Chương 36
Tuy tay đột kích của T1 là một người vô tư không để ý gì cả, thế nhưng trước đó bọn họ vừa mới thua giải đấu, đồng đội còn xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng theo, tùy tiện nói vài ba câu với Han Wangho rồi tiếp tục nằm yên không lên tiếng.
Han Wangho ngồi trên ghế sa lông chơi điện thoại.
Trước giờ cậu vẫn luôn kiệm lời, không có ai nói chuyện thì cậu cũng sẽ không mở miệng, mà ngồi không như vậy thì có hơi lúng túng, nên cậu tìm một chút gì đó để làm.
Trên bảng hot search đăng hai tiêu đề liên quan đến T1, Han Wangho nhấp vào xem một hồi, like mấy cái X nói đúng trọng tâm.
Bỗng dưng điện thoại chợt rung lên hai cái.
[Kim Sehyun: Han Wangho, có rảnh không?]
[Han Wangho: Làm sao vậy?]
[Kim Sehyun: Cho cậu coi cái này, bạn gái tôi cứ bắt tôi phải chuyển qua cho cậu xem...]
[Kim Sehyun: (Trường đại học Seoul– Cục phốt siêu to khổng lồ – Kim Minsuk khoa công nghệ thông tin của Seoul. Tuần nào cũng hẹn ch*ch với bạn trai của tôi, có hình ảnh)]
[Kim Sehyun: Cô ấy còn bảo tôi nhắn với cậu một câu... Nói "Hôm nay tra nam ra đường sẽ bị xe cán, ngày mai tuesday cũng phải chết, tuyệt đối đừng vì đôi nam nam cặn bã kia mà khổ sở".]
[Han Wangho: ...]
Han Wangho vốn còn cho rằng, "Có hình ảnh" là có mấy tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Nhưng lại không nghĩ tới đây lại là ảnh khỏa thân của Kim Minsuk, nửa người dưới chỉ được che lại bởi một lớp chăn, đôi mắt thì bị tùy tiện làm mờ đi một chút, mà liếc mắt vẫn có thể nhận ra đây là Kim Minsuk, nhìn bộ dáng này, hẳn là bị bắt gian tại trận.
Vừa nhìn thấy tấm ảnh đó, Han Wangho không còn hứng thú gì nữa mà đóng lại.
Lee Sanghyeok từ phòng quan sát đi ra, Lee Jihoon nghe thấy tiếng động thì lập tức trợn tròn mắt, ngước đầu lên bướng bỉnh hỏi lại một lần nữa: "Anh, bắn hai ván không?"
"Không bắn." Lee Sanghyeok vừa dứt lời, trên lầu hai cũng truyền đến tiếng mở cửa, mọi người không hẹn mà cùng giương mắt nhìn lên.
Anh Duy cầm một cái ly đi ra khỏi phòng, nhướng mày: "Mấy đứa nhìn anh làm gì? Sanghyeokie, đến rồi à?"
Anh Duy là người lớn tuổi nhất trong đội, bây giờ đã sắp 25, trong đội cũng chỉ có mình hắn và huấn luyện viên gọi Lee Sanghyeok là "Sanghyeokie".
Lee Sanghyeok "Ừm" một tiếng: "Anh đi pha cà phê à?"
"Không, đi rót nước." So với những người khác thì giọng điệu của anh Duy lại thoải mái hơn rất nhiều, hắn đi xuống lầu hướng về phía phòng giải khát: "Có rảnh không, qua đây anh nói hai câu?"
Hai người cũng không nói gì nhiều, nói hai câu thì đúng là hai câu. Lee Jihoon còn chưa kịp hóng hớt được cái gì, thì Lee Sanghyeok đã từ trong phòng giải khát đi ra.
Lee Jihoon hỏi: "Anh, không chơi thật hả? Em chán chơi duo với solo lắm rồi."
"Không chơi." Lee Sanghyeok đi tới bên cạnh Han Wangho, dùng một tay nhấc balo của cậu lên: "Chúng ta lên lầu thôi."
T1 là đội tuyển hàng đầu trong nước, cũng là đội tuyển khiến cho nhiều tuyển thủ trẻ và người mới tranh nhau để được vào. Chỉ là một cơ sở căn cứ PUBG thôi, mà đã chiếm một tòa biệt thự lớn năm tầng rồi, linh kiện máy tính bày đầy cả một kho, phòng tập thể hình, phòng chiếu phim, phòng bida chẳng thiếu một cái gì.
Phòng của Lee Sanghyeok nằm cạnh phòng Lee Jihoon, diện tích và cách trang trí đều giống với các đội viên khác, phòng vệ sinh riêng, ti vi, máy tính đều có đủ.
Phòng Lee Sanghyeok mở cửa sổ, rèm cửa bị gió đêm thổi tung bay tạo thành những gợn sóng, chiếc mũ lưỡi trai màu đen anh thường hay đội được để tùy tiện trên ghế, chăn cũng được xếp rất tùy ý, nhưng nhìn qua vẫn gọn gàng.
Rõ ràng ngăn nắp sạch sẽ cũng không có mùi gì khác, nhưng Han Wangho lại cảm thấy nơi này tràn ngập hơi thở thuộc về riêng Lee Sanghyeok.
Lee Sanghyeok để balo lên ghế, quay đầu lại hỏi: "Đêm nay có về không?"
Han Wangho há miệng, sửng sốt một cái.
Mấy giây sau, cậu mới nói: "Em ở lại... Có bất tiện hay không?"
Lee Sanghyeok nói: "Không có, giường rất lớn."
Han Wangho: "..."
Lee Sanghyeok nhìn thời gian: "Bây giờ cũng trễ rồi, anh sợ lát nữa em về quản lý sẽ không mở cửa cho em."
Han Wangho cảm thấy mình đã nghĩ quá lên rồi. Biểu hiện của Lee Sanghyeok rất tự nhiên giống như chỉ đang giữ bạn tốt ngủ lại mà thôi.
Vì vậy cậu cũng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên gật đầu: "... Vậy được."
Tối nay bọn họ đi ăn đồ cay Tứ Xuyên, trên quần áo đều bị dính mùi. Lee Sanghyeok đưa cho Han Wangho một bộ quần áo mà anh hay mặc ở nhà, đồ anh mua đều là những bộ rộng rãi thoải mái, có điều đến phiên Han Wangho mặc lên người lại càng rộng hơn một chút, cổ áo bị lệch một đoạn lớn, lộ ra một mảng da thịt, dưới ánh đèn càng trắng đến chói mắt.
Thật ra lúc Lee Sanghyeok giữ người lại cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng đến khi nhìn thấy Han Wangho mặc đồ của mình bước từ trong phòng tắm ra, tất cả những ý nghĩ đen tối đều thi nhau chạy ngang qua đầu anh.
Lee Sanghyeok hỏi: "Quần áo có lớn không?"
Han Wangho hơi nghiêng người, cong khủy tay lên, đang dùng khăn lau đuôi tóc: "Có hơi hơi, nhưng rất thoải mái."
Ống tay áo thun rộng lớn trĩu xuống, có thể nhìn thấy ở bên trong.
Lee Sanghyeok vô ý nhìn một cái, sau đó đứng dậy, tùy tiện vớ một bộ đồ: "Anh đi tắm."
Buồng tắm vừa mới được dùng qua, bên trong vẫn còn lưu lại hơi nước ấm áp, Lee Sanghyeok nhắm mắt đứng ở dưới vòi sen trong phút chốc, sau đó giơ tay lên, chỉnh nước ấm thấp xuống một chút.
Đến khi anh trở ra, thì Han Wangho đã nghiêng người nằm bên phải chiếc giường, hai mắt nhắm lại, không biết đã ngủ từ bao giờ.
Lee Sanghyeok thở dài một hơi. Chậm rì rì bước đến, kéo góc chăn lên đến ngang bụng cậu, căn phòng có hệ thống sưởi ấm, nhưng nhiệt độ lại không thấp, đắp nhiều sẽ cảm thấy nóng.
Lee Sanghyeok có thói quen lúc tắm sẽ gội luôn đầu, nhưng xem ra lần này không thể sấy tóc được rồi. Bỗng nhiên điện thoại vang lên một tiếng, là tin nhắn của huấn luyện viên, nói trong đội đã cử vài bác sĩ trị liệu đến, còn nói sắp đến nơi rồi, hỏi anh có muốn mát xa tay hay không.
Lee Sanghyeok trả lời "Không cần", anh mở ngăn kéo lấy một hộp thuốc lá vẫn còn chưa khui, tính ra ngoài ban công để gió làm khô tóc, trước khi đi còn không quên tắt đèn phòng.
Gió đêm thổi tới, khiến người ta tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đã lâu rồi Lee Sanghyeok chưa đụng vào thuốc lá, hút một hơi thì kẹp ở trên tay không hút nữa. Anh dựa vào lan can, cúi đầu nhìn đèn đường ở phía dưới đến ngẩn người.
Ở phòng giải khát, thật ra anh Duy cũng không nói gì cả.
Chỉ nói năm mười lăm tuổi hắn đã tiếp xúc với trò chơi điện tử, trước đây bắn CS, giờ thì bắn PUBG, làm tròn số thì cũng sắp được mười năm. Trong mười năm ấy có người khen cũng có người chửi, đi qua thung lũng cũng đã leo qua đỉnh cao, không còn gì tiếc nuối hết, đã thấy thỏa mãn rồi.
Sau đó hắn hỏi Lee Sanghyeok, còn cậu thì sao?
Cậu đã thỏa mãn chưa?
Mãi đến khi điếu thuốc sắp cháy đến đầu lọc, Lee Sanghyeok mới đưa lên miệng hút hơi thứ hai.
Sau đó anh lại đốt thêm một điếu nữa.
Ngay lúc Han Wangho mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy ánh lửa chợt lóe lên từ bên ngoài ban công.
Cậu không biết mình đã thiếp đi từ khi nào, có lẽ vì tối qua vẽ tranh đến tận khuya, đã vậy hôm nay còn phải học nguyên một ngày trời, vừa nãy ngồi trong phòng khách cậu thiếu chút nữa đã ngủ gật.
Han Wangho khôi phục lại tỉnh táo, vén chăn đi xuống giường.
Cậu đi chân đất, không phát ra tiếng động nào, cho đến khi Han Wangho mở cửa ban công ra, Lee Sanghyeok mới quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cậu thì có hơi nhướng mày, thuận tay dụi tắt điếu thuốc.
Cho rằng bản thân đã làm cậu tỉnh giấc, Lee Sanghyeok hỏi: "Mùi thuốc lá bay vào sao?"
"Không có." Han Wangho nói: "Sao anh lại ra ngoài đây? Khi nãy... Em chiếm giường của anh à?"
Lee Sanghyeok nở nụ cười: "Không có, anh ra ngoài hóng gió một chút."
Han Wangho liếc tóc của anh: "Để tóc ướt đi hóng gió?"
"Ừm, sẵn tiện hong khô luôn." Lee Sanghyeok đẩy gạt tàn thuốc ra xa: "Em vào trước đi, bên ngoài lạnh."
"Còn anh thì sao?"
"Anh đợi mùi thuốc tản đi bớt đã."
Quả thực Han Wangho không thích mùi thuốc, bình thường những người không hút thuốc cũng sẽ không muốn ngửi mùi khói thuốc.
Nhưng không biết có phải là do loại thuốc Lee Sanghyeok hút đặc biệt hay không, Han Wangho cảm thấy nó không hề khó ngửi, mùi thuốc hòa lẫn vào trong gió đêm, dường như đã tạo ra một hương vị khác.
Cậu bước ra ngoài ban công, tiện tay kéo cửa ban công lại.
Lee Sanghyeok ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy cậu đi chân trần, đứng trên sàn nhà màu đen của ban công.
"Sao không mang dép vào?"
"Tối quá, em tìm không thấy." Han Wangho nói.
Lee Sanghyeok cởi dép lê của mình ra: "Mang vào đi."
Han Wangho nghe lời mang vào, cậu chợt nhớ đến chuyện trước kia Lee Sanghyeok đo cỡ giày với mình, thì không nhịn được đi về phía trước hai bước, duỗi một chân ra để sát bên chân anh.
Hai chân dính vào nhau, Han Wangho nghiêm túc nhìn một hồi: "Chân của anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu."
Han Wangho dựa vào rất gần, Lee Sanghyeok thậm chí còn ngửi được mùi hương trên người cậu, là mùi sữa tắm của anh, khi nãy ủ trong ổ chăn, càng thêm đậm.
Lee Sanghyeok cúi đầu, nhìn thấy một mảng xương quai xanh trắng nõn.
Lee Sanghyeok dời mắt sang chỗ khác, rồi nhìn lại một lần nữa, Han Wangho vẫn còn đang nghiên cứu số đo chân trần của bọn họ. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, bỗng nhiên Lee Sanghyeok chống một tay lên lan can, chọc cậu: "Em cứ như đang dụ dỗ anh vậy."
Han Wangho dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đường nét trên khuôn mặt của Lee Sanghyeok ẩn vào trong bóng tối, lúc anh không cười sẽ có chút lạnh nhạt, lúc rủ xuống trong đôi mắt còn phảng phất chứa một vầng trăng tròn.
Han Wangho vừa mới tỉnh ngủ, không có tinh lực để suy nghĩ nhiều. Bọn họ lại đứng rất gần nhau, cậu yên tĩnh một hồi nói: "Không được sao?"
Lee Sanghyeok có hơi không rõ cậu hỏi câu này là cố ý hay chỉ đơn giản là thắc mắc bình thường thôi.
Nhưng điều này không quan trọng.
"Han Wangho." Một hồi sau, Lee Sanghyeok gọi tên cậu, giọng nói trầm thấp nặng nề: "Dựa vào đây."
Han Wangho nhích về phía trước, bọn họ gần như dính lấy nhau.
Lee Sanghyeok như đang dụ dỗ đối phương, nói: "Hôn anh một cái."
Han Wangho cảm thấy thật may mắn vì hiện tại đang là ban đêm, sẽ không có ai có thể nhìn thấy hai má cậu đang ửng đỏ. Cậu cố gắng giữ chặt trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, cực kỳ bình tĩnh mà "Ừm" một tiếng, tìm kiếm khóe môi Lee Sanghyeok hôn lên.
Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, có chút mê hoặc lòng người.
Ở trong bóng tối Han Wangho lần tìm vị trí đôi môi anh.
—— Két!
Một tiếng kéo cửa chói tai cực kỳ thô lỗ cắt ngang bầu không khí ám muội này.
Hai người đầu tiên là ngẩn người, mấy giây sau mới tách ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía ngọn nguồn của tiếng động kia.
Mỗi căn phòng trong căn cứ của T1 đều có ban công, ban công được tách riêng, ở giữa chỉ có một khoảng cách nhỏ, có thể nói chuyện với người bên kia.
Lee Jihoon đứng ở ban công bên cạnh, hắn để trần nửa người trên, bên hông chỉ buộc một cái khăn tắm lỏng lẻo, cầm trong tay một cái móc vắt theo một chiếc quần xì màu hồng ở bên trên, đang giữ nguyên tư thế phơi quần áo, ngây như phỗng nhìn bọn họ.
Càng làm nổi bật hơn cái quần xì màu hồng đang run rẩy ở trong gió lạnh của hắn.
Nhất thời không có một ai lên tiếng cả, ba người cũng không có động tác gì khác.
Lee Sanghyeok là người đầu tiên phản ứng lại trước, anh giơ tay lên, che kín đôi mắt của Han Wangho.
Lee Jihoon: "?"
Thấy hắn không nhúc nhích, Lee Sanghyeok lạnh lạnh hỏi: "Làm sao, định cầm đến khi nào khô luôn à?"
"..." Lee Jihoon run lẩy bẩy treo quần lót lên.
Treo thì cũng đã treo xong rồi, nhưng người thì vẫn còn đứng ở đó. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một hồi.
Lee Sanghyeok hỏi: "Muốn ngắm cảnh?"
Cuối cùng Lee Jihoon cũng tìm thấy giọng nói của mình: "... Không có!"
Lee Sanghyeok nói: "Đi vào."
Lee Jihoon: "Dạ được anh."
Kết thúc chương 36.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top