Chương 20: Tảng sáng
Bình mình. Khoảnh khắc cuối cùng cô ngắm nhìn tại ngôi trường Kiếm và Thánh Giá này—và cô cũng không biết nó kéo dài bao lâu. Tiếng gục gù của một con chim bồ câu rừng vang lên trên bầu trời nhuộm sắc vàng nghệ khi cô bước qua những ngưỡng cửa đã được rũ sạch đámsắn dây của khu nhà thể chất. Thật chậmrãi, cô hướng thẳng về phía khu nghĩa địa, tay trong tay với Daniel. Họ yên lặng khicùng nhau băng qua bãisân dợmcỏ dại.
Trước lúc họ rời khỏi căn phòng thờ đó, những người khác cũng đồng loạt thu cánh vào trong. Đó quả là một công việc trang nghiêmvà gian khổ khiến họ phờ phạc khi quay lại với hình dạng người. Quan sát quá trình biến đổi ấy, Luce không tin nổi làmthế nào mà những đôicánh đồ sộ và rực rỡ đến thế lạicó thể thu gọn lạicòn nhỏ xíu, mong manh và cuốicùng biến mất vào làn da các thiên thần. Khi việc đó kết thúc, cô chạy tới nhào vào vòng tay trần của Daniel. Lần đầu tiên cậu có vẻ nhu mì, nhạy cảm đụng chạm với cô
đến vậy. Nhưng làn da của cậu mềmmạivà tươimát như làn da trẻ emvậy. Và trên gương mặt cậu, trên gương mặt của tất cả bọn họ, Luce vẫn có thể thấy rõ ánh sáng bạc toả ra từ bên trong, phát sáng về mọihướng.
Cuối cùng, họ mang thi thể Penn lên những bậc thang, tới căn phòng thờ, phủi sạch lớp vụn kính trên bệ thờ và đặt Penn nằmlên đó. Họ không thể chôn Penn sáng nay được—nhất là trong khu nghĩa địa đầy những ngườithường nơiDanielđã hứa sẽ chôn Penn.
Luce đau khổ khibuộc phảithìthầmnhững lờicuốicùng vớingườibạn thân của mình trong căn phòng thờ này. Tất cả những gìcô có thể nghĩra mà nóilà "Giờ cậu đã được ở bên bố rồi. Tớ tin là ông ấy rất hạnh phúc khigặp lạicậu."
Daniel sẽ chôn cất Penn ngay sau khi ngôi trường ổn định lại—và Luce phải chỉ cho cậu vị trí ngôi mộ của bố Penn để Penn có thể yên nghỉbên cạnh ông. Đó là điều duy nhất và cuốicùng cô có thể làm.
Cô mang một trái timtrĩu nặng khi băng qua bãi sân. Chiếc quần jean và áo ba lỗ cô đang mặc như căng ra và dơ dáy. Móng tay cô cũng cần được cọ sạch và cô mừng vì chẳng có tấmgương nào quanh đây để cô khỏi phải ngắmmái tóc của mình phản chiếu trong đó. Cô có ước muốn mãnh liệt là được quay ngược thời gian lại tối qua—trên hết để có thể cứu Penn—trong khi vẫn giữ lại những ký ức đẹp đẽ. Cơn xúc động lên đến đỉnh điểm khi thân thế của Daniel dần dần hé lộ. Khoảnh khắc cậu xuất hiện trước cô toả hào quang rực rỡ. Chứng kiến những đôicánh dang rộng của Gabbe và Arriane. Những điều ấy thật tuệt vời.
Cũng những điếu ấy lạidẫn đến cáichết tang thương và hẫu quả tămtốinày.
Cô có thể cảm nhận được nó đang phát tán trong bầu không khí, giống như một thứ bệnh dịch. Cô có thể đọc được điều đó từ gương mặt của những ngườiđang lang thang trên bãisân này. Hãy còn quá sớmđể bất kỳ aitrong bọn họ thức tỉnh ở kiếp này của chính họ, điều đó có nghĩa họ hẳn đã nghe và nhìn hay cảm nhận được cuộc chiến diễn ra đêm qua. Họ biết những gì? Liệu có ai chạy đi tìm Penn chưa? Hay tìmcô Sophia? Có bất cứ ai trong bọn họ nghĩ đến chuyện gì đã diễn ra không? Mọi người đều đi có cặp và thì thào trò chuyện dướihơithở của chính mình. Luce nóng lòng muốn được nấn ná lạigần nghe lỏmxemhọ nóigì.
"Đừng lo." Danielnắmchặt tay cô. Cứ bắt chước vẻ ngơ ngác trên mặt họ. Sẽ không ainghingờ chúng ta đâu."
Dù Luce cảmthấy vô cùng lộ liễu nhưng cậu ấy nói đúng. Không một ai trong đámngười qua lại đó dámnhìn hai người họ lâu hơn nhìn những kẻ khác.
Tạicổng nghĩa địa, đèn hiệu xanh và trắng trên nóc xe cảnh sát nhấp nhá, phản chiếu lên những chiếc lá sồiđung đưa phía trên. Lối vào bị chăng những băng dây màu vàng. Luce lại ngó thấy cái bóng đen của Randy in hằn trên mặt đất dưới ánh mặt trời từ trên rọi xuống. Cô ấy đang đitớiđiluitrước cổng nghĩa địa và hét vào cáimic bluetooth gắn trên cổ chiếc áo thể thao nhăn nhúmcủa mình.
"Tôinghĩcô nến đánh thức ông ta dậy," Randy thét the thé vào chiếc mic. "Có chuyện xảy ra ở trường. Tôiđang cố nóivớicô... Tôi không biết."
"Lẽ ra tôi nên báo trước cho em," Daniel nói với cô khi kéo cô tránh khỏi Randy và ánh đèn nhấp nháy từ những chiếc xe cảnh sát, đi qua rừng sồi bao quanh ba mặt của khu nghĩa địa. "Emsẽ thấy dưới này nhìn lạ đấy. Cách chiến đấu của Camlộn xộn hơn chúng tôi. Cũng đẫmmáu, chỉlà khác hẳn thôi."
Luce không nghĩ chuyện đó khiến cô hoảng sợ vào lúc này. Vài bức tượng đổ cũng không khiến cô bận tâmlắm. Chúng chỉ ngáng đường khi họ băng qua khu rừng, những chiếc lá khô lạo xạo giòn tan dưới bước chân họ. Luce chỉ nghĩ đến cảnh, đêm qua, những cái cây này bịđámmây châu chấu bóng tốima quáiđó tàn phá, như thế nào. Giờ thìchẳng còn lạitídấu vết nào của chúng.
Vừa lúc, Danielchỉvào một thanh sắt cong vẹo trên hàng rào sắt chạmkhắc hoa mỹ của nghĩa địa. "Chúng ta có thể vào đó mà không bịnhìn thấy. Nhưng phảinhanh lên mớiđược."
Bước ra khỏi bóng của những tán cây, Luce dần hiểu ra ngụ ý của Daniel khi nói về nghĩa địa trông khác hẳn là thế nào. Họ đứng trên đường gờ xuống nghĩa địa, không xa mộ của bố Penn, nằm ở góc phía đông, là mấy. Nhưng ngoài mấy feet đất trước mắt mình, họ chẳng thể nhìn được gì thêmnữa. Không phía phía trên khu đất trũng quá u ám, chúng còn chẳng đủ tiêu chuẩn là không khí nữa. Một tấmmàn khídày đặc, xámxịt và nhộn nhạo, Luce thậmchícòn phảidùng haitay gạt gạt luồng khíđó ra để nhìn đường đitrước mặt.
Cô chà những ngón tay vào nhau. "Đây là—"
"Bụi." Daniel nói, nắm lấy tay cô khi họ bước đi. Cậu có thể nhìn xuyên qua chúng mà không thấy nghẹt thở hay ho hắng gì như Luce. "Trong chiến trận, những thiên thần không chết. Nhưng những trận chiến của họ để lạimột thảmbụidày quanh đấy."
"Chuyện gìsẽ xảy ra vớinó?"
"Không nhiều, ngoài việc nó ngăn cản những người bình thường đi vào. Nó sẽ còn đọng lại khá lâu và rồi sẽ có hàng đám người đến nghiên cứu về nó. Có một nhà khoa học điển khùng ngườiPasadena còn chirằng bụinày do UFO thả xuống."
Luce rùng mình nhớ lạiđámmây bóng tốivớiđầy những thứ chẳng thể xác định nổihình thù kia bay lạiđây. Nhà khoa học đó cũng không ngoa lắmđâu.
"Bố Penn được chôn cất ở đây," cô nói, đưa tay lên chỉ khi họ đến gần bia mộ của ông. Cũng kỳ quái hệt như đámbụi, cô an lòng khi thấy những ngôi mộ, những bức tượng và những cái cây dưới vùng nghĩa địa này dường như vẫn đứng yên vô sự. Cô quỳ hai gối xuống và phủi sạch đámbụi phủ trên tấmbia mộ mà cô nghĩ là của bố Penn. Những ngón tay cô run run khi quét qua những con chữ đề trên đó, mắt cô rưng rưng.
STANFORD LOCKWOOD
NGƯỜI CHA TUYỆT VỜI NHẤT THẾGIAN
Phía sau tấmbia mộ của ông Lockwood là một khoảng không hoàn toàn trống trải. Luce đứng dậy và thiểu não dậmchâmtrên nền đất, cảmthấy chán ghét khibạn mình phảinằmlạiđây. Chán ghét vìcô sẽ không thể có mặt ở đây tưởng niệmPenn những giây phút cuối cùng.
Mọi người vẫn thường nói về Thiên Đàng khi có ai đó chết, làm sao họ có thể chắc chắn những người chết sẽ lên đó. Luce chưa từng thấy mình hiểu những quy tắc đó và giờ đây lại càng thấy mình không đủ tư cách nói về chuyện có hay không lên Thiến Đàng sau khichết.
Cô quay lại với Daniel, nước mắt lưng tròng. Gương mặt cậu sa sầmkhi chứng kiến nỗi đau của cô. "Tôi sẽ lo cho cô ấy, Luce," cậu nói. "Tôibiết emkhông muốn vậy, nhưng chúng tôisẽ cố hết sức làmnhững gìcó thể."
Nước mắt cô trào ra giàn giụa. Luce sụt sịt rồi nấc nghẹn, cô rất muốn Penn quay trở về, muốn đến nỗi cô những tưởng mình phải sụp xuống mặt đất này. "Emkhông thể bỏ Penn lại, Daniel. Làmsao emcó thể chứ?"
Danie nhẹ nhàng lấy tay gạt nước mắt trên mặt cô. "Chuyện xảy ra vớiPenn thật kinh khủng. Một sailầmkhủng khiếp. Nhưng ngày hômnay emra đikhông có nghĩa là embỏ cô ấy lại." Cậu đặt tay lên timLuce. "Cô ấy luôn ở bên em."
"Nhưng, emvẫn không thể—"
"Emcó thể, Luce." Giọng nóicủa cậu thật dứt khoát. "Hãy tin tôi. Emkhông thể biết mình nắmgiữ bao nhiêu thứ mạnh mẽ và không thể tưởng tượng nổi đâu Luce." Cậu ngoảnh đi, hướng mắt sang những cái cây. "Nếu còn điều gì tốt đẹp tồn tại trên thế gian này, emsẽ sớmbiết thôi, Luce."
Một tiếng bíp từ còibáo báo trên xe cảnh sát vang lên khiến họ giật mình. Cánh cửa xe đóng sầmcách không xa nơihọ đứng là bao, họ nghe thấy tiếng chân lạo xạo trên sỏiđá. "Cáiquáigìthế này—Ronnie, gọivề trung tâmđi. Bảo cảnh sát trưởng xuống đây luôn đi."
"Đi thôi," Daniel nói, với lấy tay cô. Cô nắm chặt tay cậu, ảm đạm vỗ lên đầu tấm bia đá của ông Lockwood rồi cùng Daniel chạy băng qua những hàng mộ nămgần khu phía tây của nghĩa địa. Họ chạy tới thanh sắt cong vẹo của cái hàng rào sắt chạmtrổ hoa mỹ kia, rồinhanh chóng ngụp lặn ào rừng sồiphía sau.
Một bức tường không khí lạnh ập vào Luce khi họ chạy. Ở những cành cây phía trên đầu họ, cô nhìn thấy ba cái bóng nhỏ nhưng kích động đang treo ngược giống như những con dơi.
"Nhanh lên," Daniel giục. Khi họ chạy qua đó, những cái bóng lồng lên, rít khe khẽ nhưng dường như biết rằng không nên động vào Luce một khiDanielở bên cạnh cô.
"Giờ chúng ta điđâu?" Luce hỏikhihọ chạy tớirìa khu rừng sồi. "Emnhắmmắt lại," cậu nói.
Và cô làmtheo. Danielvòng tay ômlấy eo cô từ phía sau và cô cảmnhận được khuôn ngực mạnh mẽ của cậu đang áp vào haibả vai mình. Cậu ấy đang nâng cô lên khỏi mặt đất. Có lẽ là một foot, rồi cao hơn cho tới khi những tán lá mềmmại trên các ngọn cây sượt qua hai vai cô, cù cù vào cổ cô khi Daniel bay qua chúng. Họ vẫn lên cao hơn, cho đến khi cô cảmthấy hai người họ bật tung khỏi những cái cây và chìmđắmtrong ánh nắng sớmchóilóa. Được ngắmnhìn mọithứ bằng chính đôimắt mình dâng đầy cámdỗ trong cô—nhưng trực giác mách bảo cô như vậy là quá nhiều. Chính cô cũng không chắc là mình đã sẵn sàng chưa. Và hơn thế, tận hưởng cảmgiác làn khítươi mớimơn man trên mặt cô và gió sớmlen lỏitrong máitóc cô là đủ rồi. Còn hơn cả đủ nữa. Tự do thanh thản đến tuyệt vời. Giống cảmgiác lúc cô được cứu thoát khỏi thư viện, như đang cưỡi sóng trên đại dương vậy. Cô biết chắc một điều là Daniel cũng đang tận hưởng cảm giác đó cùng cô.
"Giờ em có thể mở mắt được rồi," cậu trầm giọng nói. Luce lần nữa cảm nhận được mặt đất dưới chân mình và nhìn thấy họ đang đứng ở nơiduy nhất cô muốn tới. Phía dướicây mộc lan gần bên bờ hồ.
Daniel kéo cô sát lại. "Tôi muốn mang em tới đây bởi vì đây là nơi—một trong rất nhiều nơi—nơi tôi thật sự muốn hôn em nhiều tuần trước. Tôigần như đã lỡ mất khiemthình lình biến mất dướilàn nước."
Luce nhón chân lên, ngả đầu ra sau để hôn Daniel. Ngày hômđó, cô cũng muốn hôn Daniel phát điên lên được—và lúc này cô cần phảihôn cậu ấy. Nụ hôn của cậu ấy là thứ duy nhất chân thực vớicô, là thứ duy nhất giúp cô thanh thản và nhắc cho cô biết mình còn lý do để tiếp tục sống, dù cho Penn không còn nữa. Sự áp chế dịu dàng từ đôi môi cậu xoa dịu cô, giống như một thứ thức uống ấmnóng giữa mùa đông u ám, khimọingóc ngách cơ thể cô đều giá lạnh.
Nhưng dường như ngay lập tức, Daniellùilại, nhìn xuống cô bằng ánh mắt ảmđạmnhất từng có.
"Còn một lý do nữa khiến tôimang emtớiđây. Tảng đá này sẽ dẫn tớicon đường mà emcần điqua để tớimột nơian toàn." Luce cụp mắt xuống. "Ra vậy."
"Không phải vì muốn tốt nên mới chia tay đâu Luce. Tôi hy vọng nó cũng không quá lâu. Chúng ta chỉ là chờ xemsự việc tiến triển thế nào thôi." Cậu mân mê mái tóc cô. "Xin em đừng lo lắng. Tôi sẽ luôn đến vì em. Tôi sẽ không để em đi cho tới ngày em hiểu ra mọi chuyện."
"Vậy thìemtừ chốihiểu chuyện," cô nóingay.
Daniel bật cười khẽ. "Emcó nhìn rõ đằng kia không?" Cậu chỉ tay qua hồ nước chừng nửa dặmxuyên một lối mòn nhỏ trong rừng đến một cái gò bằng phẳng phủ đầy cỏ. Luce chưa từng để ý có nó trước đây nhưng bây giờ cô trông thấy một chiếc máy bay nhỏ màu trắng vớinhững ánh đỏ ở haibên bên của nó đang nhấp nháy từ đằng xa.
"Cáiđó là cho emà?" cô hỏi. Sau mọichuyện, hình ảnh của chiếc máy bay khiến cô lúng túng. "Emsẽ điđâu?"
Cô không thể tin được là mình được rời khỏi nơi đáng ghét này nhưng đây cũng lại chính là nơi cô có thật nhiều trải nghiệmlớn chỉ trong vàituần lễ ngắn ngủi. Trường Kiếmvà Thánh Giá rồiđây sẽ thế nào?
"Chuyện gìsẽ xảy ra vớinơinày? Và emsẽ nóigìvớibố mẹ mình đây?"
"Hiện tại emcố đừng lo nghĩ nhiều. Ngay khi eman toàn, chúng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện cần thiết. Thầy Cole có thể báo cho bố mẹ em."
"Thầy Cole ư?"
"Thầy ấy cùng phe vớichúng ta, Luce. Emcó thể tin thầy ấy."
Nhưng cô đã từng tin cô Sophia. Cô hầu như không biết gì về thầy Cole. Thầy ấy giống như người bị ámảnh nghề nghiệp. Và còn cáibộ ria mép đó. Chẳng lẽ cô phảirờixa Danielvà lên chiếc máy bay đó cùng vớigiáo viên lịch sử của mình sao? Đầu cô căng lên.
"Có một con đường xuôi dòng nước," Daniel tiếp tục. "Chúng ta có thể lần xuống đi theo nó." Cậu vòng tay quanh eo cô. "Hoặc là," cậu đề nghị, "chúng ta có thể bơi."
Tay nắmchặt tay, họ đứng trên mép tảng đá lớn màu đỏ. Họ vứt giày lạidướigốc cây mộc lan nhưng lần này, họ sẽ không còn quay lại đó nữa. Luce không nghĩ bơi dưới làn nước hồ lạnh lẽo trong chiếc quần jean và áo ba lỗ này lại cho cảm giác thoải mái, nhưng với Danielđang mỉmcườibên cạnh cô, mọiđiều cô cảmnhận được cũng giống như điều duy nhất cô phảilàmlúc này.
Họ cùng giơ tay lên cao và Danielđếmđến ba. Chân họ rờimặt đất cùng một lúc, cơ thể họ uốn cong trong không trung ở cùng một tư thế nhưng thay vìlao xuống như bản năng Luce mong đợi, Daniellạidùng những đầu ngón tay của cậu, đưa cô lên cao hơn,
Họ đang bay. Luce đang nắmtay một thiên thần và họ đang bay. Những ngọn cây dường như đang cúi đầu chào họ. Cô cảmthấy cơ thể mình còn nhẹ hơn cả không khí. Mặt trăng buổi sớmvẫn chưa biến mất vất vưởng trên những ngọn cây cuối đường chân trời. Nó hạ xuống gần hơn như thể Danielvà Luce là thuỷ triều vậy. Sóng nước vỗ bập bềnh bên dướihọ, lấp lánh bạc đầy mờigọi.
"Emsẵn sàng chưa?" Danielhỏi. "Emđã sẵn sàng."
Luce và Daniel lao thẳng xuống mặt hồ sâu thẳm, lạnh giá ấy. Những ngón tay phá vỡ mặt hồ đầu tiên và rồi duỗi tay bơi những sải dàinhất từng có. Luce thở hổn hển trong cáigiá buốt khihọ nổilên mặt nước, sau đó cô bắt đầu cườilớn.
Tay Daniel lại tìm kiếm tay cô và cậu ra hiệu cho cô cùng trèo lên tảng đá với cậu. Cậu chống người nhảy lên trước rồi với xuống nhấc bổng cô lên. Đámrêu phủ một tấmthảmêmái, mềmmượt cho hai người trải mình trên đó. Nước nhỏ giọt vương trên ngực cậu. Họ nằmhaibên và quay mặt vào nhau, chống khuỷu tay lên và gác đầu trên đó.
Daniel đặt tay lên eo cô. "Thầy Cole đang đợi chúng ta đến chỗ chiếc máy bay," cậu nói. "Đây là cơ hội được bên nhau cuối cùng của chúng ta. Tôinghĩchúng ta nên nóilờichia tay thật sự ở đây."
"Tôi sẽ cho em thứ này," cậu nói thêm, đút tay vào túi và lôi ra một mặt dây chuyền bằng bạc mà cô từng thấy cậu đeo ở trường. Cậu ấn sợi dây vào lòng bàn tay đang mở của cô và cô nhận ra đó là mặt dây chuyền lồng ảnh với hình một bông hồng khắc bên ngoài. "Nó thuộc về em," cậu nói. "Từ rất lâu rồi."
Luce bật mở mặt dây chuyền ra và thấy một bức ảnh nhỏ xíu bên trong, đằng sau một lớp kính. Đó là bức hình của hai người họ, không hề nhìn vào máy ảnh mà đang nhìn sâu vào đáy mắt nhau và cười hạnh phúc. Mái tóc của Luce mềmmại, giống như bây giờ, còn Danielthìđeo một chiếc nơ trên cổ.
"Cáinày chụp lúc nào vậy?" cô hỏi, tay nắmchặt mặt dây. "Lúc đó chúng ta ở đâu?"
"Tôi sẽ nói cho embiết vàn lần tới gặp lại em," cậu nói đơn giản. Cậu giơ sợi dây lên quá đầu cô rồi đeo nó quanh cổ cô. Khi mặt dây chạmvào xương quaixanh của cô, cô cảmthể cảmnhận được một luồng hơiấmmãnh liệt truyền qua nó, sưởiấmcáigiá lạnh rét mướt trên làn da mình.
"Emthích nó," cô chạmtay vào sợidây thìthầm.
"Tôibiết Camcũng tặng emmột sợidây chuyền vàng," Danielnói.
Luce còn chẳng buồn nghĩđến nó kể từ lúc Camép buộc đeo nó lên cổ cô trong quán bar. Cô không tin nổirằng chuyện đó mớichỉ xảy ra ngày hômqua. Chỉ nghĩ đến việc đeo nó thôi cũng khiến cô khó chịu rồi. Cô thậmchí còn không biết sợi dây đó ở đâu ra—mà cô cũng chẳng muốn biết.
"Cậu ra tự ý đeo cho em," cô nói, cảmthấy tộilỗi. "Emkhông có—"
"Tôi biết," Daniel nói. "Bất kể chuyện gì xảy ra giữa em và Cam đều không phải lỗi của em. Bằng cách nào đó hắn ta níu giữ quá nhiều sức mê hoặc của một thiên thần lúc bịlưu đày. Nó chỉlà lừa dốithôi."
"Emhy vọng sẽ không bao giờ phảithấy cậu ta nữa." Cô rùng mình.
"Tôi e là emcòn phải gặp nữa đấy. Và còn nhiều hơn nữa những kẻ giống Camở ngoài kia. Chỉ chỉ cần tin vào chính mình là được," Daniel nói. "Tôi không rõ sẽ phải mất bao lâu để emnhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra với chúng ta trong quá khứ. Nhưng trong thời điểm hỗn loạn này, nếu emcảmthấy bản năng mách bảo mình thế nào, thậmchí đó là điều emnghĩ mình không hề biết, emcũng nên tin vào nó. Emchắc chắn làmđúng."
"Vậy là tin vào bản thân khi em không thể tin tưởng những ai quanh mình à?" cô hỏi, cảm thấy đây là một phần ý tức trong điều Danielvừa nói.
"Tôisẽ cố gắng đến bên để giúp emvà tôicũng sẽ nóihết những gìcó thể trước khiđi," Danielnói. "Luce, emnắmgiữ những ký ức về những kiếp sống trước của mình, dù cho emchưa thể giảiphóng chúng. Nhưng nếu emcảmthấy có gìkhông đúng thìhãy tránh xa."
"Anh định điđâu?"
Danielngước nhìn bầu trời. "ĐitìmCam," cậu nói. "Chúng tôicần dàn xếp một số chuyện vớinhau."
Ngữ điệu khinh khitrong giọng nóicủa cậu khiến Luce lo lắng. Cô nhớ lạiđámbụ dày đặc mà Camphủ lạitrong nghịa địa. "Nhưng anh sẽ quay lạivớiem," cô níu kéo, "sau khixong chuyện chứ? Anh hứa nhé?"
"Tôi—tôi không thể sống nếu thiếu em, Luce. Tôi yêu em. Mọi chuyện không chỉ ở tôi nhưng . . ." Cậu ngập ngừng rồi lắc đầu. "Giờ emđừng lo về chuyện đó nữa. Chỉcần biết là tôinhất định sẽ quay lạivớiem."
Thật từ từ và thật miễn cường, hai người họ đứng dậy. Mặt trời đã lên đến ngọn cây và chiếu những hình ngôi sao li ti lấp lánh xuống mặt nước. Chỉ còn một khoảng ngắn bơi từ đây đến bờ sông lây lội bên kia, con đường dẫn họ tới chỗ chiếc máy bay. Luce ước nó kéo dàng hàng dặm. Để cô có thể bơicùng Danielđến tận khimàn đêmbuông xuống. Và cùng ngắmhoàng hôn và bình mình sau đó.
Họ nhảy xuống nước lần nữa và bắt đầu bơi. Luce nhét mặt dây vào trong áo thật chắc chắn. Nếu việc tin vào bản năng của cô mà quan trọng đến thế thìbản năng mách bảo cô rằng không bao giờ được rờixa sợidây này.
Cô nhìn và kinh ngạc hết lần này tới lần khác, khi Daniel bắt đầu sải tay bơi thật chậmvà duyên dáng. Lần này, dưới ánh trăng, cô biết đôi cánh phát quang ngũ sắc mà cô từng thấy qua những giọt nước hoàn toàn không phải do trí tưởng tượng lừa dối cô. Chúng là thật.
Cô đẩy người lên, rẽ nước sải tay bơi. Chỉ lát sau những ngón tay của cô đã chạmđến bờ. Cô chán ghét khi nghe thấy rõ tiếng rì rì của động cơ máy bay ở trên kia. Họ đã tới đích, nơi họ sẽ phải chia tay và Daniel gần như phải lôi cô ra khỏi mặt nước. Cô xa rời cảmgiác ướt át và hạnh phúc vìsũng nước và lạnh buốt. Họ đitớichỗ chiếc máy bay, tay cậu đặt trên lưng cô.
Trước sự ngạc nhiên của Luce, thầy Cole tay cầm một chiếc khăn bông khi nhảy xuống từ buồng lái. "Cô thiên thần nhỏ bảo tôi rằng có lẽ emcần thứ này," thầy nói, giũ khăn ra giúp Luce và cô nhận lấy nó đầy biết ơn.
"Thầy gọiailà nhỏ thế?" Arriane thình lình nhảy ra từ sau cáicây, theo sau là Gabbe, giơ ra cuốn sách về Những NgườiGiámSát. "Bọn mình đến để chúc cậu thượng lộ bình an," Gabbe nói, trao cuốn sách cho Luce. "Cầmlấy này," giọng Gabbe nhệ bẫng nhưngnụ cườicủa cô ấy trông thật nghiêmtrang.
"Cho cô ấy món đồ tốt đấy," Arriane nói, huých khuỷu tay vào Gabbe.
Gabbe lôi ra từ trong balô một bình nước, đưa cho Luce. Cô mở nắp bình ra. Là sôcôla nóng và mùi hương của nó thì không thể tin được. Luce ômchặt lấy cuốn sách và chiếc bình trong haicánh tay đã ráo nước của mình, chợt cảmthấy mình chẳng còn thiếu thứ gìnữa. Nhưng cô biết một khi leo lên chiếc máy bay kia, cô sẽ lại cảm thấy trống trải và cô đơn. Cô tựa người vào vai Daniel, tận dụng những giây phút cuốicùng còn được ở bên cậu.
Ánh mắt Gabbe trong veo và mạnh mẽ. "Bọn mình sẽ gặp lạicậu sớmthôi, được chứ?"
Nhưng Arriane lạiđánh mắt đichỗ khác như thể cô nàng không muốn nhìn Luce. "Đừng có làmcáigìngu ngốc như lao đầu vào cột nhà đấy nhá." Cô nàng rê rê chân trên đất. "Bọn này cần cậu."
"Cậu cần tớ ?" Luce hỏi lại. Cô cần Arriane dạy mình cách sống trong trường Kiếm và Thánh Giá. Cô cần Gabbe ngày hôm đó ở bệnh xá. Nhưng sao họ phảicần đến cô?
Cả haicô gáichỉđáp lạibằng một nụ cườiảmđạmtrước khiquay trở lạikhu rừng. Luce quay về phía Daniel, cố quên đichuyện thầy Cole đang đứng cách đó có mấy feet.
"Tôi sẽ cho các em chút riêng tư," thầy Cole bắt được sóng, nói. "Luce, bắt đầu khởi động động cơ, có ba phút đến lúc cất cánh. Tôisẽ gặp lạiemtrong buồng láinhé."
Daniel ômlấy mặt cô và áp trán mình xuống trán cô. Khi môi họ chạmvào nhau, Luce cố níu giữ lại từng chút từng chút của khoảnh khắc này. Cô cần những ký ức ấy như thể cần không khívậy.
Bởi vì sẽ ra sao nếu, đến lúc Daniel bỏ đi rồi, mọi chuyện lại bắt đầu giống như một giấc mơ khác? Không hẳn là một cơn ác mộng nhưng là một giấc mơ vô nghĩa. Làmsao cô có thể cảmnhận được những suy nghĩ của chính mình khi phải lòng một kẻ thậmchí không phảicon ngườichứ?
"Đến đây thôi," Danielrầu rĩnói, "Bảo trọng. Hãy để thầy Cole chỉdẫn cho emtớikhitôiđến được." Tiếng máy bay rít lên the thé— Thầy Cole đang nhắc họ nhanh lên. "Cố nhớ những gìtôinóiđấy."
"Phần nào?" Luce hỏithoáng chút hoang mang.
"Bao nhiêu hay bấy nhiêu—nhưng quan trọng nhất là phần 'tôiyêu em.'" Luce sụt sịt. Giọng cô vỡ òa ra khicô cố nóiđiều gìđó. Đã tớilúc phảiđirồi.
Cô chạy lại cánh cửa để mở của buồng lái, cảmthấy những luồng gió nóng thổi từ cánh quạt như quật mình xuống. Lúc leo lên ba bậc thang, thầy Cole đưa tay ra giúp cô lên. Thầy ấn nút và cái thang rút vào trong máy bay. Cửa buồng lái đóng lại. Cô nhìn vào bảng điều khiển rối rắmtrước mặt. Cô chưa từng ngồi trong chiếc máy bay nào nhỏ thế này. Cũng chưa từng ngồi trong khoang lái bao giờ. Có nhiều nút và những đómsáng nhấp nháy ở khắp nơi. Cô nhìn thầy Cole.
"Thầy biết sử dụng cáinày ạ?" cô hỏi, chùihaimắt bằng chiếc khăn bông.
"Sư đoàn nămmườichín, Lực lượng không quân Mỹ, hân hạnh phục vụ quý cô." thầy đáp, làmđiệu bộ ngả mũ chào cô. Luce vụng về cúiđầu chào đáp lễ.
"Vợ tôi lúc nào cũng bảo mọi người là đừng để tôi nhớ lại chuyến bay nào ở Nam," thầy nói, kéo cái cần số màu bạc về. Chiếc máy bay rùng mình chuyển động. "Nhưng chúng ta sẽ có một chuyến bay dàiđấy và tôithìđang có một khách hàng xinh đẹp."
"Ýthầy là khách hàng bất đắc dĩạ," cô mau miệng vọt ra.
"Hay đấy." Thầy Cole huých cô. "Tôi đùa ấy mà," thầy biện bạch trong nụ cười nồng hậu. "Tôi không có ý bắt em làm vật thí nghiệmđâu." Cái cách mà thầy quay sang cô cười làmcô nhớ về bố mình mỗi khi họ xemphimhài, và điều đó khiến cô cảmthấy khá hơn chút ít.
Những bánh xe đang chạy ngày một nhanh hơn và "chạy luôn" trước khichúng kịp co lên. Họ cần sớmcất cánh bằng không sẽ bay thẳng xuống mặt hồ.
"Tôibiết emđang nghĩgì," thầy hét to át tiếng gầmcủa động cơ. "Đừng lo, tôiláinó suốt ấy mà."
Và đến khi chạy hết đường bờ hồ lầy lội bên dưới họ, thầy kéo mạnh thanh bẩy ngăn giữa họ và mũi máy bay nghếch lên hướng thẳng lên trời. Đường chân trời lệch ra ngoài tầm mắt họ một chốc và Luce thấy dạ dày mình đảo đi một cái. Nhưng chỉ lát sau đó, máy bay lấy lại thăng bằng và quanh cảnh trước mắt họ trở lại phẳng lặng với những hàng cây và bầu trời sáng sao trong veo. Bên dưới họ là mặt hồ lấp lánh. Cứ mỗi giấy, khoảnh cách lại càng xa hơn. Họ đang bay về phía tây nhưng máy bay đảo một vòng tròn và ngay lúc ấy, cửa sổ bên Luce ngập tràn hình ảnh của khu rừng và Danielthoáng qua. Cô nhìn chằmchằmvào đó, áp sát mặt vào cửa kính tìmkiếmcậu và trước khi chiếc máy bay bay thẳng trở lại, cô nghĩ mình đã thấy một điểmsáng màu tímnhỏ xíu nhá lên. Cô nắmchặt mặt dây chuyền đang tròng quanh cổ và đưa nó lên môi.
Giờ thìtoàn bộ ngôitrường đã nằmbên dướihọ và cả khu nghĩa địa phủ đầy sương bụicũng ở lạiđằng sau. NơiPenn sẽ được chôn cất. Họ càng lên cao, Luce càng nhìn rõ ngôi trường, nơi bí mật vĩ đại nhất đời cô được hé lộ—mặc dù nó khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
"Họ bu đông đỏ lạichỗ ấy rồi," thầy Cole lắc đầu nói.
Luce không rõ thầy ấy biết bao nhiều về những chuyện xảy ra đêmqua. Thầy ấy trông thật bình thường nhưng lại dễ dàng đề cập đến chuyện đó.
"Chúng ta điđâu đây ạ?"
"Một hòn đảo nhỏ cách xa bờ," thầy đáp, chỉ tay vào khoảng không hướng ra biển, nơi đường chân trời mờ dần thành một đường đen. "Không quá xa đâu."
"Thầy Cole," cô nói, "thầy đã gặp bố mẹ me." "Họ là ngườitốt."
"Liệu emcó thể . . . ừm, emmuốn nóichuyện vớihọ." "Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ tìmcách."
"Họ sẽ không thể nào tin vào những chuyện này."
"Thế emcó tin không?" thầy hoivặn lại, cườihàihước vớicô khicho máy bay bay cao hơn, giữ thăng bằng trong không trung. Đúng là thế. Cô phảitin vào chuyện này, tất cả những chuyện này—kể từ lần đầu những cáibóng đen lập lòe cho đến khoảnh khắc
đôi môi Daniel tìmthấy môi cô, cho đến khi Penn nằmlại đó, trên bệ thờ cẩmthạch lạnh lẽo của căn phòng thờ. Mọi chuyện đó đều là sự thật.
Làm sao cô có thể chịu được cho đến lúc gặp lại Daniel đây? Cô siết chặt mặt dây chuyền quanh cổ, thứ đã cất giữ những ký ức xuyên thờigian của cô. Ký ức của cô, Danieltừng nhắc cô, phảigiảiphóng chúng.
Chúng lưu giữ những gì, cô không hề biết, chẳng nhiều hơn điều cô biết về nơi mà thầy Cole đang đưa cô tới là bao. Nhưng cô cảm thấy một chút ít của chuyện gì đó trong căn phòng thờ sáng nay, khi cô đứng bên cạnh Arriane, Gabbe và Daniel. Không lạc lõng và sợ hãimà lạirất hàilòng . . . nhưng cô dường như có liên quan gìđó, không chỉvớiDaniel—mà còn vớitất cả bọn họ.
Cô nhìn qua tấmkính chắn gió. Giờ chắc họ đã bay qua những con đầmngập mặn và con đường cô đã đixe qua để đến cáiquán bar kinh khủng đó gặp Camvà cả bãi cát dài nơi cô lần đầu hôn Daniel. Họ đã bay ra đến biển, đến một nơi nào đó ngoài kia—đích đến tiếp theo của Luce.
Chẳng ai hiện ra mà nói cho Luce biết có còn trận chiến nào nữa không nhưng Luce cảmthấy sự thật đang chảy trong ngwoif mình, rằng họ mớichỉbắt đầu một chặng đường dài, quan trọng và gian nan.
Cùng vớinhau.
Và dù những trận chiến có khủng khiếp hơn hoặc có thể cứu vãn được hoặc là cả hai đi chăng nữa thì Luce cũng không muốn làm một con cờ lâu hơn nữa. Một cảmxúc kỳ lạ chạy xuyên suốt cơ thể cô—thêmmột bước tiến về lại những kiếp sống trước của cô, tất cả tình yêu cô dành cho Danieltrước đây đã đánh mất quá nhiều thờigian.
Điều đó khiến Luce muốn đứng cạnh Daniel và chiến đấu. Chiến đấu để có thể sống đủ lâu, cho đến hết cuộc đời bên cạnh cậu ấy. Chiến đấu cho điều duy nhất cô biết là đúng đắn, là cao quý, là sức mạnh đáng giá mạo hiểmmọithứ.
Đó là tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top