04
9
Tôi rất hiếm khi mất bình tĩnh với Sanghyeok.
Vì tôi biết căn bản không có cách nào nổi giận với anh.
Tính cách của anh ấy rất nhẹ nhàng, cho dù tôi có mắng anh ấy, anh ấy cũng chỉ cúi đầu nghe tôi nói.
Sau đó, cùng tôi chiến tranh lạnh.
Nhưng hôm nay, vết thương trên trán tôi thực sự rất đau.
Tôi đã không kìm được và hét vào mặt anh ấy.
Tiếng hét hơi lớn.
Mọi người đều sợ ngây người.
Mãi một lúc lâu, tôi nghe thấy giọng nói của Eunjung khuấy động.
"Được rồi, chỉ là trầy xước một chút thôi mà."
"Hồi nhỏ tôi trèo cây, ngã từ trên cây xuống, tôi còn không khóc."
Cô ấy cúi người trước mặt tôi, muốn xoa đầu tôi như thể cô ấy quan tâm đến tôi.
Tôi né tránh.
Không phải chỉ để thể hiện tính cách thiện lương của cô ấy thôi sao?
"Anh đưa em đi bệnh viện."
Giọng nói lạnh lùng của Sanghyeok vang lên bên tai tôi.
Anh bế tôi lên, tôi giãy giụa, được anh nhẹ nhàng ôm siết lại.
"Đừng lộn xộn."
Tôi muốn anh ấy thả tôi xuống,vì tôi bị thương ở đầu chứ không phải ở chân.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hằn học không chút che giấu nào của Eunjung tôi đã thay đổi quyết định.
Tôi ôm chặt cổ Sanghyeok và mỉm cười với cô ấy.
Cô ta rất tức giận.
10
Tôi vẫn nhớ những lời mà Eunjung đã gửi cho tôi.
Đó là sau khi tôi bị Sanghyeok ôm đi, cô ấy đã kết bạn với tôi và gửi cho tôi một đoạn tin nhắn:
"Bé à, trong tình yêu người không được yêu gọi là kẻ thứ ba."
Cô ấy dường như chắc chắn rằng Sanghyeok không yêu tôi.
Nhưng Sanghyeok có yêu tôi không? Tôi không có câu trả lời cho câu hỏi này.
Thời gian này trường tôi đã cho sinh viên nghỉ một thời gian dài, là kì nghỉ nhưng vì vết thương trên đầu nên tôi không dám về nhà và nghỉ lại nhà Sanghyeok.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bối rối về mối quan hệ của chúng tôi.
Những người có tính cách nhàn nhạt có vẻ ham muốn thường lớn hơn bình thường.
Đến ngày thứ ba chăm sóc vết thương cho tôi và kiềm chế bản thân, Sanghyeok cuối cùng đã không thể chịu đựng được nữa.
Ban đầu, tôi cùng anh chơi game trên ghế sofa.
Kết quả là lâu quá không chơi tôi đã bị đánh chết rất nhiều lần.
Lúc bắt đầu, Sanghyeok đang nằm trên ghế sofa.
Sau khi nhân vật của tôi rơi xuống vách đá lần thứ ba, anh bất ngờ nắm lấy mắt cá chân của tôi.
Các đốt ngón tay anh lạnh ngắt, anh thản nhiên chạy dọc mắt cá chân tôi, gãi nhẹ.
Anh ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào TV, khuôn mặt đầy âm trầm.
Nó khiến tôi dần dần nổi da gà khắp người.
"Sanghyeok... tối nay không được."
"Hả? Không? Vết thương của em sẽ không đau."
Anh nghiêng đầu.
Ánh sáng trong phòng ngủ mờ ảo và vàng nhạt ấm áp, bóng của anh ẩn hiện trong sự cô độc tĩnh mịch.
Tôi hỏi nhẹ anh.
"Sanghyeok, anh thật sự yêu em sao?"
Anh ấy luôn thẳng thắn và trực tiếp về chủ đề này.
"Yêu và thương."
Câu trả lời luôn giống nhau cho dù tôi hỏi bao nhiêu lần.
Trong cơn hoảng loạn, tôi nắm chặt lấy vạt áo anh.
"Vậy anh có thể ngừng phát sóng trực tiếp với Eunjung được không?"
Anh gạt mái tóc dài của tôi, vuốt ve cổ tôi và chặn môi và răng tôi.
Đàn ông thường rất kiệm lời vào thời điểm này.
Anh trả lời nhẹ nhàng và thản nhiên.
"Được thôi."
11.
Dù là ngày nghỉ nhưng Sanghyeok vẫn phải quay bù cho chương trình phát sóng trực tiếp đã ký với nền tảng trước đó.
Sanghyeok bắt buộc phải có mặt trong buổi phát sóng trực tiếp, nhưng nguyên cả buổi hôm nay anh ấy không hề tương tác với Eunjung.
Thông thường, một nửa số bình luận top đầu trong phòng phát sóng trực tiếp là đăng về Eunjung.
Hoàn toàn không giống như ngày hôm nay.
Trọng tâm của toàn bộ giang cư mận đều đổ dồn vào sợi dây buộc tóc trên cổ tay Sanghyeok.
"Đó là cái gì? Dây buộc tóc!!!"
"A a a, Sanghyeok thật sự hẹn hò? !"
"Có phải là cùng Eunjung không? Nhất định là vậy!"
Dây buộc tóc màu nâu trên cổ tay Sanghyeok là của tôi.
Bên trên có một con gấu nhỏ.
Nhưng buổi sáng khi anh ấy dậy buộc tóc cho tôi con gấu đã rơi ra.
Vì vậy anh ấy đã lấy một cái dây mới và buộc cho tôi, sợi dây buộc tóc ban đầu kia lại xuất trên cổ tay anh ấy.
Anh ấy dường như đã quên bỏ nó ra.
Khi Sanghyeok đang phát sóng trực tiếp, anh ấy về cơ bản không xem đạn mạc trên màn hình.
Vì vậy, khi chiến đấu, anh không hề biết dư luận xung quanh đó đã thay đổi đến như thế nào.
Đặc biệt là sau khi Eunjung ghé qua phòng phát sóng trực tiếp của anh ấy và tặng cho anh ấy mười quả tên lửa.
Có một tiếng bíp khi giao tên lửa nên Sanghyeok phát hiện ra.
Trong khi chờ đợi xếp hạng, cuối cùng anh ta nhìn xuống và nhìn thấy hàng bình luận.
Tôi bất giác sững người.
Ngay lập tức, anh cười nhẹ.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên đều đặn khắp phòng phát sóng trực tiếp.
"Tôi có bạn gái, nhưng đây không phải là người gửi tên lửa cho tôi."
"Đừng lộn xộn đoán lung tung nữa."
Trước mặt Eunjung, người vừa gửi cho anh ta mười quả tên lửa.
Anh trả lại mười quả tên lửa một lần nữa.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào một câu nói "Tôi có bạn gái" của Sanghyeok.
Mà trên khắp các diễn đàn lớn, liên tục xuất hiện những chủ đề thảo luận liên quan đến vấn đề này.
Anh vừa dứt lời, tin nhắn WeChat của giám đốc truyền đến.
"Tôi đi chết đây, Sanghyeok tổ tông tại sao cậu lại phát điên như vậy?"
"Anh nghĩ là nhiệt độ không đủ hot à?"
"Câm miệng, cậu dám nói thêm một chữ, tôi liền tự tử cho cậu xem."
Nhưng ngay cả khi Sanghyeok ngậm miệng và không nói gì thì sự nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp tối nay đã tăng vọt lên một tầm cao chưa từng thấy.
Toàn bộ giang cư mận đều đang sôi nổi đoán xem bạn gái của anh ấy là ai.
11
"Cậu nói xem, bạn gái của Sanghyeok có phải là tiểu thư con nhà siêu giàu nào đó nên mới phải che giấu thân phận không?"
Sau khi từ phòng nước về bạn cùng phòng của tôi tháo tai nghe và hỏi tôi chuyện này.
Tôi nghĩ dù tôi có nói với cô ấy rằng bạn gái của Sanghyeok là tôi đi chăng nữa thì cô ấy cũng chẳng tin, vì vậy tôi chỉ có thể mỉm cười giả vờ đồng tình.
Sanghyeok quay lại quy trình bận rộn thi đấu một lần nữa.
Hầu như anh không trả lời tin nhắn của tôi, thỉnh thoảng nhắn lại hai câu hoặc chúc ngủ ngon.
Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của anh.
Anh đang thi đấu ở Phương bắc, vì vậy tôi muốn tự làm một chiếc bánh kem và bắt tàu cao tốc đến tặng cho anh một bất ngờ.
Sau khi ở bên nhau, Sanghyeok đều một mình cùng tôi đón sinh nhật. Nhưng năm nay, anh ấy muốn cùng tổ chức với những đồng đội trong câu lạc bộ.
Bởi vì đó là sinh nhật lần thứ 20 của anh ấy, nên câu lạc bộ nói rằng họ sẽ phát live quảng bá ngày hôm đó, và anh ấy sẽ có một trận đấu phải chơi.
Tôi đã gửi một tin nhắn cho Sanghyeok, nói rằng tôi muốn đến Phương bắc để gặp anh ấy.
Anh trả lời tôi: "Sinh nhật thôi mà, không cần đâu".
Đúng.
Sanghyeok luôn cảm thấy rằng sinh nhật không quan trọng.
Trước đây, khi đội vương miện sinh nhật bằng giấy và thổi nến để ước nguyện, anh ấy cũng mang vẻ mặt rất là bất lực.
Nhưng... Sanghyeok không biết.
Anh ấy là người yêu của tôi, và chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi mới cảm thấy rằng Sanghyeok hoàn toàn thuộc về tôi.
Không có thời gian rèn luyện, không có người hâm mộ cầm biển ủng hộ, cũng không có người dẫn chương trình nữ nào mà anh ấy phải phát sóng trực tiếp cùng.
Anh ấy là của tôi.
Sau khi lên đường sắt cao tốc, tôi gọi cho Sanghyeok.
Anh ấy trả lời rất chậm, và khi tôi nghĩ rằng anh ấy không nghe máy, thì anh ấy đã trả lời.
"Đoán xem em đang ở đâu?"
Tôi cố gắng làm cho giọng mình hoạt bát nhất có thể.
Sau một khoảng lặng ngắn, anh thở dài.
"Em đang ở trên tàu cao tốc đến Phương bắc."
"Anh đã nói em đừng tới."
"Em luôn không nghe lời."
Thực ra tôi cũng hiểu, dù sao cũng phải ngoan ngoãn hơn mới được coi là nghe lời.
Anh ấy luôn như vậy, đối mặt với tôi bằng giọng điệu bất lực "Nhìn này, tôi biết nó sẽ như thế này mà".
Tôi siết chặt điện thoại.
"Em là bạn gái của anh, không nên tới chúc mừng sinh nhật anh sao?"
"Em là bạn gái của anh, em không nên nghe lời anh sao?"
"Sanghyeok!"
Đây là lần đầu tiên tôi lớn tiếng và gọi tên anh ấy.
Giọng anh đều đều, như một lời giải thích thông thường.
"Có rất nhiều người hâm mộ, anh không thể chăm sóc em."
Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh đường sắt cao tốc chạy qua, và những đỉnh núi liên tiếp quét qua.
Hỏi anh từng chữ một: "Không thể chăm sóc em, hay không thể đồng thời chăm sóc em và Eunjung?"
Trong bài đăng sáng nay trên Weibo của Eunjung, địa chỉ IP là ở Phương bắc.
Cô ấy cũng đến Phương bắc để tìm Sanghyeok.
Tôi không hiểu tại sao người phụ nữ này có thể mặt dày đến như vậy.
Sanghyeok cũng chưa từng đề cập đến chuyện đó với tôi.
"Cô ấy là con gái của ông chủ câu lạc bộ."
"Vậy sao? Anh vẫn quan tâm đến cô ấy sao? Chẳng phải anh đã hứa với em... không bao giờ tiếp xúc với cô ấy nữa sao?"
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi luôn dễ dàng xúc động trước Sanghyeok.
Ví dụ, ngay khi tôi nói những lời vừa rồi, tôi đã bật khóc.
Bên kia điện thoại, anh chỉ im lặng.
Một lúc sau, tôi nghe thấy anh thở dài.
"Bỏ đi."
"Anh không rảnh cùng em chơi."
Tạm biệt.
Máy bị ngắt ngang.
Tôi đặt điện thoại trở lại bàn trước mặt, nhìn chằm chằm vào khung cảnh cứ lướt qua như một thước phim.
Đột nhiên, đoàn tàu đi vào đường hầm.
Thế là bóng tôi phản chiếu trên cửa kính, mắt đỏ hoe, mũi cay xè.
Vậy đó, Sanghyeok của tôi đã bị một thứ gọi là "Esports" cướp mất.
Thứ đó đã mang lại cho anh ấy danh tiếng vô hạn, cùng số lượng lớn người hâm mộ và số tiền cực khủng.
Anh ấy có thể dễ dàng tìm được ở bất kì đâu một cô bạn gái như tôi, cả chục người. Tôi chỉ nói như mình là cô gái của anh.
Dù có là con trai đi chăng nữa tôi vẫn muốn mình được xem là cô gái nhỏ được che chở dưới trướng của anh.
Nhưng anh ấy dường như rất thờ ơ với sự ỷ lại của tôi. Tôi thấy hơi tủi thân.
Và tôi vẫn ở đây để tranh luận với anh ấy.
Mắt tôi rơi vào hộp bánh mà tôi đang cầm trên tay.
Vì là lần đầu bóp kem nên nhìn không đẹp lắm.
Tôi cười gượng.
Ý nghĩa của chiếc bánh do chính tôi làm đối với anh là gì? Tôi thật ra cũng không còn quan tâm nữa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top