Chương 24: Đồ ngốc


Peanut cảm thấy có gì đó không đúng, anh hai ở đây nhưng sao khi Faker nhìn thấy lại không vui như vậy? Đặc biệt hành động vừa rồi của Min Joo khiến cậu càng khó hiểu hơn.

Bỗng nhiên trong lòng nổi đầy gai gốc, quay sang hỏi Han Min Joo.

-"Anh hai, có chuyện gì sao?"

Han Min Joo có vẻ nhịn cười quá sức, sắc mặt liền hồng hào. Hắn cảm thấy lúc này như một câu chuyện tình yêu tay ba đang diễn ra, nhưng nhân vật chính lại chẳng hề hay biết gì cả. Không làm Peanut lo lắng nữa, hắn liền rành mạch kể toàn bộ mọi chuyện cho cậu.

Hắn thao thao bất tuyệt, rất nhanh mọi chuyện đều nằm gọn trong đầu cậu. Tưởng rằng cậu sẽ rất vui, nhưng ánh mắt lại hoang mang vô cùng. Sắc mặt có chút lo lắng, lòng cậu đang vô cùng bất an.

-"Tiêu rồi, anh hai ... sao anh lại làm vậy?"

Giọng cậu có chút giận dỗi, nhưng không quá nhọc tâm. Ánh mắt người anh hai "hoàn hảo" đang dần nheo lại, hắn đã làm sai gì sao? Chỉ là hắn muốn tốt cho cậu thôi mà, hắn nghĩ mọi chuyện chắc không nghiêm trọng. Cơ mà hành động của Peanut khiến hắn nghiệm ra điều gì đó, quay sang an ủi cậu.

-"Tiểu Đậu này, cậu ta rất tốt. Nếu em cảm thấy không buông bỏ được thì đừng cố gắng làm gì, cứ tìm đến tình yêu em mong muốn. Có lẽ bây giờ em rất buồn và tuyệt vọng, nhưng để vụt mất rồi sau này chắc chắn sẽ hối tiếc gấp bội. Anh hai ủng hộ em, đuổi theo cậu ta đi."

Giọng người anh trai ôn nhu, nhẹ nhàng. Gương mặt anh tỏ ra vài phần thương cảm, nhìn Peanut lo lắng như vậy lòng anh cũng không đành đùa giỡn nữa. Thời khắc này trao cho em ấy một ít yêu thương và động viên có lẽ hữu ích.

Peanut nghe anh mình nói vậy, nỗi sợ trong lòng phần nào đó cũng nguôi ngoai. Trước đây một mình cậu đương đầu với mọi thử thách, một mình rượt đuổi đam mê và thử thách. Đoạn đường vừa qua có thật quá mệt mỏi, nhưng bây giờ bên cạnh còn có anh hai ủng hộ, cổ vũ cho mình khiến con tim yếu mềm của cậu mạnh mẽ hơn, thông suốt hơn mọi chuyện. Đúng! Han Min Joo nói đúng, nếu đã không còn đường lui, hà tất gì phải làm khổ nhau như vậy. Thay vào đó cùng cứng rắn một chút để không phải hối hận về sau.

-"Vâng! Anh đợi em một chút."

Cậu nhanh chóng nhảy xuống giường, gật đầu đáp trả Min Joo một tiếng rồi tức tốc đuổi theo Faker đang lẻ bóng bên ngoài. 

Rượt theo một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm thấy Faker. Anh đang lang thang ở dãy cuối hành lang của bệnh viện, có lẽ tìm nơi nào đó tịnh tâm đây mà. Peanut rất chủ động, cậu chạy thật nhanh, thật nhanh đến ôm chầm lấy Faker từ phía sau. Giọng điệu nức nở. 

-"Sang Hyeok, anh đừng hiểu lầm. Em ... em không có như anh nghĩ."

Faker có chút giật mình, tự nhiên đang trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên có con mèo nhỏ nào đó tóm lấy mình từ phía sau, khiến anh có chút bất ngờ. Điểm khiến anh bất ngờ hơn chính là con mèo con đang meo meo khóc lóc và giải thích điều gì đó. Nhưng anh đã tâm tàn ý lạnh, những gì anh đã nhìn thấy như con dao sắc nhọn hướng thẳng vào anh mà đâm không thương tiếc. Anh không buồn quay người lại, vẫn để cho người kia ôm lấy cứng ngắt. Giọng anh vẫn băng lạnh trầm trầm.

-"Sao? Anh hiểu lầm em gì sao?"

Đối với kẻ đang thản nhiên làm bộ làm tịt như không biết chuyện gì xảy ra khiến Peanut vô cùng sợ hãi. Lẽ nào anh ấy thực sự không cần mình nữa? Gai gốc trong lòng cậu mạnh mẽ trỗi dậy, ánh mắt vô cùng đáng thương dính đầy nước mắt. Vẫn cái điệu bộ đó, cậu ôm càng chặt anh hơn. Giọng rưng rưng như kẻ phạm tội đang cầu xin sự tha thứ.

-"Chuyện ... chuyện vị hôn phu của em ấy! Anh đừng có hiểu lầm nha, em không phải ..."

Lời còn chưa nói xong, Faker đã mạnh mẽ quay ngược người lại. Đứng trước mặt con mèo đang khóc lóc đáng thương kia, anh chừng ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu. Nhìn thấy ánh mắt ấy khiến cậu không thể nào tiếp tục nói được nữa, chỉ biết run sợ đứng trơ ra đó. Nhìn cậu với vẻ trẻ con đáng yêu vô cùng, thêm vào đó hàng mi đang động nước khiến vẻ dễ thương đó càng thành thật hơn. Faker chỉ là không muốn nghe chuyện này nữa, anh không muốn suy nghĩ nhiều về vấn đề đau lòng này. Thời điểm này anh đã chuẩn bị sẵn tâm thế chấp nhận sự thật và buông xuôi, cho nên giọng anh rất nhỏ nhẹ, dịu dàng tiếp lời Peanut.

-"Wang Ho, em nhìn vào mắt anh này. Anh biết mọi chuyện đang xảy ra, anh không trách em. Anh biết em có nỗi khổ đúng không? Nhưng mà anh đã mang quá nhiều đau khổ cho em, anh không muốn cả hai hành hạ nhau như vậy nữa. Cho nên anh trả tự do cho em, anh ...."

Chưa kịp dứt ý, con mèo nhỏ kia đã ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi đang mệt mỏi của anh. Do chiều cao của cậu có hạn, nên cậu đã nhón chân dùng tay quàng qua cổ anh để kéo đầu anh thấp xuống. Sau đó đặt một nụ hôn đầu mê mẩn lên đó.

Anh như kẻ ngốc ngay lúc này, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa cả. Đột nhiên lòng anh như có dàn hoa đang nở rộ. Hoa anh đào đỏ thẩm trong anh đang từ giây từng giây thắm đỏ, nụ hôn đầy ngọt ngào triền miên không dứt. Trong đầu anh bừng tỉnh, anh cảm nhận được bao nhiêu tâm tư của Peanut trong nụ hôn đó, anh nhận ra người con trai đang hôn mình đang vô cùng hạnh phúc.

Một lúc sau khi chân đã mỗi, hơi thở cũng khó cậu mới quyết rời bỏ đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Gương mặt đầy vẻ đáng thương và uất ức, nước mắt tuy đã không còn rơi nhưng dư âm vẫn còn đọng lại trong đó. Giọng nói nũng nịu vang lên.

-"Sang Hyeok, em không có vị hôn phu nào cả."

Faker như luyến tiếc từng vị ngọt trên đôi môi vừa rồi, anh không muốn rời bỏ nó. Cho nên đã dùng lưỡi mình quét loạn trên đôi môi mỏng manh, kéo hết toàn bộ vào bên trong miệng. Thật ngọt! Nhưng nghe được lời này, Faker có chút khó hiểu. Nếu cậu trong sạch thì người đàn ông kia là ai? 

-"Em đừng lừa anh, anh đã quyết tâm rồi. Anh không làm phiền em nữa, dù em có chọn lựa ai đi nữa. Chỉ cần em hạnh phúc, anh sẽ chúc phúc cho em."

Giọng ngữ của anh có chút bi thương và mệt mỏi, đôi mắt anh cụp xuống. Lộ ra vẻ mặt sầu muộn, nhưng anh biết dù sao đi nữa cũng phải dành cho cậu những gì tốt đẹp nhất. Chí ít nó là lời chúc phúc của anh.

Peanut trong lòng có chút dở khóc dở cười, trong lòng liền liên tục trách mắng Han Min Joo. Xem đi này, toàn bộ chuyện tốt mà anh trai "yêu quý" làm ra. Khiến người khác thật là khó xử.

-"Sang Hyeok, trước đây em từng nghĩ chỉ cần rời xa anh em sẽ cảm thấy bớt đau khổ. Nhưng em càng cố tránh né anh, tim em càng đau nhói. Em không thể làm được, em từ bỏ rồi. Em đầu hàng trước tình yêu của anh, em càng không muốn chạy trốn nữa. Vậy nên anh không được từ bỏ em, anh đừng nói những lời làm em đau lòng như vậy."

Giọng cậu có chút thê lương và hối hận. Ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn về gương mặt đang nhợt nhạt của anh, nói ra được lời này. Trong lòng cậu như đã vứt bỏ được một cổ máy móc nặng chịch và ẩn chứa bao nhiêu đau khổ. 

Faker nghe được người con trai tâm tình, ánh mắt hơi cay cay. Nhưng bù lại những cánh hoa đỏ thắm trong lòng anh càng thêm rộn nhịp, rất ấm áp và êm ái. Những lời này của Peanut như mang lại cho anh sức sống, vẻ yêu chiều lại hiện ra trên khuôn mặt. Sau đó anh ôm chặt lấy Peanut mà thủ thỉ.

-"Wang Ho, em nói thật sao? Em không rời bỏ anh đúng không? Vậy người đàn ông kia là ai?"

Lòng anh vẫn mang đầy nghi hoặc với Min Joo, dù Peanut đã kịp thời trấn an anh. Nhưng ác cảm của anh dành cho tên đó vẫn không tiêu giảm.

Peanut có chút bất lực cười lớn, ánh mắt vô cùng đáng yêu cười đến híp của mắt để lộ ra hàm răng trắng nõn. Cậu sớm đã biết là anh ghen mà, anh dễ dàng từ bỏ như vậy cũng bởi vì anh yêu cậu. Cho đi nhiều như thế, cuối cùng đã đến lúc cậu phải mang ấm áp đến cho anh.

-"Sang Hyeok, người đó chính là anh hai của em. Anh ấy là Han Min Joo, dù vậy nhưng đã rất lâu, rất lâu rồi em chưa nhìn gặp ấy! Đây là lần đầu tiên được gặp."

Gương mặt Faker ngập tràn cảm xúc khi nghe được người đó là anh hai của Peanut. Ban đầu, anh đã thấy người đàn ông kia có gì đó không ổn, từ ánh mắt đến biểu hiện rất giống một người. Nhưng cuối cùng anh lại không nhận ra từ sớm, báo hại phải một phen đau lòng như vậy. 

-"Thật sao Wang Ho?" - giọng nói vừa mừng rỡ, vừa hạnh phúc, vừa nghi ngờ.

-"Ừm ... Chuyện này dài dòng lắm. Em sẽ kể cho anh nghe sau, Sang Hyeok à! Chúng ta bỏ qua hết mọi chuyện trước đây làm hòa nhé. Xem như trước kia em giận anh vì anh không tin tưởng và lừa gạt em. Nhưng em lại làm anh đau khổ như vậy, chúng ta bỏ qua hết nhé!"

Cậu ôm chặt lấy anh, đầu áp sát vào lòng ngực phẳng phiêu rắn chắc. Bây giờ khoái cảm lân la ra khắp cơ thể hai người, bao nhiêu hiểu lầm và đau khổ trước đây điều vì thế mà tan biến. Chỉ còn lại vỏn vẹn hai thân ảnh "trời sinh một cặp" quấn lấy nhau ở dãy cuối hành lang trong bầu trời u tối. Hai người bọn họ như sống lại thêm lần nữa, tình chàng ý thiếp vô cùng mặn mà.

-"Wang Ho, đương nhiên rồi. Anh yêu em nhất"

-"Em cũng vậy, Wang Ho yêu Sang Hyeok nhất nhất luôn"

Tiếng cười rầm rộ trong góc tối, đánh tan mọi sợ hãi hay không khí ẩm ức đang trú ngụ mà thay vào đó là sự hạnh phúc, thỏa mãn. Nếu đứng từ xa nhìn vào, bạn sẽ cảm nhận được tình yêu thuần khiết của hai chàng trai ấy. Thoạt nhìn, nếu bạn là một kẻ cổ hủ cũng sẽ không vì ý nghĩ đặc thù lạc hậu mà tỏ ra kỳ thị cảnh tượng ấy. Bởi vì đó chính là tình yêu thực sự, tuy tỏa sáng rực rỡ nhưng lại không phóng đại chói chang. 

Quấn lấy hồi lâu, hai người bọn họ tay trong tay đầm ấm quay trở về phòng bệnh. Gương mặt ngập tràn sắc hồng đáng yêu và vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top