, bị cấm túc đồng thời coi như nghỉ ngơi, có thể ở Triêu Vân thêm một thời gian, đối với y cũng không tính là mất mát; Xương Ý vẫn thỏng tay đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không mở lời.

- Đại ca, huynh có giận đệ không? – Cuối cùng cũng là Xương Ý mở lời trước, ngàn năm băng lãnh của đại ca cậu, cậu rốt cuộc cũng là không học được a!- Lời nói nhẹ như gió thoảng, nếu không phải nhìn thấy cặp mắt hồng hồng của cậu, người ta còn tưởng mình nghe lầm

- Có! – Thanh Dương nhìn cậu, trả lời nghiêm túc, Xương Ý thấy tim mình thắt lại, cổ họng quặn đắng, nước mắt chực ứa ra rồi bị người nào đó cắn chặt răng nuốt ngược trở lại. Cậu không nghĩ đại ca sẽ trả lời như vậy, nghe xong thì lòng bàng hoàng, mọi lời cầu xin tha thứ bỗng nhiên bay biến đi đâu mất, đầu óc ong ong trống rỗng.

- Cái này... cái này... - Cậu lắp bắp không thành tiếng, phải nói gì bây giờ, cậu còn có thể nói gì!

- Đệ nên tiếp tục hỏi ta: "Huynh có bỏ mặc đệ không quản không? Ta sẽ nói là không. Huynh có thể tha thứ cho đệ không? Ta sẽ nói là ta đương nhiên bằng lòng? Đệ cũng có thể tiếp tục hỏi ta có...

- Đại ca.... – Xương Ý hai chân thẳng tắp quỳ sụp xuống, bàn tay níu lấy vạt áo trên chân Thanh Dương, cả bàn tay nổi hết gân xanh, cậu gục đầu để mặc cho nước mắt chảy xuống. Lúc thấy Thanh Dương một thân bào đẫm máu, Xương Ý tưởng như có ai mang băng tuyết chất trong đáy lòng mình, đến cả hô hấp cũng là không thể, nghĩ đến tình cảnh đó, thân người bất chợt run lên, cậu buông bàn tay níu vạt áo, hai tay choàng qua eo lưng Thanh Dương, vùi đầu vào lòng huynh trưởng, nức nở khóc. Sau một lúc lâu, Xương Ý bối rối buông tay, quỳ tránh ra một bên, quy củ dập đầu thưa – Đệ sai rồi, mong đại ca giáo huấn!

- Không quản đệ một thời gian, quả thực lá gan cũng to lên không ít! – Thanh Dương không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói một câu nhưng khiến Xương Ý toát mồ hôi trên lưng, cũng lâu không bị đại ca giáo huấn qua, tuy nói là thành tâm nhận sai chịu phạt, nhưng tư vị lo lắng và khẩn trương không thể nào nói không có liền không có được. Cậu lén nhìn lên đại ca, thấy sắc mặt Thanh Dương nghiêm túc, bèn thở ra nhè nhẹ, khẽ khàng đi đến bên giường, nằm sấp ngay ngắn, đến cả dây lưng cũng tùy tiện cởi bỏ, hoàn toàn bày ra dáng cúi đầu chịu chém. Thanh Dương tay cầm roi mảnh bước đến bên giường, nhịp nhanh lên mông cậu

- Đệ tự nói đi!

- Đệ làm sai rồi. Đệ khiến mẫu thân lo lắng bất an; còn không biết suy nghĩ kĩ càng nóng vội sinh chuyện; ngoài ca, ngoài ra còn khiến...khiến đại ca trọng thương.

- Không tệ! Cái này phạt đệ khiến mẫu thân đã đau buồn càng thêm lo lắng

Chát chát chát chát chát

Chát chát chát chát chát

Thanh Dương không nói thêm lời, mười roi đồng loạt đánh xuống một chỗ, khiến Xương Ý ghiến răng hụt hơi, không cần nói chi lâu, vừa đánh xong thì vết thương đã sưng lên một đường dài, đỏ sẫm, những chỗ chịu lực đã tím hẳn lại. Xương Ý căng người, không dám nhúc nhích dù chỉ một ly tấc

- Cái này, ta phạt đệ không suy nghĩ kĩ càng, nếu không còn đại ca bên cạnh, đệ sẽ là trụ cột cho mẫu thân, cho A Hành, ta cấm đệ từ nay về sau xử sự theo cảm tính. Đệ hiểu rõ chưa?

- Dạ! Ư...ư

Loạt roi tiếp tục rơi xuống mông Xương Ý, lần này Thanh Dương là thẳng tay mà đánh, đệ đệ y rốt cuộc rồi cũng phải trưởng thành, cái nào nên làm, được làm, cũng phải biết suy xét rồi. Tăng thêm một tầng lực, roi phủ đều khắp mông, đều đặn 10 roi lên một vị trí, khiến Xương Y co rút dữ dội, nhưng cậu vẫn ghiến răng nhắm chặt mắt, bắt mình phải nằm cho thẳng thớm

Chát chát chát chát chát

Chát chát chát chát chát

Chát chát chát chát chát

Chát chát chát chát chát

- Còn phần khiến cho ta bị thương, ta càng phải phạt thật nặng- Thanh Dương nghiêm giọng khiến Xương Ý hồi hộp ngưng trọng, cậu khẽ cắn vào cánh tay, hy vọng có thể chịu qua được tầng giáo huấn này mà không cho phép mình rơi nước mắt- Không cho phép đệ cắn vào tay

- Dạ! – Xương Ý tiu nghỉu bỏ tay ra, tim đập như chiến xa trong lòng ngực, cả mông cậu bây giờ không còn chỗ nào lành lặn, những chỗ bị đòn đều sưng hết lên, nóng hừng hực. Vừa cảm thấy Thanh Dương đưa tay kéo y phục nơi hạ thân xuống, Xương Ý không tự chủ co rút người lại, cản lại thì không dám, chỉ đành gục đầu vào hai tay, cố gắng điều trụ hô hấp của bản thân. Bỗng nhiên cậu cảm thấy một bàn tay vỗ nhẹ lên mông cậu, đang lúc ngây người bối rối thì nghe Thanh Dương tặc lưỡi nói:

- Thôi được rồi ta không giận nữa, đệ ngồi dậy đi!

- Đại ca... - Xương Ý quay đầu nhìn huynh trưởng, ánh mắt vừa cảm kích vừa ngỡ ngàng

- Gì nữa, cái này vốn không phải lỗi của đệ, là ta nhất ý cô hành, bị thương liên can gì tới đệ. Huống chi... hahah... ta vốn muốn thử linh lực của mình rốt cuộc có khả năng chống cự được bao lâu- Thanh Dương ngạo nghễ cười lớn, trong một chốc Xương Ý tựa như cảm thấy huynh trưởng thực sự đã trở lại; cậu líu ríu bò dậy, chợt nhớ lại lúc còn nhỏ, gan dạ đưa tay kéo kéo dây lưng Thanh Dương, ủy khuất!

- Đại ca muốn phạt cứ phạt, còn hù dọa đệ

- Hử... - Thanh Dương ngạc nhiên nhìn đệ đệ của mình, quả là gan cũng lớn lên không ít

- Đệ muốn... đệ muốn ăn dâu lạnh, đại ca đền bù cho đệ đi! - Xương Ý đón ý cười trên mặt Thanh Dương, nhỏ nhỏ giọng vòi vĩnh

- Không được! Ta không phạt thêm đã là nhân nhượng lắm rồi – Thanh Dương tuy miệng nói lời cự tuyệt, nhưng từ lòng bàn tay linh lực cuồn cuộc hiện lên, phất tay một cái về phía rừng dâu ngoài cửa điện, tức thì những cây dâu xanh tốt rù rì trút lá, đơm hoa kết trái, những trái dâu đỏ tươi trĩu cành, loang loáng long lánh trong hơi lạnh bốn phía tỏa về. Thanh Dương quay qua nhìn ánh mắt tràn trề hạnh phúc của Xương Ý, nhịn không được đưa tay cốc vào đầu cậu

- Xem ra Thiếu Hạo mắng đệ ngốc cũng không oan!...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top