Chapter 4

"Lâu rồi không gặp" Cậu ấy nói. Sao nghe quen vậy nhỉ, nhưng mà giọng này trầm lắm. Tôi quay lai và nhìn vào cậu ấy

"Mark Tuan?... Is that you?" Tôi hỏi. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Cậu ấy gật đầu và mỉm cười. "Tôi nhớ cậu lắm" Mark ôm chầm lấy tôi "Tôi xin lỗi khi đã để cậu một mình trong thời gian dài như vậy."

"T-t-tôi..." Tôi lắp bắp khi ôm lại cậu ấy, gần như rơi nước mắt. Tôi chưa gặp cậu ấy trong một thời gian rất dài.

"YAH! Tên ngốc! Tại sao bây giờ cậu mới về trong khi tôi luôn cần đến cậu trong suốt những năm vừa qua?" Tôi khóc. Tôi đánh vào ngực cậu ấy một cách nhẹ nhàng.

"Này...Tôi không có ý đỉnh bỏ đi sớm như vậy đâu. Chỉ là do bố mẹ tôi bắt tôi đi du học. Tôi cũng chẳng muốn để lại cậu một mình rồi sống khổ sở như thế này. Nên là tôi quay về rồi. Để bù đắp lại những thứ mà 10 năm qua cậu chưa có. Cathy à, tớ xin lỗi, bỏ qua cho tớ nhé!" Mark nói. Rồi cậu ấy gạt những giọt nước mắt của tôi đi. 

"Mark, cậu có chắc rồi tôi sẽ bỏ qua cho cậu trong khi tôi đã đợi cậu khoảng 10 năm rồi không hả. Cậu nhớ phải bù đắp lại đấy" Tôi trả lời.

"Đương nhiên rồi. Mà trước đây Cathy luôn gọi anh là 'anh' cơ mà. Sao tự dưng hôm nay lại đổi xưng hô kì vậy?" Mark nhăn mặt.

"Cậu cũng hài hước thật đấy. Bắt tôi gọi cậu là anh vào cái ngày đầu mà cậu trở về sau 10 năm" Tôi mếu máo và khoanh tay lại.

"N-n-nhưng mà tôi thích cậu...gọi tôi là anh cơ" Cậu ấy bĩu môi và nhìn xuống dưới chân. Á à. Dụ dỗ với cả làm nũng con này không dễ đâu nha! (Bắt đầu từ đoạn này mình sẽ xưng hô Mark là 'anh ấy' chứ không phải 'cậu ấy' nữa nha)

"Aishhhh. Được rồi. Anh à~". Sao nhìn anh ấy đáng yêu khi làm nũng vậy nhỉ. Mark nhìn lên và cười tươi. Tôi nghe được tiếng 'òng ọc' nhỏ ở dưới, nhưng không phải là tôi. Anh ấy xoa xoa bụng, ngại ngùng quay mặt ra chỗ khác.

"Anh chưa ăn từ lúc xuống máy bay đúng không?" Tôi cười. Anh ấy cắn nhẹ môi dưới và gật đầu. "Đi ăn thôi!" Tôi khoác tay anh ấy và cười hở lợi.

Jungkook's POV

"Aish. Mấy đứa kia đâu rồi?" Tôi đang cố gắng tìm lũ bạn kia. Chúng nó không ở trên mái nhà nữa. Thôi dẹp đi. Về nhà được rồi. Tôi đi vài bước và bỗng nhiên dừng lại.

"Đấy chẳng phải Cathy cơ? Ai đi với cô ấy vậy? Tôi còn chưa bao giờ gặp người đàn ông cạnh Cathy ở khu vực gần đây." Tôi trốn ra một góc cây. Bọn họ...ôm nhau. Tôi nắm chặt bàn tay. Hah. Cái cảm xúc này là gì? Tôi cảm giác như chẳng còn là bản thân mình nữa. Lúc cô ấy chuồn ra khỏi cái ôm, tôi có ý định sẽ rời đi. Tôi chẳng muốn nhìn cái cảnh này thêm nữa.

Cathy's POV

"Mmmm...Ngon quá!" Mark cười tươi. Tôi nở nụ cười đáp lại. Tôi nghĩ chúng tôi cần phải cùng nhau quen với cuộc sống của đối phương.

"Này...Mark à" Tôi nói. Anh ấy ngẩng đầu lên

"Hả?"

"Ở Mĩ vui không vậy?" Tôi hỏi

"Nó tồi tệ lắm. Thình thoảng anh còn nghĩ đến em nữa cơ. Cũng chẳng học mấy"

"Được rồi. Từ bây giờ anh đã về nước, em sẽ ép anh học cùng em." 

Mark cười."Được thôi, anh sẽ học. Nhưng phải với em cơ"

"Từ khi nào mà anh lại trở nên sến súa vậy?" Tôi cười khúc khích

"Từ khi em bước vào cuộc đời của anh."Anh ấy nói một cách nghiêm túc. Tiếng cười khúc khích của tôi càng ngày càng to lên.

"Em nói thật đấy." Tôi dừng ăn lại và nhìn thẳng vào anh ấy. Màu hồng phấn lớt phớt qua đôi má của tôi. Nó rõ hơn nhiều khi chỗ tôi ngồi ngay dưới 1 cái bóng đèn. Tôi cảm thấy hơi khó chịu sau khi anh ấy nói vậy. Anh ấy ho một cái và đánh lạc hướng "Vậy mọi chuyện diễn ra như thế nào từ khi anh đến Mĩ đến bây giờ?"

"Nó vẫn diễn ra bình thường thôi. Giống cách ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau vậy, nhưng mà dạo này nó khá là tồi tệ."Tôi nói và nhìn ra ngoài cửa sổ.

11 NĂM TRƯỚC - FLASHBACK

Cathy rất hay ngồi trên cái xích đu vì chẳng có ai để chơi cùng và trò chuyện cả. Bỗng dưng, có một cô gái đến từ đằng sau và đẩy Cathy.

"Đi chỗ khác! Đây là lí do tại sao mày chẳng có nổi đứa bạn bè nào đấy!"Cô ấy nối. Cathy bị xước ở đầu gối khi cô gái ấy đẩy xuống, nhưng mà Cathy không biết. Khi nhìn thấy máu, Cathy bắt đầu khóc toáng lên. Từ đâu, một chiếc lollipop (cái kẹo tròn 7 sắc cầu vồng các kiểu ý mn :d). Cathy ngừng khóc và ngẩng mặt lên. 

"Khi em ăn cái kẹo này, em sẽ trở nên vui vẻ hơn nhiều đấy" Cậu con trai ấy nở nụ cười.

Cathy cầm lấy chiếc kẹo và nói "Cảm ơn anh" Anh ấy chìa bàn tay ra và đỡ lấy Cathy dậy.

"Chắc xem sẽ phải gặp bác sĩ. Tên em là gì?" Anh ấy hỏi

"Cathy. Em là Wang Cathy." Cathy cười.

"Tên của anh là Mark Tuan. Em đẹp lắm, khóc sẽ khiến em xấu đi đấy."

QUAY VỀ THỰC TẠI

"à, ra là như vậy. Nhưng mà nó tồi tệ hơn đúng không? anh ấy hỏi. Tôi rất biết ơn khi anh ấy đã trở lại. Bây giờ tôi có thể mãi ở bên cạnh anh Mark rồi.

"Còn nữa. Anh thường làm gì khi anh không học tập ở Mĩ ạ?" Tôi hỏi

"Ừm...Anh thường viết thư cho người con gái mà tôi thích mỗi ngày. Nhưng mà anh không đủ cam đảm để gửi nó cho cô ấy." Tôi nhìn thấy anh ấy đỏ mặt.

"Òooo. Ai vậy anh? 

"Em sẽ anh sẽ nói cho em hả? Thôi được rồi, nếu em thật sự muốn biết, thì anh sẽ nói cho em~" anh ấy nói.

"Em muốn biết lắm đó!"

Marks's POV

"Em muốn biết lắm đó!" Carthy hỏi một cách hào hứng. Aigoo. Tôi nghĩ em ấy đã quên mất mình đã nói câu 'Em thường nghĩ về anh lắm' vài giây trước đây.

"Nếu em rất muốn biết..." Tôi chạm vào má tôi 2 lần và cười.

Em ấy bĩu môi và nói "Quên đi. Anh chẳng cần phải nói với em đâu. Trời cũng tối rồi, em về nhà đây."

Cathy lấy chiếc ví ra nhưng tôi đã kịp thời giữ lại cổ tay của em ấy.

"Sao vậy?" em ấy đặt câu hỏi

"Để anh trả tiền."

"Thôi, anh đừng giằng co nữa. Để em trả cho."

Tôi nhanh chóng lấy tiền ra và đưa cho nhân viên quán án.

"Ơ- em đã bảo anh là em sẽ trả rồi mà. Sao anh trẻ con vậy." Em ấy cười. "Thôi được rồi, em sẽ trả vào lần tới."

"Sẽ còn lần nữa hả? Wow" Tôi nói

"Nếu anh bận quá thì thôi vậy" Tôi có thể nhận ra được sự trêu chọc trong câu nói của em ấy.

"Được rồi. Em có cần anh đưa về không?"

"Thôi ạ. Em cảm ơn, em đi xe buýt rồi ạ."

"Được thôi, gặp em ngày mai."

"Ơ, từ từ. Ngày mai ý ạ?"em ấy hỏi

"Ừ, ngày mai. Ngày mai anh sẽ học cùng trường với em. Cho anh mượn điện thoại em tí được không?" em ấy nhanh chóng đưa điện thoại cho tôi. Tôi cài số điện thoại tôi vào máy em ấy. "Tada~ đây là số điện thoại của anh." Tôi trả lại điện thoại cho anh ấy.

"Vâng ạ. Chào anh nhé!" Em ấy nói và mỉm cười. Tôi vẫy tay.

Cathy's POV

Cảm ơn chúa. Tại sao gặp ai cũng hỏi tôi có cần họ chở về nhà không. Tôi kiểm tra điện thoại. Mark có cài số điện thoại của anh ấy vào đây.

Mark Oppa (icon trái tim viền đen nền trắng)

Aishh. Mark thật là. Đến khi tôi đi về "nhà", chỉ mới 8 giờ tối thôi. Tôi đã được bố của Jungkook cho mượn một chiếc chìa khoá dự phòng. Tôi đi lên tầng hai vào phòng tôi và chuẩn bị để đi tăm. Nhưng mà đến khi tôi định đi vào nhà vệ sinh để tắm thì...

"YAHHHHH!" Jungkook gào lên khi cố gắng che phần trên của cậu ấy. "Cô bị điên hả!"

"Tôi? ĐIÊN Á! Ai bảo cậu đi ra khỏi nhà vệ sinh mà không mặc áo!" Tôi hét lên và nhắm chặt mắt lại. Khuôn mặt của tôi bây giờ đã chẳng khác gì trái cà chua rồi.

"AISSS! TẠI SAO CÔ VẪN CÒN ĐỨNG ĐÓ MÀ NGẮM TÔI. NGẮM ĐỦ CHƯA?"

"TÔI KHÔNG HỀ NGẮM CẬU! TÔI CHƯA NHÌN THẤY CÁI GÌ CẢ. TẠI SAO CẬU VẪN CÒN ĐỨNG ĐÓ. VỀ PHÒNG CẬU ĐI."Tôi mở mắt ra để xem cậu ấy đã đi chưa. Psh. May quá, cậu ấy đã về phòng. Tôi lấy bộ pajamas và đi tắm.

Sáng hôm sau, tôi đến trường một mình vì có lẽ Jungkook đã đi học rồi. Tôi cảm thấy bắt an khi bắt gặp nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đi ở hành lang trường. Một nhóm 3 bạn nữ đến chỗ tôi.

"Mày đi chơi với Taehyung Và Jungkook của bọn này có vui không. Xong rồi bây giờ còn ôm cả một người con trai nào đó nữa?" Cô gái này nhếch mép."Mày xứng đáng bị đánh...hoặc là bị tát." Cô gái đấy giơ tay lên. Tôi nhắm mắt lại để chiu đựng nhưng mà chẳng cảm giác được cái tát nào cả.

"Đám con gái này không có việc gì đáng để làm à. Cút đi, đồ điên!"

Khoan đã...Cái giọng nói này không giống Taehyung chút nào. Bởi vì lúc nào cậu ấy cũng giúp tôi kể từ khi tôi làm bạn cậu ấy




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jungkook