6
6.
"Anh cảm thấy lừa em để em lo lắng rất vui đúng không?" Trên mặt Han Wangho vẫn còn dính nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động, cậu nắm cổ áo Lee Sanghyeok, người đang giả vờ ngủ trên giường bệnh, Alpha không thể không mở to mắt, anh nhíu mày, dùng tay phải run run chỉ vào vai trái của mình, "Đau..."
Lúc Jang Gyeonghwan nói với cậu anh ở tầng này thì cậu đã cảm thấy không ổn, một người bệnh bị thương nặng vừa mới được cấp cứu sao chỉ có thể ở căn phòng dưỡng bệnh dành cho cán bộ cấp cao, mà không phải phòng chăm sóc đặc biệt ICU? Han Wangho cẩn thận nhìn biển hướng dẫn, xác nhận trí nhớ của mình không sai. Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại trở nên tức giận vì Lee Sanghyeok lấy chuyện này ra để đùa giỡn.
"Đau?" Ánh mắt đáng thương của Lee Sanghyeok khiến cậu tỉnh táo lại, "Là bờ vai à?" Cậu cởi bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, bờ vai trái được quấn một miếng băng vải lớn.
"Anh bị lạc đạn trúng vai" Lee Sanghyeok kể lại, "Cho nên mới cấp cứu, anh không lừa em, là do em quá lo lắng cho anh..."
Anh càng nói càng nhát, cuối cùng im bặt trước khuôn mặt lạnh lùng của Han Wangho.
Lee Sanghyeok anh là một thế hệ chiến thần đanh thép, đừng nói là vết thương nhỏ như bị đạn lạc, cho dù bị chặt đứt một bàn tay thì anh cũng có thể dùng tay còn lại chém giết kẻ địch, ngay cả chuyện không tiêm thuốc tê để lấy mảnh đạn cũng chẳng làm khó anh, bây giờ lại bởi vì miệng vết thương hơi đau sau khi phẫu thuật mà làm nũng với em người yêu.
"Thấy anh thật sự bị thương" Han Wangho quay đầu đi, ngồi xuống mép giường bệnh, "Tha cho anh một lần" Cậu không muốn để ý đến Lee Sanghyeok, cầm lấy quả táo trên bàn gọt vỏ, trong phòng chỉ còn tiếng cắt gọt.
"Anh nói..." Lee Sanghyeok biết mình gây chuyện nên anh cũng thu lại tâm trạng muốn nói đùa, "Nếu, anh nói là nếu, thực sự có chuyện xảy ra với anh..."
"Không có nếu" Han Wangho cầm mặt bên dao gọt trái cây che miệng Lee Sanghyeok lại, "Loại chuyện này không có nếu"
"Nếu anh lại đưa ra giả định khác cho em..." Dao gọt trái cây chuyển qua trái tim của Alpha, mũi dao trượt trên miếng vải hơi mỏng, "Em sẽ thọc dao vào chỗ này ngay lập tức, anh sẽ mãi mãi im lặng"
Lúc này chỉ cần nhận nhát gan là được, Lee Sanghyeok ngoan ngoãn gật đầu bảo đảm, sau đó nhìn thấy Han Wangho cắn miếng táo đã gọt xong, "Nhìn cái gì? Anh đã gây chuyện còn muốn ăn à?" Han Wangho ngồi ở mép giường bệnh, cố tình nhai táo thật lớn, Lee Sanghyeok sững sờ, tay phải vòng qua sau gáy, dùng sức ấn đầu em người yêu xuống, đầu lưỡi đút vào cuốn lấy miếng trái cây trong miệng Han Wangho.
Han Wangho muốn giãy giụa nhưng sợ miệng vết thương của đối phương đau, cậu xoay người nhẹ để tránh khuôn mặt người yêu, "Râu của anh, đâm em!" Han Wangho tức giận nói, cậu tìm thấy dao cạo râu bằng điện trong tủ đựng nhu yếu phẩm hàng ngày do bệnh viện cung cấp, "Anh tự cạo đi"
Bị thương đúng là cái cớ tốt nhất, Alpha chạm vào vết thương trên vai trái của mình, tủi thân kêu đau. Cho dù biết Lee Sanghyeok giả vờ đáng thương, Han Wangho cũng hết cách, cầm dao cạo râu bằng điện cạo râu cho anh người yêu.
Mùi dưa hấu quấn quanh người Lee Sanghyeok ngay lập tức, người mà anh luôn nhớ đến suốt hai tháng trời đang ở trước mắt, anh nhịn không được nắm lấy cổ tay của cậu.
"Cho anh ngửi!" Lee Sanghyeok vội vàng nói, tay phải mạnh mẽ ôm chặt eo Han Wangho, khuôn mặt vẫn chưa cạo sạch râu đâm vào cổ của Omega, hít một hơi thật sâu giống như người bị ngạt thở cuối cùng cũng có thể hít được oxy trong không khí.
"Ưm" Toàn thân Han Wangho lập tức mềm nhũn, cậu không dám chạm vào vai của Lee Sanghyeok, chỉ vòng tay qua cổ anh người yêu. Đầu lưỡi ướt át liếm mút làn da, Lee Sanghyeok giống như đang nếm thử một món ăn ngon. Bộ râu thô ráp cọ vào làn da khiến Han Wangho cảm thấy vừa ngứa vừa đau, cậu nhịn không được thốt ra tiếng rên rỉ, Lee Sanghyeok tranh thủ cơ hội cắn lên đầu lưỡi của em người yêu.
Cọ xát, hôn môi, quấn quýt lấy nhau, dây dưa không ngừng, làn da cả hai đều biến thành màu đỏ ửng. Làm cho Bộ trưởng Bộ ngoại giao, ngài Kang Chanyong vừa đến thăm bệnh cảm thấy ngứa mắt, "Khụ khụ" Anh trợn mắt nhắc nhở, lúc Gwak Boseong nói Lee Sanghyeok bị thương rất nặng thì anh cảm thấy rất lo lắng, kết quả đến nơi lại thấy cặp vợ chồng son này quấn quýt lấy nhau.
Quá xấu hổ, Han Wangho chợt tỉnh táo lại, mặt nóng như bị lửa thiêu, cậu vội vàng tránh thoát vòng tay của Alpha, bụm mặt trốn tránh hiện thực.
"Quá dễ thương!" Lee Sanghyeok hò hét ở trong lòng, "Thật sự quá dễ thương!"
"Bộ trưởng Bộ Tài chính của chúng ta vội vàng chạy tới, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn" Kang Chanyong đặt bó hoa trên tay xuống, "Thay mặt ngài Tổng thống an ủi ngài, vốn dĩ tôi cũng thay mặt các thành viên trong nội các" Anh dừng lại, nhìn về phía Han Wangho, "Nhưng có lẽ Bộ trưởng Bộ Tài chính sẽ an ủi tốt hơn tôi"
Nhân sinh người thắng Kang Chanyong không đối đầu lại anh, nhưng lại hô mưa gọi gió ở giới chính trị sau khi từ bỏ cơ hội trở thành tướng lĩnh quân đội, mấy năm trước lúc hai người gặp nhau, đối phương sẽ mỉa mai anh ế. Bây giờ Lee Sanghyeok ôm được người đẹp về, anh đã có thể ngẩng cao đầu trước mặt Kang Chanyong.
"Đó là tất nhiên" Lee Sanghyeok khá đắc ý.
Nếu ở đây có một cây gậy bóng chày, thì có thể Kang Chanyong đã vung tới, nhưng với tư cách là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, anh vẫn còn giữ lại được một chút phong thái quý ông cuối cùng, "Bộ phận nhân sự đã phê duyệt cho cậu nghỉ phép 5 ngày" Anh nói tiếp, "Hãy dành thời gian nghỉ để chúc mừng sự đoàn tụ này đi"
Chúc mừng à? Han Wangho cảm thấy không ổn chút nào, cậu bị tin tức tố nồng nặc của anh quyến rũ, đang cưỡi lên người Lee Sanghyeok vận động. Làm loại chuyện này ở nơi công cộng như bệnh viện, nghĩ đến đã cảm thấy rất xấu hổ.
"Bỏ tay ra" Lee Sanghyeok dỗ dành, em người yêu của anh đang bụm mặt lại, giống một con đà điểu nhỏ, "Bỏ ra nhanh đi mà, anh muốn nhìn thấy mặt em"
Có gì đẹp à. Han Wangho lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để lộ ra khuôn mặt, hai má ửng hồng do phản ứng sinh lý giống như một quả đào mật mộng nước. Lee Sanghyeok rung động, đâm thọc mạnh hơn, Omega trên người cuối cùng không nhịn được, rên rỉ thành tiếng.
"Lỡ như có y tá?"
"Anh đã bảo họ tối nay đừng đến"
"Lỡ như có người đến thăm..."
"Anh khóa cửa rồi" Lee Sanghyeok trả lời từng câu một, nhưng không có ý định buông tha Han Wangho. Han Wangho giãy giụa vì động tác quá mức của đối phương, vẫn nhớ rõ Lee Sanghyeok bị thương ở vai, nên rất cẩn thận vòng tay qua miệng vết thương của anh, nhéo lên cơ bắp rắn chắc sau lưng. Nhưng cuối cùng miệng vết thương vẫn bị nứt ra, máu tươi nhuộm đỏ băng vải.
"Đáng đời!" Han Wangho tức giận nói, nhưng do tác dụng của adrenaline nên anh hoàn toàn không để ý đến cơn đau, dùng hai tay ôm chặt Han Wangho, thay đổi tư thế, đè cậu xuống dưới thân, chạy nước rút lần cuối.
Tiếng chuông báo tin nhắn đột ngột vang lên, Lee Sanghyeok giơ tay trái mở điện thoại ra xem, khoé miệng nhếch lên, "Wangho" Anh gọi tên em người yêu còn đang dư vị, "Wangho, ngài Tổng thống hỏi anh khi nào tổ chức hôn lễ"
"Anh nghĩ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top