Chương 3

Trong quán bar tràn ngập tiếng cười nói tâm sự, dưới ánh sáng vừa mờ ảo vừa hoa lệ, bóng người đi đi lại lại, khi thì nhẹ nhàng mềm mại nói chuyện, khi thì cao giọng cười vui, làm nổi lên một bầu không khí nóng bỏng.

Han Wangho ngồi ở một góc, nhấp một ngụm rượu trong ly, ngón tay bấm bấm mấy cái trên màn hình di động.

Một tin nhắn gửi đến, chỉ có hai chữ ngắn ngủn: "Đã nhận."

Absinthevị thanh hơi đắng, Han Wangho ngẩng đầu uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, đang định đứng dậy, vị trí trống bên cạnh đột nhiên có một người ngồi xuống.

"Hai ly Tequila, thêm đá."

Giọng người nọ ấm áp, xoay người mỉm cười với Han Wangho: "Đã lâu không gặp, không ngồi lâu thêm một lát à?"

Một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên tiến vào tầm mắt của Han Wangho, cậu hơi sửng sốt, một hồi lâu sau mới dựa vào ngũ quan của người nọ mà nhớ ra thân phận của anh.

"Đàn anh... Kim Kyukkyu?"

"Gọi tên tôi là được rồi."

Kim Kyukkyu vừa nói vừa đẩy ly rượu đến trước mặt Han Wangho: "Một mình à?"

"Cảm ơn, là một mình."

Han Wangho: "Ra ngoài giải sầu, còn anh?"

Kim Kyukkyu cười nói: "Tôi cũng vậy, xem ra chúng ta còn rất có duyên."

Anh nâng ly rượu lên, chạm ly với Han Wangho, rượu hơi sánh, thành ly xẹt qua một tia sáng.

Kim Kyukkyu là một vị đàn anh Han Wangho quen biết khi học lớp 10, gia cảnh cực tốt, ba mẹ đều ra ngoài làm ăn. Khi đó hai người có quan hệ rất tốt, sau khi tốt nghiệp mới từ từ nhạt dần.

Xa cách lâu ngày nay gặp lại, trong lúc nói chuyện với nhau hai người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm khái. Khi Kim Kyukkyu nhắc đến chuyện hồi đi học còn cười nói: "Tôi nhớ rõ lúc ấy em còn là phó chủ nhiệm câu lạc bộ văn hóa nhỉ, chỉ chớp mắt đã qua bao nhiêu năm, đã thành đạo diễn lớn."

"Anh đang lấy em ra làm trò vui đấy à?"

Han Wangho cười nói: "Còn anh, gần đây sống thế nào?"

Kim Kyukkyu lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Chẳng ra gì, không muốn ở trong công ty, sau đó đã bị ông già đuổi ra ngoài gây dựng sự nghiệp."

Anh nhắc đến việc bản thân chuẩn bị thành lập một công ty giải trí, hiện tại đã lên kế hoạch đến những bước cuối cùng, lại nửa đùa nửa thật đưa ra lời mời với Han Wangho.

"Thế nào, có muốn đi ăn máng khác, sang chỗ tôi? Tiền lương hậu hĩnh, đàn anh đảm bảo sẽ không bạc đãi em."

Han Wangho cười bình thản, không trả lời mà dùng hai ba câu đổi đề tài khác.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, thoáng cái đã hơn mười một giờ, Han Wangho say khướt ấn ấn trán, vịn lên quầy bar miễn cưỡng đứng dậy.

Thân hình cậu hơi lắt lư, được Kim Kyukkyu nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

"Em đã thế này rồi không lái xe được đâu, để tôi đưa em về."

Anh kề sát tai Han Wangho hỏi: "Em ở đâu?"

"... Tùy tiện tìm một khách sạn nào đó là được."

Đại não hỗn loạn không thông suốt, dưới chân Han Wangho hơi loạng choạng, cả người gần như dán lên người Kim Kyukkyu.

"Không biết uống rượu còn uống nhiều như vậy."

Kim Kyukkyu cười nhẹ một tiếng, dứt một tay ra lấy di động của cậu, đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị có một cuộc gọi đến.

Người gọi được ghi bởi một chuỗi "xxx" độc đáo, Kim Kyukkyu vỗ vỗ bả vai Han Wangho: "Có người gọi điện thoại cho em."

Han Wangho không nghe rõ là việc gì, chỉ mơ hồ đáp lại, vì thế Kim Kyukkyu cười cười, từ chối cuộc gọi.

Anh đỡ cậu ra khỏi quán bar, lại mất vài phút dưới sự chỉ dẫn của Han Wangho mà tìm được xe của cậu. Trong lúc đó màn hình di động vẫn luôn sáng lên, liên tục bị gọi đến mười mấy cuộc.

Kim Kyukkyu nhét Han Wangho vào ghế phó lái, khom lưng cài dây an toàn cẩn thận cho cậu, lúc này mới nghe điện thoại thay cậu.

"Alo?"

"Anh là ai?"

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp, mang theo lạnh lẽo rõ ràng.

Kim Kyukkyu nói: "Tôi còn muốn hỏi anh là ai đấy, có chuyện gì không?"

Đầu dây bên kia không trả lời, chỉ hỏi: "Cậu ta ở đâu?"

"Xin lỗi, nếu anh không thể nói rõ thân phận, tôi không thể nào nói cho anh biết."

Kim Kyukkyu nói: "Trong điện thoại của cậu ấy, anh chỉ là một dãy số lạ, sao tôi biết được anh có phải là người quen của cậu ấy không?"

"..."

Đầu dây bên kia không nói thêm gì, trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Kim Kyukkyu khó hiểu nhìn chằm chằm di động, một lần nữa thả nó lại vào trong túi áo của Han Wangho.

Xe được lái ra khỏi bãi đỗ xe, lúc này trên đường không có mấy người, đèn đường dọc hai bên chiếu ánh sáng nhàn nhạt vào trong xe, dừng trên khuôn mặt đang ngủ an tĩnh của Han Wangho. Kim Kyukkyu nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú mấy giây, sau đó chậm rãi rời tầm mắt đi.

Ngày hôm sau, Han Wangho tỉnh lại từ trong cơn đau đầu do say rượu, phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng khách sạn.

Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà được trang trí thanh nhã, di động trên đầu giường bởi vì hết pin mà tự động tắt máy.

Một tờ giấy bị đè dưới di động, bên trên là chữ viết của Kim Kyukkyu, anh giải thích một chút mọi việc tối hôm qua, lại nhắc Han Wangho sau khi về đến nhà thì báo tin bình an cho anh.

Không khí buổi sáng tươi mát, đau đầu cũng giảm bớt không ít. Han Wangho lái xe dạo vài vòng trên phố, tìm một quán nhỏ giải quyết bữa sáng, xong xuôi thì lựa thời gian Lee Sanghyeok đi làm rồi trở về nhà.

Quả nhiên Lee Sanghyeok không có ở nhà, Han Wangho sạc pin cho máy, vừa khởi động máy đã nhảy ra mấy chục cuộc điện thoại và hơn trăm tin nhắn.

Cậu tùy tiện xem xét một chút, chỉ riêng cuộc gọi nhỡ đã có mấy chục cuộc, trong đó phần lớn là xuất phát từ cái tên "xxx", còn lại là từ Jeong Jihoon và Lee Minhyeong, còn có một số do đồng nghiệp gọi đến.

Han Wangho đã sớm đoán được tình huống này, trước hết cậu gọi một cuộc cho Kim Kyukkyu để nói lời cảm ơn, rồi sau đó trả lời tin nhắn của một số người. Sau khi trả lời xong hết, một tin tức vừa vặn nhảy ra, tiêu đề rõ ràng là "Tổng giám đốc Ju Dantae của PS entertainment bị nghi ngờ có liên quan đến hút ma túy, chơi gái và nhiều tội danh khác, sáng nay đã bị cảnh sát dẫn đi điều tra."

Han Wangho nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng thân thể trên sô pha, ngồi một lúc.

Không lâu sau, di động lại vang lên, lần này là Jeong Jihoon gọi đến.

"Sao lại thế này, sao lại thế này, Sao Ju Dantae lại bị bắt?" Điện thoại vừa kết nối thành công Jeong Jihoon ở đầu bên kia đã vội vàng nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Quá đột ngột mà!"

Han Wangho nhàn nhạt nói: "Đã làm sai thì phải anhu trừng phạt, việc này có gì hay mà nói."

"Nói vậy cũng đúng, nhưng sau này cậu làm sao bây giờ? Tôi nhớ rõ hợp đồng của cậu đã đến hạn rồi nhỉ."

Jeong Jihoon hỏi: "Cậu còn định ở lại PS à?"

"Không."

"Han Wangho: "Đợi xử lý xong việc bên này tôi sẽ rời đi, ở đó đã nghẹn lâu lắm rồi."

"Vậy cũng được, dù sao cậu vui là được rồi."

Jeong Jihoon chần chừ một lát lại nói tiếp: "Tuy rằng nói ra không hay lắm, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu trước một tiếng, cậu còn nhớ Ryu Minseok không?"

Han Wangho mất vài giây để nhớ lại cái tên này, "a" một tiếng : "Nhớ."

Ryu Minseok - người tình cũ của Lee Sanghyeok khi còn học cao trung, "ánh trăng sáng" ba năm trước đây đã ra nước ngoài.

Jeong Jihoon thấp giọng nói: "Cậu ta về nước rồi."

Đầu ngón tay Han Wangho hơi siết lại, rồi sau đó bình tĩnh đáp: "Ừm, sau đó thì sao?"

"Cậu cho chút phản ứng xem nào!"

Jeong Jihoon gào một câu, tiếp theo nói như súng bắn liên thanh: "Tôi nói với cậu này, cậu ta chọn đúng lúc này mà trở về nhất định là có vấn đề, tuy rằng cậu sẽ lập tức rời khỏi Lee Sanghyeok, nhưng với người này, cậu vẫn nên cẩn thận một chút."

"Biết rồi."

Han Wangho cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười che giấu vẻ ảm đạm: "Thật ra cho dù anh ta thế nào cũng đều không liên quan đến tôi."

"Anh ta là chỉ ai?"

Một giọng nam nặng nề đột ngột xen vào, Han Wangho khựng lại giây lát, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trên cầu thang, Lee Sanghyeok đi từ trên lầu hai xuống, đang đứng cạnh tay vịn, nhìn xuống cậu từ trên cao.

Han Wangho: "Lần sau lại nói tiếp."

Câu cuối cùng là nói với Jeong Jihoon, ngay sau đó cậu liền cúp điện thoại.

Phòng khách chìm vào im lặng, Lee Sanghyeok cất bước đi về phía bên này, Han Wangho đang định đứng dậy đã bị anh đưa tay ấn trở về.

Han Wangho: "Buông ra!"

Môi mỏng mím vào một độ cong lạnh như băng, Lee Sanghyeok không nói gì, chỉ dùng sức kéo áo ngoài của cậu, lại đưa tay thò vào trong áo sơ mi.

Hai người dựa vào rất sát, trong lúc giãy giụa Han Wangho ngửi được mùi nước hoa như có như không trên tây trang của Lee Sanghyeok, đó là mùi nước hoa Jean miss chỉ có trên người phụ nữ.

Một trận chán ghét cực kỳ trào lên từ tận đáy lòng, cậu đột nhiên dùng một lực lớn, đạp thẳng Lee Sanghyeok từ trên người xuống!

Lee Sanghyeok rõ ràng không ngờ cậu sẽ đột nhiên bùng nổ, lảo đảo đập lưng vào bàn trà, người đàn ông ngẩng đầu, trong ánh mắt còn có một chút ngạc nhiên.

Han Wangho hờ hững nhìn anh một cái, cười khẩy một tiếng bén nhọn: "Đi làm Dương Mân của anh đi."

Bỏ lại câu này xong cậu lập tức đứng lên khỏi sô pha, lướt qua bên người Lee Sanghyeok.

"..."

Ở phía sau cậu, trong nháy mắt Lee Sanghyeok có hơi hoảng hốt, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng rơi xuống trên người Han Wangho đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa.

Anh lập tức đuổi theo, một tay vững vàng vòng chắc trên eo của Han Wangho từ phía sau, một tay khác "rầm" một tiếng, dứt khoát đóng cửa phòng vừa mới được mở ra.

Han Wangho: "..."

Lần này cậu thật sự là tức quá hóa cười, đang muốn nổi giận đã nghe thấy Lee Sanghyeok dán bên tai cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi và cô ta không có quan hệ gì."

"Đâu có liên quan đến tôi, buông tay!"

"Không buông."

Lee Sanghyeok nói: "Hôm nay họp mặt gia đình, đi cùng tôi."

Han Wangho cười lạnh một tiếng: "Nhưng tôi không được tính là người Lee gia."

Những lời này là Lee Sanghyeok đã nói trước mặt mọi người, trong lần đầu tiên khi cậu mới vừa gả vào Lee gia, tham gia họp mặt gia đình ba năm trước.

Lee Sanghyeok im lặng vài giây, nói: "Thật xin lỗi."

Nói xong, anh cúi đầu hôn lên vành tai cậu một cái.

Han Wangho: "..."

Cậu đột nhiên tránh khỏi Lee Sanghyeok, liên tiếp lui về phía sau ba bước, mãi đến khi lưng đã dán lên cửa lớn.

Không khí căng thẳng đến cực điểm, trong nhất thời hai người đều không mở miệng.

Mấy lần Lee Sanghyeok muốn đến gần Han Wangho nhưng đều bị ánh mắt đề phòng của cậu ngăn lại, chỉ có thể cứ đứng ở chỗ đó như vậy, ánh mắt khóa chặt lên người cậu, chưa từng dời đi dù chỉ là trong tích tắc.

Không biết có phải là do ảo giác của Han Wangho hay không, cậu cảm thấy người đàn ông trước mắt này... có chút giống một con chó lớn đáng thương vì bị người ta ghét bỏ.

Cái quỷ gì vậy!

Han Wangho ném ý nghĩ này đi, xoay người xoay tay nắm cửa.

Lee Sanghyeok lập tức tiến lên túm chặt tay cậu, vẫn dùng cánh tay bị thương kia, sau khi túm được tay cậu, Han Wangho nghe thấy anh rên lên một tiếng, có thể là do miệng vết thương đã nứt ra.

Dù sao thì cánh tay này vẫn là vì cậu nên mới bị thương, nghĩ đến đây, Han Wangho mạnh mẽ đè lửa giận xuống, xoay người bắt lấy bàn tay Lee Sanghyeok.

"Cuối cùng thì anh muốn làm gì?"

"Đừng đi."

Lee Sanghyeok: "Tôi nhận lỗi với em mà."

"Nhận lỗi thì sao?"

Han Wangho lạnh lùng nói: "Dù sao hôn nhân giữa tôi và anh cũng chỉ còn một tháng, đến lúc đó Lee tổng muốn tìm bao nhiêu người đều có thể ... à, tôi quên mất, bây giờ anh cũng có thể."

Lee Sanghyeok nhỏ giọng: "Chúng ta sẽ không ly hôn."

Giọng nói của anh quá thấp, Han Wangho không nghe rõ được, cũng không để ý: "Cứ như vậy đi, tôi ở đây đã ba năm, cái anh muốn lấy từ chỗ tôi cũng đã lấy đi rồi."

Cậu nói: "Chỉ cần chờ đến tháng sau, giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

"..."

Lee Sanghyeok mở miệng, dùng khẩu hình nói câu gì đó.

Han Wangho: "Anh nói cái gì?"

"Miệng vết thương nứt ra rồi." Lee Sanghyeok nói tiếp: "Chảy máu."

Han Wangho: "..."

Cậu hít sâu một hơi, mạnh mẽ day day lên trán.

Ba phút sau, Han Wangho ném một hòm thuốc gia đình lên sô pha, thay thuốc cho cánh tay bị thương của Lee Sanghyeok.

Máu tươi đã nhuộm đỏ băng vải trắng như tuyết, Han Wangho nhíu mày lại bóc từng lớp ra cho anh, sau đó bôi thuốc mới lên.

Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn cậu, qua vài giây mới nói: "Đi họp mặt gia đình."

"Không đi."

"Đi họp mặt gia đình."

"Không đi."

"Đi ..."

Han Wangho mặt không cảm xúc nhét một cuộn băng gạc vào trong miệng người đàn ông.

Lee Sanghyeok: "..."

Anh lấy băng gạc ra rồi nói: "Mẹ muốn gặp em."

Han Wangho cười nhạo, nói: "Muốn tôi đích thân nói với bà chuyện hợp đồng à?"

Hôn nhân giữa cậu và Lee Sanghyeok chỉ có một số ít người biết rõ tình hình, mà bản hợp đồng này lại càng bí mật, chỉ có hai người bọn họ biết. Những người khác có lẽ có thể đoán được trong cuộc hôn nhân này có bí mật, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Lee Sanghyeok nói: "Mẹ thật sự nói muốn gặp em."

Han Wangho không nói gì, tuy mấy năm nay cậu và Lee Sanghyeok vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, nhưng mẹ Lee lại đối xử với cậu như con trai ruột. Nếu hiện tại bà đã mở miệng, vậy cậu cũng không có lý do gì để không đi cả.

Cuối cùng Han Wangho vẫn cùng Lee Sanghyeok đến buổi họp mặt kia, là Han Wangho lái xe. Gara vẫn giống như mấy ngày hôm trước, nhiều thêm một chiếc xe, chìa khóa xe vẫn đặt ở vị trí vốn có, vẫn chưa hề bị người cầm đi.

Lee Sanghyeok ngồi trên ghế lái phụ, nói: "Em không thích món quà sinh nhật kia?"

Han Wangho không nói lời nào, nhấc chân đạp chân ga.

Họp mặt gia đình, nói là họp mặt thực ra chỉ có mẹ Lee, Lee Sanghyeok, Lee Minhyeong và thêm Han Wangho cậu nữa là bốn người, địa điểm là nhà cũ Lee gia.

Trong phòng khách, một người phụ nữ dịu dàng quý phái đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Han Wangho và Lee Sanghyeok cùng xuất hiện lập tức nở nụ cười.

"Quả nhiên vẫn là vợ chồng son hai đứa nên gần gũi hơn một chút, Wangho, lại đây để mẹ nhìn một cái nào."

Han Wangho khẽ nở nụ cười, đi qua gọi một tiếng: "Mẹ."

Bàn tay ấm áp của mẹ Lee nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: "Gầy đi một chút, nhìn sắc mặt con hình như ngủ không ngon giấc, có phải nó lại chọc giận con không?"

Han Wangho nói không có, lại dùng hai ba câu dẫn dắt đổi đề tài, cùng bà nói về những thứ khác.

Lee Sanghyeok ngồi trên sô pha bên cạnh, nhìn thanh niên nói chuyện phiếm với mẹ Lee, gương mặt cậu chứa ý cười khiến người ta nhìn vào thật dễ chịu, cách nói chuyện tùy ý tự nhiên, chỉ hai ba câu đã có thể khiến cho mẹ Lee thoải mái cười to, nếp nhăn trên mặt khi cười xô cả đuôi mắt.

Vuốt ve chiếc nhẫn bạc trong lòng bàn tay, ánh mắt Lee Sanghyeok yên lặng dừng lại trên người Han Wangho, khóe môi như có như không hơi nhếch lên một chút.

Han Wangho như phát hiện ra điều gì mà ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông của cậu đang cúi đầu chăm chú nhìn chiếc nhẫn trong tay, trong ánh mắt luôn lạnh như băng thế nhưng lại ẩn chứa một tia cười dịu dàng.

Cậu im lặng một lát, lại nghe mẹ Lee nhắc đến nhẫn cưới của cậu: "Sao lần này lại không đeo nhẫn rồi, để ở nhà à?"

Han Wangho thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Vâng, đeo phiền phức quá."

Mẹ Lee cười nói: "Phiền phức gì chứ, đó là nhẫn cưới của các con mà, con xem, không phải mỗi ngày Sanghyeok đều đeo đó sao?"

Han Wangho lắc đầu, chỉ cười không nói. Chân mày Lee Sanghyeok nhíu lại, đang muốn nói gì đó, từ ngoài huyền quan đã có một giọng nói vọng vào: "Mẹ, con đã về!"

Lee Minhyeong vừa mới về đến nhà, hai ba bước đã chạy vào tới, ôm chặt mẹ Lee: "Con rất nhớ mẹ!"

"Ai cần con nhớ, trên người toàn mùi mồ hôi, còn không mau đi tắm rửa một cái."

Mẹ Lee nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của con trai, ngoài miệng nói lời ghét bỏ nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương mà dặn dò.

Lee Minhyeong cười hì hì đáp vâng, lại nói thêm: "Khi nào mới ăn cơm ạ, con sắp chết đói đến nơi rồi!"

"Rồi rồi rồi, mẹ đây lập tức đi kêu người dọn cơm, con đi tắm trước đi, tắm xong là được ăn rồi."

Mẹ Lee nói xong thì giục người giúp việc đi kêu nhà bếp nhanh lên. Han Wangho thấy Lee Minhyeong lên lầu cũng tìm cái cớ rời khỏi phòng khách, đi dạo trong vườn hoa phía sau nhà vài vòng.

Không bao lâu sau Lee Minhyeong đã ngó ngó nghiêng nghiêng xuất hiện trong vườn hoa. Han Wangho đứng cạnh bồn hoa vẫy vẫy tay với cậu ta, cậu ta lập tức phi qua.

"Anh dâu, lần này anh hại chết em rồi."

Lee Minhyeong vừa đi qua vừa ấm ức nói: "Em còn tưởng anh em xảy ra chuyện gì, mạnh mẽ lôi anh ấy đi bệnh viện, kết quả là không kiểm tra ra cái gì cả, lại còn bị anh ấy mắng một trận."

"Xin lỗi, để cậu bị mắng oan một trận."

Han Wangho: "Anh ta thật sự không có chuyện gì sao?"

Lee Minhyeong: "Đúng vậy, đầu chỉ bị rách một miếng, cũng không bị đâm đến hỏng đầu. Hơn nữa em thấy anh ấy cũng rất bình thường, chẳng lẽ là anh ấy đã làm gì anh?"

Han Wangho: "... Không có."

Lee Minhyeong nghi hoặc nhìn cậu chằm chằm, tựa như muốn từ trên người cậu moi ra được cái gì. Có điều biểu cảm của Han Wangho quá bình thản và tự nhiên, cậu ta nhìn hơn nửa ngày nhưng lại chưa phát hiện ra cái gì.

Cuối cùng cậu ta đành bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, không có thì không có đi. Chỉ là nếu anh em làm khó anh, anh nhất định phải nói với em, em giúp anh đánh anh ấy."

"Cậu còn muốn đánh anh ta?"

Han Wangho nghe vậy cười nói: "Vừa rồi không phải cậu còn nói bị anh ta mắng một trận đó sao?"

Lee Minhyeong nói: "Cái đó không giống nhau đâu."

Bọn họ cùng đi xuyên qua vườn hoa chuẩn bị trở lại phòng khách, trên đường Lee Minhyeong có kể câu chuyện cười, mới đầu Han Wangho còn chưa có phản ứng gì, sau đó lthì không nhịn được mà mỉm cười.

Từ vườn hoa đến phòng khách có một đoạn hành lang, Han Wangho đang cười đến mức phải vịn vào tường hành lang, kết quả là tay mới vươn ra được một nửa, đã bị một cái tay khác tóm lấy.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện bắt lấy tay cậu, dùng sức túm người lôi về phía anh. Dưới chân Han Wangho loạng choạng một cái, ý cười trên mặt biến mất hoàn toàn.

Lee Minhyeong: "Anh!"

"..."

Không khí trở lên tĩnh lặng, Han Wangho rút tay cậu về, đứng thẳng lưng, nhíu mày nhìn Lee Sanghyeok ở đối diện: "Anh làm gì vậy?"

Vừa rồi còn có một tia dịu dàng, hiện tại chỉ thấy người đàn ông mày nhọn mắt sắc lạnh lùng cứng nhắc, anh nói: "Nhìn rõ thân phận của em."

Rõ ràng trong mắt anh có mấy phần chán ghét, như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng người khiến người ta đau đớn.

Han Wangho tùy ý chỉnh chỉnh cổ tay áo, cười châm chọc: "Thân phận gì, người ngoài xâm nhập vào cửa Lee gia?"

Ánh mắt Lee Sanghyeok đột nhiên phát ra tia lạnh lùng, anh đang muốn nói gì đó, Lee Minhyeong ở bên cạnh đã không nhịn nổi nữa mà chen lời: "Anh, anh nên im miệng đi, anh nói xem anh đã vậy rồi còn ghen cái gì? Anh dâu đi thôi, để anh ấy tự mình tức giận đi."

Cậu ta mạnh mẽ chen vào giữa hai người, lôi Han Wangho đi.

Đi trên hành lang thông với phòng khách, Han Wangho xoa xoa cổ tay, nghe Lee Minhyeong đi bên cạnh oán giận: "Lúc này cũng đừng để ý đến anh em, từ bé đến lớn anh ấy vẫn luôn có tính cách như vậy, không để ý đến anh ấy còn tốt, một khi để ý đến thì nhất định anh ấy sẽ trút lửa giận lên anh."

Han Wangho: "Vì sao?"

"Anh ấy không thích người khác động vào đồ của mình, cho nên em mới nói anh ấy đã như vậy rồi còn không biết xấu hổ mà ghen."

Lee Minhyeong vừa nói vừa dùng ánh mắt đồng tình nhìn Han Wangho: "Anh dâu, vất vả cho anh rồi."

Han Wangho: "...Vẫn ổn."

Bởi vì Lee Minhyeong vẫn luôn miệng gào đói, rất nhanh phòng bếp đã dọn đồ ăn lên, thức ăn tỏa hương bốn phía bày đầy cả bàn, mẹ Lee vẫn như thường lệ dặn dò mấy đứa phải ăn nhiều một chút, còn gắp đồ ăn cho từng đứa.

Một bữa cơm ăn đến hòa thuận vui vẻ ... ít nhất ngoại trừ Lee Sanghyeok vẫn luôn tỏa khí lạnh thì mọi thứ đều thật hòa thuận vui vẻ. Sau bữa cơm trưa, Han Wangho lại ở bên cạnh mẹ Lee thêm một lát rồi mới nói lời tạm biệt với bà.

Lúc ra cửa Lee Sanghyeok cũng ra theo, anh trực tiếp ngồi vào ghế lái.

Anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng lúc trước, Han Wangho cũng mặc kệ anh, mở cửa ghế phó lái rồi ngồi vào.

Không khí trong xe vừa áp lực vừa im lặng đến đáng sợ, một lát sau Lee Sanghyeok mới nhàn nhạt lên tiếng: "Buổi tối tôi sẽ về."

Han Wangho: "Cuối cùng cũng đã có thể thảo luận về việc ly hôn rồi à?"

"Là về hợp đồng."

Trong mắt Han Wangho, thỏa thuận ly hôn và thỏa thuận hợp đồng cũng không có gì khác nhau, cậu đợi một lát, sau khi xác định Lee Sanghyeok không còn gì để nói mới dựa vào cửa xe, khép hờ mắt.

Ánh sáng mặt trời thật ấm áp, khiến người ta mơ mơ màng màng sắp ngủ luôn. Han Wangho nghỉ ngơi trên xe một hồi, lúc tỉnh lại mới phát hiện bọn họ đã về đến nhà.

Không hiểu tại sao trên môi lại truyền đến một trận đau đớn, cậu sờ sờ cánh môi, đau đến mức "a" một tiếng.

Lee Sanghyeok: "Xuống xe."

Han Wangho liếc khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông, nói: "Đây là xe của tôi."

Lee Sanghyeok: "..."

Anh không nói lời nào mở cửa xuống xe, vừa chỉnh chỉnh cà vạt vừa rời đi.

Han Wangho về đến nhà, trên đường về có mấy cuộc gọi đến, đều là từ trợ lý Kim Geonwoo của cậu. Mấy cuộc gọi gần nhất đều có người nhận, người này hẳn là Lee Sanghyeok rồi.

Sau khi điện thoại được nhận và có cuộc trò chuyện ngắn, Kim Geonwoo không còn gọi đến nữa. Han Wangho cũng không liên lạc với cậu ta, không quan tâm đến nữa.

Mấy năm nay có khá ít đề tài liên quan đến Han Wangho, hơn nữa bản thân cậu cũng khiêm tốn, bởi vậy trong trận bão này chỉ giống như người qua đường, không bị ảnh hưởng bao nhiêu ... trên thực tế, lời đồn về Ju Dantae bị truyền ra chưa được bao lâu đã có mấy công ty điện ảnh liên hệ với cậu, trong đó vậy mà còn có Lee thị, nhưng hẳn là không có liên quan gì đến Lee Sanghyeok.

Lúc dạo trên mạng, cậu còn không ngờ sẽ gặp tin nóng do một blogger giải trí đưa tin về cậu thanh niên mà cậu gặp ở bãi đỗ xe. Cậu ta tên là Son Siwoo, hai năm trước đã ký hợp đồng với PS, đã từng diễn mấy nhân vật nhỏ trong mấy bộ phim chiếu mạng, đến nay không có danh tiếng gì.

Blogger giải trí đăng lên một đoạn video mơ mơ hồ hồ, trong tối ngoài sáng ám chỉ nghệ sĩ ức hiếp đồng nghiệp cùng công ty, thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây chỉ là một đoạn nhỏ, mà những lời miêu tả của blogger cũng có chỗ tự mâu thuẫn, nhưng bởi vì Son Siwoo quá thấp cổ bé họng, ngược lại bị một số người ác ý bôi đen một hồi.

Điều này thực sự khiến Han Wangho kinh ngạc, cậu còn cho rằng Son Siwoo mới ký hợp đồng năm nay, không ngờ thế nhưng lại có tình cảnh như vậy.

Buzzz...--

Đúng lúc này di động rung lên, một tin nhắn được gửi đến từ dãy số lạ nhảy ra. Han Wangho bấm vào, phát hiện nội dung trong đó chỉ có bốn chữ không đầu không cuối.

[Tôi đã về rồi.]

"..."

Cậu gọi lại cho số này, bên kia đã tắt máy. Han Wangho đợi hồi lâu không có tin nhắn thứ hai được gửi đến, cũng không còn để ý nữa mà ném nó ra sau đầu.

Chiều muộn, cậu một mình ăn cơm chiều ở nhà. Lee Sanghyeok vốn nói tối nay sẽ về cũng không thấy đâu, Han Wangho đặt bản hợp đồng hôn nhân kia ở phòng khách, đợi nửa giờ xong lại gọi cho Lee Sanghyeok.

Điện thoại không có người nghe, Han Wangho nhìn chằm chằm màn hình mấy giây, tiếp tục gọi cho Im Nayeon.

"Đạo diễn Han! Có việc gì vậy... ông chủ? Tôi không biết, hôm nay là ngày hiếm hoi anh ấy tan tầm sớm nhất."

Im Nayeon ở đầu bên kia không hiểu chuyện gì: "Sao thế, xảy ra chuyện gì ư?"

Han Wangho: "Không có gì, chỉ là hỏi cô một chút thôi."

Cậu nói lời cảm ơn với Im Nayeon, rất nhanh cắt đứt liên lạc, dựa lưng vào ghế sô pha phía sau.

Phòng khách im lặng, Han Wangho có chút trầm tư mà xoay xoay di động, hơi ngẩng đầu lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nhưng cậu vẫn không thể nghe thấy tiếng mở cửa muốn nghe, ngược lại là một người có liên lạc ngày hôm qua gửi đến cho cậu một tin nhắn, di động buzz buzz rung lên.

[Tôi rất thích món đồ lần này, rất mong chờ lần hợp tác sau.]

Han Wangho trả lời hai chữ: [Cảm ơn.]

[Không cần cảm ơn, đúng rồi, vừa mới nhìn thấy món đồ thú vị, tặng cho anh, coi như món quà nhỏ tặng kèm.]

Gửi kèm tin nhắn này còn có một bức ảnh chụp, một nhóm cả trai lẫn gái tụ họp cùng nhau đi vào một hội sở cao cấp, khuôn mặt những người khác đều là mơ hồ, chỉ có hai người trong đó tương đối rõ ràng.

Sau khi xem bức ảnh kia xong, lòng Han Wangho hơi trĩu xuống.

Trong ảnh, Lee Sanghyeok mặc một chiếc áo khoác màu tối, sắc mặt bình tĩnh đang bước lên bậc thang, một thanh niên tuấn dật phóng khoáng sóng vai đi vào hội sở cùng anh, thân thể hai người kề sát, thân mật khăng khít như người yêu.

Thanh niên đang vừa mỉm cười vừa nói gì đó với Lee Sanghyeok, người đàn ông cúi đầu bày ra tư thế lắng nghe, giây phút đó ánh đèn hắt lên người anh, vẻ mặt anh dường như là vừa chuyên chú vừa ôn hòa.

Gần như là không cần suy nghĩ bao nhiêu, Han Wangho đã đoán ra được thân phận của thanh niên kia ... Ryu Minseok, người Lee Sanghyeok thật sự thích, đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top