Chương 5

Sanghyeok chưa kịp trả lời thì ánh sáng đã chỉnh xong.

Sanghyeok tránh nhẹ khỏi tay Wangho, lại tựa vào quầy rửa mặt.

“Tình yêu không ranh giới màn hai cảnh một lần bảy! Action!”

Wangho lau nhẹ bọt trên mặt Sanghyeok, khi anh choàng tay ôm thì cậu tự động tiến tới nửa bước.

Sanghyeok huýt sáo trong lòng, cúi đầu hôn môi Wangho…

Sanghyeok: “!!!”

Wangho đi trước Sanghyeok một bước, lách lưỡi vào giữa môi anh.

Nhịp tim của Sànhyeok lập tức nhanh hơn vài nhịp.

Wangho gần như dồn hết dũng khí của cả đời, thậm chí cậu còn nghĩ không biết sau khi đạo diễn hô cắt Sanghyeok có đánh mình không… Nhưng bây giờ không nghĩ được nhiều thế, dù sao cũng đã làm liều rồi, liền…

Lần tiếp theo được hôn Sanghyeok không biết phải tới năm nào tháng nào.

Wangho liếm nhẹ hàm trên của Sanghyeok, thở thật khẽ, ánh mắt cố chấp mà thâm tình.

Sanghyeok: Nhóc con này…

Sanghyeok xoa eo Wangho, dùng mu bàn tay chặm môi, ánh mắt thoáng vẻ thỏa thê.

Đầu Wangho thấp đến như hận không thể cắm xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, không dám nhìn ai.

Đạo diễn xem lại trên màn hình, ra hiệu Ok: “Được rồi!”

“Đồn đại bịa đặt, không có gì để nói.”

Trong màn hình, Lee ảnh đế tươi cười rạng rỡ, “Hôm nay tôi và Wangho mới làm việc chung, sao mà không hợp được chứ… Ừm, có hẹn lát nữa đi uống.”

Sanghyeok cười đến là xán lạn, “Thật ra bình thường tôi NG nhiều hơn cơ ha ha ha ha… Nhưng Tiểu Han rất chuyên nghiệp, tôi NG bao nhiêu lần cũng điều chỉnh trạng thái để phối hợp được, diễn chung với cậu ấy rất thoải mái…”

Lee ảnh đế nhìn một cô phóng viên, nghiêm mặt nghe cô hỏi xong thì cười dịu dàng: “Lúc đóng phim ở chung gần nửa năm, con người cậu ấy thế nào tôi rất rõ ràng, xin mọi người đừng vì mấy tin đồn ác ý điều khiển dư luận mà đẩy tôi vào chỗ người bị hại, tôi không muốn trở thành công cụ trong tay kẻ cố ý bôi xấu cậu ấy sau cánh gà, hy vọng người hâm mộ của tôi cũng đừng như vậy.”

Lee ảnh đế nói rồi nháy mắt với ống kính, cười sáng tươi ấm cả lòng: “Phải ngoan đó nha.”

Các nữ phóng viên đứng gần ống kính nô nức bịt mũi cầm máu.

Wangho đấm ngực, say mê ôm điện thoại, xem lại video đoạn phỏng vấn khi Sanghyeok vừa rời phim trường lần thứ một trăm.

Trong màn hình điện thoại nhỏ bằng lòng bàn tay, Sanghyeok giọng nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa, vầng sáng thần thánh tỏa ra sau lưng, hoàn mỹ như một thiên sứ.

“Ơ hay, vẫn xem lại à?!” Thiên sứ tắm rửa xong mặc áo choàng bông bước ra, mặt như giẫm phân, ghét bỏ nhíu mày, “Tắt đi! Tôi không chịu được cảnh mình trông ngu xuẩn như thế, nhanh lên.”

Wangho: “…”

Wangho, người vẫn đang chìm đắm trong ánh thiên sứ của Sanghyeok ngồi khoanh chân trên thảm sofa phòng khách nhà Lee ảnh đế thầm thở dài. Được rồi, Lee ảnh đế lung linh trong màn hình, so với thiên sứ… chỉ hơi ma tính hơn một xíu.

Wangho thận trọng đóng app video, ngượng nghịu một lúc rồi nói: “Anh, cảm ơn anh, từ khi đoạn phỏng vấn của anh lên sóng, dư luận trên mạng lập tức xoay chiều, công ty em cũng bắt đầu liên hệ các bên, chắc không sao nữa rồi, may nhờ có anh…”

“Đương nhiên là nhờ tôi!” Lee ảnh đế châm chọc trào phúng: “Công ty cậu liên hệ ‘thật đúng lúc’, ba ngày rồi nhỉ?”

Wangho bật cười, công ty cậu vốn nhỏ, năng lực có hạn, hơn nữa cấp cao cũng bất mãn vì chuyện cậu đóng phim không cát sê, không thừa cơ mượn gió bẻ măng đã tốt lắm rồi.

Nghe nói công ty mới kí hợp đồng với mấy người mới, đang chuẩn bị đưa mấy tin giật gân lăng xê.

“Tên đàn anh của cậu…” Sanghyeok trầm tư.

“Em tự xử lý được, thật đó.” Wangho vội nói, “Anh đừng suy nghĩ nữa, em cũng đâu phải mới vào nghề ngày đầu tiên, em giải quyết được.”

Sanghyeok bật cười, “Sao vậy? Sợ tôi nặng tay quá à?”

Wangho cười bất đắc dĩ, nói nhỏ: “Chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không muốn dính tay anh, khi nào em thật sự không xử lý nổi thì chắc chắn sẽ đến cầu xin anh… Nhờ anh giúp em.”

Câu này làm Sanghyeok thấy rất hả dạ, vừa lau tóc vừa hỏi: “Hợp đồng của cậu với công ty còn mấy năm nữa?”

Wangho thật thà: “Tới giữa năm sau, đang bắt đầu bàn bạc kí tiếp rồi.”

“Chuyện kí tiếp khoan vội đã.” Sanghyeok chợt nói.

Wangho ngẩn ra, không dám tiếp lời.

Sanghyeok có văn phòng công tác riêng.

Khi vừa vào nghề Sanghyeok trực thuộc công ty của chú ruột vài năm rồi tự mở văn phòng, Sanghyeok có nguồn tài nguyên tốt, các bộ phận trong văn phòng cũng đầy đủ, chuyên phục vụ cho anh, không ít người mới vào nghề muốn đầu quân cho Lee ảnh đế, từ đó một bước lên mây. Nhưng suốt mấy năm nay, ngoài hỗ trợ cho bạn tốt trong ngành vài ba năm thì chưa từng kí hợp đồng với ai.

Trong giới sớm có lời đồn, ai trèo lên được thuyền của vị đại thần này thì có gặp đại hồng thủy cũng bình an.

Lee ảnh đế cầm ly rượu đỏ, nhấp nhẹ, hồi hộp chờ Wangho quỳ xuống gọi ba.

Một phút trôi qua, ngu xuẩn họ Han tên Wangho nhìn qua nhìn lại, lén la lén lút, rút điện thoại ra, muốn xem lại đoạn phỏng vấn lần nữa…

Mặt Sanghyeok xụ đen.

Lee ảnh đế cố gắng hãm lửa… Còn trẻ, da mặt mỏng, anh hiểu.

“Mẹ nó ngưng ngay!” Sanghyeok nhíu mày, “Hiện tại công ty của cậu lấy bao nhiêu phần trăm?”

Vấn đề này hơi riêng tư, người có não chẳng ai trả lời, nhưng người hỏi là Sanghyeok, Wangho đáp ngay không suy nghĩ: “Bảy mươi lăm phần trăm.”

Cũng là giá bình thường trong giới.

Wangho xoay xoay điện thoại, muốn mở video xem mà không dám, còn ngại ngùng nói: “Người đại diện tiết lộ với em… Nếu kí tiếp thì sẽ còn năm mươi phần trăm.”

Sanghyeok thầm nghĩ: Ha ha.

Năm mươi phần trăm đã thỏa mãn rồi à?

Sanghyeok không khỏi bắt đầu ảo tưởng, nếu thật sự kí được Wangho vào chỗ mình, vậy…

Tuy Sanghyeok thuộc giới giải trí, nhưng lại không có kinh nghiệm về “phương diện ấy”. Nhìn lên, trước mắt chưa có nhân vật nào dám giở quy tắc ngầm với anh; Ngó xuống, anh không có hứng thú với ai về mặt này. Nhưng lăn lộn trong giới lâu năm, cũng biết một bộ phận chủ công ty và nghệ nhân có chuyện khó nói rõ, nếu kí Wangho, thì có phải mình…

Đầu tiên, bắt Wangho về chỗ mình, sẽ không bị tên đại diện ngu ngốc đó ngăn cản nữa đúng không?

Tới lúc đó là gọi đâu đến đấy rồi?!

Tiếp theo, từ chối hết mấy bộ phim bại não Wangho nhận, toàn thứ gì đâu không…

Cứ nghĩ đến việc mình có thể tự tay vạch đường dẫn lối cho Wangho là tâm trạng Lee ảnh đế siêu tốt.

Có thể cho cậu ấy nhận mấy bộ điện ảnh hai nam chính để củng cố vị trí trong dòng phim điện ảnh.

Cùng quay phim… Vậy thì tha hồ mà vui.

Sanghyeok là dân gạo cội đóng phim từ nhỏ, mấy chuyện thất đức như bắt Wangho quay đi quay lại cảnh hôn hôm nay anh biết cả núi.

Sanghyeok liếm môi, thầm nghĩ, cái đó đâu trách mình được đúng không?

Kiểu đàn em không hiểu thói đời như Wangho, không bắt nạt một chút, điều giáo một chút, thì làm sao cậu biết được đường đời trắc trở, trong các đàn anh đàn chị cũng có người xấu chứ?

Không rèn giũa một chút, sau này làm sao cậu tự chống được một mảnh trời trên màn ảnh rộng.

Sanghyeok im mãi không nói gì, Wangho còn tưởng mình nói sai, lúng túng bảo: “Năm mươi phần trăm… Có gì không ổn sao ạ?”

Lee ảnh đế quyết định cho người trẻ tuổi lầm đường lạc lối này thêm một cơ hội, vờ như bình thản nói: “Đương nhiên không ổn, nếu tôi kí hợp đồng thì lấy nhiều lắm là hai mươi phần trăm, a đương nhiên… Cũng phải xem quan hệ thế nào, nếu hợp ý, đối phương nghe lời thì có thể giảm nữa, không lấy phần trăm cũng không phải không thể…"

Wangho thật lòng thật dạ khen: “Anh, anh thật là tốt!”

Lee ảnh đế, mặc áo choàng bông, ngồi trên sofa nhà mình, được phát cho tấm thẻ người tốt.

Sanghyeok: Dao đâu rồi…

Nếu không vì nể tình cả buổi tối Wangho không nhấp một ngụm rượu chỉ để đưa mình về nhà thì Sanghyeok đã động thủ thật rồi.

Sanghyeok điều hòa một lúc mới thở đều lại được.

Sanghyeok ghì lại tôn nghiêm, lạnh giọng: “Đùa thôi, muốn kí với tôi thì ít nhất phải bỏ ra tám mươi phần trăm.”

Wangho cười: “Nguồn tài nguyên của anh tốt, vậy cũng đúng.”

Sanghyeok: Đúng cái đầu cậu, phắc.

Nhân lúc rảnh rỗi vì Sanghyeok bận phỉ nhổ trong lòng, Wangho len lén mở video, còn tự lừa mình dối người chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất…

Sanghyeok mệt não nhắm mắt: “Bé yêu, cưng đưa anh về nhà… để xài ké wifi nhà anh hả?”

Wangho ngây ra, nhìn đồng hồ, đứng lên ấp úng: “Anh…Vậy em về trước, muộn lắm rồi.”

Nụ cười trên mặt Sanghyeok tắt hẳn, lạnh giọng: “Ngồi xuống.”

Wangho ngồi cái bụp, suýt nữa quỳ.

Khí chất của Sanghyeok được trui rèn nhiều năm từ các kiểu “mưa bom bão đạn” mà thành, khi sầm mặt đường nét như dao khắc, đẹp trai thì vẫn đẹp trai, nhưng thêm vào mấy phần tàn nhẫn lãnh đạm, với tố chất tâm lý như Wangho chỉ còn biết run rẩy.

Sanghyeok lại nhấp rượu, đầu lẳng lặng tính toán.

Anh không kí hợp đồng với ai, một là chẳng cần mấy đồng bạc đó, hai nữa là lười quản. Trong các nghệ sĩ cùng lứa, có người đã đổi nghề làm ông chủ, thi thoảng đóng bộ phim cho vui, làm lâu trong giới này, thấy quá nhiều phản bội và cấu xé, anh không muốn tự khiến mình khó chịu.

Nhưng Wangho thì khác, Sanghyeok không tin có ngày Wangho sẽ trở đầu cắn lại mình.

Nếu thật sự mù mắt…

Môi Sanghyeok khẽ cong, bỗng nở nụ cười thư thái.

Thì đành chịu vậy.

Wangho bị nụ cười đột ngột của Lee ảnh đế đâm thủng tim, nhịp tim tăng tốc.

Sanghyeok rũ mắt, “Ngoan thế? Bảo ngồi là ngồi à?”

Wangho đỏ tai, “Dạ” một tiếng.

Sanghyeok rướn người tới, véo véo vành tai cậu, giọng trầm trầm, “Vậy bảo cậu làm chuyện khác cậu cũng làm?”

Wangho đỏ mặt.

Cơn tức mới rồi của Sanghyeok tắt lụi, nhưng đuôi mày khóe mắt vẫn còn chút dữ dằn, không hiểu sao Wangho lại cảm thấy… Bây giờ mà lắc đầu chắc Sanghyeok sẽ hiểu lầm gì đó.

Trước mắt là thần tượng mình ngưỡng mộ từ thời đi học, với Wangho, Sanghyeok không thua gì thần linh đối với tín đồ.

Wangho cắn răng, gật đầu.

Vì Sanghyeok, có gì mà cậu không làm được?!

Lòng Lee ảnh đế như bị con chó con dùng cái mũi nhỏ mềm mềm đụng một cái, mềm nhũn ra.

Sanghyeok vò nhẹ tai Wangho, xấu tính hỏi: “Lầm tưởng anh đây là người tốt gì đó à? Tốt nhất cậu nghĩ cho kĩ rồi hẵng gật đầu.”

Wangho ngước mắt, sững người nửa giây rồi lại gật đầu.

Cạnh sofa là cửa sổ sát sàn, trăm ngàn ánh đèn bên ngoài phản chiếu trong mắt Wangho, vô ý làm nóng tim Sanghyeok.

Lee ảnh đế, lật thuyền trong mương.

________
Có người ngóng là có người lên chương, nay ở nhà cân 2 bộ đượttt
Đọc rồi vote sao nhá, quên là tối ngủ giật mình ráng chịu à

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top