Chương 12



"Bà chủ. . ." Takamina chà chà bàn tay, thấp thỏm bất an nhìn Acchan đang trầm mặc không nói gì. "Sao bà chủ không nói lời nào? Không lẽ người đang tức giận?! Ta không phải cố ý giấu giếm a. . ."

"Gần đến thời gian mở cửa tiệm rồi nhỉ." Acchan thở dài một hơi, đứng dậy vỗ đầu Takamina, tùy tiện vò cho tung lên, thuận tay ôm lấy cánh tay của nàng, "Chúng ta về thôi."

Vẻ mặt mờ mịt lấy tay đỡ đầu, Takamina vô ý thức cúi đầu nên không phát hiện được biểu tình thương tiếc và đau lòng trong ánh mắt của Acchan. Đến khi nàng ngẩng đầu thì trong mắt chỉ thấy được nụ cười xán lạn của Acchan. "Ừa." Ngốc ngốc gật đầu, Takamina bị Acchan kéo, hướng về bóng đêm mù mịt.

"Cho nên ta nói, không gian lớn như vậy hẳn là nên linh hoạt sử dụng mới đúng chứ." Acchan cùng Takamina tiến vào cửa hàng, đập vào mắt chính là Mayuyu đang vuốt cằm đứng bên cạnh kệ hàng, vẻ mặt chăm chú mà nói gì đó với Haruna.

"Nhưng mà. . ." Biểu tình Haruna có chút khó xử. 

"Mayuyu, đừng có tìm cớ để lười biếng, nhanh tới đây phụ." Cách đó không xa Maachan không ngẩng đầu mà chỉnh sửa hàng hóa trên kệ, giọng điệu bình thản, hiển nhiên không hề để ý đến việc Mayuyu nói khi nãy.

"Oku Manami, đồ ngu ngốc không có mộng tưởng! Hừ. . ." Mayuyu tức giận mà nghênh mặt, vừa chuyển đầu nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Acchan, đôi mắt nàng bỗng chốc lóe sáng như bóng đèn, khóe miệng nhếch lên, chạy đến bên cạnh Acchan.

"Bà chủ đại nhân?! Ngài về thật đúng lúc, ta có lời muốn nói với ngài!" Vẻ mặt cùng dáng vẻ chờ mong của Mayuyu khiến Acchan cảm thấy hứng thú, nhướng mày: "Sao nào?"

"Bà chủ đại nhân, ta đề nghị thay đổi hình thức kinh doanh của cửa hàng hiện tại." Mayuyu hít sâu một hơi, biểu tình tràn đầy tự tin.

"Thay đổi hình thức kinh doanh?" Acchan nheo mắt, mỉm cười cổ vũ Mayuyu: "Nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi."

"Ta cảm thấy kinh doanh cửa hàng tiện lợi lại chỉ mở cửa vào buổi tối, nhân viên lại có 4 người, hơn nữa bà chủ ngài, thật sự. . .  có chút lãng phí." Mayuyu đếm đếm ngón tay, lộ ra biểu tình buồn phiền kịch hóa.

"Quả thực đúng là vậy. . . Ý của ngươi chẳng lẽ bảo ta sa thải. . ." Acchan cười tủm tỉm tiếp lời.

"Không không không!" Mayuyu vội vàng xua tay, "Ý ta không phải như vậy, ta cảm thấy tiệm của chúng ta có rất nhiều tài nguyên và nhân lực để tận dụng, cam đoan không lãng phí, còn có thể tăng cao doanh thu."

"Tăng doanh thu?" Cặp mắt Acchan lóe sáng, hai ký hiệu "$" thật to xuất hiện trong đôi mắt nàng, nhếch khóe miệng, Acchan càng thêm hứng thú, "Vậy muốn làm như thế nào?"

"Tăng hạng mục kinh doanh, tầng lầu ở trên đổi thành 'Cà phê phòng' và bla bla bla. . ." Mayuyu đem phản ứng của Acchan toàn bộ đều nhìn ra, tự tin mà ngẩng đầu.

"Cà phê phòng?" Acchan sờ sờ cằm, "Nhưng hàng hóa và thương phẩm. . ."

"Có thể chế thành mục lục thương phẩm cho khách hàng tìm đọc, hàng hóa thì để ở kho là được, lúc khách hàng cần sẽ lấy ra, dọn một chỗ để đặt bàn, thêm chút trang sức để trang hoàng lại và bla bla bla. . ." Mayuyu lập tức bổ sung thêm, trong đầu của nàng hiện ra biểu tình ảo não của Maachan, không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa: "Còn nhân viên của cửa hàng, có thể mặc quần áo người hầu và vân vân vân. . ."

"Haha, cách này rất thú vị nha. . . Có thể thử một lần." Quần áo người hầu? Ánh mắt Acchan quét về phía cách đó không xa Haruna cùng Takamina đang nói chuyện với nhau, khóe miệng hiện ra một nụ cười quỷ quyệt. Một trận rét run mãnh liệt đánh về phía Takamina cùng Maachan, hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Vì vậy, sau 15 phút. . . Vội vã trước khi mở cửa tiệm, mọi người theo sự chỉ huy của Acchan mà đem toàn bộ thương phẩm dời về kho. Acchan thi triển ma lực, sửa lại cửa hàng. Vẫn như cũ màu đỏ nhạt là chủ đạo, giao nhau giữa những chiếc bàn đỏ sậm, và những chiếc ghế bành không biết bằng chất liệu gỗ gì, hơn nữa trên tường còn treo những bức tranh phong cách quỷ dị và trang sức vặn vẹo làm cho mọi nơi lộ ra phẩm chất kỳ lạ của chủ cửa hàng. . .

Trước quầy hàng, nhân viên trật tự đứng đợi chỉ thị tiếp theo của chủ cửa hàng.

"Tại sao ta lại phải làm cái chuyện ngu ngốc này, tại sao ta lại phải làm cái chuyện ngu ngốc này. . ." Mặc một bộ váy hầu gái màu hồng nhạt, đầu đội tai mèo, xõa tóc, Maachan ôm đầu, vẻ mặt u uất lẩm ba lẩm bẩm. Haruna, Mayuyu cùng Takamina ba người mặc trang phục hầu gái màu lam sậm, đầu đội băng đô hầu gái màu trắng, cùng một bộ dạng như em bé của Maachan mà hình thành sự khác biệt rõ ràng. Haruna cười tủm tỉm, hình như đối với "Đồng phục" mới không có cảm giác bài xích. Takamina thì nhăn nhó nhẹ tháo cái băng đô trên đầu ra mà đổi thành nơ con bướm màu đen, mặt ửng đỏ nhìn người mặc đồ tây màu xám, ngẩng đầu lên còn toát ra một vẻ soái ca lanh lợi. Gian xảo quá a?! Mọi người đều mặc quần áo hầu gái, bà chủ lại. . .

Takamina cùng ánh mắt của Acchan không hẹn mà gặp, Takamina xấu hổ rụt lui cổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Bà chủ. . . Ta mặc cái này, kỳ quái lắm phải không. . ."

"Đâu có a~ rất thích hợp với ngươi nha~ " Acchan tủm tỉm cười, vươn tay sửa sang lại cái nơ trên đầu Takamina. Takamina ngại ngùng mà sờ sờ ót mình, gương mặt nháy mắt đỏ ao.

Mayuyu thỏa mãn nhìn Maachan, tự thì thầm: "Maa, hiệu quả so với tưởng tượng còn tốt hơn a. . . "

Maachan nãy giờ vẫn che mặt đột nhiên tinh quang trong mắt chợt lóe, bất ngờ nắm lấy vạt áo của Mayuyu, gân xanh nổi đầy mặt, ánh mắt đầy giận dữ, biểu tình hung ác đến cực điểm.

"Là ngươi cố ý phải không. . ." Maachan nghiến răng nghiến lợi kéo Mayuyu đến gần, đôi mắt trừng lớn đầy tơ máu, rất là dọa người.

"Hả? Ngươi đang nói cái gì a?" Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đổ ra đầy người, Mayuyu một bên nuốt nước bọt một bên giả ngu. Không sai, là nàng cố ý đó, chính là muốn nhìn thấy người luôn luôn tỏ vẻ trưởng thành, đần độn Oku Manami xấu mặt giận dỗi luống cuống tay chân và vân vân đó! Nhưng mà nàng, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận đó!

"Ngươi không cần giả nai như thế này. . ." Maachan nheo mắt lại, càng không ngừng nghiến răng, phát ra âm thanh khiếp người.

"Ách. . . Trùng hợp trong lúc sắp xếp lại hành lý phát hiện ra a. . . Chắc là do bạn bè Cosplay lúc trước để lại. . ." Ánh mắt Mayuyu đảo vòng vòng, khó khăn mà lên tiếng.

"Của bạn bè Cosplay? Lại có thể vừa người ta như thế?" Hiển nhiên là Maachan không tin.

"Ách. . . Trùng hợp là vóc dáng của bạn ta không khác ngươi lắm a. . ." Mayuyu thấp giọng lầm bầm.

"Nhiều cái trùng hợp như thế? Trùng hợp là ngươi muốn chọc ghẹo ta đi?! Tại sao ta lại phải mặc đồng phục không giống với các ngươi?!" Maachan phẫn nộ đẩy Mayuyu ra, chỉ vào đôi tai mèo trên đầu mình, dáng vẻ cực kỳ giống với mèo hoang đang xù lông tức giận.

"Không phải điếm trưởng cũng mặc đồ khác chúng ta sao. . ." Mayuyu yếu ớt lên tiếng, hướng Acchan cầu cứu, Acchan dời mắt mình đi chỗ khác, chọn cách bỏ mặc không nhìn đến. Quá không nghĩa khí a! Bà chủ. . . hai mắt Mayuyu rưng rưng, làm ra một gương mặt nhỏ nhắn đang ủy khuất cực kỳ đáng thương, đáng tiếc ánh mắt Acchan đã dời đi nhìn Takamina, căn bản là không thèm liếc đến nàng một cái.

"Tìm người cứu sao, ngươi. . ." Maachan nắm chặt tay, biểu tình càng ngày càng nguy hiểm.

"Ách. . . Ngươi như vậy, không phải rất dễ thương sao hả, hahaha, có gì không tốt đâu. . ." Mayuyu vội vàng quay đầu lại ứng phó với nguy cơ trước mắt, nàng lau mồ hôi lạnh trên đầu, cười gượng.

"Dễ thương cái đầu ngươi! Nào có hầu gái nào lại đeo tai mèo a! Ngươi coi ta là đồ ngốc hả?!" Maachan đề cao âm lượng, tháo đôi tai mèo trên đầu xuống.

"Ngươi làm cái gì vậy?!? Moe chính là linh hồn của hầu gái a!" Mayuyu đột nhiên đoạt lấy đôi tai mèo trên tay Maachan, biểu tình từ sợ hãi chuyển thành phẫn nộ.

"Hả? Linh hồn của hầu gái? Ta thấy ngươi xem Anime nhiều quá đầu bị hỏng rồi đó." Maachan khinh thường nhướng mày, hừ lạnh một tiếng.

"Không được xem thường linh hồn của hầu gái a đồ đần!" Nắm chặt tay, Mayuyu đột nhiên quát lên, khiến mọi người lại càng hoảng sợ.

"Gì?" Cả Maachan cũng bị tiếng quát của nàng làm sợ đến sửng sốt.

Trên mặt Mayuyu hiện ra một nụ cười quỷ dị, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Maachan khiến Maachan cảm thấy một trận rét run, nàng đến gần Maachan, một tay nâng cằm của Maachan lên, dùng một giọng nói làm người khác nổi hết da gà, nói: "Để ta dạy dỗ cho ngươi biết, thế nào là linh hồn của một hầu gái, thế nào mới là một hầu gái. . ."

"Ế ế?!" Khuôn mặt Maachan trong nháy mắt trắng toát, mặt xinh thất sắc, thét lên chói tai.

Đầu Takamina đầy hắc tuyến nhìn Maachan bị ấn ngã xuống đất khóc la còn Mayuyu như bị cái gì nhập cuồng tiếu không ngừng, trong lòng thầm cảm thán: "Con người, kỳ thực còn đáng sợ hơn yêu ma a!!!"

"Bà chủ, không cần ngăn cản hai đứa nó hả?" Takamina quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi Acchan.

"Không sao, hai đứa nó không phải đang chơi đùa rất vui vẻ sao~" Acchan mỉm cười, nheo mắt lại. Thật là, càng ngày càng thú vị. . .


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top