Chương 18: Cuộc chiến bị chôn vùi
Luce nhìn xuống thứ ánh sáng đang lập loè dưới đáy khu nghĩa địa và bắt đầu phi như bay thẳng xuống đó. Cô lao nhanh qua những bia mộ vỡ, bỏ lạiPenn và cô Sophia tít đằng sau. Cô không quan tâmtớinhững cành sồisắc nhọn, to tướng vặn xoáy cào xước hai cánh tay và mặt mình khichạy, hay những lùmcỏ dạirậmrìbén rễ ngáng chân mình.
Cô phảixuống dướiđó.
Ánh trăng bạc nhợt nhạt le lói chút ánh sáng mờ ảo nhưng, vẫn còn một nguồn sáng nữa—phát ra từ đáy nghĩa địa. Đích đến của cô. Trông nó như một cơn bão phát sáng khổng lồ, phủ quanh bởimột lớp mây khóidày đặc. Chỉlà nó đang diễn ra trên mặt đất.
Những cái bóng đang cảnh cáo cô, cô nhận ra, trong mấy ngày gần đây. Bây giờ bóng tối của chúng đã biến thành một thứ mà ngay cả Penn cũng thấy được. Và những người chạy đến đó hẳn cũng vì chú ý thấy nó. Luce không biết điều này có ý nghĩa gì. Nhưng nếu Danielcũng xuống đó vớithứ ánh sáng hiểmác ấy, thìtất cả là lỗitạicô.
Phổi của cô như cháy khô nhưng cô vẫn lao về phía trước với hình ảnh Daniel đang đứng dưới gốc đào trong đầu. Cô không thể dừng lạicho đến khicô tìmthấy cậu ấy—bởivìdẫu sao cô đến đây cũng là để tìmcậu ấy, để chìa cuốn sách ra trước mặt cậu và oà lên mà rằng cô đã tin cậu rồi, rằng một phần trong cô vẫn luôn tin cậu nhưng cô quá sợ hãi để có thể chấp nhận quá khứ vô lý của bọn họ. Cô muốn nói với cậu rằng cô sẽ không để nỗi sợ lấn át mình nữa, không phải lúc này, không một lần nào nữa. Bởi vì cô biết thứ gì đó, hiểu rằng nó sẽ mang cô đi thật xa, xa đến nỗi không bao giờ có thể quay lại được. Thứ gì đó hoang dại và ký quái khiến cho những chuyện trong quá khứ của họ vừa đáng tin lạivừa khó có thể tin được. Cô biết Daniellà ai—không, là gìmớiđúng. Một phần trong cô đã tự nhận thức ra điều này—rằng cô từng có những kiếp sống trước và vẫn luôn yêu Daniel. Chỉ là, cô đã không hiểu điều có nghĩa gì, mọi chuyện diễn ra—từ việc cô bịhút vào cậu ấy đến những giấc mơ của cô—cho tớitận bây giờ.
Nhưng tất cả những điều đó chẳng còn là gì nữa nếu cô không thể xuống đó kịp thời để tìmra cách nào đó xua tan những cái bóng. Cũng sẽ chẳng còn gì nữa nếu chúng bắt được Daniel trước cô. Cô lao qua từng hàng mộ dốc đứng nhưng đáy nghĩa địa vẫn còn cách quá xa.
Đằng sau cô, có tiếng chân rầmrập. Tiếp theo đó là một tiếng hét the thé.
"Pennyweather!" Đó là cô Sophia. Cô ấy đang đuổi theo Luce, quay đầu gọi với lại phía sau, nơi Luce nhìn thấy Penn đang cẩn thận trèo qua một bia mộ bịđổ. "Emcòn chậmhơn cả Giáng sinh!"
"Không!" Luce kêu lên. "Penn, cô Sophia, đừng xuống đây!" Cô không thể chịu tội vì đẩy thêmbất kỳ người nào khác vào những cáibóng.
Cô Sophia giữ chặt lấy một tấm bia màu trắng bị lung lay và nhìn chằmchằmlên bầu trời như không nghe thấy Luce nói gì. Cô ấy giơ hai cánh tay khẳng khiu lên như thể che chắn cho bản thân. Luce nheo mắt nhìn màn đêmvà hớp một ngụmkhí. Có gì đó đang tiếng về phía họ, rẽ không khítạo nên một luồng gió lạnh.
Ban đầu cô tưởng đó là những cái bóng nhưng thứ này khác hẳn và còn đáng sợ hơn, giống như tấmmàn nhamnhở, uốn éo chứa đầy bóng tối, lọc qua những đốm sáng trên bầu trời. Cái bóng này được dệt nên từ hàng triệu mảnh đêm đen nhỏ tí. Một cơn bão hỗn loạn và chấn động của bóng đêmđang phình ra mọiphía.
"Châu chấu à?" Penn như khóc òa.
Luce rùng mình. Tấm màn nhưng nhúc đó vẫn còn cách họ một khoảng xa nhưng tiếng nó phát ra vang vọng ngày càng lớn dần tình theo từng giây. Nghe như tiếng đập cánh của hàng nghìn con chimvậy. Giống như bóng tối hằn học bao trùmcàn quét trái đất vậy. Nó mà cũng có thể là tất cả chúng sẽ cùng tấn công cô tốinay.
"Thế này không ổn!" Cô Sophia vẫn huyên thuyên nóivớilên trời. "Phảira lệnh cho mấy thứ này chứ!"
Penn chạy đến thở dốc bên cạnh Luce và hai đứa nhìn nhau hoang mang. Mồ hôi chảy thành giọt xuống đến miệng Penn và cặp kính gọng tímcủa cô nàng trượt xuống dướicáinóng lớp nhớp trơn tuột
"Cô ấy bấn loạn rồi," Penn thìthầm, chĩa ngón cáivề phía cô Sophia.
"Không đâu." Luce lắc đầu. "Cô ấy hiểu chuyện đấy. Và nếu cô Sophia mà còn sợ nữa thìcậu không nên ở đây, Penn."
"Tớ á?" Penn hỏi lại, giọng bối rối, chắc hẳn vì ngay từ ngày đầu Luce nhập học, Penn đã luôn là người chỉ dẫn cho Luce. "Tớ nghĩ cả haichúng ta đều không nên ở đây."
Ngực Luce nhói lên một nỗi đau hệt như hồi cô phải nói lời tạmbiệt với Callie. Cô lảng ra khỏi Penn. Giữa họ bây giờ đã có một vết rạn, một vực sâu chia cắt họ, chính bởi quá khứ của Luce. Cô ghét phải thú nhận việc này, ghét cả việc phải lảng tránh Penn nữa nhưng cô biết, sẽ tốt hơn và an toàn hơn nếu họ tách ra từ đây.
"Tớ phảiở lại," cô nói, hít một hơithật sâu. "Tớ phảiđitìmDaniel. Cậu nên quay lạiký túc xá điPenn. Làmơn." "Nhưng cậu và tớ," Penn nóibằng giọng khàn khàn. "Chúng ta là những ngườiduy nhất—"
Trước khicó thể nghe nửa cuốicủa câu nóiđó, Luce đã lấy đã lao nhanh về phía đáy nghĩa địa. Thẳng đến chỗ lăng mộ nơicô từng thấy Daniel ngồi suy tư vào buổi tối Ngày Hội Phụ Huynh. Cô trèo qua tấmbia mộ cuối cùng rồi trượt xuống một lớp bổi bén rễ ẩmướt cho đến khimặt đất bằng phẳng hiện ra. Cô dừng lạitrước một cây sồikhông lồ ở chính giữa đáy nghĩa địa.
Nóng, nản và sợ, ba thứ cảmxúc hoà quyện làmmột, cô ngả ngườitựa vào thân cây. Và rồi, qua những tán lá cây, cô nhìn thấy cậu ấy.
Daniel.
Cô dồn toàn bộ không khítrong phổithở ra, haiđầu gốinhư muốn quỵ xuống. Nhìn cậu ấy từ khoảng cách này, khuôn mặt nghiêng mờ ảo trong bóng tối, thật đẹp và uy nghiêm, cho cô hay rằng mọi điều Daniel ámchỉ đến—kể cả chuyện quan trọng cô vừa tự khámphá ra—mọithứ đều là sự thật.
Cậu ấy đang đứng trên đỉnh lăng mộ, hai tay khoanh trước ngực, ngước nhìn lên nơi mà đám mây châu chấu điên loạn đó vừa vụt qua. Ánh trăng nhạt nhòa in hằn bóng người cậu làmkhuyết một mảng tối đang nhận chìmcả vòmmái phẳng rộng của hầmmộ. Cô chạy thẳng đến chỗ cậu, len lỏiqua lớp rêu Tây Ban Nha đang lúc lắc và những bức tượng cổ nghiêng ngả.
"Luce!" Cậu nhìn thấy cô khi cô đến gần bệ lăng mộ. "Em đang làm gì ở đây thế hả?" Giọng cậu không chỉ ra dấu hiệu vui mừng nào khithấy cô—chỉcó sự kích động và kinh hoàng trong đó.
Đó là lỗi của em, cô muốn khóc khi tiến đến bệ lăng mộ. Và emđã tin rồi, emtin vào câu chuyện của chúng ta. Hãy tha thứ cho em vìđã bỏ anh lại. Emsẽ không bao giờ như thế nữa . Còn một điều cô muốn nóivớicậu ấy nữa. Nhưng cậu đang đứng một khoảng xa phía trên cô và tiếng động hỗn loạn kinh khiếp phát ra từ những cáibóng quá lớn, bầu không khíđặc quánh đến khó có thể khiến cậu ấy nghe thấy cô nóigìtừ phía dướinày.
Lăng mộ được làm từ đám cẩm thạch rắn chắc. Nhưng có một mảng vỡ lớn ở một trong những bức phù điêu chạm khắc hình con công và Luce dùng luôn chỗ đó làmbàn dậmđể nhảy lên. Mặt đá lạnh lẽo nay cứ hễ được chạmvào lạiấmlên. Hailòng bàn tay nhễ nhại mồ hôicủa cô trượt mấy lần khicô gồng mình leo lên đỉnh. Đến bên Daniel, ngườisẽ phảitha thứ cho cô.
Cô mới chỉ leo được vài bước lên tường lăng mộ thì một bàn tay đã túmlấy vai cô. Cô lảo đào vào rồi thở hổn hển khi nhìn thấy đấy là Daniel và co buông tay. Cậu ấy túm được cô, hai cánh tay vòng quanh hai vai cô trước khi cô kịp rơi tuột xuống đất. Nhưng mời một khắc trước thôi, cậu ấy chỉlà một cậu chuyện hoàn chỉnh chưa được kể.
Cô vùi mặt vào bờ vai cậu. Trong khi sự thật vẫn còn khiến cô sợ hãi thì gọn trong vòng tay cậu lại cho cô cảm giác như biển tìm thấy bờ, như một lữ khách trở về sâu một chuyến đidài, gian nan, xa vạn dặm—cuốicùng cũng về đến nhà.
"Emchọn đúng thời điểmđẹp mà quay lại đấy," cậu nói. Cậu mỉmcười nhưng nụ cười lại nặng trĩu lo âu. Đôi mắt cậu vẫn nhìn qua cô, hướng lên bầu trời.
"Anh cũng thấy nó phảikhông?" cô hỏi. Danielchỉnhìn cô mà không trả lời. Môicậu run lên.
"Tất nhiên là anh phảithấy rồi," cô thìthầm, bởivìmọithứ cùng diễn ra một lúc. Những cáibóng, chuyện tình của cậu, quá khứ của họ. Một tiếng nấc nghẹn bật ra từ trong cô. "Làmsao anh có thể yêu được em?" cô nức nở. "Làmthế nào anh có thể chịu được một người như emchứ?"
Cậu lấy haitay ômmặt cô. "Emnóivề cáigìvậy? Làmsao co có thể nóithế được?" Tráitimcô bừng lên đập liên hồi.
"Bởivì. . ." Cô nuốt khan. "Anh là một thiên thần." Haicánh tay cậu chùng xuống. "Emvừa nóigì?"
"Anh là một thiên thần, Daniel, embiết điều đó," cô nói, thấy như mọicảmxúc đang tuôn ra trong cô, lũ lượt, ồ ạt cho đến khitất ủa trào hết ra. "Đừng có nói embị điên nhé. Emtừng mơ rất nhiều về anh, những giấc mơ ấy quá thật đến nỗi không thể quên, những giấc mơ ấy khiến emyêu anh trước cả khi anh nói được một câu tốt đẹp với em." Ánh mắt Daniel vẫn không thay đổi. "Trong những giấc mơ ấy, anh có một đôi cánh và anh đã đưa em lên cao tận trời xanh mà em không hề nhận ra và khi em biết thì em đã ở đó rồi, giống như ở trong vòng tay của anh hàng nghìn lần trước đây." Cô cụng trán mình vào trán Daniel. "Nó giải thích rất nhiều điều—về dáng đi uyển chuyển thanh nhã của anh và về cuốn sách mà tổ tiên anh đã viết. Tại sao không ai đến thămanh trong Ngày Hội Phụ Huynh. Cái cách mà cơ thể anh lềnh bềnh khi anh bơi. Và tại sao, khi anh hôn em, emcó cảmgiác như được tới Thiên Đàng." Cô ngừng lại lấy hơi. "Và tại sao anh lại sống bất tử. Một chuyện duy nhất nó không giải thích được là anh làmcái quái gì với em. Bởi vì emchỉ là emmà thôi." Cô lại ngước nhìn bầu trời, cảmnhận thấy thứ bùa chú tămtốicủa những cáibóng phủ xuống. "Và emcảmthấy tộilỗirất nhiều."
Mặt Daniel chẳng có còn chút huyết sắc nào. Và Luce chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất. "Anh cũng không biết tại sao nữa hả?" cô nói.
"Tôikhông hiểu vìcáigìmà emvẫn ở đây."
Cô chớp mắt, gật đầu đầy đau khổ và rồibắt đầu quay ngườirờiđi.
"Không!" Daniel kéo cô trở lại. "Đừng đi. Chỉ là em chứ từng—chúng ta chưa từng tiến xa đến thế này." Cậu nhắm mắt lại. "Em sẽ nóilạichứ?" cậu hỏi, gần như ngượng ngùng. "Emsẽ nóilạicho tôinghe tôilà gì?"
"Anh là một thiên thần," cô nhắc lạithật chậmrãitừng từ, ngạc nhiên khithấy Danielnhắmchặt mắt mà vẫn kêu lên vìhàilòng, gần như lúc họ hôn nhau vậy. "Em phải lòng một thiên thần." Lúc này cô mới là người muốn nhắm mắt lại mà rên lên. Cô nghiêng đầu ngó. "Nhưng trong giấc mơ của em, đôicánh của anh—"
Một luồng gió nóng rít lên bên cạnh họ, gần như đẩy mạnh cô ra khỏi vòng tay Daniel. Cậu lấy thân mình che chắn cho cô. Đám mây châu châu bóng đêmđã định hình trụ trên một vòmcây phía sau khu nghĩa địa và đang tạo nên tiếng kêu xèo xèo trong những tán lá cây. Giờ chúng đã phát triển thành một khốikhổng lồ.
"Ôi, Chúa ơi," Luce thìthào. "Emphảilàmcáigìđó. Emphảingăn chúng lại—"
"Luce." Daniel vuốt nhẹ má cô. "Nhìn tôi này. Emkhông làmgì sai cả. Và, emchẳng thể làmđược gì"—cậu chỉ tay—"cái đó đâu." Cậu lắc đầu. "Tạisao emlạicó suy nghĩđến chuyện tộilỗiđược chứ?"
"Bởivì," cô đáp, "cả đờiêm, luôn thấy những cáibóng—"
"Đáng lẽ tôi phải làmgì đó khi nhận thấy chúng hồi tuần trước ở bên hồ. Đó là lần đầu tiên trong mọi kiếp sống, emnhìn thấy được chúng—và điều đó khiến tôithấy sợ."
"Làmsao mà anh biết được đó không phải lỗi tại em?" cô hỏi, nghĩ về Todd và Trevor. Những cái bóng luôn ámtheo cô ngay trước khixảy ra chuyện gìđó kinh khủng.
Daniel hôn lên tóc cô. "Những cái bóng emnhìn thấy được gọi là các Sứ Giả. Trông chúng kinh dị thế thôi nhưng chúng không thể làmhại em. Tất cả những gì chúng làmlà quan sát tình hình, thu thập thông tin và báo về cho một kẻ nào đó. Những kẻ tọc mạch. Một phiên bản ma quáicủa hộicác nữ sinh trung học."
"Nhưng còn những cáiđó thìsao?" Cô chỉtay vào những cáicây đang xếp thành vòng quanh nghĩa địa. Những tán cây đang đong đưa rung rinh, trĩu xuống bởisức nặng của bóng tốiđặc quánh âmỉ.
Danielđiềmtĩnh nhìn chúng. "Đó là những cáibóng do các Sứ Giả triệu hồi. Để chiến đấu." Tứ chiLuce ớn lạnh vìsợ. "Kiểu . . . ưm, cuộc chiến kiểu nào?"
"Một cuộc chiến lớn," cậu nóiđơn giản, cằmnghếch lên. "Nhưng giờ chúng chỉkhoa trương thế thôi. Chúng ta vẫn còn thờigian." Đằng sau họ có tiếng ho khẽ khiến Luce giật mình. Daniel cúi đầu chào cô Sophia, người đang đứng dưới cái bóng phản chiếu của
lăng mộ. Mái tóc cô ấy bật tung khỏi chiếc cặp, buông xoã trông đầy hoang dại và bất kham, hệt như ánh mắt cô ấy lúc bấy giờ. Rồi có thêmmột người nữa bước tới từ phía sau cô Sophia, là Penn. Hai tay cô nàng lèn chặt trong túi áo gió. Mặt cô nàng vẫn đỏ phừng và mái tóc thìbết mồ hôi. Penn nhún vaivớiLuce như muốn nóitớ chẳng hiểu chuyện quáigìđang diễn ra nhưng tớ không thể bỏ mặc cậu được . Luce thậmchícòn không nhận ra mình đàn mỉmcười.
Cô Sophia bước lên trước và chìa cuốn sách ra. "Lucinda của chúng ta đã tự mày mò khámphá ra hết rồi."
Daniel xoa xoa cằm. "Em đã đọc cái thứ cổ lỗ đấy à? Không bao giờ nên viết nó ra mới đúng." Cậu nói bằng một giọng bẽn lẽn— nhưng Luce lạighép thêmđược một miếng trong bộ xếp hình của họ vào đúng chỗ.
"Anh đã viết nó," cô nói. "Và phác họa vào lề các trang sách. Và dán tấmhình của chúng ta vào đó."
"Emđã tìmthấy tấmhình," Daniel nói cùng một nụ cười trên môi, kéo cô vào gần mình hơn như thể việc nhắc tới bức hình mang lại cả một miền ký ức. "Tất nhiên rồi."
"Cũng tốn chút ít thời gian để hiểu chuyện nhưng khi em nhìn thấy chúng ta từng hạnh phúc thế nào, có gì đó mở bung ra trong em. Và rồiembiết."
Cô vòng hai tay quanh cổ cậu và kéo khuôn mặt cậu lại gần mình, không buồn quan tâmtới cô Sophia và Penn đang đứng đó. Khi đôi môi Daniel chạmvào môi cô, toàn bộ khu nghĩa địa tămtối, đáng sợ chợt biến mất—cả những bia mộ mòn vẹt và tấmlưới bọc những cáibóng đang bámquanh những cành cây; thậmchícả mặt trăng và những vìsao trên kia cũng nhòa đi.
Lần đầu cô nhìn thấy bức hình ở Helston đó, cô đã rất sợ. Ý nghĩ về tất thảy những chuyện kiếp trước của cô tồn tại—thật quá hoang đường. Nhưng lúc này đây, trong vòng tay của Daniel, cô lạicảmthấy mọichuyện ăn khớp vớinhau đến từng ly, những phiên bản Luce từ kiếp này đến kiếp khác sẽ chỉyêu một Danielmà thôi. Tình yêu đong đầy—trào ra từ tráitimvà tâmhồn cô tràn ngập khắp cơ thể cô và lấp đầy khoảng trống giữa họ.
Và cô cuối cùng cũng được nghe những điều cậu ấy nói khi họ cùng nhìn những cái bóng: rằng cô không làm gì sai cả. Rằng cô không có lý do gì để phải thấy tội lỗi cả. Liệu đó có thể là sự thật? Cô có vô tội trong cái chết của Trevor và Todd như cô vẫn luôn tin tưởng không? Giây phút cô tự hỏi bản thân, cô biết rằng Daniel đã nói mình cô sự thật. Và cô có cảmgiác như mình vừa bước ra khỏi một cơn ác mộng dàiđằng đẵng. Cô không còn cảmgiác là một con bé vớimáitóc lởmchởm, mặc quần áo đen đúa lùng thùng, không còn lúc nào cũng ngờ nghệch, sợ hãikhu nghĩa địa mục rữa và có thể ngụ tạingôitrường cảihuấn này vìmột lý do tốt đẹp hơn.
"Daniel," cô gọi, nhẹ nhàng đẩy đôi vai cậu ra để có thể nhìn ngắmkhuôn mặt cậu. "Tại sao không nói với emchuyện anh là thiên thân sớmhơn? Tạisao chỉtoàn nóiđến chuyện bịnguyền rủa?"
Danielnhìn cô lo lắng.
"Emkhông giận đâu." Cô bảo đảmvớicậu. "Chỉmuốn hỏithế thôi."
"Tôi không thể nói với em," cậu nói. "Mọi chuyện đều liên quan lẫn nhau. Cho tới tận bây giờ, tôi cũng không dámtin là emcó thể tự mình khámphá ra chuyện này. Nếu tôivộivã nóivớiemhoặc chọn saithờiđiểm, emsẽ lạibiến mất và tôisẽ lạiphảichờ đợi. Tôiđã đợi quá lâu rồi."
"Bao lâu?" Luce hỏi.
"Không lâu đến mức có thể quên rằng emlà vô giá. Đáng để tôi hy sinh tất cả và đáng để tôi chịu đựng mọi nỗi đau." Daniel nhắm mắt lạimột hồi. Sau đó cậu nhìn sang Penn và cô Sophia.
Penn đang ngồi dựa lưng vào một tấmbia mộ màu đen phủ đầy rêu phong. Hai đầu gối co lên tận cằmvà cô nàng thì đang ngồi say sưa gặmmóng tay. Cô Sophia thìđứng chống nạnh cạnh đó. Nhìn dáng vẻ cô ấy như có điều gìmuốn nói.
Daniellùilạivà Luce cảmthấy một luồng khílạnh thổiqua họ. "Tôivẫn sợ rằng bất cứ lúc nào emcũng có thể—" "Daniel—" Cô Sophia kêu lên bất bình.
Cậu vẫy tay ý muốn cô ấy imlặng. "Chúng ta ở bên nhau, không đơn giản như những gìemmuốn đâu." "Rõ là không rồi," Luce nói. "Ýemlà, anh là thiên thần nhưng giờ thìemđã biết điều đó—"
"Lucinda Price." Lần này đết lượt Luce trở thành mục tiêu trút cơn giận của cô Sophia. "Những gì cậu ta nói với em, em sẽ không muốn biết đâu," cô ấy cảnh cáo. "Và còn Daniel, cậu không có quyền, điều đó sẽ giết chết cô bé—"
Luce lắc đầu, bốirốibởilờinóicủa cô Sophia. "Emnghĩemcó thể sống sót qua một sự thật nho nhỏ ."
"Sự thật đấy không nho nhỏ chút nào đâu," cô Sophia nói, tiến lên trước chen vào giữa hai người họ. "Và em sẽ không sống qua nổinó. Như emđã không thể sống qua hàng nghìn nămkể từ lần Lưu Đày đó."
"Daniel, cô ấy đang nói về chuyện gì thế?" Luce vòng qua cô Sophia đến bên Daniel nhưng cô quản thư đã cản cô lại. "Emcó thể tự lo liệu được," Luce nói, thấy mình điễmtĩnh bạo dạn khác thường. "Emkhông muốn bịbưng bít thêmnữa. Emyêu Daniel."
Đó là lần đầu tiên cô to tiếng với người khác. Nỗi hối hận duy nhất của cô là đã nói thẳng ba từ quan trọng nhất ấy với cô Sophia, thay vìnóivớiDaniel. Cô quay qua cậu. Ánh mắt cậu sáng lấp lánh. "Đúng thế," cô nói. "Emyêu anh."
Bốp. Bốp. Bốp. Bốp.
Tiếng vỗ tay lớn mà chậm rãi phát ra từ phía sau họ trong những lùm cây. Daniel tháo lui và hướng thẳng về phía rừng cây, tư thế cứng nhắc, khi Luce cảmthấy nỗi sợ trước đây cuồn cuộn dâng lên, cảmthấy chính mình bị ăn mòn bởi nỗi sợ những gì Daniel nhìn thấy trong những cáibóng kia, nỗisợ những thứ cậu nhìn thấy trước cô.
"Ôi, hoan hô. Hoan hô! Thật tình, cảm động đến tim gan luôn đấy—mà nhắc mới nhớ dạo này chẳng có gì làm tôi cảm động đến thế, buồn thật."
Cambước ra vùng sáng. Đôi con ngươi của cậu ta được viền quanh bởi một bóng sáng dày đặc, lờ mờ ánh vàng và nó chiếu sáng gương mặt cậu ta dướiánh trăng, khiến cậu ta trông giống một con mèo hoang.
"Thật là ngọt ngào đến lợmgiọng," cậu ta nói. "Và mày cũng yêu cô ấy—đúng không, cậu bé tập yêu? Đúng không nào, Daniel?" "Cam," Danielcảnh cáo. "Đừng có làmthế."
"Làm cái gì?" Cam vặc lại, giơ cánh tay trái lên cao. Cậu ta búng ngón tay cái tách và một ngọn lửa nhỏ cỡ lửa châm diêm, bùng cháy trong không khíngay trên tay cậu ta. "Ýmày là cáinày à?"
Tiếng búng tay của cậu ta như quanh quất, như luẩn quẩn quanh những bia mộ trong nghĩa địa, như to dần rồi nhân lên khi nó vọng lại và vang lên. Luce đầu Luce nghĩ âm thanh không chỉ là tiếng vỗ tay đơn thuần, nó giống như một thính phòng ma quái đầy những bóng đen đang vỗ tay nhạo báng tình yêu của Luce và Daniel, như cái cách Cam đã làm. Nhưng rồi cô nhớ lại những tiếng đập cánh vang rền như sấmmà cô thấy lúc trước. Cô nín thở khi âmthanh đó tạo thành một định dạng như sự di chuyển của hàng nghìn mẩu bóng đen. Bầy bóng đen có hình dạng châu chấu một lần nữa ào lên biến mất vào khu rừng phía sau.
Tiếng kêu của chúng quá lớn khiến Luce phảibịt chặt haitai. Trên nền đất, Penn cũng đang chúiđầu vào giữa haiđầu gốicủa mình. Nhưng Daniel và cô Sophia thì đứng yên dõi mắt lên bầu trời khi thứ tạp âmđó to lên và biến đổi. Nó bắt đầu nghe như tiếng những bình tướirào rào phun nước hay tiếng huýt gió của hàng nghìn con rắn.
"Hay là cáinày?" Camhỏi, nhún vaikhibóng đen gớmguốc, vô dạng đó đậu xuống quanh ngườicậu ta.
Những con côn trùng đó bắt đầu lớn dần và vỡ kén, trở nên lớn hơn bất cứ con côn trùng nào, nhễu xuống những giọt giống như keo và rồi định dạng thành những cơ thể phân đốt. Rồi như thể chúng học được cách sử dụng phần thân thể đen tối của mình khi định hình, chúng từ từ nâng thân thể bằng vô số những cặp chân và tiến lên phía trước, giống như những con bọ ngựa to bằng kích cỡ con người.
Cam chào mừng chúng khi chúng di chuyển quanh cậu ta. Ngay lập tức chúng biến thành một đội quân bóng đêm đồ sộ và thiện chiến phía sau Cam.
"Tao xin lỗi," cậu ta nói, vỗ vỗ lòng bàn tay vào trán. "Nhưng mày vừa mớibảo tao đừng làmthế này à?" "Daniel," Luce thìthào. "Chuyện gìđang diễn ra thế?"
"Sao mày không chấmdứt trò trìhoãn này lạiđi?" Danielthét vào Cam.
"Ô, thì. Mày cũng biết người ta nói gì về những thời kỳ tuyệt vọng rồi đấy." Camnhếch mép cười. "Và nhìn mày đắp lên cơ thể cô ấy những nụ hôn thiên thần hoàn hảo của mày, nó khiến tao cảmthấy thật là tuyệt vọng."
"Imđi, Cam!" Luce hét lên, chán ghét vìđã từng để cậu ta chạmvào mình.
"Lúc khác đi." Mắt camđảo sang nhìn cô. "À mà phải rồi, bọn này sẽ đánh nhau đấy emyêu. Lại nữa. Vì emđấy." Cậu ta vuốt cằm và nheo mắt lại. "Lần này chắc đánh nhau to hơn, tôinghĩvậy. Chắc sẽ có nhiều thương vong hơn đây. Ráng chịu nhé."
Danielvòng tay ômLuce lại. "Nóitao biết, tạisao, Cam. Mày nợ tao nhiều đấy."
"Mày biết tạisao mà," Camgầmlên, chỉtay vào Luce. " Cô ấy vẫn còn đây. Dù là cũng chẳng còn lâu nữa."
Cậu ta chống hai tay vào hông và cả bầy bóng đen nhung nhúc, nay biên dạng thành những con rắn phình to lên không ngừng, trườn dọc lên người cậu ta, quấn quanh cánh tay cậu ta giống như những chiếc vòng xuyến. Cammê mải vuốt ve đầu một con lớn nhất trong bầy.
"Và lần này, tình yêu của mày lại bi đát hoá thành cát bụi là tốt nhất . Thấy không, lần này mọi chuyện đều khác." Camcười rạng rỡ và Luce nghĩmình cảmthấy Danielcó một thoáng run lên.
"Ô, ngoại trừ một thứ vẫn như vậy— và tao phát hiện ra một điểmyếu trong dự đoán của mày, Grigori." Cambước lên. Quân đoàn bóng đen của cậu ta cũng theo đó dịch lên, khiến Luce và Daniel cùng Penn và cô Sophia phải dịch xuống. "Mày sợ," cậu ta nói, chỉ thẳng vào Daniel. "Còn tao thìkhông."
"Đó là vìmày chẳng còn gìđể mất," Danielbật lại. "Không đờinào tao lạiđổichỗ vớimày."
"Hmmm," Cam ra vẻ ngẫm nghĩ, gõ nhẹ lên cằm mình. "Chúng ta sẽ xem xét việc đó." Cậu ta nhìn quanh, cười gằn. "Tao có phải đánh vần ra cho mày nghe không? Phải, Tao nghe nói lần này mày có thứ gì đó lớn hơn để mất. Thứ gì đó sẽ khiến việc hủy hoại cô ấy vuihơn nhiều."
"Mày đang nóicáigìvậy?" Danielhỏi.
Bên trái Luce, cô Sophia há miệng và hú lên một tràng dài hoang dã. Cô ấy vẫy hai tay điên loạn trên đầu, cử động như đang nhảy giật cục, mắt cô ấy gần như trong suốt. Haimôicô ấy co giật và Luce kinh hãinhận ra cô ấy đang nóibằng lưỡi.
Danieltúmlấy tay cô Sophia mà lắc. "Không, cô hoàn toàn đúng:Nó chẳng có nghĩa lý gìhết," cậu thì thào và Luce nhận ra cậu ấy hiểu thứ ngôn ngữ kỳ lạ của cô Sophia.
"Anh biết cô ấy nóigìsao?" Luce hỏi.
"Xin cho phép bọn này phiên dịch cái," một giọng nói quen thuộc vang lên từ nóc lăng mộ. Là Arriane. Đứng bên cạnh cô nàng là Gabbe. Cả haibọn họ dường như phát sáng phía sau và được bao bọc trong thứ ánh sáng bạc kỳ lạ. Họ nhảy từ trên đó xuống cạnh Luce mà không phát ra một tiếng động nào.
"Camđúng đấy, Daniel," Gabbe nói nhanh. "Lần này có gì đó rất khác, cái gì đó về Luce. Vòng tròn đó có thể bị phá vỡ—và không phảicách chúng ta muốn. Ýtôilà nó có thể kết thúc."
"Có ai nói cho tôi biết các người đang nói về cái gì không," Luce nói chen vào. "Cái gì khác biệt? Phá vỡ thế nào? Còn nữa, có gì bị đe dọa trong cuộc chiến này?"
Daniel, Arriane và Gabbe, tất cả cùng nhìn cô chằm chằm một hồi như thể cố nhớ ra cô, như thể họ biết cô từ đâu đến nhưng cô thay đổihoàn toàn trong chốc lát khiến họ không còn nhận ra khuôn mặt của cô nữa.
Cuốicùng Arraien cũng lên tiếng. "Đe dọa ấy à?" Cô nàng xoa xoa vết sẹo trên cổ mình. "Nếu chúng thắng—đúng là Địa Ngục trần gian. Ngày tận thế của thế giớimà aicũng biết rồiđấy."
Những hình thù đen kịt rít lên quanh Cam, vật nhau và nhailẫn nhau như một kiểu khởiđộng làmnóng ngườibệnh hoạn và tàn ác. "Còn nếu chúng ta thắng thìsao?" Luce cố gắng cất lờihỏi.
Gabbe nuốt khan rồinghiêmtrọng nói, "Chúng tớ cũng chưa biết."
Bỗng nhiên Daniel nhảy lùi ra xa khỏi Luce và chỉ vào cô. "Cô-cô ấy không . . . ," cậu lắp bắp, lấy tay bịt miệng. "Nụ hôn," cuối cùng cậu cũng nói, bước lên nắmlấy tay Luce. "Cuốn sách. Đó là lý do vìsao emcó thể—"
"Sang mục B luôn đi, Daniel," Arriane giục. "Nghĩ nhanh lên. Lòng kiễn nhẫn là một đức tính tốt và cậu biết Camcảmthấy thế nào về mấy chuyện này mà."
Danielsiết chặt cánh tay Luce. "Emphảiđingay. Emphảira khỏiđây ngay." "Cáigì? Tạisao?"
Cô đưa mắt nhìn Arriane và Gabbe cầu cứu rồilùira xa họ khimột quầng sáng bạc lấp lánh bao trùmcả nóc lăng mộ. Giống như một dải đom đóm kéo dài vô tận vừa được giải thoát khỏi một chiếc bình khổng lồ. Quầng sáng đó phủ xuống Arriane và Gabbe, khiến ánh mắt họ bừng sáng. Nó khiến Luce nhớ lại những bông pháo hoa—vào ngày mùng Bốn tháng Bảy[19], lúc ánh pháo vừa phát nổ, cô nhìn vào mắt mẹ và thấy những bông pháo hoa phản chiếu trong đó, những tia sáng óng ánh bạc nổ bùng cứ như mắt mẹ là một tấmgương vậy.
Chỉ là, những quầng sáng lấp lánh này không tan thành khói giống như pháo hoa. Khi chúng trùm lên những ngọn cỏ trên nền nghĩa địa, chúng phát ra những ánh quang ngũ sắc lung linh huyền ảo. Chúng không mang hình dạng con ngườinhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra. Những tia sáng rực rỡ, lộng lẫy đến huy hoàng. Nhìn những tạo vật mê hồn như vậy Luce ngay tức khắc biết đó là đội quân thiên thần, ngang sức ngang tàivớilực lượng bóng tốihùng mạnh phía sau Cam. Quân đoàn ánh sáng này quá sức đẹp đẽ và thần thánh —một vầng hào quang toả sáng bao quanh thuần khiết đến độ khiến người ta cảm tưởng chỉ nhìn thẳng vào cũng làm chúng vấy bẩn, giống như vẻ đẹp lỗng lẫy của mặt trời bị che khuất hay có thể đó chính là Thiên Đàng. Cô lẽ ra nên cảmthấy lãn nguyện mới phải, được cùng chiến tuyến vớilực lượng chắc chắn bất bạitrong trận chiến này. Nhưng cô lạibắt đầu thấy nôn nao.
Danieláp một tay lên má cô. "Cô ấy hơisốt."
Gabbe vỗ nhẹ lên cánh tay Luce và cười tươi rạng rỡ. "Không sao đâu, các tình yêu," cô ấy nói và kéo tay Daniel đi. Chất giọng miền Namcủa Gabbe có gì đó khiến người ta thấy yên lòng. "Chúng mình sẽ xử lý chuyện này. Nhưng giờ cậu phải đi thôi." Gabbe nhìn qua vaicô, xoáy vào bầy bóng đen đe doạ phía sau Cam.
Danielkéo Luce vào lòng mình, ômcô lần cuốitrước khicô rờiđi.
"Tôisẽ lo cho cô bé," cô Sophia nóiro. Cuốn sách vẫn được kẹp chặt dướinách cô. "Tôibiết một chỗ trú an toàn." "Điđi," Danielnói. "Tôisẽ tìmemngay khitôicó thể. Hứa vớitôilà phảichạy khỏinơinày và, đừng nhìn lại." Luce có quá nhiều câu hỏitrong đầu. "Emkhông muốn rờixa anh."
Arriane bước chen vào giữa họ và đẩy Luce một cái mạnh và dứt khoát hướng cổng nghĩa địa. "Xin lỗi, Luce," cô nàng nói. "Đến lúc phảiđể lạichiến trường cho bọn này rồi. Bọn này vốn là dân chuyện nghiệp mà."
Luce cảm thấy bàn tay Penn trượt vào tay mình, ngay lúc họ chạy đi. Nháo nhào chạy về phía cổng nghĩa địa, nhanh như khi cô cắm đầu chạy đi tìm Daniel vậy. Quay lại chặng đường phủ bổi trơn tuột. Quay lại với những nhánh cây sồi sắc nhọn, lởm chởm, với những đống bia mộ vỡ nằm ngổn ngang. Họ trèo qua những tảng đá và ào xuống con dốc. Một làn gió nóng thổi tung tóc cô và khối không khí đặc quánh vẫn đóng mảng trong phổi cô. Mặt trăng không đủ lực để dẫn đường cho cô và thứ ánh sáng dưới đáy nghĩa địa cũng đã không còn nữa. Cô không hiểu có chuyện gì đang diễn ra. Tất thảy những chuyện này. Và không không hề thích cái cách mọi ngườimập mờ vớimình như thế.
Một mảng tối đổ ụp xuống nền đất ngay trước mặt cô, mặt đất tách ra thành một rãnh sâu đầy đá nhọn. Luce và Penn phanh lại vừa kịp lúc. Cái rãnh rộng phải bằng chiều cao của Luce và sâu như . . ., cô không thể nhìn thấy cái đáy đen ngòmcủa nó. Hai bên bờ rãnh phát tiếng lèo xèo và sủibọt.
Penn hổn hển nói. "Luce. Tớ sợ."
"Đitheo tôinào các cô gái," cô Sophia gọi.
Cô ấy dẫn họ chạy sang phải quành vào những ngôi mộ tối omtrong khi những luồng hơi gió nối tiếp nhau khò khè sau lưng họ. "Chỉlà âmthanh của cuộc chiến thôi," cô ấy gắt gỏng như thể một hướng dẫn viên du lịch lạ việc. "Nó sẽ kéo dàilâu đấy, tôie là vậy."
Luce cau mày mỗi khi nghe thấy những âm thanh đó nhưng cô vẫn tiếp tục chạy về phía trước cho đến khi hai bắp chân của cô căng và nóng lên, cho đến khiPenn tụt lạikhóc thét phía sau cô. Luce quay lạivà thấy bạn mình bịvấp ngã, mắt trợn ngược lên.
"Penn!" Luce gào lên, vươn tay ra đỡ trước khi Penn ngã xuống. Thật nhẹ nhàng, Luce đỡ Penn dậy khỏi mặt đất và xoay người Penn lại. Rồi cô ước mình không làmnhư vậy. Một bên vai Penn bị một cái gì đó tối đen và sắc nhọn sượt qua. Nó cắt vào da Penn để lại một vệt đen thẫmbốc ra thứ mùinhư mùithịt cháy.
"Có tệ lắmkhông?" Penn thì thào giọng khàn khàn, mắt chớp lia lịa, thất bại rõ ràng trọng việc cố ngẩng đầu lên tự xemvết thương của mình.
"Không," Luce lắc đầu, nói dối. "Chỉ là một vết cắt thôi." Cô nuốt khan, cô gắng đùn cái cục ứ nghẹn đang dâng lên chực ộc ra trong cô khicô giật mạnh tay áo màu đen bịsờn rách của Penn. "Tớ có làmcậu đau không?"
"Tớ không biết," thở khò khè. "Tớ chẳng cảmthấy gìhết."
"Các cô gái, sao phảinghỉthế này?" giọng gấp rút của cô Sophia vang lên.
Luce ngước lên nhìn cô Sophia, mong cô ấy đừng nóicánh tay Penn trông tệ đến mức nào.
Cô ấy không nói. Cô ấy gật đầu một cái mau lẹ với Luce rồi duỗi hai cánh tay xuống dưới Penn, nâng Penn dậy như một bà mẹ bế con mình lên giường ngủ vậy. "Được rồi," cô ấy nói. "Giờ thìnhanh đithôi."
"Cô." Luce chạy theo cô Sophia, đang bế Penn như thể vác một bịch lông vũ. "Làmsao mà cô . . ." "Đừng hỏigìhết, cho đến khichúng ta chạy xa khỏichỗ này," cô Sophia nói.
Chạy xa. Điều Luce không muốn nhất trên đời là xa rời khỏi Daniel. Và sau đó, họ lao qua cổng khu nghĩa địa, khi đứng trên khu đất bằng phẳng của bãisân, cô không thển kìmnổinữa. Cô ngoáilạinhìn. Và cô lập tức hiểu ra tạisao Danielbảo cô đừng nhìn lại.
Một cột lửa cuộn xoắn màu bạc vàng bùng lên từ dưới đáy nghĩa địa đèn ngòm. Đường kính của nó phải rộng bằng cả khu nghĩa địa, một dải sáng bắn hàng trămfeet lên không trung và kết đặc lại thành những đámmây. Những cái bóng đen xì đón nhận dải sáng đó, thithoảng lạitẽ những cáitua gớmghiếc của mình ra cuốn chặt lấy luồng sáng, và rít lên trong đêm. Khinhững dảicuộn xoắn đó biến đổi thìlạicó thêmánh sáng bạc, ánh sáng vàng, một bản xướng âmđơn độc hoà vào không trung, tràn ngập và như không bao giờ dứt, hùng vĩ như tiếng thác nước đổ. Những âmvực thấp gầmgừ đe doạ trong đêm. Những âmvực cao xuyên suốt cả không gian quanh họ. Đó là một thiên trường ca lớn nhất, hàihoà đến hoàn hảo nhất từng được biết đến trên trần gian. Nó đẹp và đáng kinh hãi, cùng lúc mọithứ đều ngập trong mùilưu huỳnh.
Tất cả mọi người trong bán kính hàng dặm quanh đó chắc hẳn sẽ nghĩ thế giới đến ngày tận thế rồi. Luce không còn biết nghĩ gì nữa. Tráitimcô như tắc nghẹn lại.
Danielbảo cô đừng nhìn lạilà vìcậu biết nếu thấy khung cảnh này, cô nhất định sẽ muốn quay lạibên cậu.
"Ồ, không được," cô Sophia nói, túmlấy gáy Luce và kéo cô chạy băng qua bãi sân trường. Khi họ tới được khu nhà thể chất, Luce mớinhận ra cô Sophia vẫn đang vác Penn từ nãy đến giờ, và chỉbằng một tay.
"Cô là gìthế ạ?" Luce hỏikhicô Sophia thảy cô vào cánh cửa đôicủa nhà thể chất.
Cô quản thư lôi từ trong túi chiếc áo len đan đính hột màu đỏ của mình ra một chiếc chìa khoá dài và đút nó vào một mảng tường gạch ở phía trước phòng nghỉ, trông chẳng có vẻ gìlà một cánh cửa cả. Lốiđidẫn tớimột chiếc cầu thang dàiâmtrầmmở ra và cô Sophia ra hiệu cho Luce đilên những bậc thang đó trước.
Mắt Penn nhắm nghiền. Hoặc là Penn bị bất tỉnh hoặc là quá đau đến nỗi không mở nổi mắt. Dù thế nào, Penn cũng đang im lặng đến khác thường.
"Chúng ta đang đi đâu đây?" Luce hỏi. "Chúng ta cần ra khỏi đây ngay. Xe của cô đâu rồi ạ?" Cô không muốn làmPenn sợ nhưng họ cần tớichỗ bác sỹ. Ngay lập tức.
"Im lặng, nếu em biết điều gì là tốt cho mình." Cô Sophia nhìn vết thương của Penn và thở dài. "Chúng ta sẽ đến căn buồng duy nhất ở nơinày, nơikhông bịbáng bổ bởinhững thứ phàmtục. Nơichúng ta có thể yên ổn một mình."
Cùng lúc đó, Penn bắt đầu rên rỉ trong tay cô Sophia. Máu từ vết thương của Penn chảy thành dòng đen, đặc xuống sàn đá cẩm thạch bên dưới.
Luce nhìn trừng trừng chiếc cầu thang dốc đứng. Cô không thể nhìn thấy đích đến của nó. "Emnghĩ vì tình trạng của Penn, chúng ta nên ở dướinày. Chúng ta cần sớmtìmngườigiúp."
Cô Sophia thở dài và đặt Penn nằmxuống nền đá, nhanh chóng đi ra khoá cánh cửa trước mà họ vừa bước vào. Luce quỳ gối bên cạnh Penn. Cô bạn Penn lúc này trông thật nhỏ bé và yếu ớt. Trong ngọn đèn lờ mờ toả ra từ những giá đèn bằng sắt được chạm khắc tinh tế treo phía trên đầu, Luce chíít cũng có thể trông thấy vết thương của Penn tệ đến thế nào.
Penn là người bạn duy nhất ở trường Kiến và Thánh Giá này mà Luce thật sự có liên hệ, là người bạn duy nhất mà cô cảmthấy gần gũi, an toàn. Sau khiLuce chứng kiến Arriane, Gabbe và Camcó khả năng gì, vàichuyện cũng rõ ràng. Nhưng có một điều:Penn là người duy nhất ở trường Kiếmvà Thánh Giá này giống cô.
Ngoại trừ việc Penn mạnh mẽ hơn Luce. Thông minh hơn và hạnh phúc hơn và cả khoan dung hơn nữa. Penn chính là lý do khiến Luce có thể sống qua mấy tuần đầu ở cái trường cải huấn khỉ gió này. Nếu không có Penn thì ai mà biết giờ này Luce vất vưởng nơi đâu chứ?
"Ôi, Penn." Luce thở dài. "Cậu sẽ không sao đâu. Tớ và cô Sophia sẽ tìmngườichữa cho cậu."
Penn vô thức lẩmbẩmgì đó khiến Luce lo lắng. Luce quay lại cô Sophia, người đang đi đóng toàn bộ cửa sổ trong phòng giải lao, từng cáitừng cáimột.
"Cô ấy đã lịmdần đi," Luce gấp gáp nói. "Chúng ta cần phảigọibác sỹ ngay."
"A, phải phải," cô Sophia nói, nhưng có gì đó trong âmđiệu của cô ấy nghe thật lơ đãng. Dường như cô ấy đang tập trung cao độ vào việc che kín mọikẽ hở trong toà nhà như thể những cáibóng từ nghĩa địa đang trên đường nhào đến đây vậy.
"Luce à?" Penn thìthào. "Tớ sợ lắm."
"Đừng sợ." Luce siết chặt bàn tay Penn. "Cậu can đảmlắmmà. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cậu vững vàng như núiđá vậy."
"Cho tôi xin đi," giọng cô Sophia vang lên phía sau cô, một giọng nói cộc cằn cô chưa từng nghe cô ấy nói. "Con nhỏ này oặt như cọng bún vậy."
"Sao cơ?" Luce hỏiđầy bốirối. "Cô nóivậy là có ý gì?"
Đôi mắt tròn và sáng của cô Sophia nheo lại thành một vạch đen mảnh. Gương mặt cô ta lúc này dúmdó những nếp nhăn và rồi cô ta lắc đầu cay đắng. Sau đó, rất chậm, từ ống tay chiếc áo len đan của mình, cô ta lôi ra một con dao gămdài bằng bạc. "Con nhỏ đó chỉ khiến chúng ta chậmlạithôi."
Mắt Luce trợn trừng khi nhìn cô Sophia giơ con dao gămcao lên đầu. Cô choáng váng, Penn không còn nhận thức được chuyện gì đang diễn ra nhưng Luce thìhiểu rất rõ.
"Không!" cô gào lên, vươn tay ngăn cánh tay cô Sophia lại, làmlệch hướng con dao. Nhưng cô Sophia biết mình đang làmgì và đã khéo léo giữ tay Luce lại, dùng tay không cầmdao đẩy cô sang một bên trong khitay còn lạirạch một đường ngang cổ họng Penn.
Penn rên lên và rồiho sặc sụa, hơithở của Penn trở nên khò khè. Haimắt Penn trợn ngược lên trong hốc mắt như cáicách cô ấy vẫn làmkhi mải suy nghĩ gì. Ngoại từ lần này, cô ấy không nghĩ gì cả, cô ấy đang chết dần. Cuối cùng, ánh mắt Penn bắt gặp mắt Luce. Rồi chúng dạidần và hơithở của Penn cũng tắt dần.
"Lộn xộn nhưng mà cần thiết," cô Sophia nói, lau sạch lưỡidao vào chiếc áo len đen của Penn.
Luce nhảy lùi ra sau, hai tay bịt chặt miệng, không thể hét cũng không thể dứt mắt khỏi người bạn đang chết dần của mình, càng không thể nhìn người phụ nữ mà cô nghĩ là cùng phe với mình. Bất chợt, cô nhận ra lý do tại cô Sophia chốt chặt tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong phòng nghỉ. Không phảiđể kìmaiở bên ngoài, mà là để giữ cô ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top