Chương 1

Lee ảnh đế ngả người trên sofa, cuốn kịch bản dày mở ra trên đùi, phần lời của anh đã bị cẩn thận đánh dấu bằng bút dạ xanh lá nhạt. Sanghyeok tiện tay thì lật, mắt thi thoảng lại liếc về phía cái di động đặt cạnh tay trái.

Năm phút rồi, điện thoại vẫn im lìm.

Lee ảnh đế cầm lên kiểm tra kỹ càng: Không bật chế độ im lặng, sóng cũng đầy vạch.

Không có bất kỳ thiết bị nào làm nhiễu sóng, người ta thật sự không thèm để ý tới anh.

Sanghyeok thành danh từ thời niên thiếu, vừa tốt nghiệp đại học đã đạt ảnh đế, cả con đường thuận buồm xuôi gió, lúc nào cũng được o bế, nhiều năm rồi chưa phải chờ ai thế này.

Sanghyeok mở app chat ra, kéo kéo lên trên… Mới mấy ngày trước, Wangho còn cả ngày gửi ảnh tự chụp cho mình, ngày ngày chào buổi sáng chúc ngủ ngon chưa từng gãy nhịp, thăm hỏi sớm trưa chiều tối, còn kèm thêm mấy thứ vui vui cậu thấy trên weibo, đủ chuyện trên trời dưới đất.

Từ lúc rộ tin, đối phương chỉ nói mỗi câu “Xin lỗi” rồi thì cứ như không còn tồn tại trên đời, chẳng một chút tin tức.

Tin mới nhất trong lịch sử trò chuyện của hai người chính là cái câu khô cứng Sanghyeok mới gửi: Dậy chưa?

Nếu là bình thường, nhận được lời nhắn của Sanghyeok thì có là hai giờ sáng Wangho cũng sẽ lập tức mừng rỡ trả lời ngay, dù Sanghyeok chỉ gửi một biểu tượng đi thì Wangho cũng có thể vừa kích động vừa hưng phấn đáp lại bằng cả một bài luận văn. Hôm nay thì sao?!

Sanghyeok cáu kỉnh: Từng nói là từ nhỏ đã thích mình, vào nghề cũng vì ảnh hưởng của mình cơ mà… Đều là dối trá cả à?! Thần tượng gửi tin mà cũng không trả lời à? Người hâm mộ nhà nào lại dám làm càn thế hả?!

Cách đó không xa, người đại diện của Sanghyeok đang nghe điện thoại, cứ lầm rầm mãi không biết nói gì, Sanghyeok bực bội, ném kịch bản qua một bên.

Lee ảnh đế có khuôn mặt khiến trời xanh cũng muốn giành cơm ăn, lúc giận lên cũng không sao ghét được, hàng mi nhíu chặt lại thành một vẻ tuấn tú mê người khác, người đại diện đưa mắt dỗ dành anh, đứng lên đi ra xa một chút, tránh khỏi con sư tử may mắn lắm mới không nổ tung này.

Sanghyeok lại nhặt lên nhìn nhìn, cảm thấy tin mới gửi giống tán gẫu quá, thiếu chính thức, vẫn phải gọi một cú.

Wangho tuổi nhỏ, da mặt mỏng, vừa gặp chuyện đó, đang bị chĩa mũi dùi, ngại không liên lạc với mình, Sanghyeok có thể hiểu.

Mình vào nghề mười năm rồi, đi mưa về gió, có loại mưa bão nào mà chưa từng gặp đâu? Chẳng việc gì phải cáu gắt với trẻ con, thiếu chín chắn lắm.

Sanghyeok nghĩ vậy rồi cầm điện thoại lên, gọi trực tiếp cho Wangho…

Khóa máy.

Lửa bén phựt phựt phựt trong lòng Lee ảnh đế, nếu không phải người đại diện vẫn chưa đi thì anh đập di động rồi.

Sanghyeok nghẹn cơn tức trong bụng, hít sâu vài hơi, rốt cuộc cũng không nén được, tung chân đá vào sofa.

“Sao vậy Sanghyeok?” Người đại diện cười bồi, tháng trước Sanghyeok mới nhận giải Nam chính xuất sắc nhất, bên đầu tư phim mới rất biết điều, nương theo dòng nước ấy, hai bên tương tác với nhau, khen cho toàn thân người đại diện đều thấy thư thái, “Đọc kinh bản xong rồi?”

Sanghyeok vô cảm: “Không đọc nổi.”

Trước mặt công chúng Lee ảnh đế vĩnh viễn là quý ông hòa nhã khiêm nhường, chỉ một vài người biết, tính tình người này khó hầu hạ hơn ai hết, lằm việc nhiều năm như vậy người đại diện cũng quen rồi, mặt mày vui vẻ: “Sao vậy? Từ lúc nãy đã bực bội trong người, nói chị nghe nào.”

Sanghyeok nhướng mày, thản nhiên nói: “Wangho không trả lời em.”

Người đại diện cười gượng, “Không phải chứ… Bình thường gửi tin cho cậu cả ngày mà? Bình thường cậu gọi là đến, dù là mấy giờ thì cũng chỉ cần một cú điện thoại thôi mà…”

Người đại diện không nói còn đỡ, vừa dứt lời thì Sanghyeok cũng hết kiềm nổi, đập luôn di động.

“Rầm” một tiếng, điện thoại đáng thương được hóa kiếp, màn hình vỡ thành vô số mảnh.

Sanghyeok cười lạnh, “Một cú điện thoại là đến?”

Lee ảnh đế đá văng chiếc ghế nhỏ trang trí trước mặt, vừa cởi áo vừa lên cầu thang, lên hồ bơi lộ thiên trên tầng mái bơi.

Người đại diện: “…”

Wangho là ai?

Lùi lại vài năm, đó là một diễn viên nhỏ xíu mới tốt nghiệp chưa ai biết tới. Nhờ diễn vai phản diện trong một bộ phim dân quốc hồi năm ngoái mà Wangho bỗng dưng lọt vào mắt quần chúng, rồi cứ thế mà nổi tiếng.

Hơn nữa còn nổi đến rầm rộ, công ty của Wangho chỉ thuộc dạng bình thường trong giới, trong tay chẳng có bao nhiêu nghệ nhân để lăng xê, cuối cùng có một người nổi tiếng, gần như dồn hết các nguồn tài nguyên cho cậu, nhờ vậy mà chưa đến một năm, Wangho đã nổi đình nổi đám thành cậu thịt tươi chạm vào bỏng tay.

Nguyên nhân công việc, người đại diện của Sanghyeok từng tiếp xúc với không ít người mới đột ngột nổi tiếng thế này, kiêu căng ngạo mạn có, bị lăng xê đến mất tỉnh táo có, đầu óc úng nước lâu năm không coi ai ra gì cũng có, nhưng Wangho lại khác.

Khi nổi đến mức vô lý, Han thịt tươi vẫn rất khiêm tốn, thi thoảng ra ngoài tham gia hoạt động, gặp Sanghyeok, Han thịt tươi chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng lên, lễ phép khách khí nhường chỗ thăm hỏi, chụp ảnh cũng tự giác nhích ra hai bên, hận không thể hóa thành phông nền. Khi không ai chú ý, hai mắt cậu ta cứ như là dính trên người Sanghyeok, người đại diện thậm chí còn từng phát hiện Wangho đứng xa xa, quay lưng về phía Sanghyeok chụp ảnh tự sướng, len lén làm một tấm “hai người trong một khung ảnh”.

Cái tấm ảnh “chụp chung” đó cũng không được cậu ta đăng lên weibo, có lẽ giữ làm của riêng rồi.

Quả thật đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hai từ “đàn em” và “fan hâm mộ”.

Thời gian đó Sanghyeok căn bản không chú ý đến Wangho, gặp mặt thì chắc cũng chỉ thấy quen quen, còn không thể gọi tên.

Hai người chỉ mới chính thức tiếp xúc vào đầu năm nay, Sanghyeok nhận một bộ điện ảnh đồng tính, “Bên lằn ranh”.

Sanghyeok nhận phim không nhìn thể loại, tâm lý biến thái, bệnh nhân tâm thần, sát thủ… Không có gì anh không dám nhận, đồng ý đóng phim này cũng chẳng phải vì tiền, ngoài sự đoán của mọi người, Han thịt tươi lẽ ra phải đang tranh thủ “hốt bạc” lại nhận vai nam thứ phim này.

Nói là nam thứ, thật ra là phim có hai nam chính, chỉ là Wangho tự nhấn mạnh mãi nam chính là Sanghyeok thôi.

Trong phim hai người là người yêu dây dưa nhiều năm, trong đó còn có hai cảnh giường chiếu, mấy cảnh hôn. Lúc đó người đại diện không theo vào đoàn làm phim, không nắm rõ tình hình quay chụp lắm, chỉ biết sau khi quay xong bộ ấy, quan hệ hai người thân cận hơn nhiều, Sanghyeok càng lúc càng thích cậu đàn em vừa khiêm tốn vừa hiếu học này, thời gian còn quay phim thường xuyên dẫn cậu ta đi chơi, đóng máy rồi cũng hay hẹn gặp nhau.

Wangho rất biết thân biết phận, tuy quen thân với Sanghyeok hơn nhưng chưa từng quá trớn, không đăng weibo liên quan đến Sanghyeok, không khoe khoang quan hệ giữa mình và đại thần, không dựa hơi Sanghyeok. Chỉ có điều hơi bám Lee ảnh đế này, thường xuyên liên lạc, còn lén đến thăm chỗ quay, mang theo canh mình tự nấu cho Sanghyeok mấy lần, làm những người khác phải chung sống với cơm hộp qua ngày trong đoàn phim ganh tị muốn chết.

Sanghyeok đắc ý phơi phới thu hoạch sát ý của đồng nghiệp, ăn canh xong còn ôm Wangho nói dẫn cậu đi gặp đạo diễn và nhà sản xuất, Wangho lại hối hả nhân lúc Sanghyeok đi mặc áo lông mà ôm hộp cơm bỏ chạy, sau đó bị Sanghyeok gọi điện thoại mắng cho tối tăm mặt mũi: “Vừa lúc phía sản xuất đang ở đây, nói mấy câu thì làm sao hả?! Có phải bắt cậu hầu rượu đâu, nói mấy câu cậu mất miếng thịt nào hả?! Chạy cái gì mà chạy?!!”

Wangho cười hì hì, đổi giọng hỏi chừng nào em tới thăm nữa được, đại thiếu gia Lee Sanghyeok cáu, lần đầu tiên làm việc tốt cho người khác mà bị quay lưng, tức tối tắt máy ném điện thoại. Làm Wangho hoảng hồn gọi liền mấy cuộc xin lỗi, lúc đó Sanghyeok đang tạo hình, không tiện nghe điện thoại, người đại diện nghe thay, mở loa, Wangho dè dặt xin lỗi, giọng áy náy nhỏ xíu, hết hối lỗi lại nói ngọt, người đại diện còn nhũn cả người, nói chi Sanghyeok.

Wangho xin nghỉ để đến, lúc gọi điện đã lên tàu cao tốc rồi, nghe cậu nói rất có ý như nếu Sanghyeok còn giận thì lập tức quay đầu lại nhận lỗi với Sanghyeok, nửa đêm nửa hôm, đương nhiên Sanghyeok không ác độc như vậy.

Lee ảnh đế hừ hừ mấy tiếng lấy lệ rồi hết giận.

Sau lần đó, Sanghyeok vẫn thường gọi Wangho đi chơi, thi thoảng lúc xã giao uống say còn gọi Wangho đến đón mình, lúc Sanghyeok uống say không bao giờ lên xe người khác, người thân thiết mấy trong giới cũng không.

Nhưng thế mà lại yên tâm với Wangho.

Wangho thì luôn chịu kham chịu khổ, dù hôm đó mệt đến mấy, mấy giờ rồi, chỉ cần Sanghyeok gọi là lập tức gác chuyện đang làm lại, chịu cực chịu khó đưa Sanghyeok về nhà.

Người đại diện của Sanghyeok trước nay không can thiệp chuyện riêng, căn bản là không can thiệp nổi, bản thân chị cũng không xác định được Wangho từng ngủ lại chưa, khi chị bắt đầu nghi ngờ quan hệ của hai người thì có một tin sốc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top