Chương 33
Lee Sanghyeok nhìn mấy cuốn sách của đối phương: "Hữu dụng?"
"Đương nhiên rồi!"
Bác sĩ tâm lý đặt ba cuốn sách lên bàn: "Nếu như cậu cảm thấy mấy cái này không thực sự cần thiết thì cũng có thể lựa chọn không mua."
"Vậy tôi chọn không mua."
"...." Bác sĩ tâm lý nhìn anh, thăm dò: "Lee tiên sinh, một cuốn cũng không cần sao?"
Nếu như tên của mấy cuốn sách này có chữ "tình yêu đậm sâu" hay "được yêu" thì Lee Sanghyeok nói không chừng còn cân nhắc một chút, nhưng vừa đọc tên của mấy cuốn này là biết không phải thứ đàng hoàng gì.
Bác sĩ tâm lý cố đẩy mạnh tiêu thụ: "Lee tiên sinh, vì là cậu nên tôi mới lấy mấy cuốn này ra đó, nếu như là người khác thì tôi không bán đâu. Bằng không thì thế này đi Lee tiên sinh, lát nữa tôi giúp cậu thăm dò suy nghĩ của Han tiên sinh về cậu, rồi mới kiến nghị xem cậu nên mua cuốn nào, đến lúc đó mua hay không, do cậu quyết định."
Lee Sanghyeok nghe xong thì có chút do dự, sau đó nhìn bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý nhìn thấy ánh mắt của anh, nuốt nước miếng: "Thế nào? Lee tiên sinh."
Lee Sanghyeok: "Nghiệp vụ của anh cũng nhiều quá nhỉ."
"...."
Cuối cùng anh vẫn quyết định, để bác sĩ thăm dò suy nghĩ của Han Wangho.
Khi Han Wangho đi dạo về liền nhìn thấy Lee Sanghyeok đợi ở cửa phòng chẩn đoán, nhanh chân bước đến: "Kiểm tra xong hết rồi hả?"
Lee Sanghyeok gật đầu.
"Thế nào, bác sĩ bảo thế nào?"
Bác sĩ tâm lý cầm túi thuốc đi đến: "Tình trạng khá tốt, so với lần trước thì tốt hơn nhiều."
Nói rồi liếc qua nhìn Lee Sanghyeok: "Han tiên sinh, bây giờ cậu có rảnh không?"
Han Wangho gật đầu: "Có, sao vậy?"
"Han tiên sinh có tiện theo tôi một chuyến để tôi dặn dò một vài thứ không?"
"Không tiện."
Bác sĩ tâm lý:!
Lee Sanghyeok:!
Bác sĩ tâm lý làm bộ tươi cười: "Han tiên sinh, cậu có tiện mà."
Han Wangho lắc đầu lần nữa, khuôn mặt đầy ngây ngô: "Không tiện."
"Có gì mà không tiện?"
"Sanghyeok không ở bên ngoài một mình được."
Bác sĩ tâm lý: "Han tiên sinh, cậu yên tâm, tính bảo mật của bệnh viện này rất cao, Lee tiên sinh ở bên ngoài một mình cũng không lạc mất đâu. Hơn nữa cũng chỉ dặn dò vài thứ cần chú ý trong sinh hoạt thôi, không mất nhiều thời gian đâu."
Han Wangho nghe vậy thì nhìn sang Lee Sanghyeok: "Thôi được."
Nói rồi quay người vào phòng chẩn đoán của bác sĩ tâm lý.
"Han tiên sinh ngồi tự nhiên." Nói rồi đặt một li nước xuống trước mặt Han Wangho: "Thật sự gọi Han tiên sinh đến cũng chỉ là muốn làm một vài tư vấn tâm lý thôi."
Han Wangho lắng nghe, uống một ngụm nước: "Ồ."
Bác sĩ tâm lý có chút bất ngờ: "Han tiên sinh không căng thẳng sao?"
Han Wangho khó hiểu, đôi mắt chớp chớp hai cái: "Sao phải căng thẳng?"
"Tôi là bác sĩ tâm lý đó."
"Tôi biết mà."
"Cậu không sợ tôi sẽ nhìn thấu nội tâm mình sao?"
"Tôi lòng dạ sắt đá."
Nói rồi còn vô cùng tự tin mà vỗ ngực mình.
"...."
Vậy thì thật là ưu tú đó.
Bác sĩ tâm lý hắng giọng, quay lại chủ đề chính: "Han tiên sinh sau khi kết hôn thấy thế nào, cuộc sống hôn nhân có như mong đợi không?"
Han Wangho thẳng thắn đáp: "Không."
Bác sĩ tâm lý:!
"Vượt ngoài mong đợi."
Bác sĩ tâm lý thở hắt một hơi, cảm phiền nói chuyện xin đừng ngắt quãng.
"Vậy là Han tiên sinh rất hài lòng với cuộc sống hôn nhân."
Han Wangho gật đầu: "Coi như đúng."
"Được" Bác sĩ tâm lý giả bộ ghi chép: "Vậy Han tiên sinh có tình cảm với Lee tiên sinh không?"
"Có."
Han Wangho lại trình diễn hình tượng vì yêu cứ đâm đầu: "Tôi yêu anh ấy đến khi biển cạn đá mòn, đến chết không phai."
"Vậy Lee tiên sinh có phải là người quan trong nhất trong đời cậu không?"
Han Wangho không chút do dự: "Phải."
Vì trong đời cậu chẳng còn ai.
Đến với thế giới này, người thân thiết với cậu nhất chính xác là Lee Sanghyeok, mặc dù đối phương là một tên điên, nhưng đồng thời cũng là lão baby của cậu. Nếu như hỏi ai quan trọng nhất, vậy thì chính là Lee Sanghyeok rồi.
Bác sĩ tâm lý nhìn vào mắt Han Wangho, không nhìn ra chút chột dạ nào, trên mặt cũng không có bất cứ phản ứng có điều kiện nào của việc nói dối.
"Tình cảm của hai vị tốt thật, môi trường vui vẻ tốt đẹp như vậy cũng giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục bệnh tình của Lee tiên sinh."
Nói rồi bác sĩ tâm lý lại một lần nữa thăm dò: "Ngoài Lee tiên sinh ra...Han tiên sinh còn thích người hay vật gì khác không?"
Han Wangho không hề do dự: "Tôi thích tiền."
Còn không thèm giả tạo luôn cơ.
"Vậy giữa Lee tiên sinh và 10 tỷ won, Han tiên sinh sẽ chọn gì?"
"Sanghyeok."
Vì Lee Sanghyeok không chỉ có 10 tỷ thôi đâu.
Bác sĩ tâm lý ghi lại kết quả: "Được, bây giờ chúng ta vẫn còn một giả thiết."
Ai ngờ đối phương còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Han Wangho đã cắt ngang: "Đợi đã."
Bác sĩ tâm lý nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
"Anh đang làm tư vấn tâm lý cho tôi đó hả?"
Chỉ thấy đối phương gật đầu: "Đúng vậy."
Han Wangho cảnh giác nói: "Có thu phí không?"
Bác sĩ tâm lý: "Nếu như tôi nói có thu thì sao?"
"Vậy tôi từ chối trả lời."
Bác sĩ tâm lý: "Không thu."
Han Wangho vừa nghe nói là miễn phí, liền nhấc mông ngồi lại trên ghế: "Tiếp tục đi."
"...."
Bác sĩ tâm lý hít sâu một hơi: "Không biết tại sao tôi cứ thấy có một cảm giác quen thuộc đối với Han tiên sinh nhỉ?"
"Bình thường thôi."
Bác sĩ tâm lý nhìn vào đôi mắt trong veo, hồn nhiên của chàng thanh niên, và khuôn mặt trắng trẻo vô hại, là một khuôn mặt ngây thơ, không chút tính công kích: "Là vì Han tiên sinh rất dễ khiến người khác muốn thân thiết sao?"
Han Wangho lắc đầu: "Chúng ta đụng hàng hình tượng nhân vật."
"...."
Hình tượng nhân vật luôn đặt tiền trong mắt.
"Tôi có thể tiếp tục được chưa?"
"Được."
"Han tiên sinh có thể thả lỏng một chút."
"Tôi rất thả lỏng mà."
Han Wangho dựa lưng vào ghế, nếu thả lỏng nữa là nằm ngửa bụng luôn á.
"Giả sử cậu và Lee tiên sinh đều là người nghèo, cậu chỉ có 10 nghìn won, cậu sẽ tiêu bao nhiêu đồng cho Lee tiên sinh."
Han Wangho không chút do dự: "10.000 won."
"Vậy nếu như có 100 thì sao?"
"Vẫn là 10.000."
Bác sĩ tâm lý nghe xong liền nhíu mày: "Tại sao?"
"Vì tình yêu tôi dành cho anh ấy mãi mãi không đổi thay."
Nói rồi bắn một trái tim to bự.
"...."
Hai người nói chuyện xong, bác sĩ tâm lý lại dặn dò Han Wangho vài thứ cần chú ý khi chăm sóc trị liệu và sinh hoạt thường ngày cho Lee Sanghyeok rồi mới kết thúc.
Han Wangho vừa định đứng dậy, ánh mắt lại quét qua mấy cuốn sách trên bàn, nhưng tên sách lại bị một tờ giấy trắng che đi, giống như là cố ý vậy.
Han Wangho tò mò: "Đó là gì vậy?"
Bác sĩ tâm lý nhìn theo hướng Han Wangho chỉ, đột nhiên run lên, nhưng nhìn thấy tờ giấy mình đã che lên đó, thầm thở phào: "Bán sách thôi ấy mà, Han tiên sinh có hứng thú không?"
"Không ngờ anh còn có nhiều dịch vụ như vậy."
Sau đó lại nói: "Bán thế nào vậy?"
"20.000 won."
"Nhưng trên đó viết giá bán lẻ là 10.000 mà."
"...."
Mặt bác sĩ tâm lý đơ người: "Thị lực Han tiên sinh thật là tốt."
"Thường thôi, thường thôi, 10.000 rành rành đó."
Han Wangho cũng không nói gì thêm, không biết tên xui xẻo nào sẽ mua phải. Sau đó quay người định đi tìm Lee Sanghyeok, tiện thể nghĩ xem trưa nay ăn gì.
"Han tiên sinh, khi ra ngoài có thể tiện thể giúp tôi gọi Lee tiên sinh vào đây một chút không?"
Han Wangho quay đầu nhìn hắn.
"Có một kiểm tra quên làm, cậu yên tâm, nhanh lắm."
Han Wangho nghe xong liền gật đầu: "Được."
Han Wangho ra ngoài liền nhìn thấy Lee Sanghyeok đang ở khu đồ uống tự phục vụ: "Bác sĩ gọi anh vào một chút kìa."
Lee Sanghyeok nghe xong liền nhìn biểu cảm của cậu: "Biết rồi."
Không bao lâu sau Lee Sanghyeok lại vào phòng chẩn đoán.
Còn chưa đợi bác sĩ mở miệng đã hỏi thẳng: "Cậu ấy nói thế nào?"
"Han tiên sinh nói yêu anh đến chết không phai."
Lee Sanghyeok nghe xong khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra: "Không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Bác sĩ tâm lý thấy thế liền vội cản người lại: "Lee tiên sinh, cậu phải nghe tôi nói hết đã chứ."
"Mặc dù Han tiên sinh đối với cậu tình cảm sâu đậm, nhưng cậu lại hoàn toàn ngược lại."
Khuôn mặt đẹp trai miễn bàn của anh có chút khó coi: "Ý gì?"
"Lee tiên sinh, tôi không hề nghi ngờ tình cảm của cậu đối với Han tiên sinh."
Bác sĩ tâm lý nuốt một ngụm nước miếng: "Mà là cách cậu chung sống với bạn đời quá khác so với người bình thường."
"Khác chỗ nào?"
"Quá lạnh nhạt."
Nói rồi liền đưa ra một ví dụ: "Ví như có một số chuyện quan trọng hay chuyện dễ khiến người khác hiểu lầm, cậu đều không nói với Han tiên sinh, mà lại tự mình xử lý. Có ngắn gọn thì là kiểu yêu không nói thành lời."
Rồi lại thận trọng nói: "Đa số những tình tiết cẩu huyết đều bắt nguồn từ những hiểu lầm không một lời giải thích."
Nói rồi cầm lên cuốn: "Lúc này, cậu cần cuốn sách này để học hỏi xem nên yêu thế nào, nên đối xử với người mình yêu ra sao."
Đột nhiên trông cực kì cố gắng và kiên định, hệt như nhân viên bán hàng vậy.
Lee Sanghyeok nhìn cuốn sách đó, ánh mắt rõ ràng có chút dao động.
"Cuốn sách này không chỉ dạy cậu cách yêu, còn có thể dạy cậu làm thế nào để được yêu, hơn nữa nếu như kết hợp sử dụng với cuốn này, hiệu quả sẽ là đỉnh của chóp luôn."
Nói rồi cầm lên thêm một cuốn
Lee Sanghyeok nhìn qua, ánh mắt ghét bỏ.
"Ầy!"
"Lee tiên sinh, cậu không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài."
Bác sĩ tâm lý tiếp tục nói: "Tôi biết một người kinh doanh lớn như cậu chắc chắn không thiếu tiền, cũng không cần ai tiêu tiền cho cậu, nhưng tình hình bây giờ không giống vậy."
"..."
"Tôi vừa rồi thông qua trò chuyện thì biết được thứ Han tiên sinh thích nhất là tiền, hơn nữa còn chi li từng đồng."
"Cậu nghĩ mà xem, nếu một người coi tiền như mạng sống lại tiêu tiền cho cậu, việc đó chứng tỏ điều gì?"
Bác sĩ tâm lý vỗ vai anh: "Đây không phải là đang chứng tỏ cậu ấy yêu cậu sao?"
Ánh mắt Lee Sanghyeok dính chặt trên người bác sĩ tâm lý.
"Còn cả cuốn này nữa, cũng quan trọng không kém."
Nói rồi bác sĩ tâm lý vỗ bàn: "Chúng ta cũng coi như có giao tình, thế này đi, nếu cậu mua cả ba cuốn thì tôi có thể giảm giá cho."
"..."
Han Wangho đang đợi bên ngoài, không bao lâu sau một thiên thần áo trắng mặc trên mình trang phục y tá bước đến: "Han tiên sinh đúng không ạ?"
Han Wangho gật đầu: "Phải."
"Đây là hóa đơn bác sĩ vừa mới kê, phiền anh đi nộp tiền ạ."
Han Wangho nhìn qua, có chút nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi không phải đã nộp tiền thuốc rồi sao?"
"À, là thế này, vừa rồi Lee tiên sinh vì để phòng trước một vài di chứng nên đã làm thêm vài kiểm tra tâm lý."
"Là vậy sao."
Han Wangho cầm hóa đơn: "Tôi đi ngay đây, nếu như Sanghyeok ra ngoài không nhìn thấy tôi, cô có thể giúp tôi chuyển lời là tôi đi đóng tiền không?"
"Đương nhiên là được."
Han Wangho gật đầu, quay người đi đóng tiền.
Y tá thấy bóng Han Wangho biến mất sau thang máy mới vội vàng quay người về lại phòng chẩn đoán: "Han tiên sinh đi rồi."
Bác sĩ tâm lý đẩy mắt kính: "Đồ tôi cần đã mang đến chưa?"
Y tá gật đầu, đột nhiên bầu không khí trở nên căng thẳng hệt như đang truyền tin tình báo về căn cứ địa vậy: "Mang đến rồi."
Sau đó thì thầm bên tai: "Vì để tránh sơ sót, tôi còn xuống lầu mua băng vệ sinh, tốn mất 5000 won."
Bác sĩ tâm lý gật đầu: "Cực cho cô quá, số tiền này tôi sẽ thanh toán."
Nói rồi hất cằm: "Lấy đồ ra đây."
Y tá lấy từ trong túi ra một túi nilong màu đen, động tác nhanh nhẹn bỏ ba cuốn sách vào, gói lại một cách kín đáo, không hở lấy một chút.
Bác sĩ tâm lý mỉm cười, nói: "Lee tiên sinh, tôi vẫn luôn rất chú trọng bảo mật quyền riêng tư của bệnh nhân."
Nói rồi đứng dậy, cùng y tá cúi đầu: "Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới."
Cuối cùng còn không quên thổi phồng: "Lee tiên sinh, cậu là khách hàng thân thiết, ưu đãi lần sau sẽ càng lớn hơn, nếu như chuyện tình cảm gặp vấn đề, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Tôi có thể đem đến cho cậu dịch vụ hàng đầu."
Lee Sanghyeok nhận lấy túi nilong đen kia, hỏi lại lần nữa: "Thật sự hữu dụng sao?"
"Đương nhiên, nói xạo làm chó."
"...."
Sau đó bác sĩ tâm lý gạt đi nước mắt: "Ưu đãi lần này dành cho Lee tiên sinh là ưu đãi lớn nhất của tôi rồi đó, không giấu gì cậu, tôi chịu lỗ đó, nhưng vì tình yêu của cậu và Han tiên sinh, những thứ này không là gì."
"Chúc cậu có một cuộc sống vui vẻ."
Han Wangho đến khu nộp tiền thuốc nộp tiền, bỏ hóa đơn vào máy, máy tự động báo số tiền.
Chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng không chút cảm xúc của máy móc vang lên.
Han Wangho đóng tiền thuốc xong thì đi thang máy lên lại phòng chẩn đoán, vừa ra khỏi liền nhìn thấy Lee Sanghyeok đang cầm một túi đen trong tay.
Han Wangho nhìn qua, mở miệng hỏi: "Đây là cái gì?"
Mặt Lee Sanghyeok có chút mất tự nhiên: "Thuốc."
"Ồ" Han Wangho nghe xong cũng không chút nghi ngờ, khẽ nhíu mày: "Thuốc cần uống có phải nhiều quá rồi không?"
Cái tui đen kia không nhỏ, Han Wangho không biết bên trong có bao nhiêu thuốc, nhưng trước đó đã kê ba loại rồi, bên trong này nhất định là không ít.
"Mỗi ngày uống một lần hả?"
Bác sĩ tâm lý đứng kế bên mở miệng: "Ba lần."
Han Wangho nhìn cái túi đen, lầm bầm: "Vậy còn ăn nổi cơm không đây."
"Chỉ là thực phẩm chức năng thôi, Han tiên sinh yên tâm."
Khi hai người ra khỏi bệnh viện thì đã quá trưa, Han Wangho đẩy người lên xe, rồi nhớ ra gì đó, nhìn anh nói: "Lát nữa chúng ta đi siêu thị đi, tủ lạnh trong nhà trống không rồi."
Lee Sanghyeok: "Tùy."
Han Wangho gật đầu, sau đó nói với tài xế lát nữa dừng xe ở siêu thị lớn gần nhà.
Bận rộn cả một buổi sáng, Han Wangho cũng hơi mệt, dựa lưng vào xe rồi quay đầu qua nhìn Lee Sanghyeok.
Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt góc cạnh, sắc sảo, cậu và anh sống dưới một mái nhà lâu đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần để đánh giá anh. Trước đây không biết tính tình của anh, làm cái gì cũng phải nịnh nọt, cẩn thận từng li từng tí, bây giờ lại khác nhiều.
Han Wangho nheo mắt nhìn anh: "Sanghyeok."
Lee Sanghyeok nghe cậu gọi mình, khẽ nghiêng đầu qua, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cậu, khuôn mặt đẹp trai miễn bàn không có biểu cảm gì, nhưng lại làm lòng người run lên.
Han Wangho đột nhiên cảm thấy kết hôn với một người có nhan sắc như thế này hình như cũng không thiệt thòi gì, sau đó nhìn Lee Sanghyeok, ngây ngốc nói: "Anh đẹp thật đó."
Anh ngây người, quay đầu đi: "Nói bậy gì đó."
Han Wangho dụi dụi vào người anh, giơ tay chọt chọt vào vai anh: "Tôi đâu có nói bậy."
Thấy anh quay mặt đi không nhìn mình, Han Wangho thì thầm bên tai: "Anh là người đẹp nhất tôi từng gặp."
Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, rủ mắt, thản nhiên nhìn Han Wangho, như không để tâm, hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Han Wangho bắt đầu nịnh bợ: "Trong lòng tôi anh là đẹp nhất."
Lee Sanghyeok nghe xong không nói gì, nhưng Han Wangho vẫn phát hiện ra được chút ý cười từ trong biểu cảm của đối phương, cú nịnh này làm người ta khoái rồi kìa.
Han Wangho đang tự phục tài ăn nói của mình, anh đột nhiên lên tiếng: "Ban đầu em kết hôn với tôi là vì điều này?"
Han Wangho ngây người, quay đầu qua liền nhìn thấy ánh mắt rực cháy của đối phương.
Han Wangho nuốt nước miếng, hàng mi đen dày như lông quạ chớp chớp hai cái: "Đương nhiên rồi."
Sau đó thẹn thùng cúi đầu: "Tôi ban đầu kết hôn với anh chính là vì si mê nhan sắc của anh đó."
"Vậy tiền thì sao?"
Lee Sanghyeok không ngốc, trước đây giữ chức cao lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra Han Wangho vì sao lại kết hôn với mình, nhưng sau khi kết hôn cũng từ từ tin vào tình yêu cậu dành cho mình.
Han Wangho gồng mình: "Tiền đều là vật ngoài thân, giữa anh và tiền, tôi nhất định sẽ chọn anh."
Dù sao thì anh cũng chính là tiền.
Sau đó Han Wangho cố gắng tìm cơ hội thoát khỏi cái đề tài nguy hiểm này.
"Sanghyeok, sao sau khi lên xe anh cứ cầm cái túi này mãi vậy?"
Lee Sanghyeok nghe xong cúi đầu nhìn chiếc túi đen trong tay.
"...."
Han Wangho: "Một ngày uống thuốc nhiều lần như vậy, có bị gì không đây?"
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Anh ta nói, nói xạo làm chó."
"...."
Anh ta này ngoài bác sĩ tâm lý ra thì không còn ai khác.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa siêu thị, Han Wangho cùng Lee Sanghyeok xuống xe: "Đồ trong tủ lạnh sắp hết rồi, hôm nay mua nhiều hơn một chút."
Nói rồi đẩy người vào siêu thị.
Hai người đầu tiên là đến khu rau củ mua một ít trái cây và rau, sau đó bắt đầu lượn vòng vòng.
Han Wangho nhìn thấy khu sữa tươi thì mắt liền sáng lên: "Sanghyeok, chúng ta mua một thùng sữa đi, sau này ngày nào cũng uống."
Lee Sanghyeok không hề yêu thích gì thứ đồ đó: "Em uống?"
"Anh uống."
"...."
Han Wangho đẩy anh đến khu sữa tươi: "Chúng ta bắt đầu phục hồi chức năng rồi, uống sữa nhiều bổ sung canxi."
Mặc dù không biết đối phương có cần bổ sung canxi hay không, nhưng uống sữa cũng không có gì không tốt cả.
Han Wangho để lại địa chỉ để nhân viên đưa đến tận nhà.
Sau đó lại đẩy anh đi, định mua đồ ăn vặt, Han Wangho nhìn những kệ hàng sáng như ngọc mà nuốt nước miếng, nhưng cuối cùng cũng chỉ lấy hai loại mình thích.
"Nếu em thích gì thì có thể mua hết."
"Thật hả?"
Han Wangho nhìn anh, mắt sáng long lanh: "Sanghyeok, anh tốt thật đó."
Nói rồi giơ tay lấy thêm một gói snack khoai tây.
Kiếp trước cậu cũng vậy, vì để dành tiền mua nhà nên tài chính có hạn, mỗi lần mua đồ ăn vặt cũng chỉ có hai món.
Lee Sanghyeok thấy cậu chỉ lấy một gói: "Mua xong rồi?"
Han Wangho gật đầu: "Mua xong rồi, chúng ta về nhà thôi."
Anh còn đang định nói gì đó, nhưng cậu đã đẩy anh rời khỏi khu ăn vặt rồi.
Sau khi hai người về đến nhà, Han Wangho chuẩn bị nấu bữa trưa, ăn cơm xong lại bắt đầu lời khuyên nhủ mỗi ngày.
Han Wangho dính lấy anh trên sô pha, trên tay cầm ipad đưa cho Lee Sanghyeok xem: "Bác sĩ nói bác sĩ trị liệu này không tệ, còn tinh thông xoa bóp bấm huyệt."
Nói rồi giơ tay lướt lướt màn hình hai cái: "Người này cũng tốt lắm nè, nghe nói có kinh nghiệm mười mấy năm rồi, có tiếng lắm đó."
Nhưng anh không thèm nhìn lấy một cái, Han Wangho nhỏ giọng: "Hay là chúng ta mời hết luôn?"
Lee Sanghyeok nhìn cậu: "Nếu tôi không đứng dậy được nữa thì sao?"
"Anh nhất định sẽ đứng dậy được."
Nói rồi Han Wangho xoay mặt anh qua, dùng đôi mắt kiên định nhìn anh: "Tôi tin anh, anh nhất định sẽ đứng dậy được."
Sự kiên định của Han Wangho nhất thời làm anh dao động.
"Nếu anh không đứng dậy được thì tôi cũng sẽ bên anh cả đời này!"
Han Wangho lời lẽ chắc nịch: "Không phải tôi đã từng nói rồi sao, tôi yêu anh nên sẽ ở bên anh những lúc khó khăn nhất. Đợi anh khỏe lại rồi chúng ta liền ly hôn."
Lee Sanghyeok nghe xong câu cuối cùng, sắc mặt liền khó coi, nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng thì Han Wangho đã nói tiếp: "Nhưng nếu như anh mãi mãi không đứng dậy được nữa, thì tôi sẽ mãi mãi ở bên anh."
Han Wangho hiểu rất rõ lòng tự tôn và kiêu ngạo của Lee Sanghyeok, chưa nói cái khác, chỉ cần dựa vào hai điều này, anh nhất định có thể đứng lên được, càng huống hồ chi còn thâm thù đại hận phải báo.
Anh im lặng hồi lâu mới hỏi một câu: "Em tin tôi?"
"Đương nhiên."
Trên mặt Han Wangho là nụ cười xán lạn, giống như nắng xuân rực rỡ, giơ tay lên chạm vào vai đối phương: "Anh là Lee Sanghyeok đó."
Giống như chỉ cần có cái tên này thì không gì là không thể.
Tiếng nhịp tim mạnh mẽ vang lên từng hồi, giống như vang lên bên tai, không tài nào làm lơ được, nụ cười của chàng thanh niên khiến người ta khó lòng rời mắt. Trong tay cậu như cầm một cái cuốc, mỗi ngày đều đào bới trái tim anh, ngày qua tháng lại, cuối cùng cũng xuất hiện một vết lớn.
Anh như kẻ bại trận, binh lính tan tác, buông tay mở cửa đầu hàng.
Han Wangho đưa ipad ra trước mặt anh: "Chúng ta mời một bác sĩ trị liệu trước có được không, cứ thử xem sao đã, nếu không thành công cũng không sao, chúng ta đã từng cố gắng là được."
Han Wangho nhớ kĩ lời dặn của bác sĩ, không tạo áp lực cho anh. Nếu như lần này khuyên nhủ không có kết quả thì cũng còn lần sau.
"Được."
Han Wangho có chút kinh ngạc nhìn Lee Sanghyeok.
Lee Sanghyeok: "Được."
Hai người làm tổ trên sô pha, cùng nhau đặt lịch hẹn với bác sĩ trị liệu, thời gian gặp mặt thì Han Wangho cảm thấy càng nhanh càng tốt, quyết định luôn là ngày mai.
Lee Sanghyeok lên lầu ba, ngồi một mình trong phòng rất lâu, biểu cảm trên mặt sâu xa nhìn không thấu, không bao lâu sau thì lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: "Ông... chủ..."
Sắc mặt Lee Sanghyeok khẽ thay đổi: "Sao cậu nói chuyện ngắt quãng vậy?"
"Ông chủ.... Tôi bị anh phái... Phái đi rồi, tín... Hiệu... Không tốt."
"...."
Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, giơ tay lên day trán: "Cậu bây giờ có thể về nước rồi, những dự án còn lại tôi sẽ tìm người thay cậu."
"Thật... Sao, cảm ơn ông... chủ."
"Sau khi về tới, giúp tôi liên hệ với một vị bác sĩ, càng nhanh càng tốt."
"Vâng ạ."
Lee Sanghyeok cúp máy, vốn định đến thư phòng xử lý vài tài liệu, nhưng vừa đến thư phòng liền nhìn thấy túi đen trên bàn.
Bên ngoài chiếc túi đen đó trông nhăn nhúm, thô sơ, nhưng dường như đang phát ra một thứ ma lực mạnh mẽ như chiếc hộp ma thuật.
Đến đây nào!
Đến đây nào!
Đến tìm hiểu nội dung của tôi đi nào.
Lee Sanghyeok không thèm để mắt đến nữa, nhét chiếc túi đen vào ngăn kéo.
Mười phút sau, Han Wangho mang trái cây lên.
"Sanghyeok, tôi tới rồi nè."
Han Wangho vừa lên tới liền nghe thấy một trận hỗn loạn.
"Sao vậy?"
Tay Lee Sanghyeok đè trên ngăn kéo: "Không có gì."
Han Wangho thấy vậy, cho rằng đó là bí mật kinh doanh gì đó không muốn cho mình biết, rất ân cần mà mở miệng: "Tôi về phòng trước, trái cây để đây, anh nhớ ăn nhé."
"Ừm" Anh hờ hững đáp lại một tiếng, mãi đến khi bóng Han Wangho biến bất khỏi phòng mới thầm thở phào, sau đó từ trong ngăn kéo, lấy cuốn sách vừa mới lật ra.
Lee Sanghyeok một lần nữa không khống chế nổi bản thân, giở sách ra, đọc từng dòng nguyên tắc trong sách.
Trong sách không có phần giới thiệu, chỉ có một đoạn khẩu hiệu.
"Chúng tôi tôn trọng tất cả tình yêu trên thế gian này."
Chương một, chung sống và sự thu hút
1. Khi chung sống với người yêu, hãy khéo léo thể hiện ra mặt yếu đuối của bản thân, kích thích cảm giác muốn bảo vệ của đối phương, đồng thời sẽ khiến đối phương thấy thỏa mãn vì được tôn sùng. Hay, có một vài việc nhỏ trong đời sống, bạn có thể vờ rằng mình rất phiền lòng vì không tài nào giải quyết được, khiến đối phương cảm thấy,
Bạn cần họ!
Lưu ý: Hợp cho cả nam lẫn nữ, 0 hay 1 đều được.
Lee Sanghyeok:....
Anh đọc xong dòng này liền đóng sách lại cái bộp, hai tay đan vào nhau, che trước miệng, im lặng hồi lâu.
Buổi tối sau khi hai người dùng bữa trong phòng ăn thì cùng nhau xem TV, đang chiếu chương trình Thế giới động vật.
Han Wangho xem một lúc rồi giơ tay lên vươn vai, vì giơ tay lên nên áo cũng bị kéo lên theo, dưới lớp áo, vòng eo trắng nõn thấp thoáng lộ ra theo từng cử động.
Lee Sanghyeok nhìn qua rồi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, sau đó quay người lên lầu về phòng.
Sau khi về phòng, Lee Sanghyeok đọc sách thêm một lúc rồi đi tắm.
Khi đang mặc đồ thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lee Sanghyeok vừa mặc xong quần ngủ, sau đó khoác áo ngủ lên người rồi đi ra mở cửa.
"Chuyện gì vậy?"
Han Wangho đứng ngoài cửa nhìn cơ ngực rắn chắc của Lee Sanghyeok.
Nhìn từng đường cơ bắp săn chắc của anh rồi lại nhìn mình, nhất thời cảm thấy bản thân như con chó hoang vậy.
Sau đó giơ giơ chai sữa trong tay: "Trước khi ngủ phải uống hết sữa đó, vậy mới ngon giấc."
Lee Sanghyeok nhận lấy chai sữa, Han Wangho nhìn rồi định về phòng.
"Han Wangho."
Han Wangho quay đầu: "Sao vậy?"
Chỉ thấy anh giơ cánh tay rắn chắc ra: "Tôi mở không ra."
"... Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top