Chương 15 : Hiện thế 5
Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì, Rangiku thì không có nhà, Toshiro thì tập trung bấm điện thoại, Wendy quyết định đi tìm Rukia. Mấy ngày nay Rukia giống như vẫn luôn đi tìm Ichigo.
Wendy ngơ ngác đứng trước cửa nhà Ichigo, kỳ lạ tại sao không có ai, rõ ràng cô cảm nhận được linh áp vẫn còn ở bên trong. Lần này cô không đi vào theo cách của Rangiku nữa mà rất lịch sự tới gõ cửa, nhưng có lẽ không có ai ở trong nhà. Đang định quay người trở về nhà liền nghe thấy cánh cửa bậc mở.
"Wendy?" Rukia thanh âm từ bên cạnh cửa truyền đến, "Cậu tới đây một mình sao?! Tới lâu chưa!"
Wendy quay đầu ngây ngô nói: "Chắc cũng được 2 tiếng rồi!"
Rukia hắc tuyến đầy mặt, song liền khó khăn hỏi: "Cậu... Tại sao lại không bấm chuông?!"
Chuông? Wendy nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Rukia, trên mặt đã đầy dấu chấm hỏi.
Rukia bất lực đỡ chán, thuận tiện chỉ cái nút gần cửa nói cho Wendy biết đó chính là chuông cửa, nếu lần sau có tới chỉ cần nhấn cái nút sẽ có người mở cửa. Wendy rất chăm chú lắng nghe.
"Tớ đang muốn đi cửa hàng Urahara, muốn đi cùng không?" Rukia dò hỏi.
"Được" Wendy gật đầu vừa nói, cùng Rukia song song đi trên đường, "Là vì chuyện của anh Ichigo sao?"
"Ừm!" Rukia thanh âm nghe tới có chút mỏi mệt, "Cái tên kia đã vài ngày không trở về nhà, cũng không biết là đi nơi nào."
"Tớ nghĩ rằng hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Wendy an ủi Rukia, lúc này hai người đã đi tới cửa hàng Urahara, "Hay là hỏi một chút chị Inoue đi, hồi sáng nay……" Wendy lời còn chưa nói xong cửa trước mắt không hề dự đoán trước bị kéo ra.
"Inoue?" Rukia kinh ngạc nhìn đến Inoue xuất hiện ở cửa, "Sao thế? Sao buồn vậy?"
Inou nhìn Rukia, hốc mắt không tự giác mà biến hồng, nước mắt sắp tuôn trào "Kuchiki-san....."
"N-Này, có chuyện gì vậy, Inoue? Inoue?" Rukia hốt hoảng.
Trên sân thượng ở trường trung học Karakura, Inoue đem đại khái những lời của Urahara thuật lại một lần. Nguyên lai Urahara là muốn Inoue rời khỏi đội hình chiến đấu, vì Tsubaki đã bị kẻ thù xé ra thành từng mảnh không có khả năng khôi phục, cũng như Inoue đã mất khả năng chiến đấu hoặc tự vệ bản thân.
"Đùa à? Cái lão Urahara đó. Sao ổng dám?!.... Không thể tha thứ được!" Rukia đối với quyết định của Urahara thực bực bội.
"Không sao đâu. Tâm sự với hai người, mình thấy bình tĩnh hơn chút rồi, Kuchiki-san, Wendy-chan." Inoue gượng cười, "Chắc thế này tốt hơn. Dù sao mình cũng không đủ mạnh..."
Không để Inoue nói thêm câu nào Rukia đã đứng dậy nắm lấy cổ áo cô ấy, "Không đâu! Cậu đã chiến đấu suốt thời gian qua còn gì! Cậu không thất vọng khi bị đẩy ra tàn nhẫn như vậy sao?!"
"Mình không thất vọng."
"Đừng nói dối!"
"Thật mà! Mình không thất vọng!" Inoue cố gắng phủ nhận, nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên má cô ấy lại không nói lên điều đó. "Mình chỉ buồn vì không được chiến đấu bên cạnh các cậu thôi."
Buông tay khỏi áo Inoue, Rukia yên lặng đứng ở một bên tiếp tục nghe cô ấy nói: " Nhưng... mình thà buồn và cô đơn còn hơn cản trở mọi người. Nếu mình là gánh nặng làm cản trợ Kurosaki và mọi người thì mình thà một mình còn hơn."
" Giây phút chị nghĩ đến việc từ bỏ, hãy nghĩ về lý do tại sao bản thân lại cố gắng lâu như vậy." lúc này Wendy đột nhiên mở miệng nói: "Người bị bỏ lại trong trận chiến hoặc cản trở người khác không phải là người thiếu sức mạnh. Mà là những người thiếu quyết tâm.... Em là tử thần chưa thức tỉnh được Zanpakutou, và luôn bị mọi người cười nhạo. Thậm chí những người bạn của em khi phải chiến đấu với sinh tử, em chẳng thể giúp ích được gì. Trong tâm em luôn rất tự ti về điều đó.... nhưng em vẫn đứng ở đây."
Câu nói của Wendy khiến Inoue kinh ngạc quên mất bản thân mình đang khóc, cô không nghĩ rằng một cô bé nhỏ tuổi như vậy lại trải qua nhiều thứ như thế.
Inoue chùi nước mắt gật gật đầu, trong ánh mắt thêm phần kiên định: "Tớ biết mình nên làm gì rồi!"
Đúng lúc này một cái bóng người màu đỏ từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên sân thượng, đem mặt đất dẫm ra một cái hố to, tức khắc bụi mù dâng lên. Wendy ở trong bụi mù mơ hồ thấy được, một cô gái tóc vàng, mắt nâu, cô ấy để tóc ngắn trong bím tóc nhọn với phần tóc mái được cắt bằng ba clip. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một bộ đồ chạy bộ màu đỏ, dép xỏ ngón màu vàng. Thậm chí còn mang một thanh Zanpakutou dắt qua lưng. Inoue gọi cô ấy là Hiyori.
"Cô đi với ta! Hachi có việc muốn tìm cô." Hiyori nắm lấy cổ áo Inoue liền hướng về không trung nhảy lên, nháy mắt liền biến mất.
"Là ai vậy trời?!" Rukia ngơ ngác mà nhìn hết thảy một màn, đại não có chút phản ứng không kịp.
"Hiyori! Chị Inoue gọi cô ấy như vậy." Wendy chớp chớp mắt nhìn không trung nói.
"Chúng ta cũng đi theo xem thế nào!" Rukia phục hồi tinh thần, kéo Wendy đuổi theo.
Lần theo linh lực của Inoue, hai người liền xuất hiện một căn nhà bỏ hoang, điều đáng nói ở đây là xung quanh ngôi nhà này được bao quanh bới kết giới rất chặt chẽ. Hai người không còn cách nào khác đành đứng ở đây chờ đợi, trong lúc đó Rukia sẽ kể cho cô nghe một số vật dụng ở hiện thế.
Thậm chí còn lấy ra cả bức vẽ để minh họa, Wendy ở một bên phụ họa gật đầu, quen nhau bao nhiêu năm cô biết tỏng cái tính cách này của cô bạn. Đúng như những gì Ichigo nói, thà nghe nói còn dễ hiểu hơn là xem bản vẽ.
Đúng lúc này, Inoue từ bên trong bước ra, bắt gặp hai người liền bối rối biện giải: "Kuchiki-san! Wendy-chan! Hai người thấy đấy, trong đó chỉ có..."
"Cậu không cần nói. Tớ chỉ cảm thấy chút linh lực của Ichigo và nó dẫn tớ tới đây. Nếu cậu không nói gì chắc là đang bận tâm chuyện gì rồi. Không sao! Miễn là cậu ấy ổn là tớ mãn nguyện rồi." Rukia biểu tình nhẹ nhõm nói.
"Đi thôi, Inoue!"
"Ừm!"
...
Wendy về đến nhà thời điểm thì cũng đã khuya, nhưng mà căn phòng đèn vẫn còn sáng.
"Trở về rồi à! Rangiku có mua cho cậu một vài cái bánh bao để trên bàn" Đang ngồi xếp bằng trên nền nhà Toshiro, đem ánh mắt từ TV chuyển qua trên người Wendy, sau đó liền quay đầu nhìn chăm chăm vào màn hình.
"Cảm ơn!" Wendy thay dép, đi đến bên bàn cầm hộp bánh bao, như nhớ ra chuyện gì nói, "Rukia muốn tớ chuyển lời cho cậu, cậu ấy mang chị Inoue tới Soul Society để luyện tập, nhưng nếu đến thời điểm có nhiệm vụ nhất định sẽ trở về. Còn có, anh Ichigo cũng đang tiến hành luyện tập."
"Ừm!" Toshiro gật gật đầu, "Vào thời điểm như bây giờ, chúng ta đúng thật là phải tăng mạnh lực chiến."
"Vậy tại sao cậu còn ở đây xem nó?!"
Wendy ngây ngô hỏi, khiến Toshiro đỏ mặt quay đầu không quan tâm đến cô nữa.
Bộ cô đã hỏi gì đó sai sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top