Chương 22: Chỉ muốn bảo vệ em

      Joong kéo một mạch đứa nhỏ đi tới xe của mình mà không nghe thêm bất cứ điều gì báo hại Dunk thấy ngại với mọi người, liên tục gật đầu xin phép rời đi một lúc. Sau khi cách đoàn người một khoảng khá xa cậu mới nhìn thẳng vào bóng lưng của người phía trước mà mỉm cười vừa ý. Vốn tưởng hôm nay sẽ khó khăn lắm mới có cơ hội trò chuyện với nhau, thậm chí lúc đầu còn nghĩ chỉ đến đưa đồ rồi về luôn chứ không dây dưa thêm, thế rồi giờ là tình huống gì đây. Người cho cậu ăn bơ giờ này đang sốt sắng cầm tay dẫn đi mà không thèm để ý đến ai hết thảy. Dunk thực sự không nghĩ trước nhiều người mà Joong lại có thể hành động như vậy, như thế này là đang lo lắng sao?

       "Đau không? Chịu được không?"

Joong dắt tay Dunk ngồi xuống ghế sau khi cửa xe vừa mở, không còn giữ được vẻ im lặng mà sốt sắng tìm đồ sơ cứu. Vốn dĩ với đứa trẻ nghịch ngợm như Natachai từ nhỏ đến lớn việc té ngã rồi trầy xước là chuyện thường ngày nhưng từ lúc gặp Joong thì nó trở thành một vấn đề rất nghiêm trọng vậy. Cũng chính cử chỉ lo lắng, sự chăm sóc tỉ mẩn này mới là điều khiến Dunk rung động dù ban đầu chưa nhận ra. Dunk yên lặng, chỉ đưa mắt nhìn theo từng cử động nhẹ nhàng thao tác trên tay mình mà mỉm cười, tuy nhiên chỉ cần mới băng vết thương xong đã làm bộ giật mạnh bàn tay lại rồi nghiêm giọng nói.

        "Chuyện thường ngày thôi! Cảm ơn P'Joong đã giúp đỡ ...em xin phép ạ!"

Nhìn đứa trẻ luôn cười với mình hôm nay lại dùng vẻ mặt dửng dưng, từ cử chỉ đến lời nói đều lạnh lùng xa cách khiến Joong hẫng một nhịp. Hàng loạt câu hỏi lướt qua trong đầu đều chưa thể giải thích được tình huống đang diễn ra. Joong nghiêng đầu đánh giá một lượt, thật sự không hiểu đây là cậu nhóc ngại chốn đông người nên tiếp tục diễn vai người lạ hay đang cố đáp lại mấy lần ngó lơ trước của cậu vậy. Tuy trong mấy giây ngắn ngủi chẳng kịp suy nghĩ được gì nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay ra giữ chặt cánh tay của Dunk lại, kéo cậu ngồi lại xuống ghế với cự li gần thêm nữa, giọng nói theo đó cũng nhẹ hơn mấy phần. Tiếng gọi tên chỉ vừa đủ hai người nghe thấy nhưng kéo dài như năn nỉ, tâm ý đều đặt vào trong đó.

        "Dunkkkk...anh hỏi nghiêm túc mà!"

          Bàn tay bị thương một lần nữa lại được nâng lên kéo sát lại gần miệng hơn, nhẹ nhàng vừa thổi vừa xoa, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu như dò ý. Thấy Dunk vẫn im lặng không đáp lại, ánh nhìn cũng cố tình né tránh mình khiến Joong phải tiếp tục mở lời lần nữa, thực sự lần này bắt đầu cảm thấy lo lắng. Vốn ban đầu vì buồn, vì không muốn xen ngang phá bĩnh chuyện tình cảm của người trước mặt nên mới cố gắng giữ khoảng cách, tránh trái tim loạn nhịp không theo ý mình nhưng lúc này nhận lại được lời hồi đáp giống y như vậy lại đột nhiên lo lắng, nhìn sự lạnh nhạt này lại không cam lòng, mồm miệng lần nữa lại gợi chuyện cho hai người không rơi vào khoảng im lặng.

        "Ở đây đâu có người lạ, không nhất thiết phải diễn vai chưa từng gặp mặt chứ?"

       "Từng gặp sao, em sắp quên là lúc trước mình có quen biết rồi đó!"

        "Chuyện ở sự kiện lần trước, anh xin lỗi..."

         Dunk nhìn đôi mắt cụp xuống như cún con, giọng nỉ non không ngớt lời xin lỗi cũng thấy lòng dịu lại, song nhớ đến hai lần bị ngó lơ đầy lạnh lùng vẫn còn chút giận nên chỉ quay sang nhìn người đang mở lời xin lỗi mà chưa lên tiếng. Ngay lúc còn đắn đo xem nên đáp lại như thế nào thì tiếng của người vừa bước đến lập tức khiến cuộc hội thoại giữa hai người ngừng hẳn. Jenny thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng đến xử lý tình hình phía đạo diễn và Bella sau đó vội vàng theo chân Joong đến xe. Cô nhanh chóng gõ cửa xe và lên tiếng hỏi về chuyện mới xảy ra. Vừa lúc trông thấy Dunk liền cất tiếng chào và xem qua tình hình trước khi quay sang trao đổi với ngôi sao vừa bừng bừng lửa giận lúc nãy.

        "Xin chào chàng trai trẻ, cậu không sao chứ?"

        "Em ổn ạ!"

       "Đồ cứu thương đâu mà có sẵn vậy Joong?"

        "Ừm, đêm hôm trước định mang sang...à, có trợ lý chuẩn bị mà."

           Dunk thấy mình là người duy nhất không liên quan ở đây và dường như đang cản trở cuộc nói chuyện quan trọng này nên liền cúi chào rồi xin phép rời đi mặc cho ánh mắt Joong đầy tiếc nuối và bàn tay cũng không muốn buông cánh tay cậu ra. Jenny trông thấy hết nhưng cũng chưa hiểu rõ tình hình lúc này, chỉ gật đầu đáp lại câu chào của Dunk rồi nhanh chóng quay sang nghiêm túc nhìn Archen cất tiếng.

        "Joong, có chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại lớn tiếng như thế?"

       "Chị không thấy cô ta không làm theo kịch bản sao, lại còn mạnh tay như vậy!"

        "Chị thấy không bình thường đâu Joong nhé, những chuyện như này đâu cần phải trực tiếp ra mặt như vậy, hơn nữa hôm nay còn có rất nhiều người đến xem..."

        "Em hiểu rồi, chị kiểm soát tình hình tránh tối đa ảnh leak ra ngoài nhé!"

       "Yên tâm, để chị nhưng nếu có chuyện gì chị không muốn mình là người biết sau cùng đâu nhé!"

       Joong gật đầu đồng ý rồi ngồi trong xe thêm ít phút, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng và cơ mặt rồi quay lại phim trường. Lần này sau khi đạo diễn làm rõ lại với các diễn viên một lần nữa rồi mới chạy máy nên rất nhanh chóng mọi việc đã đi đúng quỹ đạo. Chỉ sau hai lần quay đã nhận được cái gật đồng ưng ý của đạo diễn. Sau phân cảnh đó, vai trò của Natachai cũng hoàn thành nên cậu theo nhân viên đi cùng mọi người vào phòng phục trang để thay ra. Joong cũng nhất quyết theo vào chung chứ không thay riêng trên xe như mọi ngày, trợ lý dù thắc mắc nhưng nhìn nét mặt đăm chiêu của cậu vẫn không dám mở miệng. Dunk vừa xong việc, đang gấp gọn đồ đạc của mình lại để chuẩn bị rời đi thì vị trợ lý ban nãy tìm gặp.

     Joong bấy giờ ngồi khoanh tay trên ghế chờ cậu, lúc này nghe được câu chuyện lại không thể tỏ ra dửng dưng như chẳng biết. Trợ lý vỗ vai, cười rất tươi khen nam phụ bất đắc dĩ mấy lời có cánh. Không chỉ có vậy, anh ta còn hết lòng tán dương vẻ đẹp của cậu và vẽ ra những viễn cảnh tươi sáng về giới giải trí, cuối cùng cũng trực tiếp vào thẳng vấn đề.

     "Anh thấy em lần đầu mà làm khá tốt đấy, mặt mũi lên hình cũng rất đẹp!"

     "Em cảm ơn, anh quá khen rồi ạ!"

     "Đây là danh thiếp của anh, em có hứng thú tham gia mấy vai như này tiếp không?"

      Joong chỉ vừa nghe thấy lời đề nghị đã nóng bừng hai tai. Một người lăn lộn chục năm trong nghề, cậu quá hiểu giới giải trí phức tạp này thế nào. Đứa trẻ vô tư này thật sự không nỡ để cậu dấn thân vào. Nghĩ ngợi không quá một phút đã vội đứng lên, nhanh chân bước tới giật tấm danh thiếp trên tay vị trợ lý kia mà cất lời.

     "Cậu ấy đã được bên em nhìn trúng trước rồi, P'Tong thông cảm nhé!"

     "Ồ, thật sao! Bên cậu nhanh tay thật!"

     Dunk nhíu mày, đưa khuôn mặt ngơ ngác đứng xem cuộc đối thoại giữa hai người mà không biết làm sao để chen vào. Rõ ràng là nói về mình mà lại thành như chuyện của riêng bọn họ. Joong thấy bóng dáng P'Tong rời đi, liền kéo tay đứa trẻ trước mặt ra ngoài gặp riêng.

     "Sao lại nhận đóng thế chứ?"

     "Thì họ nói lên hình có ít phút mà trả thù lao cũng cao nên là..."

    "Thiếu tiền tiền vặt sao?"

    "Thì đúng mà, tiền có bao giờ có khái niệm đủ chứ? Người như anh sao hiểu một đứa học sinh còn phải xin tiền tiêu vặt như em! Sao lại không cho em nhận danh thiếp chứ?"

      "Không cần! Trong nhà chỉ cần một người kiếm tiền là đủ rồi!"

       "Là đang nói ý gì vậy?"

     Dunk càng nghe thêm càng khờ, khuôn mặt ngây ra cộng với cái nhíu mày khó hiểu, song Joong lại chẳng hề có ý muốn giải thích thêm làm đứa nhỏ cứ đứng ngẩn người, chôn chân tại một chổ.

     "Đừng làm nữa, cần thì nói với anh, mình em thôi anh lo được!"

     "Đừng đùa!"

     "Không hề, việc này anh nói nghiêm túc. Là học sinh thì học hành với ăn uống đầy đủ giùm kẻo người khác lo!"

      "Người khác?"

      "Thôi anh gọi xe rồi, em về cẩn thận, quay xong chúng ta nói chuyện sau nhé!"
 
        Joong không giải thích, cũng chẳng muốn nhắc về cái tên Lina trong lòng cậu, bèn lấy cớ công việc để dừng cuộc nói chuyện. Hơn ai hết, cậu cũng không muốn đứa trẻ này lưu lại đây lâu hơn, dù nghĩ theo chiều hướng nào cũng đều không tốt. Và cuối cùng điều bất an trong lòng Joong cũng xảy đến thật, dù P'Jenny đã cố gắng giải quyết công chuyện tránh tối đa ảnh bị rò rỉ ra ngoài nhưng cuối cùng chuyện ban sáng vẫn lên hot search. Cậu và ekip họp nhau lại để nhanh chóng dẹp êm tình hình, quan trọng nhất là không muốn đứa trẻ kia bị tấn công trên mạng bởi anti fan.

       Joong cau mày khuôn mặt đầy giận dữ khi có những bình luận không hay nhắc đến Dunk, những fan ship cậu với Bella dựng lên cả một câu chuyện li kì đến mức tưởng rằng hai người đang sắp lôi nhau vào lễ đường đến nơi mà bị trà xanh tâm cơ là Dunk xen vào vậy. Và từ trí tưởng tượng không giới hạn đó cho phép bản thân dùng những ngôn từ nặng nề tấn công cậu nhóc. Archen gấp rút cho bộ phận xử lý truyền thông của mình vào cuộc, những tài khoản thoá mạ nặng nề đều trực tiếp cho bay màu, lập thêm rất nhiều tài khoản ảo để vào khen nhan sắc nam phụ, like những bình luận nào ship couple mới Joongdunk để cho dòng đó được lên top, chỉ thế thôi cũng mất ăn mất ngủ tới tận khuya.

       Những bình luận tiêu cực trên mạng, Joong và ekip cho người chặn và xử lí hết nhưng tốc độ lan truyền cũng khá nhanh. Joong sợ Dunk đọc được mà buồn chán nên gọi điện cho Dunk hàng chục cuộc liên tiếp. Dẫu vậy, dù bấm số mấy lần vẫn không thể liên lạc. Archen đâu biết đứa nhỏ hôm đó giận dỗi nên đã chặn mình cứ thế mang lo lắng tột độ, trong đêm muộn lái xe đến tìm. Nhìn đèn phòng vẫn sáng mà không có cách nào liên lạc được khiến cậu đứng ngồi không yên. Joong đánh cược vào may mắn của mình với hi vọng nhìn thấy cậu nhóc ở nơi hai người thường gặp gỡ. Joong bước thật nhanh về phía hàng rào có dây leo màu xanh ở cuối đường. Bước chân nhanh như thoắt, lòng đầy trông đợi sẽ tìm được người mình cần gặp, để rồi giây phút trông thấy cậu nhóc đang ngồi một mình chống tay trên bãi cỏ, cảm xúc như vỡ oà mà chạy đến ôm chầm lấy.

    Dunk ngơ ngác vì cái ôm bất ngờ, vòng tay lớn xiết chặt đến nổi cứ như thể buông ra cậu sẽ tan biến mất vậy nhưng mùi hương này cậu nhận ra được, yên tâm vòng tay đáp lại, im lặng, khẽ mỉm cười và cảm nhận sự gần gũi ấm áp này. Mãi cho đến lúc giọng nói gấp gáp bên tai như run lên, hỏi liên tiếp mấy câu liền mới xoá tan sự im lặng đang có.

    "Em ổn không? Có phải em đọc được những bình luận không hay mới ra đây không?

     Joong buông cánh tay ra khỏi người cậu, vội vàng đi chuyển bàn tay áp chặt lên má mà buông lời như thủ thỉ, tông giọng trầm ấm chỉ đủ hai người nghe và dù ánh sáng của đèn đường chẳng đủ soi rõ vẫn nhìn ra được sự xót xa trong đôi mắt Joong.

    "Em đừng nghe những lời họ nói nhé, họ anti anh đấy nên mới tấn công cả em thôi chứ trên đời này ai có thể ghét người như em chứ!"

    "Anh chạy đến đây giờ này vì lo em đọc mấy bình luận trên mạng đó sao?"

    "Ừm, anh lo! Anh sợ em sẽ nghĩ ngợi nhiều, sợ em không vui, sợ em vì thế mà ghét lây cả anh, sợ em..."

      Dunk đưa ngón trỏ lên giữ chặt môi Joong lại ra hiệu anh yên lặng. Cậu nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đôi mắt đỏ hoe của anh, cảm nhận được tâm tư người này hướng về mình qua từng câu nói dồn dập như sợ không diễn đạt hết nỗi lòng mình. Đây đúng là người mà cậu đã và đang rung động, cách người trước mặt dù cố giấu diếm vẫn không che nổi lòng mình trước cậu khiến Dunk trong khoảnh khắc đó chỉ đơn giản là không muốn giấu suy nghĩ trong lòng thêm nữa. Cậu kiễng người lên, dang tay tìm đến bờ vai vững chãi kia trao một cái ôm siết thật chặt, đủ để khiến người kia bình tĩnh lại hoặc chí ít sững sờ mà ngập ngừng trong giây lát.

     "Em ổn mà! Chỉ là..."

     Joong chưa thể định thần sau khi nhận được cái ôm đáp lại chớp nhoáng ấy, đưa bàn tay đặt lên vị trí còn tê dại trên cánh vai mà sững sờ. Quá nhiều điều diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn khiến não bộ chưa kịp sắp xếp hết dữ liệu nhưng nhìn thấy người bên cạnh ngập ngừng như vậy lại cho rằng cậu chỉ cố trấn an mình thôi. Mà Joong đời nào lại muốn người trước mặt phải khó xử, vậy nên trước câu nói bỏ dở và cái gãi đầu ngập ngừng của cậu liền lên tiếng giải vây.

     "Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ..."

     "Chỉ muốn trấn an anh, còn em có người trong lòng rồi đúng không? Yên tâm đi, điều này anh biết!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top