Chương 19: Ngoài tầm mắt

Trên bậc thang cuối cùng là một bức tường gạch phẳng lặng. Những ngõ cụt luôn khiến Luce sợ hãi vì có cảmgiác bị giamgiữ và lần này còn đáng sợ hơn bởi một con dao đang kề sát cổ họng cô. Cô liếc mắt xuống những bậc thang mà họ vừa trèo lên. Đứng từ đây mà ngã xuống, hẳn sẽ rất lâu và đau.

Cô Sophia lại nói thứ ngôn ngữ bằng lưỡi, làu bàu gì đódưới hơi thở của mình khi khéo léo thoải mái mở thêmmột cánh cửa ẩn khác. Cô ta đẩy Luce vào trong một phòng thờ tin hin và khoá cánh cửa đằng sau họ lại. Bên trong lạnh cóng và ngập mùi của bụi phấn. Luce phảikhó khăn lắmmớithở được, mớinuốt xuống nổimấy bụmnước bọt quánh lạitrong miệng.

Penn không thể chết được. Tất cả những chuyện này không thể thế được. Cô Sophia không thể độc ác đến thế được. Danielđã nóilà hãy tin cô Sophia. Cậu ấy nóihãy đicùng cô Sophia cho tớ khicậu ấy tìmđến Luce.

Cô Sophia chẳng buồn bận tâm tới Luce, chỉ đi quanh căn phòng, thắp hết ngọn nến này tới ngọn nến khác, quỳ gối trước mỗi ngọn nến và tiếp tục nóinhư cầu kinh bằng thứ ngôn ngữ mà Luce không hiểu đó. Ánh sáng lung linh của những ngọn nến cho thấy căn phòng thờ khá sạch sẽ và được giữ gìn tốt, điều đó có nghĩa là chưa lâu lắmtừng có người ở đây. Nhưng liệu có chắc cô Sophia là người duy nhất trong trường này giữ chìa khóa mở cánh cửa ẩn này không? Còn aicó thể biết đến sự tồn tạicủa nơinày nữa chứ?

Lớp ngói đỏ lợp trần xiêu vẹo và xù xì. Những tấm thảm rộng phai màu phủ khắp những bức tường, họa hình ảnh những sinh vật nửa người nửa cá kỳ quái đang chiến đấu dưới mặt biển sục sôi. Có một bệ thờ nhỏ sơn trắng ở phía trước và vài hàng ghế gỗ cầu nguyện đơn giản xếp dàn trên nền đá xám. Luce điên cuồng ngó quanh tìmlối thoát nhưng không có thêmcánh cửa nào mà cũng chẳng có lấy một cáicửa sổ.

Chân Luce run lên vì hoảng loạn và sợ hãi. Cô còn đang đau đớn cùng cực vì Penn, bị phản bội và phải nằmlại một mình dưới chân cầu thang.

"Sao cô lạilàmthế?" cô hỏi, quay lưng lạivớicánh cửa ra vào hình vòm. "Tôiđã tin cô."

"Thế thì đó là lỗi tại ngươi thôi cưng," cô Sophia nói, hung bạo vặn cánh tay Luce. Rồi con dao gămlại kề sát cổ cô khi cô bị đẩy lên lốiđigiữa các dãy ghế trong phòng thờ. "Tin tưởng là một hành động bất cẩn nhất. Tệ hơn, đó là đường ngắn nhất để ta tự đivào cõi chết."

Cô Sophia đẩy Luce thẳng đến bệ thờ. "Giờ thìngoan ngoãn nằmxuống nhé?"

Cũng bởi con dao kề quá sát cổ họng nên Luce đành phải làmtheo những gì cô ta bảo. Cô cảmthấy có gì lành lạnh ở trên cổ mình nên đưa tay lên sờ thử. Khi chìa tay ra nhìn, những đầu ngón tay lấmchấmmàu đỏ của máu vì bị dao cứa vào. Cô Sophia phạt mạnh tay Luce xuống.

"Ngươi nghĩ thế là tệ à, ngươi nên tự mình xemxemđã bỏ lỡ mất điều gì bên ngoài,'cô ta nói khiến Luce rùng mình. Daniel đang ở ngoàiđó.

Bệ thờ là một chiếc bục vuông màu trắng, một phiến đá cũng chẳng lớn hơn Luce bao nhiêu. Cô cảm nhận được cái lạnh giá và tuyệt vọng nằmlên trên đó, tưởng tượng ra những hàng ghế cầu nguyện dưới kia đầy những con chiên lờ mờ đang chờ xemcuộc tra tấn cô diễn ra.

Nhìn thẳng lên, cô thấy một cái cửa sổ trong căn phòng thờ sâu hoắmnày, một miếng kính màu lớn hình hoa hồng giống như cửa giếng trời trên trần nhà. Nó có một hoa văn hình hoa loằng ngoằng với những bông hồng màu đỏ và tímnổi trên nền xanh nước biển. Nó hẳn sẽ đẹp hơn nhiều vớiLuce nếu cảnh tượng này ở bên ngoài.

"Xem nào, mình nên làm . . . à phải rồi!" Cô Sophia với tay xuống dưới bệ thờ rồi kéo ra một đoạn dây thừng dày và dài. "Giờ thì đừng có ngọ nguậy nhé," cô ta nói, huơ huơ con dao về phía Luce. Rồi cô ta dùng dây cột chặt Luce vào bốn cái lỗ khoan trên mặt bệ thờ. Đầu tiên buộc vào mỗi bên cổ chân sau đấy là hai bên cổ tay. Luce cố không tỏ ra uất ức khi bị trói như một vật hiến tế thế này. "Hoàn hảo," cô Sophia nói, kéo mạnh những nút buộc rốirắmcủa mình kiểmtra lần cuối.

"Cô đã lên kế hoạch tất cả những chuyện này," Luce kinh hãinhận ra.

Cô Sophia nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như hômđầu tiên Luce chạy vào thư viện. "Ta có thể nói chẳng có gì cá nhân trong chuyện này cả, Lucinda, nhưng kỳ thực thì, cũng có," cô ta khúc khích cười. "Ta đã chờ giây phút được một mình với ngươi như thế này lâu lắm rồi."

"Tạisao?" Luce phẫn uất hỏi. "Cô muốn gìở tôi?"

"Ngươi, ta muốn loạitrừ ngươi," cô Sophia lạnh lùng nói. "Còn Daniel, ta muốn giảithoát cho cậu ta."

Cô ta bỏ mặc Luce trên bệ thờ và đi tới bục giảng kinh gần dưới chân Luce. Cô ta nhắc cuốn sách của nhà Grigori lên đặt trên bục giảng kinh và bắt đầu lật trang thoăn thoắt. Luce nhớ lạikhoảnh khắc cô giở cuốn sách ra và lần đầu nhìn thấy khuôn mặt mình gần ngay mặt Daniel. Nhớ lại làmthế nào mà cuối cùng cô cũng ngộ ra cậu ấy là một thiên thần. Cô chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng lạ thay, cô lạicó cảmgiác chắc chắn rằng bức hình đó có nghĩa là cô và Danielcó thể ở bên nhau.

Nhưng giờ thìkhông thể được nữa rồi.

"Ngươi chỉ ngồi đó mà mê muội cậu ấy, phải không?" cô Sophia hỏi. Cô ta sập mạnh cuốn sách lại và đấmmạnh lên bìa sách. "Vấn đề chính là đây."

"Có chuyện gì với cô vậy?" Luce gồng mình chống lại những sợi thừng đang trói chặt cô vào bệ thờ. "Sao cô lại quan tâmtới việc Danielvà tôiyêu nhau thế nào hay ailà ngườiphảilòng trước nhất chứ?" Con mụ tâmthần này chẳng có gìliên quan tớihaingườihọ cả. "Ta rất muốn nóilờinày vớibất kỳ kẻ nào nghĩrằng đặt định mệnh tất cả linh hồn bất diệt của chúng ta vào tay một cặp uyên ương

ngựa non mới thật là ý tưởng sáng chói làm sao." Cô ta hung hăng vung nắm tay run rẩy của mình vào không trung. "Chúng muốn sự cân bằng bịlật lạiư? Ta sẽ cho chúng thấy lật lạithế cân bằng là như thế nào."

Luce dứt mắt khỏilưỡidao. "Cô điên rồi."

"Nếu để chấm dứt cuộc chiến dai dẳng, vật vã này lại thì ta điên"—ngữ điệu trong giọng nói của cô Sophia ngụ ý Luce là kẻ ngu xuẩn không biết chuyện gì—"có là gìđâu."

Những điều cô Sophia nói về việc chấmdứt cuộc chiến lại chẳng vương lại trong óc Luce chút ấn tượng gì. Daniel vẫn đang chiến đấu ngoàikia. Những chuyện đang diễn ra trong này chẳng thể so sánh được. Bất chấp việc cô Sophia có theo phe kia hay không.

"Họ nóiđó sẽ là Địa ngục trần gian," Luce thìthào. "Ngày tận thế."

Cô Sophia bắt đầu cười ha hả. "Xem ra nó là dành cho người đấy. Có ngạc nhiên không khi ta là một tỏng những ngưởi tốt, Lucinda?"

"Nếu cô ở bên phe tốt," Luce bật lại, "thìcuộc chiến này chả đáng diễn ra."

Cô Sophia mỉm cười như thể cô ta đang chờ đợi Lce thốt ra những từ đó. "Cái chết của ngươi có thể là động lực Daniel cần. Một chút động lực để đẩy con tàu điđúng hướng."

Luce vặn vẹo trên bệ thờ. "Cô—cô không được làmtôibịthương."

Cô Sophia vòng từ phía dưới lên, kề sát mặt vào mặt Luce. Mùi phấn rômtrẻ emgiả tạo trên gương mặt bà cô già xộc thằng vào mũi Luce, khiến cô nghẹn lạimuốn ói.

"Tất nhiên là ta sẽ làmrồi," cô Sophia nói, lúc lắc mái tóc quăn màu bạc xõa xượi hoang dại của mình. "Ngươi chỉ là một kẻ phàmtục dớ dẩn chẳng biết gì."

"Nhưng tôichỉvừa mớiquay lại. Danielnóithế." Luce nuốt khan. Sau mườibảy năm.

"Ồ, không đâu. Không phảilần này," cô Sophia nóinhư diễn giải. "Ngay từ lần đầu ngươibước chân vào thư viện của ta, ta đã thấy có gì đó trong ánh mắt ngươi nhưng ta chưa thể làm gì được." Cô ta mỉm cười nhìn xuống Luce. "Ta từng gặp ngươi không biết bao lần trước đây rồi, Lucinda, và hầu như lần nào ngươicũng là một kẻ thẳng thừng đến phát chán."

Luce hít vào một hơi, cảm giác bị phanh phui, như thể bị phơi bày trần trụi trên cái bệ thờ này. Daniel luôn luôn gặp lại cô trong những kiếp khác—những những ngườikhác phảichăng cũng biết cô?

"Lần này," cô Sophia tiếp tục, "ngươi có gì đó sắc sảo hơn. Đối đáp nhanh trí hơn. Nhưng vẫn chưa là gì cho tớ tận đêmnay, một sailầmđáng yêu của ông bố bà mẹ theo thuyết bất khả trinhà ngươi."

"Bố mẹ tôithìsao?" Luce rít lên giận dữ.

"Ô, là thế này cưng này, lý do mà ngươi quay lại hết lần này tới lần khác ấy là vì những lần đó ngươi được sinh ra và được dẫn dắt bởi niềmtin vào tôn giáo. Lần này, khi bố mẹ ngươi quyết định không làmlễ rửa tội cho ngươi, chúng đã để linh hồn bé xíu của ngươi tự do thành công." Cô ta nhún vaira vẻ xúc động. "Không một nghilễ nào chào đón ngươi, đón nhận ngươivào những cân bằng của Chúa, không còn sự đầu thaicho Luce bé bỏng nữa. Một kẽ hở nhỏ nhưng cần thiết trong vòng quay cuộc sống của ngươi."

Có thể nào đây là điều mà Arriane và Gabbe ámchỉđến lúc ở nghĩa địa chăng? Đầu Luce bắt đầu nhức nhối. Mắt cô hoa lên vớimột màn những chầmmàu đỏ bu quanh và cô nghe thấy tiếng chuông rung nhẹ bên tại. Cô chớp mắt chậmchạp, cảmthấy cả cọng lông nhỏ nhất trên hàng mí mắt cũng nhắm lại như thể có một luồng thôi miên khẽ thổi qua đầu cô vậy. Cô thấy mừng vì mình đang nằm. Nếu không muốn nóilà ngất đi.

Nếu đây thật sự là kết thúc . . . nhưng, không thể nào.

Cô Sophia nhoài người lại gần gương mặt Luce, nói đến bắn cả nước ra. "Đêm nay ngươi mà chết—là hết thật sự. Là thế đấy. Tiêu tan hết . Kiếp sống này của ngươi cũng chẳng hơn gì những lần trước: xuẩn ngốc, ích kỷ, ấu trĩ, một cô công chúa nhỏ được cưng chiều nghĩ là cả thế giới này quay hay ngừng quay phụ thuộc vào việc cô ta có hẹn hò được với anh chàng đẹp trai nào đó ở trường không. Ngay cả đến cái chết của ngươi cũng không thoả mãn được sự chờ đợi, cảmgiác khoái trí và mong ước của ta hàng bấy lâu nay, ta vẫn muốn nhâmnhithưởng thức khoảnh khắc này thêmnữa, khoảnh khắc được giết chết ngươi."

Luce dõimắt theo khicô Sophia giơ con dao lên và chạmngón tay vào lưỡidao.

Tâm trí Luce quay cuồng. Cả ngày nay có biết bao nhiêu chuyện cần cái đâu cô thông qua, có quá nhiều người nói với cô những điều khác biệt. Giờ thì một con dao gămđang lơ lửng chực ghimthẳng xuống timcô và mắt cô lại nhòa đi lần nữa. Cô cảmthấy áp lực từ mũi dao đang ấn xuống ngực mình, cảmthấy cô Sophia đang thămdò khắp vùng xương ngực của cô để tìmra khoảng trống giữa những khúc xương trên người cô, và cô lại nghĩ cũng có đôi chút sự thật trong lời nói đầy oán hận của cô Sophia. Như việc hy vọng quá nhiều vào cái gọi là tình yêu đích thực—thứ mà cô cảmthấy chỉ hiện ra vỏn vẹn vài khắc trước mắt mình—như vậy có thực sự khờ dại không? Sau hết thảy mọi chuyện, tình yêu đích thực không thể thắng được trận chiến ngoài kia. Thậm chí nó còn không thể cứu cô thoát khỏi việc bịhành quyết trên bệ thờ này.

Nhưng nó vẫn còn đó. Trái timcô vẫn đập vì Daniel—và đến tận khi nó đổi thay, có gì đó sâu thẳmtrong Luce tin vào tình yêu đó, tin vào sức mạnh của nó có thể biến cô trở thành một người con gái tốt hơn mọi kiếp, để cô và Daniel có thể bên nhau tận hưởng cảm giác tuyệt diệu và ngây ngất—

Luce òa khóc khi con dao đâmxuống làn da cô—rồi choáng ngợp khi cửa sổ kính màu phía trên đầu dường như vỡ tan, không gian quanh cô ngập trong ánh sáng và tiếng ồn.

Một tiếng ngân nga mơ ảo mà tuyệt diệu, Một luồng sáng chóilóa. Vậy là cô đã chết.

Con dao đâmxuống sâu hơn tưởng tượng. Luce như đang di chuyển đến một nơi khác. Làmsao có thể diễn tả nổi những hình thù rực rỡ, trắng sữa lượn lờ phía trên cô, hạ dần xuống từ bầu trời, một thác ánh sáng, hào quang thiên đường chăng? Thật khó có thể nhìn rõ được cái gì trong thứ ánh sáng bạc ấmáp này. Trượt qua làn da cô, thứ ánh sáng ấy như một tấmvải nhung mềmmại tột cùng, giống như lớp trứng đường phủ lên một chiếc bánh bông lan. Sợithừng tróiquanh tay chân cô được nớilỏng rồibung ra và cơ thể cô—hoặc có thể là linh hồn cô—được tự do lơ lửng bay lên bầu trời.

Nhưng rồicô nghe tiếng cô Sophia thốt lên, "Chưa xong đâu. Còn quá sớmđấy!" Cô ta rút con dao khỏilồng ngực Luce.

Luce chớp mắt lia lịa. Hai cổ tay cô. Không bị trói. Hai cổ chân cô. Tự do. Những mảnh vỡ li ti màu xanh dương, đỏ, xanh lá và vàng của cửa sổ kính màu vương khắp làn da cô, trên bệ thờ và sàn nhà bên dưới. Chúng ghimda vào khicô gạt chúng đi, để lạimột vết xước rỉ máu trên haicánh tay cô. Cô nheo mắt nhìn lên cáihốc cửa sổ phía trên trần nhà.

Cô chưa chết, vậy là, cô được cứu. Bởicác thiên thần. Danielđã đến cứu cô.

Cậu ấy đâu rồi? Cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. Cô những muốn lùng sục trong quầng sáng đó cho đến khi những ngón tay cô tìm thấy Daniel, vòng quanh cổ cậu và không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ buông cậu ấy ra nữa.

Chỉ có những hình thù sinh động màu trắng sữa đang đổ về phía Luce và phủ quanh cơ thể cô, giống như một căn phòng đầy lông vũ rực rỡ vậy. Chúng bao quanh cô, xoa dịu những nơi bị những mảnh kính vỡ cào xước trên cơ thể cô. Những vệt sáng mỏng tang bằng cách nào đó xoá sạch mọivết máu trên haicánh tay cô và cả vết đâmnhỏ trên ngực cô, cho tớikhicô hoàn toàn hồiphục.

Cô Sophia chạy đến bức tường đằng xa và cào cấu điên cuồng vào những viên gạch, cố tìm cho ra cánh cửa bí mật. Luce muốn ngăn cô ta lại—để hỏi rõ lý do cho những gì cô ta đã làm, và định làm—nhưng rồi những tia sáng bạc lấp lánh chuyển dần sang sắc tím nhàn nhạt và bắt đầu định hình thành một hình dạng rõ nét.

Một vầng sáng bao trùmcả cămphòng rồi thu dần lại. Vầng sáng ấy còn lộng lẫy hơn cả mặt trời, khiến những bức tường rung lên, những ngọn nến rung rinh và bập bùng trên những giá nến cao lêu đêu bằng đồng. Những tấmthảmkỳ quáivỗ phần phật vào bức tường đá. Cô Sophia co rúmngườilạinhưng quầng sáng rực rỡ kia lạirung lên như xoa dịu đến tận xương tuỷ Luce. Và khinhững tia sáng tụ lại, toả hơiấmkhắp căn phòng, chúng định hình thành một hình dạng, Luce nhận ra và ngay lập tức chìmtrong say đắm.

Daniel đứng ngay trước mắt cô, ngay phía trước bệ thờ. Cậu ấy ở trần, chân trần, chỉ mặc độc một chiếc quần lanh trắng. Cậu mỉm cười với cô, rồi nhắm mắt lại và dang rộng hai tay sang hai bên. Sau đó, thật cẩn thận, thật chậm rãi như thể không muốn cô bị choáng ngợp, cậu thở ra thật sâu và đôicánh bắt đầu dang ra.

Chúng dang ra từ từ, bắt đầu từ hai bả vai của cậu, đâmra từ sau lưng, cao dần lên, rộng dần ra, dày hơn lên khi chúng co duỗi lên xuống và mở ra hết cỡ. Luce mê mẩn nhìn đường viễn uốn lượn quanh đôi cánh, khao khát được vuốt ve chúng bằng tay, bằng má, bằng môi mình. Cả đôi cánh phát ra thứ ánh sáng nhung huyền ngũ sắc rực rỡ. Giống như trong giấc mơ của cô. Chỉ lúc này, nó mới trở thành sự thật, lần đầu tiên cô có thể nhìn tận mắt đôicánh ấy mà không thấy mụ mịmơ hồ, mà không phảicăng mắt ra. Cô có thể chiêmngưỡng trọn vẹn vẻ lỗng lẫy của Daniel.

Cậu ấy vẫn đang phát quang như thể ánh sáng ấy tỏa ra từ bên trong. Cô có thể thấy rõ đôi mắt xámtímvà bờ môi đầy đặn của cậu ấy. Haicánh tay rắn chắc và bờ vairộng của cậu ấy. Cô có thể vươn ra và đắmchìmtrong ánh sáng tình yêu của mình.

Cậu vươn tay ômlấy cô. Luce nhắmmắt tận hưởng cảmgiác ấy, cứ nghĩnó hẳn phảicao xa, thiêng liêng đến độ cơ thể phàmtục của co không chịu nổi. Nhưng không. Nó thật đơn giản, thanh bình, hệt như Daniel.

Cô với tay ra sau lưng cậu để có thể chạm vào đôi cánh ấy. Cô hồi hộp vuốt ve chúng như thể chúng có thể thiêu đốt cô nhưng chúng len lỏi qua những kẽ ngón tay cô, mướt hơn cả thứ nhung mềmmại nhất, hơn cả tấmthảmlông xa hoa nhất. Cô thích tưởng tượng chúng là một đámmây phủ lông tơ, ngập tràn ánh nắng cho cô cảmgiác có thể ômnựng chúng trong lòng bàn tay mình.

"Anh thật . . . lộng lẫy," cô thìthầmtrong lồng ngực Daniel. "Ýemlà, lúc nào anh cũng đẹp nhưng cáinày thì—" "Có dọa emsợ không?" cậu thìthầmlại. "Nhìn nó có đáng sợ, có khiến emtổn thương không?"

Cô lắc đầu. "Emnghĩmình cũng bịdọa," cô nói, nhớ lạinhững giấc mơ của mình. "Nhưng nó chẳng làmđau nổiaiđâu."

Daniel thở phào nhẹ nhõm. "Tôi muốn em cảm thấy an toàn khi ở bên tôi." Ánh sáng lấp lánh quanh họ cho cảm giác giống như những bông hoa giấy ngập không trung, và Danielkéo cô về phía mình. "Thế là quá nhiều vớiemrồi."

Cô ngửa đầu ra sau và tách haimôimình ra, tha thiết muốn được hôn Daniel.

Tiếng cửa đóng sầmphá vỡ không khí thân mật quanh họ. Cô Sophia đã tìmđược lối ra cầu thang. Daniel gật nhẹ đầu và một hình thù rực sáng liền phóng qua cánh cửa bímật, đuổitheo cô ta.

"Cáigìvậy?" Luce ngơ ngác hỏi, nhìn theo vệt sáng xẹt qua cánh cửa đang mờ dần. "Quân viện trợ." Danielnóingắn gọn và lạinâng cằmcô lên.

Và, mặc dù ở bên Danielcô cảmthấy được yêu, được bảo vệ và an toàn nhưng cô cũng cảmthấy một nhát dao sắc nhọn của những ký ức đen tối không rõ ràng vừa mới xảy ra, và Cam cùng đám thuộc hạ bóng tối hùng mạnh của cậu ta nữa. Vẫn còn quá nhiều những câu hỏi không lời đáp luẩn quẩn trong óc cô, quá nhiều chuyện kinh khủng mà cô thấy mình không sao hiểu nổi. Như cái chết của Penn, Penn tốt bụng, vô tội và đáng thương của cô lại có một kết cục tàn bạo mà vô nghĩa như thế. Hình ảnh của Penn khi ấy lại dâng lên nhấn chìmcô, và đôimôicô run rẩy.

"Penn không còn nữa, Daniel," cô thốt lên. "Cô Sophia giết cậu ấy rồi. Và khinãy, emcòn nghĩcô ta đã giết em."

"Tôikhông bao giờ để chuyện đó xảy ra."

"Làmsao anh biết mà tìmemở đây? Làmthế nào anh luôn biết đường cứu em?" Cô lắc lắc đầu. "Ôi Chúa ơi," cô thì thầmthật chậm khisự thật ấy rơiphịch vào cô. "Anh là thiên thần hộ mệnh của em."

Danielnửa cườinửa nén lại. "Không hoàn toàn đúng. Dù vậy tôinghĩemđang khen tôi." Luce đỏ mặt. "Vậy chứ anh là loạithiên thần gì?"

"Giờ tôigiống một loạinửa vời," Danielnói.

Đằng sau cậu, quầng sáng bạc trong phòng trải ra và tách làm đôi. Luce quay qua nhìn chúng, tim cô đập rộn lên, khi những tia sáng rực rỡ ấy tụ lại, phát quang quanh Danielvà haihình dạng riêng biệt khác.

Arriane và Gabbe.

Đôi cánh của Gabbe cũng đang dang ra. Chúng rộng và mượt mà, có kích cỡ lớn gấp ba người Gabbe. Trông chúng như lông tơ với những đường viền hình vỏ sò mềm mại, giống cánh của những thiên thần trên những tấm thiếp chúc mừng và trong các bộ phim và có màu phớt hồng trên haiđỉnh cánh. Luce để ý thấy chúng đang vỗ nhè nhẹ—và chân Gabbe đang lơ lửng cách mặt đất vàiinch.

Đôicánh của Arriane còn mượt hơn, bóng hơn và có những viền rõ nét hơn, gần giống đôicánh của một con bướmkhổng lồ. Ẩn ẩn hiện hiện, những đôi cánh toả hào quang và phản chiếu những bóng sáng trắng sữa, khiến chúng di chuyển loanh quanh trên nền đá dướichân họ. Hệt như chính Arriane, chúng kỳ quáivà lôicuốn và thật sự ngông cuồng.

"Đáng lẽ tớ phảinhận ra," Luce nói, môicô phớt nhẹ một nụ cười. Gabbe cườiđáp lễ, còn Arriane khẽ nhún gốicúichào Luce.

"Ngoàikia thế nào rồi?" Danielhỏivìnhận ra vẻ lo lắng trên nét mặt Gabbe. "Chúng ta cần đưa Luce ra khỏiđây ngay."

Trận chiến. Chẳng phảinó đã kết thúc rồisao? Nếu Daniel, Gabbe và cả Arriane đều ở đây, hẳn họ đã thắng—phảikhông nào? Ánh mắt Luce quét qua Daniel. Vẻ mặt cậu ấy như không, chẳng hề lộ ra điều gì.

"Và còn cần aiđuổitheo mụ Sophia nữa," Arriane nói, "Mụ ấy chắc không làmchuyện này một mình đâu."

Luce nuốt khan. "Cô ta cùng phe với Camà? Cô ta có phải kiểu như ma quỷ không? Hay thiên thần tội lỗi?" Đó là một trong những bàiLuce còn nhớ từ khoá học của cô Sophia.

Daniel nghiến chặt răng. Ngay cả đôi cánh của cậu trông cũng cứng ngắc thịnh nộ. "Không phải ma quỷ," cậu lẩm bẩm, "nhưng cũng khó lòng là thiên thần. Chúng tôiđã nghĩcô ta đúng về phía chúng ta. Lẽ ra chúng tôikhông được để cô ta tiếp cận đến mức này."

"Cô ta là một trong hai mươi tư vị bề trên," Gabbe chêmvào. Gabbe hạ chân xuống chạmđất và thu đôi cánh phớt hồng của mình ra sau lưng để có thể ngồixuống bệ thờ. "Một địa vịđáng tôn trọng. Cô ta giấu thân phận cũng khá giỏiđấy."

"Ngay lúc chúng mình tới đây, cô ta gần như phát điên hay sao ấy," Luce kể. Cô lấy tay xoa xoa lên cổ, chỗ bị con dao găm khía vào.

"Bọn họ đều bị điên," Gabbe nói. "Nhưng lại rất tham vọng. Cô ta thuộc một giáo phái bí mật. Đáng lẽ mình phải nhận ra điều ấy sớmhơn nhưng giờ thì các dấu hiệu quá rõ rồi. Họ tự gọi mình là Zhsmaelim. Họ vận y phục giống nhau và tất cả bọn họ đều có một vẻ tao nhã mị tà rất rõ rệt. Mình luôn nghĩ họ chỉ tượng trưng thế thôi. Trên Thiên Đàng, không ai bắt bẻ họ quá cả," Gabbe giải thích cho Luce, "nhưng giờ thìcó rồi. Những gìcô ta làmđêmnay là để tập hợp những kẻ bịlưu đày lại. Cô ta hờiquá đấy, ngoàiCamvà Molly còn được thấy nhiều thiên thần hơn."

"Vậy ra Molly cũng là một thiên thần tội lỗi," Luce chậmrãi nói. Trong tất thảy những chuyện cô biết ngày hômnay, đây là chuyện sáng tỏ nhất.

"Luce, tất cả chúng tôi đều là kẻ mang tội," Daniel nói. "Chỉ là có những người theo phe này và có những kẻ theo phe khác mà thôi."

"Còn có ainữa"—cô nuốt xuống—"ở bên phe kia không?" "Có Roland nữa," Gabbe đáp.

"Roland?" Luce sững sờ. "Nhưng mọi người là bạn với cậu ấy cơ mà. Cậu ấy lúc nào cũng được mọi người tin cậy và rất tốt bụng nữa."

Daniel chỉ nhún vai. Chỉ có Arriane là trông suy tư. Cô nàng vỗ vỗ hai cánh buồn rầu, đầy xúc động và quạt ra một luồng gió đầy bụi. "Ngày nào đó bọn này sẽ kéo cậu ấy lại," Arriane trầmgiọng nói.

"Còn Penn thìsao?" Luce hỏi, cảmthấy một cục nghẹn mặn chát ứ lên sau họng mình.

Nhưng Daniel lắc đầu, siết chặt tay cô. "Penn không bất tử. Cô ấy là một nạn nhân vô tội trong một cuộc chiến dai dằng mà vô nghĩa. Tôirất tiếc, Luce."

"Vậy còn trận chiến ngoàikia . . .?" Luce hỏi, giọng cô nghèn nghẹn. Cô không thể cứ thế mà nóivề Penn được nữa. "Chỉlà một trong những trận chiến của chúng mình đánh cược vớiquỷ dữ thôi," Gabbe nói.

"Vậy thì, bên nào thắng?"

"Không bên nào cả," Daniel cay đắng đáp lại. Cậu nhặt một mảnh kính màu từ ô cửa sổ vỡ trên trần nhà lên và ném mạnh nó qua phòng thờ. Nó vỡ vụn thành nhiều mảnh li ti nhưng dường như chẳng làm thuyên giảm chút nào cơn giận của Daniel. "Chưa bên nào từng thắng cả. Gần như là không thể cho một thiên thần tiêu diệt một thiên thần khác. Chỉ là một trận ẩu đả điên cuồng cho đến khi tất cả thấy mệt và tạmdừng lạiđể nghỉ."

Luce điếng ngườikhimột hình ảnh kỳ lạ thoáng vụt qua đầu cô. Danielbịđâmthẳng vào vaibởimột trong những vệt bóng dài, đen xìtừng tấn công Penn. Cô mở mắt và nhìn bên vaiphảicủa cậu. Trên ngực cậu có máu. "Anh bịthương rồi," cô thìthầm.

"Không đâu," Danielnói.

"Cậu ta không thể bịthương, cậu ta—"

"Cáigìtrên cánh tay cậu thế, Daniel?" Arriane hỏi, chỉtay vào ngực cậu. "Máu à?" "Là của Penn," Danielnóithẳng. "Tôitìmthấy cô ấy nằmdướichân cầu thang." TimLuce nghẹn lại. "Chúng ta phảichôn Penn," cô nói. "Cạnh mộ bố cậu ấy."

"Luce bé nhỏ," Gabbe đứng dậy nói. "Mình ước chúng ta có đủ thờigian làmviệc đó nhưng bây giờ, chúng ta phảiđingay." "Mình sẽ không bỏ cậu ấy lại. Cậu ấy chẳng còn ainữa."

"Luce," Danielvò đầu nói.

"Cậu ấy đã chết trong tay em, Daniel. Bởi vì em không biết cách nào tốt hơn là đi theo cô Sophia tới cái phòng tra tấn này." Luce nhìn ba ngườihọ. "Bởivìchẳng aitrong các ngườinóivớitôigìhết."

"Được rồi," Daniellên tiếng. "Chúng ta sẽ làmnhững gìcó thể cho Penn. Nhưng cần phảiđưa emra khỏichỗ này càng xa càng tốt." Một luồng gió mạnh thốc xuống từ ô trống trên trần nhà khiến những ngọn nến bập bùng và những mảnh kính vỡ còn lưu lạitrên ô cửa sổ rung lắc. Ngay sau đó, một trận mưa vụn kính rơixuống.

Ngay lúc đấy, Gabbe trượt khỏi bệ thờ và đến đứng cạnh Luce, không mảy may lúng túng. "Daniel nói đúng đấy," cô ấy mở lời. "Cuộc hoãn chiến chúng tôi đề nghị lần này chỉ dành cho các thiên thần. Và giờ thì quá nhiều kẻ biết về—" cô ấy dừng lại, hắng giọng —"ừm, về biến đổitrong vấn đề sinh tử của cậu, có vô số kẻ xấu xa bên ngoàikia hứng thú vớicậu đấy."

Đôi cánh của Arriane nâng chủ nhận mình lên khỏi mặt đất. "Và cũng có vô vàn người tốt biết đường mà đến giúp xử chúng," cô nàng nói, lượn sang đứng cạnh bên kia Luce như để bảo đảmsự an toàn cho cô.

"Tớ vẫn chưa hiểu," Luce nói. "Sao mọichuyện lạithành ra thế này? Sao tớ lạicó ý nghĩa đến thế? ChỉvìDanielyêu tớ thôisao?" Danielthở dài. "Một phần là vìthế, đơn giản như không."

"Cậu biết đấy, aiaicũng khoáighét một cặp đôisitình hạnh phúc," Arriane phụ hoạ. "Bạn thân mến, chuyện này dàidòng lắm," Gabbe nóivớicô bằng một giọng hoà hoãn.

"Chúng mình chỉcó thể nóicho cậu nghe từng chút từng chút một vào đúng thờiđiểmthôi." "Giống như đôicánh của tôivậy," Danielnóithêm, "emsẽ phảitự mình nhớ lạitất cả mọichuyện."

"Nhưng tạisao chứ?" Luce hỏi. Cuộc nóichuyện này thật bực bội. Cô có cảmgiác mình như một đứa trẻ bịnóirằng 'con sẽ hiểu khi nào con lớn'vậy. "Sao mọingườikhông giúp emhiểu chứ?"

"Bọn này có thể giúp," Arriane, "nhưng không thể cứ thế nhồi cả đống thứ vào đầu cậu cùng một lúc được. Giống như việc cậu không bao giờ được gọigiật một kẻ mộng du dậy vậy. Quá nguy hiểm."

Luce vòng tay ômlấy mình. "Nó sẽ giết chết tớ," cô nói, nhắc lạinhững từ bọn họ dùng để điều đình vớicô. Danielchoàng tay quanh ngườicô. "Trước đây đã từng vậy. Và emcũng chạmtrán vớicáichết đủ trong một đêmrồiđấy." "Thế thìsao? Giờ emchỉviệc rờikhỏitrường là được đúng không?" Cô quay lạivớiDaniel. "Anh sẽ đưa emđiđâu?"

Cặp mày của cậu chau lại và cậu quay mặt lảng tránh ánh mắt của cô. "Tôi không thể đưa em đi đâu được cả. Nó sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý. Chúng ta sẽ phảinhờ một aiđó. Một ngườikhông phàmtrần mà chúng ta có thể tin tưởng." Cậu nhìn Arriane.

"Để tôiđiđón ông ấy," cô nàng nóirồibay lên.

"Emsẽ không rờixa anh đâu," Luce nóivớiDaniel. Môicô run lên dữ dội. "Emchỉvừa có được anh lại." Danielhôn lên trán cô, thổimột luồng hơiấmvào cơ thể cô. "Thật may là chúng ta vẫn còn chút thờigian."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top