Chap 8

Tan học, vừa bước vào tới cửa, Seohyun đã nghe thấy giọng mẹ cô đang ríu rít hỏi han Park Chanyeol. Từ lúc anh chuyển đến, tâm trạng mẹ cô hình như rất vui vẻ.

- Chanyeol, buổi học hôm nay tốt chứ, lớp học thế nào, cháu đã thích nghi được với bạn bè chưa?

- Dạ, mọi thứ đều tốt bác ạ.

Đúng rồi, không tốt mới là lạ, bao nhiêu nữ sinh vây quanh thăm hỏi thì buồn gì chứ. Seohyun than thầm, chỉ có cái số cô đen đủi, cuộc sống đang rất êm đềm, đẹp đẽ bỗng chốc bị một tên ở đẩu ở đâu xen ngang khiến tất cả đảo lộn. Tình cảm gia đình mà bấy lâu cô luôn tự hào cũng bị anh chiếm mất nên Seohyun thực cảm thấy khó chấp nhận.

Ngồi học mà mắt Seohyun cứ díu lại. Hạ quyết tâm dành hạng 1 nên Seohyun thấy nếu cứ tình trạng gật gù này thì không ổn. Đã 23h đêm, ba mẹ cô chắc cũng đã ngủ hết. Seohyun nghĩ mình phải làm cách nào đó để giữ đầu óc tỉnh táo, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định xuống tầng trệt uống nước. Vì sợ sẽ đánh thức ba mẹ mình nên Seohyun không bật điện, dù sao đèn ngủ cũng không quá tối.

Vừa xuống đến chân cầu thang, đột ngột nhìn thấy bóng đen phía trước khiến Seohyun giật mình hét lớn

- Aaaaaaaa.......có maaaaaa!!!!!

-......!!!!

Seohyun kích động, dường như đang chịu sự khủng hoảng lớn, dù không quá nhát bóng vía nhưng khi nhìn thấy 1 người ngồi sừng sững ở ghế, lại còn che kín mặt khiến tim cô đập thình thịch như trống dồn, người vẫn chưa hoàn hồn, cứ ngây ra đấy.

- Em hét lớn vậy sẽ khiến 2 bác thức giấc đó!

Người đó lấy tay bịp miệng cô lại từ lúc nào. Seohyun chăm chăm nhìn vào kẻ đã khiến cô sợ mất gan mất mật, ấy vậy mà giờ còn quay ra mắng nạt cô, thật là không có đạo lí gì cả. Còn ai khác ngoài cái tên Park Chanyeol đó chứ.

Seohyun khó khăn lắm mới nói hắt ra được

- Anh mau bỏ tay ra. Làm vậy sao tôi thở được. Anh ta không biết mình đang chặn đường sống của cô sao? Tính thủ tiêu cô luôn chắc.

- Oh, tôi xin lỗi, em không sao chứ. Chanyeol hỏi rất thản nhiên, không hề biết mình vừa gây ra chuyện gì. Phải rồi, anh ta thì đâu làm sao chứ, còn cô, đến bây giờ vẫn bị dọa cho chết khiếp. Thực ra Seohyun sợ như vậy cũng là do một phần chưa quen với sự có mặt của Park Chanyeol trong ngôi nhà này.

- Anh nhìn tôi thế này mà còn hỏi câu đó sao? Thật là...! Đêm hôm anh ở đây làm gì, đã vậy lại không chịu bật đèn lên. Seohyun cau có nói, vuốt ngực lùi lại phía sau.

- Tôi.... Chanyeol ít khi ngập ngừng như vậy, hình như có chuyện gì đó khó nói.

- Không lẽ....! Thấy Chanyeol có vẻ ậm ừ, mắt Seohyun bỗng sáng rực lên vì nghĩ ra điều gì đó, trước nay cô luôn thuộc top học sinh thông minh sáng dạ mà.

- Không lẽ gì cơ? Park Chanyeol không hiểu Seohyun định nói gì, hơi nhíu mày hỏi lại.

- Lẽ nào...anh..bị... chứng mộng du. Seohyun khá tâm đắc với kết luận của mình, theo cô suy đoán đây là 1 triệu chứng của bệnh, trên ti vi hay sách vở cũng đề cập rất nhiều, chắc chắn không sai được.

Nghe xong mà Park Chanyeol sốc toàn tập. Cô cũng giỏi liên tưởng quá đi.

- Không phải vậy! Chanyeol tất nhiên không đồng tình, phản kháng ngay lập tức nhưng Seohyun đâu dễ dàng cho anh cơ hội giải thích, cô vội tranh lời, nhân cơ hội nói trước

- Anh yên tâm, tôi biết chuyện này không dễ nói ra nên sẽ giữ bí mật giúp anh, anh không phải lo lắng. Còn nữa, ngày nay y học phát triển, cho nên anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần kiên trì điều trị, không sớm thì muộn sẽ khỏi thôi. Seohyun vừa nói vừa ra vẻ cảm thông nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Nói xong, Seohyun chỉ muốn cười phá lên cho thật đã nhưng vẫn cố kiềm chế. Dù anh có bị thật hay không thì cô cũng mặc kệ, ai bảo đêm hôm rồi anh còn làm cô hú vía chứ. Nhìn cái bản mặt đang giận đến tím tái của Chanyeol mà Seohyun vô cùng sung sướng. Cô quay mặt đi uống nước cười trộm.

- Sao 2 đứa còn ở đây, muộn rồi đó. Bà Yoo xuất hiện bất ngờ khiến cả 2 cùng giật mình, Seohyun vội đánh trống lảng

- Mẹ, không có gì đâu, bọn con chỉ uống chút nước cho tỉnh táo thôi, xong sẽ lên phòng học bài ngay ạ, hjhj. Seohyun chỉ nói đúng 50% sự thật

- Nhưng rõ ràng mẹ nghe thấy tiếng kêu. Bà Yoo thắc mắc, ngó quanh. Không lý nào bà lại nghe nhầm.

Park Chanyeol bước lên phía trước, ngẩng đầu nhìn bà Yoo

- Bác không nghe nhầm đâu ạ, cháu cũng nghe thấy. Seohyun ngạc nhiên nhìn Park Chanyeol, cô không biết anh lại muốn giở trò gì.

Chẳng thèm bận tâm đến việc Seohyun đang ra hiệu cảnh báo, Park Chanyeol điềm nhiên nói tiếp

- Chắc đó là tiếng kêu của mấy loài "động vật" kiếm ăn về đêm thôi bác. Cháu đã kiểm tra một lượt rồi, bác yên tâm, nhà chúng ta không có vấn đề gì đâu ạ. Bọn cháu uống nước rồi cũng sẽ về phòng.

- Ra thế, được rồi, 2 đứa cũng ngủ sớm đi. Bà Yoo gật đầu, nén cười quay về phòng.

Seohyun trừng mắt nhìn Park Chanyeol. Anh ta dám nói cô là "động vật kiếm ăn về đêm" sao, cục tức này đúng là Seohyun nuốt không trôi.

- Anh là cố tình trả đũa tôi đúng không?

Park Chanyeol cũng nhấp một hụm nước, bình tĩnh đối diện với cô

- Trả đũa gì cơ, em nói gì tôi không hiểu.

- Anh còn dám nói không hiểu, rõ ràng anh ám chỉ nói tôi là động vật kiếm ăn về đêm. 

- Tôi dựa vào phán đoán của mình nghĩ rằng đó là tiếng kêu của động vật kiếm ăn về đêm, còn việc em nhận thức thấy giống em thì tôi cũng không ý kiến gì.

- Anh...!!! Seohyun nhất thời không biết phải mắng anh là loại người gì nữa, quá giảo biện.

- Không cần nhìn tôi biết ơn như vậy. Ngủ ngon! Park Chanyeol cầm cốc nước uống giấu đi nụ cười rồi đi lên phòng.

Seohyun nhìn theo bóng lưng Park Chanyeol, đành ngậm đắng nuốt vào trong.

______$$$$$______

Sáng Seohyun đi tới trường, hôm nay 2 nhỏ Taeyeon và Yoona vẫn đứng đợi sẵn ở cổng thì vô cùng ngạc nhiên

- Đây là lần đầu tiên các cậu đứng đợi mình 2 lần 1 tuần đấy. Hôm nay dự báo có bão sao? Seohyun giả bộ nhìn lên trời ngắm nghía.

- Bọn mình đợi cậu mà. Hjhj. 2 cô bạn cười tít đáp nhưng mắt không ngừng ngó quanh

Seohyun bất lực lắc đầu

- Haizzzz, nói dối thì cũng đừng cố thể hiện ra cho mình biết chứ. Hai cậu nói đi, rốt cuộc hôm nay lại là chuyện gì?

- Đâu có... Chỉ là cậu không đi học cùng Chanyeol oppa sao? Yoona cười trừ, nhướn lông mày nhìn ra xa hỏi

Seohyun biết mà, 2 nhỏ chắc chắn có mục đích khác, giờ thì rõ rành rành rồi.

- Sao mình phải đi cùng anh ta? 

- Bởi vì hai người ở cùng nhà mà. Taeyeon tròn mắt ngạc nhiên, ở cùng nhà, lại học cùng trường đương nhiên là phải đi chung rồi, chẳng lẽ lại còn căn chia giờ với nhau.

Seohyun cố tình không hiểu chớp mắt hỏi lại

- Vậy thì làm sao? Việc anh ta đến trường, đi học lúc nào đâu có liên quan đến mình.

- Thiệt là... Thế rốt cuộc 2 người có quan hệ gì? Yoona dần mất kiên nhẫn, mục đích chính là đợi nam thần, bây giờ nam thần lại không thấy đâu, có uổng công không cơ chứ?

- Không có quan hệ gì! Nói rồi, Seohyun dắt xe vào chứ đứng nói với 2 nhỏ này thì cả ngày cũng không hết chuyện.

- Khoan đã! Yoona gọi với theo 

Hai nhỏ chạy về phía Seohyun tiếp tục tra hỏi

- Thế sao anh Chanyeol lại đến ở nhà cậu? Seohyun nói không liên quan mà Park Chanyeol lại đến nhà Seohyun ở, không phải quá vô lý rồi sao? Yoona và Taeyeon quyết làm rõ mọi khúc mắc trong đầu.

- Mình không biết. Seohyun trả lời đúng sự thật mà 2 nhỏ bạn nhìn cô như cô vừa nói cái gì ngớ ngẩn lắm.

- Seohyun, cậu đùa đấy hả, cậu nghĩ bọn mình là trẻ con lên ba chắc! Không quen sao anh ấy lại đến ở nhà cậu chứ. Đừng giấu bọn mình nữa, nói đi mà. Yoona nhanh chóng đổi giọng, năn nỉ, nũng nịu cầm tay Seohyun ỉ ôi.

- Thì thật sự mình cũng đâu có biết, tại sao có bao nhiêu nhà, anh ta lại chui đúng vào nhà mình chứ... Sau đó Seohyun tường thuật lại mọi chuyện cho 2 nhỏ, kể cả chuyện hôm qua. Nghe xong Im Yoona và Kim Taeyeon cười như được mùa. Seohyun nhìn Yoona và Taeyeon mà lực bất tòng tâm. Bạn bè như vậy đó.

Cô hối hận quá, hối hận vì đã kể hết mọi chuyện cho hai nhỏ.

- Hahahaha... Seohyun không ngờ cậu lại bại dưới tay... Taeyeon chưa kịp nói xong thì thấy Yoona ra hiệu. 2 cô bạn nén nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận của Seohyun mà cố nhịn cười

- Bọn mình không cố ý nhưng thực sự không nhịn được cười được nữa. Hahaha... Vừa dứt câu thì đập vào tai cô là tiếng cười khủng khiếp của 2 nhỏ

- Các cậu còn dám cười sao? Seohyun lên giọng đe dọa, nhấn mạnh từng chữ, thấy cô bị bắt nạt, hai nhỏ không thương thì thôi, còn cười trên nỗi đau của cô.

- Không... bọn mình cười đủ rồi. Seohyun không phải cậu rất may mắn à! Nếu tin này lộ ra ngoài, chắc hẳn rất nhiều nữ sinh ghen tỵ với cậu đó.

Điều này mà bạn cô gọi là may mắn sao, Seohyun cười khổ, không thể nói thêm câu nào. Nhưng chợt nhớ ra, cô quay sang hai nhỏ bạn cảnh cáo

- Mình cấm các cậu tiết lộ chuyện Park Chanyeol ở cùng nhà với mình ra ngoài. Một Park Chanyeol đã đủ làm cô buồn phiền lắm rồi, nếu để các nữ sinh trong trường biết được, e là đầu cô sẽ nổ tung mất.

- Được rồi, bọn mình biết rồi! Bọn mình sẽ giữ bí mật mà!

Yoona và Taeyeon thì vô cùng phấn khích, hào hứng tám chuyện. Sau một hồi thì bỗng đề cập nói

- Hay bọn mình cũng chuyển đến nhà cậu nhỉ!

- Các cậu muốn chết sao? Seohyun nhìn hai nhỏ bạn cảnh cáo. Bọn nó thấy cô còn chưa đủ phiền toái hay sao? Lại còn bày trò....cái số cô đúng là....!

- Hơhơ....bọn mình chỉ đùa thôi mà! Nói rồi, Yoona và Taeyeon vội lẩn vào lớp.































, ,

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top