Allain x Thorne•Đơn phương

Bìa chap treo đầu dê bán thịt chó ạ :)))

Chap này được viết theo lối dẫn truyện "góc nhìn của nhân vật" hay POV . Ví dụ
Thorne POV thì chúng ta sẽ được chứng kiến câu chuyện dưới góc nhìn của Thorne :> vậy nha :>>> giải thích sai thì mong thông cảm ạ

Thorne POV

"Mẹ ! Làm ơn đừng đánh nữa !" Tôi víu chặt lấy tà áo của mẹ , đôi mắt đẫm lệ nhìn gương mặt tức giận ấy . Thường ngày ánh mắt đó vẫn luôn trìu mến nhìn tôi nhưng hôm nay nó lại sẵn sàng liếc tôi bằng cái sự căm ghét , hận thù đến tận thấu xương .

Mẹ ngoại tình với một tên nhà giàu rồi có kết quả là tôi . Cha biết được đứa con trong bụng mẹ không mang giọt máu của người liền chán ghét mà bỏ đi . Chỉ chờ như vậy , mẹ tôi chuyển hẳn đến gần căn dinh thự đồ sộ đó sống .

Lúc tôi chào đời , mẹ ôm ấm , vỗ về tôi . Nuôi nấng tôi đến chừng này . Nhưng chưa bao giờ mẹ yêu thương tôi thật lòng cả . Chỉ vì tôi có gương mặt giống với tên công tử nào đó mà mẹ cho tôi ở lại căn nhà xập xệ ấy . Tất cả đều giống trừ màu tóc đáng ghét của tôi. Nó là của bà. Chính vì vậy nên bà ghét nó lắm, để dài xuề xòa rối tung rối bù cả lên nhưng chẳng dạy tôi cách cắt tỉa

Nay người ra chợ mới hay tin người tình trong mộng đón nàng về dinh. Nhưng người đó không phải mẹ tôi. Đó là cái bệnh ảo tưởng của bà, luôn nghĩ hắn yêu mình . Bà giận cá chém thớt , về nhà tìm tôi mà đánh đập không thương tiếc . Tôi ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo sau những trận đòn nhừ tử . Tưởng như bản thân đã ngất đi trong bóng tối nhưng mẹ lại tạt nước vào tôi . Mỗi nhát roi là một câu rủa cái tên xa lạ ấy , mẹ giáng xuống cơ thể tôi một cách tàn bạo . Tôi tự hỏi liệu trên trần đời này còn gì đau đớn hơn không .

Khi chán dùng roi , bà chuyển qua sợi dây thừng , tròng qua sau xiết chặt lấy cổ tôi . Chết thật rồi ! Mẹ chịu buông tha cho tôi rồi !

Lúc tôi nhắm mắt chờ đợi thần chết mang hồn tôi đi , mẹ lại kéo đầu tôi đi đến cửa dinh thự . "Theo tao , tẩn chết thằng cha đần độn của mày !" Mẹ tôi vẫn không biết vị trí của bản thân ở đâu . Vẫn luôn ảo tưởng mẹ trong lòng hắn là lá ngọc cành vàng . Ai thấu cho được . Màn hoa phải trải chiếu hoa . Bát ngọc lại phải đũa ngà mân son .

Bà đứng trước cổng dinh hét toáng kêu oan thì bị một đám gia nhân chặn lại .Người hầu kẻ hạ của hắn đến cản mẹ lại. Hắn bước ra cửa với cái đầu cam nổi bật , đôi mắt nâu vô hồn nhìn hai mẹ con chúng tôi . Hắn nói một cách khinh thường "Thằng bé kia mang trong mình giọt máu của tôi , chỉ ít tôi sẽ nhận nuôi nó . Còn cô ? Tôi không tiễn !" Nói rồi hắn đến kéo tay tôi vào trong , còn mẹ tôi bị đám gia nhân đẩy ra ngoài . Tôi lưu luyến hình ảnh ấy đến khi cánh cửa đóng sầm lại rồi mới hoàng hồn .

"Bà ta đánh đập con đúng không ?" Hắn cúi người xuống , rút khăn tay ra lau vết máu trên đầu tôi . "Người đàn bà đó lừa dối ta , cho ta uống thứ thuốc chết tiệt đó . Mà ta cũng không ngờ được ả lại giấu ta chuyện ả đã có chồng . Lúc thấy ả khóc lóc kêu oan ngoài cổng , ta không định dang tay cưu mang nhưng nhìn thấy con........" hắn thở dài một câu

"Thưa người , con làm sao ạ ?" Tôi ngước mắt lên nhìn . Hắn ta cười nhạt rồi nhìn tôi .

"Ta biết rằng con không có lỗi, kẻ sai cũng ở ta. Ta nghĩ ta nên có trách nhiệm ít nhất là đối với con"  .Hắn dẫn tôi đi đến một căn phòng , bảo người hầu chuẩn bị nước và thuốc tắm rửa và sát trùng cho tôi .

Allain POV

"Anh nhận thêm cậu nhóc ấy về à?" Mẹ tôi than thở bên ngoài sảnh . Có vẻ như người không đồng tình lắm với quyết định của ba. "Sắp cưới rồi , tụi mình có thằng Allain chưa đủ hả ?"

Ba tôi luôn miệng giải thích về thằng nhóc nào đó . Có vẻ hoàn cảnh của nó rất đáng thương . Mẹ tôi nghe đến việc nó bị đánh đập liền mềm lòng mà chấp nhận . Ba tôi dắt nó đi đến trước mặt tôi và mẹ .

"Allain , từ nay đây sẽ là em trai của con ! Hai đứa nhớ hoà thuận nghe chưa ?" Ba vỗ vai tôi . Mẹ tôi vuốt mái tóc bạch kim gọn sang một bên , đôi mắt xanh lam dịu xuống nhìn đứa em trước mặt .

"Con tên là gì ?" Mẹ hỏi , thằng bé ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi . Nó có đôi mắt nâu giống ba , làn da trắng ngần . Tuy hơi tái nhợt nhưng vẫn không thể dìm được sự thông minh bộc lộ qua gương mặt đó . Tôi vẫn chẳng thể tin được ai đời lại đi đánh đập một thằng nhóc dễ thương vậy chứ . Con mụ đó còn lương tâm không vậy ?

"Con là Thorne !" Nó trả lời

"Từ giờ đây là anh con-Allain"

____________________

Thorne POV

    Năm tháng trôi qua , tôi đã lớn lên trong căn nhà này . Tuy họ coi tôi như người 1 nhà nhưng luôn có 1 bức tường vô hình ngăn cách tôi với bọn họ . Tất nhiên , bức tường ấy là xuất thân có phần thấp kém của tôi. Cha mẹ luôn đối xử công bằng giữa tôi và Allain nhưng tôi thấy mình không xứng đáng , không có danh phận trong căn nhà này .

   Tôi thu mình trong căn phòng tối tăm suốt cả ngày . Cố gắng giữ khoảng cách với họ nhất có thể . Đặc biệt là Allain . Nhưng anh cứ cố gắng giao tiếp với tôi , không cho tôi cơ hội trốn tránh.

"Đi chơi với anh đi !" Allain kéo tay tôi ra khỏi phòng

"Đã nói là không mà !" Tôi hét lên

"Đi !" Anh nhìn tôi , ánh mắt còn đâu đó sự thất vọng pha chút đe doạ .

"Không !" Tôi giật tay lại , chẳng may va đầu vào lan can

Đầu tôi chảy máu . Trước khi ngất đi , tôi còn thấy anh hối hả gọi cha mẹ . Họ bế tôi vào viện , anh cũng đi theo cho bằng được.

Khi tôi tỉnh lại , Allain đã ngủ gục bên cạnh tôi . Một mùi hương khó chịu sộc thẳng vào mũi tôi . À , tôi đang ở phòng hồi sức . Nhưng mùi thuốc nặng quá , thật là không thể chịu nổi .

Tôi nhìn Allain , bàn tay vô thức đưa lên vuốt mái tóc bạch kim của anh . Tôi chỉ sợ cái cảm giác ấy tìm đến tôi......

__________

8 năm sau , khi tôi đã 17 . Còn anh 20 , lúc ấy cơ thể tôi đã rất yếu rồi . Tôi ốm nặng và lên những cơn sốt triền miên . Cha mẹ tìm đủ phương pháp chữa bệnh cho tôi . Nhiều lúc tôi còn có suy nghĩ thà mình chết đi cho rồi .

"Ốm nặng vậy hoài cả nhà thương em lắm ! Mau khoẻ nhé , anh dẫn đi chơi ." Allain lấy nước, thay khăn đắp lên trán tôi . Anh lo lắng cho tôi từng giây từng phút từng giờ . Dường như anh không hề rời khỏi tôi nửa bước .

"Anh điên à.....17 tuổi đầu rồi......anh rảnh đi chơi với anh ." Tôi thều thào .

"Họ tìm được phương pháp chưa bệnh rồi , cố lên !" Lúc nào anh cũng như vậy . Bao nhiêu năm qua anh đều ở bên tôi những lúc như thế này . Lúc tôi bị thương cũng là anh băng bó , lúc tôi bị ốm vẫn là anh trông coi . Cuộc đời của tôi đã quá phụ thuộc vào anh đến nỗi dứt ra không được . Càng cố tách ra số phận lại càng nhấn chìm tôi ngày một sâu .

"Chẳng phải hôm sau ...... anh có lễ đính hôn sao ? Về nhà mà lo liệu đi !" Tôi rủa thầm chỉ đủ cho anh nghe thấy .

  "Không có quan trọng , rời ngày khác cũng được" Allain nắm lấy tay tôi , trán anh áp sát với trán tôi . "Khỏi bệnh đi , anh thương em"

  Rồi điều đáng sợ nhất cũng đã tới...... tôi.......thích anh

_______________
Thắc mắc là có nên viết phần 2 k:))

Trả hàng Mikutochan

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top