𝑑̄𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑎̣𝑦
cp chính: fakenut
ngọt, hài, HE đọc đi đảm bảo cười
fic này cho hai anh bé về bên nhau!
1
Với vẻ mặt thâm độc quyến rũ, tôi lột trần Chaeyoung đã ngất đi vì say, ném lên trên giường.
Nhìn thấy làn da trắng nõn mịn màng của cô ta mà tôi không khỏi nghiến răng vì ghen tị, thật muốn cào nát khuôn mặt ngây thơ này quá đi.
Bỗng nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một số hình ảnh vô cùng chân thật, không những vậy tôi còn có thể nghe được những âm thanh điện tử máy móc vang lên trong tai mình.
Tôi đứng hình mấy chục phút, nghe xong một quyển tiểu thuyết ngôn tình đầy cẩu huyết với phiên bản tốc độ 0.5x.
M á u cả người dường như đều lạnh đi.
Thì ra tôi sống hơn hai mươi năm, thế nhưng chỉ là nam phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến tàn tâm siêu cẩu huyết.
Mấy đứa nam phụ mà có kết cục vô cùng thê thảm ấy.
Cứu với.
Cũng may, cốt truyện của quyển tiểu thuyết này mới bắt đầu, trước mắt tôi còn chưa làm điều gì thương thiên hại lý, cùng lắm chỉ là trộm mắng nữ chính vài câu mà thôi...
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa mắt nhìn về nữ chính Chaeyoung đang an tĩnh nằm trên giường - hình như tôi thở phào nhẹ nhõm có hơi sớm...
Tôi lập tức mặc từng chiếc quần cái áo vào cho Chaeyoung.
Không biết có phải do tôi đã thức tỉnh hay không mà trong đầu tôi cũng bớt đi những ý nghĩ ác độc.
Thậm chí chỉ cần nghĩ đến những hành vi cực đoan của mình trong tương lai cũng khiến tôi hít một hơi khí lạnh.
Đó tuyệt đối không phải là việc tôi sẽ làm! Tôi chỉ đang bị khống chế thôi!!
Tôi là một công dân tốt, tích cực học tập, yêu Tổ quốc, yêu Đảng, tuân thủ pháp luật và bảo vệ môi trường!
Tôi gọi một nữ tài xế nhà mình đến đưa Chaeyoung về nhà, còn dặn nữ tài xế sau khi xong việc phải quay video báo cáo với tôi.
Nhất định phải đảm bảo nữ chính được đưa đến tay bà ngoại an toàn, tuyệt không thể xảy ra một chút ngoài ý muốn nào.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người tiếp theo gặp chuyện ngoài ý muốn sẽ là tôi.
Chaeyoung vừa được đưa đi không lâu, đã có người gõ cửa phòng khách sạn.
Để giải thích ngắn gọn cốt truyện này thì.
Là một nam phụ độc ác, tôi chuốc say nữ chính rồi tự tay đưa cậu ấy lên giường nam phụ, nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì thì nữ chính đã được nam chính là tổng tài bá đạo tới cứu.
Tôi lấy cớ nói mình cũng say đến bất tỉnh nhân sự nên không biết chuyện nữ chính bị mang đi, nữ chính thiện lương đã tin tôi nên vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ hữu hảo với tôi.
Nhưng đây lại là phát s ú n g mở đầu cho thế chiến thứ ba giữa nam chính và nam phụ.
Thật ra thì bây giờ nam phụ cũng không có tình cảm gì với nữ chính, thậm chí còn không biết cô ấy là ai.
Chỉ là anh từ nhỏ đã muốn hơn thua với nam chính, nên lần này anh cũng muốn có được người nam chính quan tâm.
Nhưng nam phụ đã định sẵn là nam phụ, rất nhanh anh cũng sẽ yêu nữ chính đến điên cuồng.
Tóm lại, mọi người chỉ cần nhớ kỹ sáu chữ này là đủ rồi -- ai cũng sẽ yêu nữ chính!!
Vì thế tôi chỉ cần không kiếm chuyện với nữ chính là được rồi.
Nhưng hình như tôi sắp có chuyện với nam phụ rồi...
Quanh thân Sanghyeok tản ra khí tức người sống chớ gần, khuôn mặt đẹp trai đến mức gần như không thể diễn tả được, cốt tướng và vẻ bề ngoài đều cực kỳ ưu việt, xương lông mày nhô cao, mũi cao thẳng, môi mỏng.
Đẹp trai đến mức tôi muốn xoay liền 360 độ sau đó quỳ một gối xuống đất, tay cầm hoa tươi miệng ngậm hoa hồng cầu hôn anh ngay tại chỗ.
Mặt anh vô cảm, vì chênh lệch chiều cao nên hắn cụp mắt xuống nhìn tôi, trầm giọng nói: "Người đâu?"
Hai tay tôi ôm mặt ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nén giọng giả ngu.
"Hi hi, ở đây không có ai khác nữa đâu, chỉ có em, một cục đậu nhỏ xinh đẹp khỏe mạnh đã tiêm ba mũi vắc xin phòng bệnh và có mã y tế xanh thôi."
"..."
Sanghyeok giật mình, trong mắt lập tức hiện lên vẻ chán ghét.
Nhưng anh vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng của mình, tích tự như kim lặp lại lần nữa:
"Chaeyoung đâu?"
"Sao anh biết em không phải là Chaeyoung?"
Tôi hơi hoang mang Hồ Quỳnh Hương, hiện tại nam phụ cũng chưa từng gặp Chaeyoung mà.
Sanghyeok cau mày, hơi nheo mắt lại, như đang nghi ngờ trạng thái tinh thần của tôi có bình thường hay không.
Giờ tôi mới sực nhớ tôi và Sanghyeok đã liên lạc qua điện thoại, anh biết giọng nói của tôi.
"...Hahahaha, em đùa chút thôi, đại ca, anh đừng để ý." Tôi xua tay, cố cười sao cho mình vô tri nhất có thể, "Thật ra em chỉ kiếm cớ để được gặp anh thôi à."
Nghe vậy, Sanghyeok nhìn tôi hai giây rồi quay người rời đi.
Tôi vội vàng ngăn anh lại, khôi phục giọng điệu như thường: "Khoannnnn, đại ca đi đâu mà vội mà vàng mà vấp phải đá mà quàng phải em, dừng chân đứng lại nơi đây hãy nghe em nói đôi lời dăm câu!"
Cái mạng chó này là trên hết, sau khi đã thấm nhuần được nội dung của cuốn tiểu thuyết ngôn tình máu choá kia, tôi quyết định ôm chặt đùi Sanghyeok.
Nếu thực sự không thể thay đổi được kết cục bi thảm của nam phụ độc ác thì tôi phải tìm được người bảo vệ mình.
Mà Sanghyeok là người duy nhất đủ mạnh để có thể chống lại nam chính.
Bây giờ anh còn chưa động tâm với nữ chính, biết đâu được tôi cố gắng, trời không phụ lòng người để tôi có thể bắt được anh, chuyển sang tuyến phụ ngọt sủng HE thì sao.
Giữa nam và nữ chính cũng sẽ ít trở ngại hơn, quả thực là giai đoạn vui mừng, có phúc cùng hưởng.
Hơn nữa nam chính trong truyện này vừa bá đạo lại dầu mỡ, thích chơi cưỡng chế ái với nữ chính.
Mà Sanghyeok lúc nào cũng kiểu lạnh lùng cấm dục, vẫn luôn khắc chế tình cảm và tính chiếm hữu điên cuồng của mình, tình nguyện để bản thân mình đau khổ cũng chỉ âm thầm bảo vệ người mình yêu.
Cuối cùng, anh còn vì cứu nữ chính mà mất đi đôi chân của mình.
Nhân vật mỹ cường thảm, thảm đến không thể lại thảm này quả thật khiến người ta phải xót xa.
Vậy nên, để bổn thiếu gia đến xoay chuyển cái kết cục máu choá đáng chếc này đi.
Tôi nghiêm túc nhìn Sanghyeok.
"Thật ra em đã yêu thầm anh rất nhiều năm rồi, tình thâm như biển, anh có thể cho em một cơ hội..."
Sanghyeok lạnh nhạt: "Không thể."
"..."
Anh đi vòng qua tôi định rời đi, tôi không thuận theo không buông tha giữ chặt góc áo của anh, nhanh chóng hỏi:
"Vậy anh có thể cho em mượn năm nghìn tệ được không?"
Sanghyeok dừng lại, tựa hồ có chút hứng thú, quay người nhìn tôi, trong ánh mắt sâu thẳm có một tia nghiền ngẫm, khóe miệng nhếch lên.
"Đại thiếu gia nhà họ Han không có năm nghìn tệ?"
Tôi tỏ ra nghiêm túc, thản nhiên gật đầu:
"Trên mạng nói, trong thời buổi khốc liệt này, cách tốt nhất để khiến người khác nhớ mãi không quên mình là mượn tiền không Chịu trả."
"..."
2
Nhưng cuối cùng Sanghyeok cũng không cho tôi mượn tiền, anh sững sờ hồi lâu rồi rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Hừ, qủy hẹp hòi.
Nhưng ngoại hình và tính cách của anh mới là điều khiến trái tim tôi rung động, thật sự rất khó để không yêu, anh lạnh lùng xa cách, nhìn như cấm dục, nhưng thực chất hắn lại có tính chiếm hữu cực cao, thật quá cảm động!!
Không thể chinh phục nam chính, vậy thì tôi sẽ chinh phục nam phụ.
Ngày hôm sau, sau khi đã hoàn toàn tiêu hóa được đây là thế giới của một quyển tiểu thuyết, tôi chuẩn bị vạch ra một kế hoạch siêu chi tiết để chinh phục nam phụ.
Đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Tôi bắt máy, một giọng nói trong trẻo mềm mại vang lên: "Anh wangho, em là Chaeyoung đây, em vừa dậy, cảm ơn Anh đã tìm người đưa em về nhà!"
"Đừng khách sáo, ừm, sau này em ngàn vạn lần đừng ra ngoài uống rượu, nếu gặp người xấu thì toang rồi... " Tôi dặn dò cô ấy.
Ví như nếu tôi không kịp thức tỉnh, thì người xấu đó chính là tôi đấy.
Chaeyoung cực kỳ cảm động, giọng lập tức nghẹn ngào: "Vâng ạ, cảm ơn anh wangho đã bằng lòng nghe em nói nhiều như vậy... lại còn quan tâm em thế này... "
Cha mẹ Chaeyoung qua đời từ khi cô ấy còn nhỏ, một mình chăm sóc bà nội, gia cảnh nghèo khó nên gặp phải rất nhiều khó khăn trắc trở.
Dù thân là nữ chính trong tiểu thuyết, nhưng cô ấy cũng sẽ không dễ dàng được nhận hạnh phúc, mà sẽ cùng nam chính rơi vào mối tình ngược tâm lại ngược thân, đã thế lại còn ngược đến nỗi không còn gì để tả.
Tính thời gian, cách đây không lâu Chaeyoung phát sinh tình một đêm với nam chính Jihoon, mấy tháng nữa cô ấy sẽ phát hiện mình có thai, sau đó ôm bụng bầu chạy trốn.
Một mình cô ấy sống gian khổ ở thành phố khác, không chịu khuất phục lại mạnh mẽ mà từ chối tấm chi phiếu của mẹ nam chính.
Dù phải chịu khổ, nhưng cô ấy vẫn nhất định phải giữ lại đứa bé... cô ấy thực sự khiến tôi khóc muốn chớt.
Lúc này, tôi nhịn không được phát chút ý tốt: "Đúng rồi Chaeyoung, hay là em đừng tiếp tục làm thư ký của Jihoon, tính tình ảnh khó ở như vậy."
cô ấy có chút khó xử: "Nhưng...em rất thiếu tiền... Jeong tổng trả tiền lương rất cao... "
Người tốt như tôi lại nói tiếp: "Vậy em đến công ty nhà anh làm đi, tiền lương và phúc lợi cũng ngang với bên Jihoon đó."
Nếu cô ấy ở bên cạnh Jihoon, cô ấy sẽ luôn phải đối mặt với sự châm chọc.
Bởi vì Jihoon luôn cho rằng cô ấy thừa dịp anh ta bị bỏ thuốc, Jeong tính leo lên giường của anh ta, chứ không phải vô tình đi nhầm phòng như lời cô ấy nói.
Tôi nghĩ Jihoon, cái loại người não tàn này, sẽ rất tức giận khi biết người khác bắt nạt nữ chính, nhưng bản thân lại không biết xấu hổ mà bắt nạt nữ chính.
Nhưng tức cười nhất chính là cuối cùng Chaeyoung lại vẫn yêu anh ta, rồi hai người sống hạnh phúc bên nhau cả đời.
Để giữ lấy Chaeyoung, nên khi nam phụ bị mất hai chân, Jihoon thậm chí còn không cho Chaeyoung đến thăm hỏi, hoa mỹ mà nói "Nữ nhân, em chỉ có thể là của tôi."
Đỉnh của đỉnh.
Tôi thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ Chaeyoung, nên đã đề nghị cô ấy tránh xa nam chính, tạm thời tránh xa cũng tốt, ít nhất cô ấy cũng sẽ bớt tổn thương hơn.
Nhưng Chaeyoung lại ngập ngừng từ chối tôi.
Tôi lặng im một lúc lâu, chọn cách buông bỏ việc giúp người, tôn trọng vận mệnh của người ta.
Sau khi cúp điện thoại, tôi chỉ có một ý nghĩ - nhanh chóng thu phục nam phụ, giúp anh thoát khỏi biển khổ, đừng chạy theo nam nữ chính trong cốt truyện ái tình này nữa...
Tuyến tình yêu của nam nữ chính là việc không ai có thể thay đổi.
Tôi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lóe lên ý tưởng, rồi tôi xách túi đi ra ngoài, đến cửa hàng quần áo mua mấy bộ váy trong sáng ngọt ngào.
Nữ chính của chúng ta cũng mặc theo phong cách này, điều này cho thấy Sanghyeok thích những thứ trong sáng.
Mà tôi thân là nam phụ của vai phụ độc ác, khuôn mặt xinh đẹp, ngày ngày trang điểm đậm, vừa nhìn đã biết là người tâm cơ thâm hậu, nên cực kỳ phù hợp với nhân vật được thiết lập sẵn này.
Tỷ lệ cơ thể cực kỳ chuẩn, vốn thích mặc váy ngắn gợi cảm, ngày nào cũng vọng tưởng câu dẫn nam chính, nhưng sau khi nữ chính xuất hiện, tôi lại bắt đầu học theo cô ấy.
Đột nhiên cảm thấy hơi xót xa, nhân vật như tôi được tạo ra chỉ để thúc đẩy chuyện tình của họ, dường như trong đầu chỉ chứa toàn hình bóng nam chính.
Nhưng sau khi thức tỉnh - nam chính cái quái gì, đi ăn cớt đi.
3
Tôi mặc váy trắng, đi giày thể thao trắng, xõa tóc dài, trang điểm nhẹ nhàng, đeo trang sức trang nhã. Đây cũng chính là phong cách đơn giản mà tôi thích.
Nhìn người trong gương, tôi bị vẻ đẹp của chính mình làm bật khóc. Dù là nam nhân nhưng tôi thích mặc đồ của nữ nhân, còn thích chăm cơ thể đẩy đà không kém xa phụ nữ
Sanghyeok, cứ ngoan ngoãn mà yêu bổn thiếu gia đi.
Làm xong việc, trời cũng đã tối, tôi gọi điện thoại cho Sanghyeok, giọng ngọt đến rợn cả người.
"Eyy Đại ca, cùng đi ăn cơm tối nhé?"
Anh cúp máy không chút do dự.
... Tốt, thằng ranh này tiêu sái đấy.
Thế thì tôi đây sẽ tự tìm đến cửa.
Tôi là cầu thủ chơi bóng thẳng số 1, dũng cảm tiến lên, không sợ gian khổ.
Nhưng vẫn còn chút thủ đoạn, tìm người điều tra, nên biết lúc này anh vẫn đang ở công ty.
Tôi lái xe tới, vừa đến nơi đã bị tiếp tân chặn lại, cô gái trẻ có chút khinh thường nhìn tôi.
Tôi đành phải gọi lại cho Sanghyeok, sợ anh cúp máy, nên nói liền một mạch: "Sanghyeok, tôi đã bị chặn ở trước cửa công ty anh... "
Sanghyeok không nói gì, rồi lại cúp máy không chút do dự.
Tôi tức đến mức nhịn không được mà giậm chân.
... Quá tam ba bận, nếu anh còn tái phạm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!!
Điện thoại đổ chuông, cô gái ở quầy lễ tân bắt máy, sau khi cúp máy, thái độ lập tức trở nên cung kính mà dẫn tôi vào thang máy.
Khi thang máy đến, cô giơ tay nói: "Han thiếu gia, đây là văn phòng của Lee tổng."
Sau khi cô đi thang máy xuống, tôi bước lên, gõ cửa.
Không đợi người bên trong trả lời, tôi bèn đẩy hai cánh cửa ra, liếc mắt đã thấy người kia đang ngồi ở bàn làm việc.
Tôi tràn đầy sức sống, lanh lảnh nói: "Thế giới này có bốn loại trường, chiến trường, từ trường, thao trường và màn ra mắt như đăng trường của bổn thiếu gia!"
Mặt Sanghyeok vô cảm, sửng sốt vài giây, rồi nhếch miệng.
Tôi đi lên hai bước, mới phát hiện có vài người đứng ở hai bên cánh cửa, dường như đang chuẩn bị đi ra, nhưng lại bị cánh cửa đột ngột mở ra dọa sợ, nên trốn sang một bên.
Trong văn phòng rộng lớn, năm cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc này, bầu không khí dường như lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của mấy người đứng tuổi cứng ngắc, không hiểu tình thú của giới trẻ, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng lại lập tức phản ứng kịp, cung kính gật đầu chào tôi.
Mọi người đều nói Sanghyeok cấm dục, chưa từng thấy anh ở gần phụ nữ. Mà nay lại có phụ nam trực tiếp đến công ty tìm anh, thân phận chắc chắn không đơn giản. =))
Tôi một tay che mặt, nhắm mắt lại, cười không nổi.
Mấy người nhanh chóng rời đi, tri kỷ mà lặng im đóng cửa lại.
Sanghyeok nhìn dáng vẻ xấu hổ của tôi, trong lòng không hiểu sao lại vui sướng, đứng dậy, đi đến sô pha ngồi xuống.
Anh mặc vest, tỉ lệ cơ thể chuẩn không cần chỉnh, áo vest mở rộng.
Mệt mỏi kéo cà vạt, Sanghyeok khàn giọng nói: "Còn không lại đây?"
Tôi chậm chạp bước từng bước một, cúi đầu, hai tay nắm chặt, như học sinh tiểu học đang bị phạt mà đứng trước mặt anh.
"Xin lỗi, em tưởng chỉ có mỗi mình anh ở... "
Sanghyeok cầm cốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm: "Người cậu nên xin lỗi là họ đấy, đoán chừng bị dọa cũng không nhẹ đâu."
"... Ồ."
Anh tựa lưng vào ghế sô pha, ngước mắt nhìn tôi, cảm giác tràn đầy bức bách: "Han thiếu gia tìm tôi có chuyện gì?"
Tôi chớp mắt, lập tức lấy lại sức sống, nhếch miệng, nói toẹt móng heo: "Em đến đây để theo đuổi anh đó !!"
"..."
Không đợi Sanghyeok trả lời, tôi đã quay một vòng, khoe chiếc váy của mình.
"Nhìn xem, đẹp chứ, hôm nay em hóa thân thành bông hoa nhỏ trắng thanh thuần đáng yêu nè."
Đôi mắt đen nhánh trong veo của tôi nhìn chằm chằm anh, mong chờ anh đáp lại.
Nhưng Sanghyeok lại cực kỳ lãnh đạm: "Cũng không kém bông hoa bé nhỏ ngốc nghếch là mấy."
"..."
Một ngày một đồng, mười ngày mười đồng, thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn.
Không tích nửa bước, không thể đi xa ngàn dặm, không tích suối nhỏ, làm sao thành sông thành biển.
Con đường dẫn đến thành công thường ngoắt ngoéo, nhưng vấn đề nhỏ này cũng không thể cản bước chân của tôi.
Tôi tiếp tục duy trì nụ cười rạng rỡ: "Anh trai có muốn ăn tối với em không? Em đã đặt một nhà hàng siêu siêu ngon rồi đó."
Ánh mắt Sanghyeok thâm thúy, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Wangho, cậu đang giở trò gì vậy?"
"Em nghiêm túc đấy! Hoàn toàn không có âm mưu đánh cắp bí mật thương mại bằng cách chuốc say hay bỏ thuốc gì đâu!"
...Thôi toang, cái miệng chớt tiệt của tôi, nói còn không bằng không nói.
Sanghyeok cười lạnh: "Jihoon thật vô liêm sỉ, còn lợi dụng cả phụ nữ cơ à."
Có vẻ như anh nghĩ tôi là vì Jihoon nên mới đến gần anh.
Đừng hiểu lầm như này chứ.
Tôi giơ bốn ngón tay lên: "Không, không, không, không liên quan gì đến hắn cả, em nói thật đấy! Em thề!"
"Vội vàng thanh minh cho hắn đến thế này cơ à?"
"... Sanghyeok, em thực sự thích anh, tâm ý này có trời đất chứng giám, mặc kệ anh có tin hay không!!"
"Tôi đây không tin."
Đại ca do dự một giây cũng được mà, sao lại dứt khoát thế này chứ?
"Hay là anh cứ tin một chút đi... "
Chúng tôi mắt đối mắt, sau một lúc lâu mới nhướng một bên mày.
"Han thiếu gia, cậu cho rằng tôi dễ theo đuổi hơn Jihoon sao?"
"Thật sự không phải thế đâu." Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em thấy anh đẹp trai hơn hắn!!"
Sanghyeok giật mình.
"Bắt gặp người đẹp trai như anh, ngay cả cung hoàng đạo em cũng không thèm xem nữa."
"..."
"Anh biết không? Ngày hôm qua khi lần đầu thấy anh, em bèn cảm thấy có gì đó đang bùng cháy, phải mất một thời gian em mới nhận ra, lòng mình đang bùng cháy vì anh."
"..."
Im lặng hồi lâu, Sanghyeok đứng dậy, cao hơn tôi cả cái đầu, khí thế phi phàm.
Anh hơi nhếch khóe miệng.
"Được, vậy tôi muốn xem, Han thiếu gia sẽ làm gì để theo đuổi tôi."
4
Thân là cầu thủ chơi bóng thẳng, nên phải chủ động xuất kích.
Chín giờ sáng, tôi vội vã cầm theo hộp cơm giữ nhiệt đến công ty Sanghyeok.
Toi rồi, ngủ quên mất tiêu.
Là do đêm qua tôi đã đặc biệt gửi tin nhắn cho Sanghyeok, bảo anh đừng ăn sáng, đợi tôi đưa cơm đến cho anh.
Bây giờ tôi điên cuồng cầu nguyện ngàn vạn lần Sanghyeok đừng đói quá mà nổi điên.
cô gái ở quầy lễ tân không ngăn tôi nữa, tôi lập tức đi thẳng lên văn phòng của Sanghyeok, gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng đáp lại mới đi vào.
Sanghyeok tựa hồ tâm tình không tốt, ánh mắt u ám.
Tôi là người có lỗi, nên tự giác cười, nói dối không chớp mắt: "Ôi đều là lỗi của em, không nghĩ sẽ quá giờ, là em tự làm đấy. Anh chưa ăn sáng phải không?"
Tôi đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn anh.
Anh chế nhạo: "Chờ cậu chắc ch/ế/t đói luôn ấy nhỉ?"
"..."
Ho khan hai tiếng, tôi mở hộp cơm ra: "Ăn sáng rồi cũng không sao, chỉ cần nếm thử hai miếng tỏ tâm ý là được."
Người xưa có câu rất hay, muốn chiếm được trái tim của đàn ông thì trước hết phải bắt được dạ dày của anh.
Sanghyeok cúi đầu nhìn, hơi giật mình: "Cháo trắng?"
"Ừ." Ánh mắt tôi long lanh, nghiêm túc nói: "Trên mạng đều nói, cháo trắng sẽ khiến người ta cảm giác như đang ở nhà, anh mau nếm thử đi, xem có ấm áp như thế không?"
"..."
Ánh mắt luôn bình tĩnh lạnh lùng của Sanghyeok lúc này thoáng lộ ra chút không thể tin được.
Anh biết tôi không ra bài như lẽ thường, nhưng không nghĩ tới tôi thái quá đến mức này.
Mắt đối mắt vài giây, Sanghyeok tức đến bật cười.
Tôi lập tức lấy thìa ra, nhiệt tình đút cho Sanghyeok: "Thử đi, nếm thử chút xem."
Sanghyeok chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với người khác, nhưng thìa đã chạm đến khóe miệng, nên cau mày, nhưng vẫn mở miệng ăn.
"Thế nào? Có ấm áp không?"
Tôi tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm anh.
"Ấm lên tận não, nên bỏng."
"... Cảm ơn."
Sanghyeok xoa xoa thái dương nói: "Nếu Han thiếu gia không còn việc gì nữa thì mời rời đi trước, tôi còn phải làm việc."
Tôi không thèm nghe lời anh nói, nhanh chóng thu dọn hộp cơm, rồi ngồi xuống sô pha cách đó không xa.
"Đừng để ý đến em! Anh cứ làm việc của anh đi! Em cam đoan sẽ không quấy rầy anh đâu!"
"..."
Dưới sự cam đoan nhiều lần của tôi, Sanghyeok cũng không đuổi người nữa, đối với tôi, anh dường như luôn có chút lực bất tòng tâm.
Mười phút sau, có lẽ tầm mắt của tôi quá mãnh liệt, dù Sanghyeok đang làm việc nghiêm túc, vẫn không tránh khỏi bị phân tâm.
Tôi chống tay tựa cằm, nhìn anh không chớp mắt.
Khi bốn mắt nhìn nhau, tôi thở dài: "Quả nhiên đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, em rất tự hào về anh trai đấy!!"
Sanghyeok lại muốn đuổi người: "... Cho tôi một lý do vì sao cậu nhất định phải ở lại đây đi."
Tôi trả lời không chút do dự: "Bên nhau là lời thổ lộ chân tình nhất."
"Mỗi phút mỗi giây em ở đây đều là đang thổ lộ với anh nha, coi như là theo đuổi luôn."
"..."
Sanghyeok vô cảm tiếp tục làm việc.
Tôi thầm ngạc nhiên, chắc hẳn anh đã bị cháo của bổn thiếu gia đây sưởi ấm rồi.
5
Trong chớp mắt, kế hoạch theo đuổi của tôi đã thực hiện được khoảng một tháng.
Trong thời gian này, tôi luôn ở cạnh Sanghyeok, cùng anh ăn cơm, thỉnh thoảng còn nói vài lời âu yếm với anh.
"Sanghyeok, anh cho em mượn một đồng cũng được, kẻo chúng ta ngay cả một đồng cũng không liên quan gì đến nhau."
"..."
Được rồi, tác dụng không lớn lắm.
Nhưng tôi tin chắc, tình cảm dựa theo lâu ngày sinh tình chắc chắn sẽ càng thêm bền chặt!!
Sanghyeok sớm muộn gì cũng sẽ yêu tôi.
Ngày đó, tôi đang chuẩn bị đến tìm Sanghyeok như thường lệ, lại bị cha tôi đã lâu ngày không gặp tóm cổ đưa đến nhà họ Jeong.
cốt truyện chính nên đến thì vẫn phải đến, căn bản là trốn không thoát.
Tôi là nam phụ độc ác, môn đăng hộ đối với nam chính Jihoon, bà nội Jeong rất thích tôi, vẫn luôn ngóng trông chúng tôi kết hôn sinh con.
Trong biệt thự, tôi ngồi cạnh bà nội Jeong, bà trìu mến nắm tay tôi ôn lại chuyện xưa.
Jihoon ngồi ở sô pha đối diện, bắt chéo chân, sắc mặt rất khó coi, mang theo ba phần lạnh lùng, ba phần sắc bén, cùng bốn phần khó chịu.
Nhưng sức khỏe của bà nội không tốt, nên anh cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm tôi.
Ai thèm quan tâm đến anh chứ, tôi trợn mắt gần như nhìn lên trời.
Bà nội Jeong ân cần nói với cha tôi: "Hai đứa trẻ này vừa nhìn đã thấy cực kỳ xứng đôi, bây giờ hai đứa cũng đã đến tuổi thích hợp, chi bằng lập tức kết hôn, thành một việc tốt luôn."
Người cha điên cuồng gật đầu, thứ ông nhìn thấy trước mắt không phải là chuyện cưới xin của con mình, mà là sự tối đa hóa lợi ích.
Vì thế bọn họ thản nhiên bàn bạc chuyện cưới xin, cũng không có ai hỏi ý kiến người liên quan.
Sáng sớm đã chớt rồi!
Tôi bất lực thầm thở dài, nhưng trên mặt cũng không phản bác, vì sợ bà nội Jeong sẽ tức đến ngất xỉu.
Dù sao bọn họ bàn bạc cũng vô ích, bởi tôi sẽ không suôn sẻ gả cho Jihoon.
Trong tiểu thuyết, tôi trở thành vợ chưa cưới của Jihoon, thậm chí trước đó còn dọn vào nhà anh ta ở.
Nhưng đây đều là những chiêu trò mà Jihoon dùng để đối phó với bà nội Jeong.
Tôi còn thật sự tưởng mình là bà Jeong, kiêu ngạo đến mức ngày nào cũng diễu võ dương oai.
Nhìn thấy Chaeyoung và Jihoon càng ngày càng thân cận, còn tìm người trói Chaeyoung lại.
Vì vậy, Jihoon đuổi tôi ra khỏi nhà, còn khiến bà nội Jeong đang sống sờ sờ tức đến nhập viện.
Sau đó, nữ chính rời đi, mà tôi vẫn như con gián đập mãi không chớt, tận tụy liếm Jihoon.
Vài năm sau, nữ chính bèn dẫn theo đứa con thông minh tuyệt đỉnh của mình quay về thành phố này.
Đó chính là đứa con của nam nữ chính, cực kỳ tài năm, tuổi còn nhỏ đã nắm giữ mười tám chiêu, hack tiền tài của cha mình cũng chỉ là động thủ đầu ngón tay mà thôi.
Bà nội Jeong cực kỳ thích đứa cháu trai quý báu này, nhưng bà vẫn cảm thấy Chaeyoung không xứng với Jihoon, nên không đồng ý để họ ở bên nhau, thậm chí bà còn hỏi tôi có bằng lòng chăm sóc đứa con của hai người họ hay không.
Cmn, cốt truyện này thật sự cực kỳ não tàn.
Nhưng càng thêm não tàn hơn nữa là tôi đã đồng ý... Im lặng là vàng...
Mà kết cục của tôi, không còn gì có thể thảm hơn được nữa.
Công ty của nhà tôi bị Jihoon chèn ép đến phá sản, nợ như chúa chổm, từ thiên kim trở thành trò cười, không may mắc phải căn b ệ nh nan y, cuối cùng bị tên côn đồ do nam chính sai đến làm nhục đến chớt.
Mợ nó, cuộc đời ngu xuẩn thế này, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ.
6
Cha tôi có chuyện đột xuất nên đi trước, sau khi tôi ăn xong cơm tối ở nhà Jeong, bà nội Jeong nhờ Jihoon đưa tôi về nhà.
Anh ta đưa tôi đến cổng khu biệt thự cao cấp, tôi đang định xuống xe thì Jihoon cười lạnh nói.
"Wangho, tôi khuyên cậu nên biết thức thời, đừng có tâm tư không nên có đối với tôi."
Tôi cau mày: "Anh nói xem, sao nhà nước không lấy da mặt anh để nghiên cứu áo chống đạn nhỉ?"
Jihoon sửng sốt, giận tím mặt: "Cậu lại đang dùng thủ đoạn nhỏ gì đấy để thu hút sự chú ý của tôi à? Đừng có mặt dày như vậy!"
Tôi bình tĩnh nhìn anh: "Răng anh dính thức ăn kìa."
"..."
Sau đó, tôi dứt khoát xuống xe, đóng sầm cửa lại, nhưng cửa xe không cách âm nên vẫn nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Jihoon.
Trong lòng tôi chợt vui vẻ, tôi đi về phía nhà mình, sau khi trưởng thành tôi vẫn một mình sống ở đây.
Đứng trước cửa căn biệt thự xinh đẹp xa hoa là một thân hình thon dài với tỷ lệ ưu việt.
Tôi sửng sốt, hớn hở chạy về phía trước: "Sanghyeok, sao anh lại đến đây?"
Vẻ mặt của Sanghyeok đặc biệt u ám, anh nhìn chằm chằm tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi mờ mịt một giây, sau đó cười hỏi: "Chắc không phải là anh đang nhớ em đâu nhỉ? Mới một ngày không gặp, không ngờ anh lại dính người như vậy đấy."
Ánh mắt Sanghyeok thâm trầm, giọng khàn khàn: "Cậu đi đâu?"
"Đến nhà Jihoon." Tôi thành thật trả lời, buồn rầu cau mày, "Cha em ép em đi."
Sắc mặt Sanghyeok tối sầm, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Tôi bắt đầu mắng: "Nói không chừng đầu óc Jihoon có vấn đề rồi, hắn nói cái gì mà đừng có tâm tư không nên có đối với hắn, ha há, tất cả tâm tư không nên có em đều đặt lên người anh rồi, hắn tính là cái thá gì chứ?"
"..."
Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi chớp mắt, chẳng lẽ anh đang ghen? Nhưng trong nói ngoài nói, tôi đều chê Jihoon, tâng bốc Sanghyeok mà.
Im lặng hồi lâu, Sanghyeok vứt lại một câu "Trăm năm hạnh phúc", rồi quay người lên xe, kêu tài xế lái đi.
Tôi đóng băng tại chỗ.
Rốt cuộc Sanghyeok đến đây làm gì? Trăm năm hạnh phúc là cái gì?
Mãi về sau tôi mới biết đại sự không ổn, vì khi tôi mở điện thoại ra, một người bạn đã gửi cho tôi một tin nhắn chúc phúc.
Cha tôi thật sự rất tốt, chỉ mới ăn bữa cơm, ông đã khiến cả thế giới biết con trai ông sắp gả cho Jihoon...
Tệ hơn nữa là, Sanghyeok đã phớt lờ tôi vài ngày.
Dù tôi dỗ dành thế nào cũng vô ích, anh chỉ lạnh lùng nhìn tôi: "Han thiếu gia, tôi không có sở thích ngấp nghé vợ chưa cưới của người khác."
"..."
Nhưng nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, dù sao Sanghyeok chính là nhân vật được thiết lập có chút yandere, cho nên điều này phản ánh từ một phía - anh có tình cảm với tôi!!
Được đấy, dựa theo độ tự tin này của tôi, có thể đem đi so với Jihoon, quả thực là kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.
Sanghyeok ngồi trên ghế, vắt chéo đôi chân dài, tôi cúi đầu đáng thương nhìn anh.
"Em và Jihoon thực sự không muốn lấy nhau đâu, đều là do bề trên tự quyết định, chứ em hoàn toàn không muốn liên quan gì đến hắn cả."
"Sanghyeok, anh đừng ghen mà, nghe nói anh thích cưỡi ngựa, chúng ta đi cưỡi ngựa nhé?"
Tôi sợ anh từ chối, nên vừa nói vừa nắm tay anh bước ra ngoài.
Tưởng rằng ít nhất Sanghyeok sẽ giãy giụa một chút, nhưng không ngờ anh lại ngoan ngoãn để tôi kéo ra khỏi văn phòng.
Tôi hiểu ngay rằng, Sanghyeok đã hết giận, dự định cho tôi một bậc thanh để đi xuống.
Sanghyeok có một trang trại ngựa tư nhân.
Chúng tôi thay quần áo xong, anh định đi chọn ngựa, tôi ngập ngừng hỏi: "Chúng ta có thể cưỡi cùng một con ngựa không?"
Anh liếc nhìn tôi, rồi nói ra một cái tên để người ta dẫn ngựa tới.
Con ngựa màu nâu sẫm cường tráng mà xinh đẹp.
Tôi đè nén một chút sợ hãi, lưu loát leo lên lưng ngựa, tay nắm chặt yên ngựa.
Sanghyeok cũng leo lên lưng ngựa, ngực áp vào lưng tôi, hơi thở dần dần bao trùm lấy tôi.
Toàn thân tôi cứng đờ - tôi chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với anh như vậy.
Trái lại, Sanghyeok bình tĩnh thản nhiên, cưỡi ngựa chạy về phía trước.
Ngựa chạy rất nhanh, hơi xóc, gió rít bên tai, tôi nhắm mắt không dám nhìn, cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra tiếng.
Nhưng chưa được bao lâu, tôi bèn không giả vờ nổi nữa, vì vậy một tay tôi nắm lấy cánh tay của Sanghyeok: "Hu hu hu, xin anh đấy, chạy chậm thôi, hu hu hu..."
Giọng nói của Sanghyeok vang lên bên tai tôi: "Sợ?"
Tôi điên cuồng gật đầu: "Hu hu hu..."
Sanghyeok cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn lập tức chạy chậm lại: "Sợ còn muốn cưỡi? Đồ ngốc."
Tôi nhắm mắt lại, mắng: "Không phải vì em muốn ở cùng anh à."
Cơ thể anh cứng đờ, ngựa từ từ dừng lại.
Tôi tiếp tục lảm nhảm: "Bởi vì không muốn xa anh, dù chỉ một giây cũng không muốn, không thấy Sanghyeok, em cảm thấy như có hàng nghìn con bọ đang bò trên người."
"Mặc dù em đã tải xuống Trung tâm chống lừa đảo quốc gia, nhưng em vẫn bị Sanghyeok lừa mất trái tim."
"..."
Sanghyeok bịt miệng tôi: "Câm miệng."
Tôi nhếch khóe miệng, bĩu môi hôn lên lòng bàn tay anh.
Như bị bỏng, Sanghyeok lập tức thu tay lại: "Cậu..."
Vẻ sợ hãi vừa rồi biến mất, tôi mỉm cười đắc thắng.
"Thật sự xin lỗi, em luôn theo đuổi người trực tiếp như này đó, nếu thấy anh đẹp trai, em chỉ có thể nói "Thật sự xin lỗi" ha há há."
Sanghyeok xoay người đi xuống, tôi đưa tay về phía hắn: "Ôm em xuống đi."
Mắt anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm tôi vài giây rồi đưa tay ôm tôi xuống.
Sau khi xuống, tôi ôm cổ anh không buông: "Hay là anh cõng em về đi, em sợ đến mức chân bủn rủn hết rồi, căn bản đi không nổi nữa."
"..."
Đôi mắt tôi trong veo, tôi ra vẻ vô tội ngước nhìn anh.
Sanghyeok mím đôi môi mỏng, cúi xuống, bế tôi theo kiểu công chúa, vững vàng bước về phía trước.
Tôi tựa đầu vào vai anh cười trộm.
Anh chỉ chiều chuộng tôi thôi.
Sau khi thay quần áo xong, tôi và Sanghyeok đi ăn cơm, sau đó anh đưa tôi về đến trước cửa nhà.
Tôi xuống xe, cách cửa xe mà nhìn thẳng vào anh.
Sanghyeok nhướng mày, không biết tôi lại có chuyện gì nữa.
Tôi đưa tay lên đầu tạo thành hình trái tim, cười rạng rỡ, ngọt ngào nói: "Sanghyeok, em yêu anh*."
(*) sarah heyyo
Nếu bạn không cảm thấy xấu hổ, thì người xấu hổ không phải là bạn.
Tôi cười tươi đến nỗi mày cong cong, mắt sáng ngời.
Sanghyeok sửng sốt hồi lâu, mới khẽ mở đôi môi mỏng, nói gì đó.
Sau đó xe nhanh chóng phóng đi.
7
Buổi tối vài ngày sau, có một bữa tiệc, là sinh nhật của chú út tôi, nên mở tiệc chiêu đãi bốn phương.
Với tư cách là đối tác kinh doanh của nhà họ Han, Sanghyeok và Jihoon đương nhiên cũng sẽ đến.
Mà cũng không có gì ngạc nhiên khi Jihoon dẫn Chaeyoung đi cùng.
Chaeyoung mặc chiếc váy cao cấp, trang điểm tinh xảo, hoàn toàn khác hẳn trước kia, khiến người ta sáng mắt.
Mọi người đều thấy mối quan hệ của cô ấy và Jihoon không hề đơn giản, nhưng vì địa vị của hắn, nên rất nhiều phụ nữ ghen tị và coi thường cô ấy.
Lúc này, Chaeyoung đang bị mấy người phụ nữ chế nhạo làm khó, vẻ mặt vô tội và xấu hổ.
Tôi không thể Chịu được nữa, nên đứng chắn trước mặt Chaeyoung, mỉm cười đối phó với đám thiếu gia nhà giàu đó.
Jihoon sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, mà lại chọn đúng vào sau lúc tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân thì lại xuất hiện, cũng không phân biệt trắng đen, kéo Chaeyoung ra sau lưng, rồi chán ghét nhìn tôi.
"Wangho, cậu lại giở trò gì thế, nếu cậu dám động đến Chaeyoung thì cứ chuẩn bị trả giá gấp trăm ngàn lần đi."
"..."
cốt truyện ban đầu là tôi lén lút tìm người bắt nạt nữ chính, sau khi biết chuyện nam chính bèn tức giận, tuy nhiên tôi lại giả vờ mình bị oan ở trước mặt nữ chính, còn nữ chính lại bảo vệ tôi không chút do dự, cãi vã với nam chính, khiến nam chính càng tức giận, dùng một tay ôm nữ chính đi.
Nhóm người xung quanh đặt lực chú ý lên người chúng tôi.
Tôi không hề hoảng sợ, liếc nhìn Jihoon từ trên xuống dưới, chán ghét nói: "Tỷ lệ cơ thể của anh không ổn lắm nhỉ, nghe nói anh cao 187cm, Sanghyeok cũng cao 187cm, nhưng sao trông anh ấy vẫn cao hơn anh nhỉ?"
"Ai làm tóc cho anh thế? Sến súa như vậy, thoạt nhìn tôi còn tưởng anh nửa năm chưa gội đầu, chậc, rốt cuộc anh có làm tóc không đấy?" ( má cười ẻ )
"..."
Tôi cũng không dám nói nhiều, sợ Jihoon sẽ g/iế/t tôi ngay tại chỗ.
Sanghyeok đang đứng cách đó không xa, một tay cầm ly đế cao, nhàn nhã nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nâng váy, bước tới, thân mật khoác tay anh, nghiêng đầu nhìn về phía Jihoon đang bị cơn giận vây lấy.
"Nếu lời tôi nói làm anh tổn thương, xin đừng nghi ngờ giáo dưỡng của tôi, bởi vì tôi cố ý đấy."
Jihoon tức giận dùng tay không bóp nát ly rượu, Chaeyoung hoảng sợ cầm tay hắn kiểm tra.
Tôi quay lại nhìn Sanghyeok, khóe miệng anh nhịn không được cong lên.
"Vẫn là Sanghyeok đẹp trai, anh ấy 360 độ đều không có góc ch/ết, thật muốn lập tức cùng Sanghyeok bạch đầu giai lão."
Mọi người trong bữa tiệc đều bị sốc đến mức bất động.
Tôi lắc lắc cánh tay của Sanghyeok: "Tôi cần cùng Sanghyeok thảo luận chút về vấn đề sinh sản của loài người, hẹn gặp lại các vị vào lần sau nhé."
Sanghyeok rất hợp tác, đặt chiếc ly đế cao xuống, đưa tôi ra khỏi khách sạn.
Ngồi trên xe anh, tôi lập tức thả lỏng người, uể oải nói: "Sanghyeok, nếu Jihoon tìm người truy sát em, anh nhất định phải bảo vệ em đấy."
"Ừm."
Tửu lượng của Sanghyeok không ổn cho lắm, nên mới uống chút rượu, anh đã cảm thấy hơi choáng váng, nhắm mắt lại bảo tài xế lái xe.
Mà ở bên này, tôi vẫn còn đang lảm nhảm.
Hoàn toàn không hề nhận thấy, khóe miệng anh vẫn luôn cong lên.
Đến trước cửa nhà, tôi nhiệt tình mời anh: "Trời vẫn còn sớm, anh có muốn vào uống tách trà giải rượu không?"
"Không."
Tôi chớp mắt: "Đừng lo, em sẽ không lợi dụng lúc anh say mà cợt nhả anh đâu, em không phải là người như vậy."
Sanghyeok im lặng một lúc, mở mắt ra, mở cửa xe, đi đến cạnh tôi, rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay anh hơi ấm.
Cả người tôi cứng đờ, ngơ ngác để anh dắt về phía trước.
Sanghyeok đưa tôi đến cửa nhà, buông tay tôi ra, ghé sát vào tai tôi, giọng có chút khàn khàn.
"Tôi sợ tôi cợt nhả cậu."
Nói xong, anh khẽ cười, xoay người rời đi.
Sanghyeok đã rời đi rất lâu, nhưng tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mắt trợn tròn, tim đập như sấm.
Toang rồi, rơi vào tay giặc.
Hiện tại hoàn toàn rơi vào bể tình rồi.
8
Về đến nhà, mở điện thoại, một người bạn đã gửi tin nhắn, hỏi tôi định khi nào thì đi.
Tôi đã sớm làm hộ chiếu để ra nước ngoài, nhưng tôi vẫn cứ trì hoãn không muốn rời đi.
Tôi thừa nhận ngay từ đầu mình tiếp cận Sanghyeok với mục đích không hề đơn thuần, tôi muốn khiến anh ấy yêu tôi, bảo vệ tôi, nhưng điều này quá khó khăn.
Vì sửa lại cái kết cục bi thảm, tôi còn chuẩn bị một việc khác - đi định cư ở nước ngoài.
Bạn tôi định cư ở đó đã lâu, nó về nước đã được một thời gian, cũng sắp sửa bay sang lại nên tôi bèn rủ nó đi chung.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi gọi điện xin lỗi nó, tôi không định ra nước ngoài nữa.
Tôi đã thực sự động lòng với Sanghyeok.
Không ngờ trêu chọc Sanghyeok, tôi lại thực sự nhảy vào cuộc chơi.
Mối quan hệ giữa Jihoon và tôi cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng Sanghyeok đã hứa với tôi rằng anh sẽ bảo vệ tôi.
Nhưng tôi vẫn chưa đoán ra được tình cảm của Sanghyeok dành cho mình, dù sao tôi vẫn luôn là người chủ động.
Vì vậy tôi đã kiềm chế bản thân không đi tìm Sanghyeok trong vài ngày, đợi chờ anh có thể chủ động liên lạc với tôi.
Cuối cùng, một đêm nọ, anh gọi cho tôi.
Tôi mừng thầm, nhóc con không nhịn được nữa rồi.
Anh nói: "Wangho, tôi đang ở trước cửa nhà cậu."
Ôi chao, nhớ tôi nên đến luôn cửa nhà tôi để tìm tôi.
Tôi giả vờ dè dặt: "Hả? Muộn thế này rồi, con trai thân thể ngọc ngà như em ra cửa nguy hiểm lắm..."
"Đối với tôi mà nói cậu chính là nguy hiểm, vậy mà tôi còn không sợ."
"..."
"Ra ngoài đi, Wangho, bạn của cậu say rượu, bảo tôi tới đón cậu ấy."
Não tôi nhanh chóng hoạt động, tôi lập tức hỏi: "Chaeyoung?"
Sanghyeok có chút khó chịu đáp lại: "Ừ."
"Tại sao cậu ấy lại nhờ anh đến đón? Anh, hai người..."
Theo lý mà nói thì họ không hề quen biết nhau, họ có thông tin liên lạc của nhau từ khi nào?
Phải chăng ở tình huống nào đó mà tôi không hề biết, họ đã quen nhau? Vậy có phải dựa theo cốt truyện, Sanghyeok đã yêu Chaeyoung?
Tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bất lực, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Ngồi trên xe của Sanghyeok, tôi hiếm khi không nói lời nào.
Anh lén nhìn tôi vài lần, cuối cùng không nhịn được lên tiếng.
"Wangho, cậu ấy nói là bạn của cậu nên tôi mới đến."
Nếu không, anh cũng sẽ không quan tâm.
Mà bởi sợ tôi hiểu lầm, nên anh mới đặc biệt đón tôi đi cùng.
Tôi gượng cười: "Quen nhau khi nào?"
Sanghyeok có chút bực bội cau mày: "Cậu ấy gọi nhầm, nói là bấm nhầm số."
Đúng dịp ấn trúng số của anh?
Nhưng Sanghyeok sẽ không nói dối.
Tôi chợt muốn nhìn lên trời và hét lên - ôi, vận mệnh gì đây!
Phải chăng từ trường của nữ chính và nam phụ hút nhau đến mức có thể gọi nhầm số mà quen nhau sao?
Tôi chạy tới quán bar, Chaeyoung đã say khướt, còn đang lẩm bẩm tên Jihoon.
Tôi không thể bế cậu ấy, Sanghyeok không muốn chạm vào cậu ấy, nhưng cũng may đã có tài xế giúp đỡ cõng cậu ấy lên xe.
Sau đó, Sanghyeok đưa tôi về nhà, tôi cảm thấy có chút khó chịu với sự trùng hợp giữa hai người trong lúc đó, nên không muốn nói chuyện.
Về đến nhà, tôi đang định bước xuống xe thì bất ngờ cổ tay bị tóm lại.
Tôi quay lại, mắt đối mắt nhìn Sanghyeok.
Sanghyeok nhìn tôi nói: "Tôi sẽ đổi số ngay."
Tôi giả vờ rộng lượng: "Em biết hai người không có gì."
"Nhưng có vẻ cậu hơi ghen."
Hóa ra Sanghyeok cũng là một cầu thủ đánh bóng thẳng.
Không ngờ anh lại nói như vậy, tôi sửng sốt một lúc, sau đó mới hỏi: "Anh... thật sự để ý em, có ghen hay không à?"
Anh nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."
"Tôi không chỉ để ý cậu có ghen hay không, mà còn rất để ý đến cậu."
Vừa dứt lời, đầu óc tôi trống rỗng, bầu không khí trong xe như bị cô đọng, ngay cả hơi thở cũng chậm lại, tim đập thình thịch.
Sanghyeok...từ khi nào biết nói năng ngọt ngào như này vậy?
Sanghyeok buông cổ tay tôi ra, thản nhiên dặn dò: "Vào nhà đi, ngủ ngon."
"..." Tôi có chút không nói nên lời, "Anh nói chuyện như vậy làm sao em có thể ngủ ngon được? Muốn em cả đêm mất ngủ phải không?"
Sanghyeok tâm tình rất tốt: "Ừm, để cậu trải nghiệm chút cảm giác của tôi."
?
"... Sanghyeok, anh bị cái gì bám vào người sao?"
"Không."
"..."
Do dự một lúc lâu, tôi mới hỏi: "Vậy anh, khi thấy Chaeyoung, anh có cảm thấy kích động chút nào không?"
"Kích động cái gì?"
Tôi lắp bắp miêu tả: "Chính là loại cảm giác tâm động, cái loại cảm giác kích động muốn yêu cậu ấy không?"
Nếu anh nói có, từ nay về sau tôi sẽ không yêu anh, cũng không bao giờ khiêu chiến vận mệnh nữa.
Sanghyeok không chút do dự nói: "Không có."
Vậy là tốt rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sanghyeok lại lên tiếng: "Nhưng mà --"
Rồi lại nói liền một mạch.
"Nếu là với cậu thì có."
"..."
Tim tôi đập như sấm, không nhịn được nữa, vội vàng mở cửa bước xuống xe: "Sanghyeok, mấy ngày trước uống say vẫn chưa tỉnh à... "
Tôi bỏ chạy rất xa, hoảng loạn đến mức ngay cả mật khẩu cửa nhà mình cũng nhập sai đến lần hai.
Tiếng cười khẽ của anh dường như vẫn vang vọng bên tai tôi, đặc biệt quyến rũ người.
Mãi đến lúc về nhà tắm rửa rồi nằm trên giường, tôi vẫn cảm thấy hơi khó thở.
Nam thần lạnh lùng như Sanghyeok lại có khả năng quyến rũ người mạnh đến vậy sao? Học sinh giỏi đều là không cần học cũng biết sao?
Điện thoại reo lên, là tin nhắn của Sanghyeok.
[Wangho, mơ đẹp nhé.]
Tôi choáng váng, tay nhanh hơn não, đến lúc nhận ra thì tôi đã gõ ra được một dòng dài gửi đi.
Mà lúc này, Sanghyeok vừa nằm xuống giường, sau khi đọc xong, không khỏi bật cười.
Anh vẫn dễ dàng bị lay động như vậy.
Nhìn những lời đó, Sanghyeok dường như có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai.
[Sanghyeok, nếu sau này chúng ta có hai đứa con, một đứa theo họ anh, một đứa theo họ em, được không?]
Thực sự là, không thể chống lại cậu ấy mà.
9
Tôi tưởng mình sẽ kích động đến không ngủ được, nhưng không ngờ tôi lại ngủ ngon như vậy, đã thế còn mơ thấy giấc mơ không thể miêu tả.
Trong mơ, tôi biến thành nam phụ lòng dạ độc ác, còn Sanghyeok lại biến thành chàng thiếu niên đẹp trai đáng thương, mặc áo sơ mi trắng mỏng, bị tôi đè lên.
Môi anh cực kỳ mềm...
Giấc mơ này dần nhạt phai, chỉ còn lại duy nhất đôi môi đỏ mềm mại của anh mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Cứu với.
Tôi lắc đầu, cố gắng xua Sanghyeok ra khỏi tâm trí.
Một lúc sau, tôi nhận được một cuộc gọi khác từ Sanghyeok.
Tôi lập tức bắt máy, giọng nói của anh vang lên: "Wangho, anh đang ở dưới lầu nhà em."
"...Chaeyoung lại say rượu rồi à?"
"Anh đến đón em đi ăn trưa."
"Sao anh biết em chưa ăn?"
"Bởi vì anh cũng chưa ăn."
Tôi cau mày, cảm thấy logic của anh có vấn đề.
Sanghyeok nói tiếp: "Em cứ chuẩn bị tốt rồi xuống, anh bằng lòng đợi em."
"......Ồ."
Làm sao bây giờ, tôi thực sự cảm thấy không quen khi quyền chủ động nằm trong tay Sanghyeok, nhưng từ tận đáy lòng tôi lại cảm thấy rất vui sướng.
Đến nhà hàng, mới vừa ngồi xuống, Sanghyeok đã vào thẳng vấn đề: "Wangho, em thức tỉnh rồi, phải không?"
"??"
Tôi sửng sốt ba giây, kêu lên: "Anh cũng thức tỉnh rồi à?"
Sanghyeok gật đầu.
Giọng tôi run lên vì phấn khích: "Chuyện xảy ra từ khi nào?"
"Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Hóa ra sau khi Sanghyeok gặp tôi, lúc chuẩn bị rời đi bèn thức tỉnh, âm thanh điện tử máy móc ghé vào tai anh nói ra toàn bộ cốt truyện tiểu thuyết ngôn tình máu chóa này.
Anh rõ ràng đã nghe nói xong hàng chục phút, nhưng lại tựa như chỉ mới trôi qua một giây.
10
Sau khi Sanghyeok biết mình là nam phụ đầy bi thảm trong quyển tiểu thuyết ngôn tình máu chóa này, anh cũng không hề cảm thấy đau buồn.
Anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Một người ngu ngốc như vậy, không thể thật sự là anh được.
Mà đến nay, sau khi thức tỉnh, Sanghyeok sẽ có cơ hội trở mình, chơi chếc Jihoon.
Từ trước đến nay anh vẫn là người rất lý trí, không có hứng thú với nữ chính Chaeyoung, nên sẽ không tự dưng yêu cô ấy giống như trong tiểu thuyết, cũng sẽ không vì cô ấy mà từ bỏ tất cả những gì mình có.
Sanghyeok cho rằng mình rất lý trí.
Cho đến khi có một người mang theo nụ cười tỏa nắng, đột nhập vào cuộc sống hoàn mỹ lại buồn tẻ của anh.
Anh chợt cảm thấy, yêu đương mù quáng cũng không có gì không ổn.
Dù sao cậu ấy cũng từng nói, yêu đương mù quáng là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.
11
Ai cũng đều có cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình.
Có lẽ còn có một quyển tiểu thuyết khác, tôi không phải nam phụ độc ác, anh cũng không phải nam phụ si tình, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau cả đời.
Nhưng Sanghyeok thực sự rất giống với nhân vật của anh - yandere và tính chiếm hữu rất cao.
Anh rất dính người, khi tôi hơi bất mãn, anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Em thay đổi rồi, không biết trước kia là ai đã nói sẽ yêu anh đến tận xương tủy đâu."
"..."
Tôi chỉ có thể bước tới, ngồi lên đùi anh, ôm mặt anh rồi dỗ dành.
"Anh chỉ đi công tác gần một tuần thôi, có cần thiết phải dẫn em đi cùng không?"
Sanghyeok cụp mắt xuống, không nhìn tôi, mặt vô cảm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh rất tủi thân: "Ừm."
"Sanghyeok, em sẽ ở nhà đợi anh, không trốn đi đâu mà lo."
Sanghyeok nhéo eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi, khẽ dụ dỗ: "Nhưng anh sẽ nhớ em. Đi với anh nhé, được không?"
Tôi xoa đầu anh, mỉm cười nói: "Vậy thì giờ anh cứ nhìn kỹ em đi, nào thấy đủ thì đi."
Nghe vậy, Sanghyeok ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó đột nhiên ôm gáy tôi, hôn xuống.
Khắng khít, trằn trọc triền miên.
Anh thở hổn hển: "Vậy để anh hôn em đủ nhé."
Tôi bị anh hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, mất hết năng lực phản kháng, lại bị hắn ôm lên giường.
Tim tôi đập thình thịch, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi gắng sức bò ra mép giường để tránh xa anh.
Tuy nhiên, Sanghyeok ung dung nắm lấy cổ chân tôi, kéo tôi lại.
Anh từ trên cao nhìn xuống tôi, đôi môi mỏng hơi hé ra.
"Đừng chạy."
_______________________________
END!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top