1. Định mệnh



Lách tách, lách tách...
Tiếng mưa nhỏ dần rơi trên tán lá nhưng cái mùi đất thoang thoảng đặc trưng vẫn còn đó. Tiếng bước chân ồn ào và chồng chất lên nhau khiến người nghe thấy phải nhíu mày.

Minseok có thể cảm nhận rõ các vệt giày dính đầy bùn bám trên nền đất trước cửa thư viện. Có lẽ cô lao công hôm nay lại phải làm phần việc nặng nhọc hơn thường ngày, cô sẽ than thở vì lũ người vô ý tứ cứ thế bước qua thảm lau chân mà chẳng màng đến nó.

Em nhỏ dựa lưng vào kệ sách, chầm chậm mở mắt ra, tay em sờ từng trang giấy. Minseok nghe tiếng lục đục cạnh bên, chắc lại có người đang tìm kiếm tư liệu nào đó. Có lẽ người nọ đang khó khăn với việc với tới chúng chăng?

Rầm!
Minseok rút người, tay xoa đầu. Em nhăn mặt cau có vì quyển sách dày độ mấy quyển văn học rơi thẳng vào đầu mình. Một bàn tay khác chạm lên đỉnh đầu em, Minseok cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của người nọ, chắc hẳn anh ta đã ngồi trong thư viện vài giờ đồng hồ.

- Xin lỗi tôi bất cẩn quá, nhóc có sao không?

Người kia xin lỗi em. Với chất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng từ tốn, Ryu Minseok chắc mấy phần đây là một anh chàng mộc mạc giản dị.

- Không...

Giọng em nhỏ đi trông thấy. Minseok chầm chậm hằn giọng một cái, em ngẩn đầu cất tiếng.

- Không sao, anh lần sau hãy cẩn thận.

Em nghe thấy tiếng sách chồng lên nhau, chắc là người nọ gật đầu một cái sau đó bước đi mất rồi. Minseok lại xoa đầu lần nữa, em không muốn trở về nhà với một vết thương nào. Nếu không hai anh trai sẽ chẳng cho phép em ra đường một mình mất.

- Nhóc đau lắm à? Năm nay lớp mấy mà lại ngồi đây một mình thế.

Minseok rụt tay lại, hóa ra người ta vẫn luôn đứng đó quan sát em. Minseok bất ngờ, đưa mắt nhìn lên theo âm thanh người nọ phát ra. Anh chàng này khá thú vị, em thầm nghĩ thế nhưng lại chẳng nói ra. Chàng trai vì cái ngước nhìn ấy lại được chiêm ngưỡng nhan sắc của em, nhẹ nhàng khen:

- Nhóc có đối mắt đẹp thật đấy!

Minseok mỉm cười, đã lâu rồi chưa ai khen đôi mắt của em cả. Thật lòng em rất muốn cảm ơn anh ta, lời khen của người nọ khiến em rất hạnh phúc.

- Cảm ơn, tôi đã thành niên rồi nên anh đừng nhóc này nhóc nọ nữa.

Sột soạt...
Minseok cảm nhận được hơi ấm khi anh ta ngồi xuống cạnh em, khá gần. Người nọ đặt chồng sách một bên, tiếng sách đặt xuống khiến em biết anh ta đã lấy nhiều, rất nhiều sách. Minseok lóe lên một suy nghĩ, quả thật anh ta rất ham đọc sách, rất thú vị.

- Tôi tên Lee Sanghyeok, rất vui được quen em.

Tay Minseok dừng trên trang giấy, mấy ngón tay sờ soạt một hồi lại thành ra đang vẽ một vòng tròn. Người nọ cũng lật một trang sách, không hối thúc, không nhìn chằm chằm vào em đợi câu trả lời. Minseok cảm nhận được ánh nhìn đấy, thế mà có người lại điềm tĩnh đợi lời giới thiệu của một người lạ à? Quả thật anh ta rất tinh tế, em lại ngầm cộng thêm một điểm cho người lạ kia.

- Tôi tên là...Minseok.

Ryu Minseok hơi ngập ngừng. Bởi vì hai anh trai của em từng bảo đừng giới thiệu mình với người lạ, rất nguy hiểm, nhất là với bản thân em. Minseok biết em vụn về, hậu đậu cũng biết hau anh rất lo lắng cho mình nên mới khắc khe với em như thế. Nhưng Ryu Minseok không hiểu sao lại có cảm giác người bên cạnh rất tốt, em tin người ta sẽ không hại mình.

- Em làm tôi bất ngờ đấy Minseok, hiếm có ai nghe tên tôi mà bình thản thế.

Giọng người kia dường như cao hơn. Giờ thì Minseok cảm nhận người nọ đang nhìn chằm chằm vào em, một điểm cộng ban nãy...thôi bỏ đi. Em bật lên một tiếng cười khe khẽ, chẳng biết anh chàng kia có nghe thấy hay không?

- Tôi chỉ có sách với thiên nhiên sống qua ngày thôi, tôi gặp một ngôi sao chăm chỉ ở nơi thư viện dơ bẩn này hả?

Tiếng cười trầm ấm của anh ta làm yết hầu em giao động. Sự ngại ngùng của Minseok có lẽ đã vẽ lên nét hồng hào trên gò má của em, em đoán thế. Giọng cười trầm ấm của người nọ như pha chút ma lực vào đấy, vừa cuốn hút vừa êm ái.

Em quay đầu hướng về phía anh chàng kia, Minseok đoán hẳn anh ta là một người rất đẹp. Em nghĩ tính cách của một con người có thể vẻ lên dáng hình của người đó, trong tâm trí em.

- Thế chắc em không biết tôi, tôi chỉ là một tuyển thủ bình thường thôi. Cho em cái này!

Chẳng đợi sự đồng ý từ em. Người nọ đã kéo bàn tay nhỏ nhắn của Minseok, nhét vào đấy một tờ giấy...một tấm vé hay gì đó tương tự.

- Một tấm vé à? Sao lại cho tôi.

Em có chút bất ngờ, nói đúng hơn là hiếu kỳ. Anh ta bảo với em anh ta là tuyển thủ, trên hết một tuyển thủ có dư thời gian ở thư viện sách sao?

-Tôi đi quảng bá giải đấu cho em, tìm thêm fan hâm mộ có tính không?

Lee Sanghyeok nhìn cậu trai nhỏ trước mắt, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh nhìn thấy được sự ửng hồng trên đôi má phúng phính ấy, nét non tơ của cậu trai trẻ cùng cách trả lời nom trưởng thành khiến Lee Sanghyeok thích thú. Và quan trọng nhất, cậu trai tên Minseok này rất quen mắt. Lee Sanghyeok sau một cuộc hội thoại ngắn đã kịp thời nhớ ra mình biết người này từ đâu.

-Nhưng...

Lời nói ra lại thôi, Minseok miết trang giấy mỉm cười với anh chàng. Người kia dường như có một cuộc gọi mà rời đi. Minseok nhắm mắt lắng nghe tiếng bước chân của người nọ, âm thầm ghi nhớ tên tuyển thủ Lee Sanghyeok này.

Ryu Minseok vẫn ngồi im nơi góc khuất của kệ sách. Em thích cảm giác xung quanh là sách và mùi thơm của nó khiến em dễ chịu. Đến khi trang cuối của quyển sách đóng lại, bấy giờ em mới cảm giác sự nhức nhối của đôi chân mình.

Minseok thở một hơi dài, đôi tay nhỏ vịn hờ lấy kệ sách chầm chậm đứng lên. Em quơ giữa không khí, cuối cùng bắt lấy được một cây gậy cứ như rất quen thuộc. Phải, vì cây gậy đó thuộc về em.

Ngoài quyển sách, hôm nay em còn có thêm một tấm vé. Nhớ lại lời của tuyển thủ ban nãy, Ryu Minseok không khỏi buồn cười.

- Anh chẳng tinh tế gì cả. Tôi đang đọc một quyển chữ nổi cơ mà.

Minseok vừa nói vừa bước một bước. Nhận thấy có người chạm vào cây gậy, em lặng lẽ thở ra một hơi nữa.

- Anh à...

Không cần người nọ lên tiếng, Ryu Minseok biết ngay đó là anh nhà mình. Em không biết giải thích thế nào, chỉ là khứu giác em ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ của mùi cây cỏ từ các anh.

- Ryu Minseok! Em lại chốn ra thư viện rồi, tay lại cầm thứ gì kia?

Kim Hyukkyu, anh lớn của Minseok đã nhiều lần nhắc nhở em rằng hãy ra ngoài khi có mình hoặc Kim Kwanghee ở cạnh. Nhưng em nhỏ của họ cứ mãi không vâng lời. Minseok luôn muốn tự lập, bọn họ rất lo lắng cho em, Hyukkyu hiếm khi thấy tay em trai cầm thứ khác ngoài sách, anh cũng trở nên tò mò.

Chẳng cần đợi thêm, Ryu Minseok Minseok dơ tấm vé trong tay lên, ám chừng xòe tấm vé trong tay cho Kim Hyukkyu xem. Em không chắc anh có thể nhìn thấy không, chỉ là em muốn khoe khoang một chút.

- Một tuyển thủ tên Lee Sanghyeok đã đưa em thứ này. Có phải tựa game anh đang chơi không tuyển thủ Hyukkyu?

Kim Hyukkyu nhìn tầm vé trên tay em, há hốcmiệng ngạc nhiên. Đã thế người đưa nó cho Ryu Minseok còn là Lee Sanghyeok.

- Này..này... Lee Sanghyeok?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top