Chương 21
"Người yêu anh ấy kiểu gì cũng sẽ có một ngày không có nhà."
"Bạn và Tào Tháo có chỗ nào khác nhau đâu."
(Tào Tháo hay lấy vợ của bại tướng làm chiếm lợi phẩm)
Bàn tay cầm điện thoại của Lee Sanghyeok cứng đơ, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Thư ký ở đầu dây bên kia mới đi chơi với bạn gái về, nhìn thấy số hiển thị trên màn hình liền bắt máy, "Ông chủ."
Lee Sanghyeok: "Làm giúp tôi một việc."
Một tiếng đồng hồ sau, tin tức về Han Wangho vốn đang treo trên hot search đã được thay thế, bấm vào từ có liên quan, chỉ có vài bài viết và hình ảnh mờ mờ từ máy quay giám sát.
Sáng sớm hôm sau, Han Wangho cùng anh dùng bữa sáng.
"Mai đi đoàn phim."
Lee Sanghyeok nhìn cậu một cái, hững hờ đáp một tiếng, "Ừm."
Han Wangho nhìn đối phương, "Anh không có gì muốn nói với tôi hả?"
"Ví dụ như chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió?"
Anh im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói: "Nhớ khóa kĩ cửa phòng."
Han Wangho:?
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh" Lee Sanghyeok ho khẽ hai tiếng, "Dễ có trộm vào."
Han Wangho vừa ăn cháo vừa giải thích: "Không đâu, an ninh khách sạn tốt lắm, không cho người không đăng kí vào đâu, sao mà có trộm được?"
Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm cậu một lúc.
Tào Tháo.
Ăn xong bữa sáng, Han Wangho bắt đầu sửa soạn hành lý, cũng may, chỉ có một tuần, đồ cần sửa soạn cũng không nhiều.
Lee Sanghyeok liếc qua nhìn hành lý đã được đối phương sửa soạn từ sớm đặt trước cửa, "Bây giờ đi luôn?"
Han Wangho lau mồ hôi trên trán, "Mai, chỉ là không có chuyện gì làm nên soạn đồ ra đây thôi."
Lee Sanghyeok: "Gấp không kịp chờ?"
Han Wangho nhướng mày, "Sao vậy được!"
Sau đó giả vờ đau lòng, "Rời xa anh là chuyện đau khổ nhất đời người."
Sau đó giống như một chú bướm, vẫy cánh bay đến bên anh, "Hôm nay ra đi, biết bao giờ gặp lại."
Lee Sanghyeok: "Bảy ngày."
"Không."
Lee Sanghyeok nhíu mày, "Trước đó cậu nói là một tuần mà."
Han Wangho lắc đầu, "Bảy ngày đó không chỉ là bảy ngày."
Rồi giơ tay đặt lên trái tim mình, "Nỗi nhớ về anh không thể tính bằng ngày."
"Không có anh bên cạnh, một ngày như cả năm, nhưng không sao, tôi sẽ luôn ghi nhớ bóng hình anh."
Trong lòng Lee Sanghyeok đột nhiên xuất hiện một dự cảm.
"Cậu không cần nói đâu."
Han Wangho thắc mắc, "Không nói làm sao anh biết được."
"Mặc dù anh không còn đây, nhưng..."
Lee Sanghyeok: "Đừng nói nữa."
"Anh mãi mãi sống trong trái tim tôi."
"...."
Buổi tối, Han Wangho nằm trên giường đọc tin nhắn Son Siwoo gửi đến.
"Ngày mai cậu dậy sớm một chút, năm giờ chúng ta xuất phát."
Han Wangho thắc mắc, "Sớm vậy làm gì?"
"Thợ trang điểm và tổ phục trang tới sớm, chúng ta cũng phải tới sớm."
Han Wangho xem giờ, tắt điện thoại, đi gặp Chu Công.
Sáng sớm hôm sau, cậu vào bếp nấu đồ ăn sáng cho Lee Sanghyeok trước rồi mới ra khỏi nhà.
Bởi vì nấu bữa sáng nên hơi trễ, Han Wangho kéo vali, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi biệt thự, leo lên chiếc xe cá mập thân tàn như ý chí kiến cường kia.
Son Siwoo nhìn cậu thở dốc, "Chạy nhanh vậy làm gì?"
Han Wangho hổn hà hổn hển, "Sợ trễ."
Son Siwoo nhìn đồng, mới qua năm giờ có vài phút, sau đó nói: "Cậu dậy trễ?"
"Không."
Han Wangho lắc đầu, "Làm bữa sáng cho người trong nhà."
Son Siwoo kinh ngạc, "Cậu sáng sớm phải ra ngoài mà còn nấu đồ ăn sáng cho người ta?"
Han Wangho nói như lẽ đương nhiên, "Sao vậy?"
Son Siwoo lớn giọng, "Lão ta bắt cậu làm?"
"Cũng không phải, tự tôi muốn làm cho anh ấy, anh ấy thích vậy nhất."
Son Siwoo nhìn Han Wangho với ánh mắt đầy lo âu, "Cậu nói xem, có hà tất phải vậy không?"
Han Wangho trước đây mặc dù có hơi quá quắt một chút, nhưng dù sao cũng là một tên phiền phức mười ngón không dính nước xuân. Bây giờ tên phiền phức này lại bị ép nấu cơm giặt đồ cho người ta, trong lòng Son Siwoo không khỏi cảm khái, ai rồi cũng khác.
Han Wangho nhìn ra được một nét đồng cảm từ trong mắt đối phương, "Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"
Son Siwoo: "Cậu không cảm thấy uất ức sao?"
Han Wangho lắc đầu, "Không cảm thấy."
"Tại sao?"
"Bởi vì phải hướng về đồng tiền."
"Vậy thì thế nào chứ, cậu mỗi ngày đều sống như vậy, có vui không?"
"Khá là vui."
Son Siwoo giơ một cánh tay lên, "Cậu không thật sự vui."
Han Wangho: "Mỗi ngày 10 triệu."
"..." Son Siwoo: "Coi như chưa nói gì."
Một người lương cứng mỗi tháng chỉ có 2 triệu như hắn, thương hại cậu không bằng tự thương chính mình.
Hai người lái xe thẳng một đường, khi đến khách sạn mới bảy giờ sáng. Hai người vừa xuống xe liền bắt gặp nhiếp ảnh gia vạm vỡ mới vừa chạy bộ về.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nhìn thấy Han Wangho liền vui mừng vẫy tay, kích động nói: "Anh trai!"
Han Wangho nghe tiếng liền nhìn qua, chỉ thấy một cục xanh lè.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ đội trên đầu một chiếc nón xanh lá cực kì chói mắt.
Han Wangho sửng sốt một lúc mới lên tiếng chào hỏi, "Em gái."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ bước đến trước mặt cậu, một phát ôm chặt, cánh tay khẽ dùng lực, như muốn nhấc bổng cậu lên trông trung, "Anh trai, lâu rồi mới gặp."
Tính thử thời gian, khoảng một tháng rồi.
Han Wangho bị ghì chặt như dằn cá muối, nhón nhón hai chân, "Anh... Không thay đổi chút nào."
Vẫn khỏe như vậy.
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ có qua có lại, "Anh trai, anh cũng vậy."
Chiếc nón kia thật sự quá chói mắt, sau đó Han Wangho lắc đầu thật mạnh để chuyển lực chú ý, "Anh chạy bộ buổi sáng hả?"
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ gật đầu, "Mấy ngày nay vẫn đang kiên trì."
Sau đó kích động nói: "Anh trai, thấy tin tức về anh rồi, quá là ngầu luôn."
Han Wangho được người ta nhắc tên đột nhiên có chút ngại ngùng.
"Anh trai, hóa ra anh hay chạy đêm."
Han Wangho hơi chột dạ, "Coi như vậy đi."
Sau đó thấy đối phương nuối tiếc nói: "Đáng tiếc là không chạy đêm, không thể chạy cùng anh trai được."
Son Siwoo đứng kế bên nghe vậy liền có chút thắc mắc, "Tại sao?"
Ngay sau đó liền nghe thấy nhiếp ảnh gia vạm vỡ nghiêm túc nói: "Buổi tối nhiều cám dỗ quá, bánh bao súp buổi sáng vẫn thích hợp hơn."
"...."
"Nhưng đã kiên trì chạy buổi sáng rất nhiều ngày rồi, chắc chắn dáng sẽ ngày càng đẹp hơn, anh nói xem có đúng không anh trai."
"Đương nhiên rồi!"
Son Siwoo: "...."
Sau khi nói chuyện với nhiếp ảnh gia vạm vỡ vài câu, Han Wangho vội vàng đi trang điểm rồi đến phim trường.
Đạo diễn và nhà sản xuất cúi đầu nói gì đó, thấy Han Wangho đến, mắt liền sáng lên.
"Đến rồi, Han Wangho, bên này."
Thấy người ta vẫy tay, Han Wangho nhanh chóng bước đến.
Đạo diễn dùng ánh mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, "Đây là người mà các cậu đã chọn?"
Nhà sản xuất: "Không sai, tên Han Wangho."
Đạo diễn, "Tạo hình khá đó."
Sau đó nhìn Han Wangho, "Khi đến có đọc kịch bản chưa?"
"Đọc rồi."
"Vai diễn này của cậu mặc dù là vai phụ, nhưng cũng là mối tình đầu của nữ chính, đất diễn cũng tàm tạm."
Sau đó đạo diễn nhìn chàng thanh niên trước mặt, "Cậu được chọn chỉ là vì may mắn hơn người khác chút thôi, nếu như diễn không tốt, cũng sẽ bị thay người bất cứ lúc nào."
Han Wangho: "Cái này tôi hiểu rất rõ."
Đạo diễn ngây người, "Cậu đã quen với kịch bản chưa?"
Han Wangho: "Quen rồi, đọc qua một lần."
Đạo diễn nhíu mày, đọc qua một lần mà gọi là quen rồi.
Đạo diễn: "Cậu hiểu?"
Han Wangho gật đầu, không chút nghĩ ngợi, "Hiểu."
Đạo diễn bật cười, thật là không biết ngượng mồm.
"Vậy hỏi cậu nhé, nữ chính đã có được tình yêu trời ban của nam chính, tại sao vẫn không thể nào quên được anh trai hàng xóm đã qua đời do cậu thủ vai."
Han Wangho: "Bởi vì đối phương là mối tình đầu của nữ chính, là ánh trăng sáng trong lòng nữ chính."
Đạo diễn: "Chỉ vậy?"
Han Wangho lắc đầu: "Đương nhiên không chỉ vậy."
Đạo diễn: "Vậy còn vì sao nữa?"
"Bạch nguyệt quang sở dĩ được gọi là bạch nguyệt quang, vì đây là người không thể nào thay thế được trong lòng."
Han Wangho nói tiếp, "Trúc mã có thể không sánh được với trời ban, nhưng trúc mã đã qua đời thì không có địch thủ, bất khả chiến bại."
"...."
Thật là có lý.
Nhà sản xuất liếc nhìn đạo diễn một cái, "Người tôi chọn, ông cứ yên tâm."
Đạo diễn lại nhìn Han Wangho, "Đúng là rất được."
"Diễn xuất thế nào?"
Lần này, còn chưa đợi Han Wangho lên tiếng thì nhà sản xuất đã nói, "Đã cùng với phó đạo diễn thử tại chỗ rồi."
Đạo diễn nhìn Han Wangho, nghi hoặc nói, "Ngoại hình cậu không tệ, có diễn xuất, cho dù không nổi thì cũng phải có chút danh tiếng, sao lại không có chút tên tuổi nào."
"Không ai tìm cậu đóng phim?"
Han Wangho: "Có."
"Vậy tại sao tôi chưa từng thấy phim cậu đóng?"
"Tại vì không đóng."
"...."
Nhà sản xuất kế bên mở miệng, "Không thích tạm bợ."
Han Wangho lắc đầu.
"Đoàn phim không tốt?"
Han Wangho: "Là vấn đề cá nhân."
"Vấn đề gì?'
"Muốn diễn người sống."
"...."
Đạo diễn không muốn nói gì thêm, "Được rồi, cậu hôm nay không có cảnh, đứng một góc tìm cảm giác là được, ngày mai chính thức quay."
Han Wangho không nói gì, quay người đi đến trước màn hình theo dõi.
Nhà sản xuất nhỏ giọng nói với đạo diễn: "Người tôi chọn, không thể tệ được, nhân phẩm cũng không tệ, người mấy ngày trước cứu người được lên tin tức chính là cậu ấy, chắc là không có vết nhơ gì đâu."
Đạo diễn này là một người cực kỳ cố chấp, bình thường sẽ không có thái độ tốt cho lắm đối với diễn viên mới, đối với người quen thì mới hiếm hoi lắm nở được nụ cười, nhà sản xuất không nói chuyện hot search đột nhiên biến mất cho ông ta nghe.
Han Wangho là người chưa có tên tuổi gì, lại không có người chống lưng, rốt cuộc là ai đã giảm độ hot của cậu xuống?
Chín giờ tối Han Wangho về tới khách sạn, sau khi tắm liền nằm trên giường chơi game, mạng hơi giật nên vừa đợi vừa nói chuyện điện thoại với Lee Sanghyeok.
Sau khi chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì đã được bắt máy, giọng của anh truyền đến từ đầu dây bên kia, "Chuyện gì vậy?"
Han Wangho nằm bò trên giường, "Không có chuyện gì thì không được gọi cho anh hả? Công việc của ngày hôm nay kết thúc rồi."
Đối phương không mặn không nhạt "ừm" một tiếng.
Han Wangho nhíu mày, "Sao anh không hỏi tôi xem hôm nay làm việc thế nào?"
Lee Sanghyeok: "Hôm nay làm việc thế nào?"
"..." Han Wangho: "Khá thuận lợi, nhưng vẫn thấy ở nhà tốt hơn, nhớ ghê á."
Anh im lặng một chút, "Nhớ cái gì?'
"Bồn tắm massage."
Nói xong Han Wangho mới nhận ra mình đã nói ra lời thật lòng rồi, vội vàng cứu vãn: "Nhưng càng nhớ anh hơn."
Lee Sanghyeok mở miệng: "Câu này là cậu thêm sau chứ gì."
Han Wangho giật mình, "Đương nhiên không phải rồi, tình yêu tôi dành cho anh, anh còn không biết sao?"
"Đừng nói là bồn tắm massage, mà so với tất cả mọi thứ trên đời, tôi vẫn yêu anh nhất."
Sau đó nhìn điện thoại, "Không nói nữa, trò chơi bắt đầu rồi."
Lee Sanghyeok đột nhiên bị người ta cúp máy trước:....
Chơi vài ván game, Han Wangho tắt điện thoại, bắt đầu tiến hành hoạt động đi gặp Chu Công mỗi ngày của mình.\
Hôm sau khi đến trường quay, Son Siwoo bước đến dặn dò, "Những người lát nữa diễn chung với cậu đều là ngôi sao đã thành danh, cậu đừng có mà đắc tội người ta đó."
Han Wangho vỗ ngực, "Tôi đã làm thì anh cứ yên tâm."
Son Siwoo: "Tôi mà yên tâm được thì còn cần nói mấy cái này với cậu làm gì?'
"..." Han Wangho bất mãn, "Anh không tin tưởng tôi."
Son Siwoo: "Nào có."
Han Wangho bước lên một bước, "Tôi nhìn thấy sự chột dạ trong mắt anh."
"Cậu nhìn nhầm rồi."
"Vậy anh nói những thứ này với tôi làm gì?"
"Lời nhắc nhở thiện chí."
"...."
Nhà tạo mẫu bước đến giơ tay vò tóc Han Wangho mấy cái, "Được rồi đó, như này là được."
Son Siwoo thấy khó hiểu, đứng một bên nhìn, "Tạo hình như vậy là xong rồi?"
Nhà tạo mẫu nhìn kĩ Han Wangho vài cái, "Không sai, anh trai nhà bên chính là kiểu sáng sủa, tự nhiên như thế này, cậu ấy lúc này là vừa khéo."
Không lâu sau thì diễn viên thủ vai nữ chính đã đến, sau khi nói vài câu với đạo diễn liền nhìn về phía Han Wangho.
Đạo diễn vẫy tay kêu Han Wangho lại, "Đến đây, hai người làm quen nhau một chút."
Han Wangho thân thiện giơ tay ra, "Xin chào, tôi là Han Wangho."
Đối phương mặc dù là một người đã nổi tiếng trong giới, nhưng không hề làm giá, "Xin chào, tôi là Kim Jiwon."
Sau đó chỉ thấy Kim Jiwon giơ tay ra, nhận lấy kịch bản mà trợ lý đưa, "Lát nữa quay rồi, bây giờ chúng ta tập thoại một chút đi."
"..."
Thấy đối phương đồng ý, Kim Jiwon chờ cậu lấy kịch bản ra, ai ngờ Han Wangho cứ chậm chạp không làm gì.
"Cậu không cần xem kịch bản hả?"
"Hôm qua tôi đã xem rồi."
Thật ra trước đó một ngày Kim Jiwon cũng đã đọc qua kịch bản một lần rồi, nhưng con người cô mỗi lần công việc bận rộn thì sẽ rất rối, nên khi đến trường quay sẽ tìm người khác tập thoại trước một lần.
Nghe đối phương nói đã nhớ hết phần mình rồi, liền mở miệng: "Cậu nhớ hết rồi sao?"
"Ừm ừm."
Người làm tiền bối như Kim Jiwon có lòng nói với cậu: "Thật ra trước khi quay vẫn nên tập trước một lần, cậu lấy ra đọc lại lời thoại đi."
Han Wangho uyển chuyển từ chối ý của đối phương, "Không cần đâu."
Kim Jiwon nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của cậu, "Xem ra khả năng nhớ thoại của cậu không tệ."
Han Wangho ngại ngùng gãi đầu, "Thật ra cũng không phải."
Kim Jiwon tươi cười, "Cậu không cần khiêm tốn đâu."
Han Wangho: "Cảnh này của tôi không có lời thoại."
"...."
Nụ cười trên mặt Kim Jiwon lập tức cứng ngắc, sau đó đưa tay lật kịch bản ra, thật sự là không có một câu thoại nào.
Cảnh quay đầu tiên của vai anh trai nhà bên mà Han Wangho thủ vai chỉ có một nụ cười.
Han Wangho: "Chúng ta tập thôi."
Kim Jiwon sắp xếp lại tâm trạng, "Ừm."
Mười phút sau Kim Jiwon nhìn đối phương, "Cậu theo học chính quy hả?"
Han Wangho lắc đầu, "Không phải."
Kim Jiwon nghe xong thì có chút kinh ngạc, "Cách lý giải về kịch bản của cậu không tệ, tôi còn tưởng cậu xuất thân chính quy cơ."
Hai người tập xong liền bắt đầu quay.
Sáng sớm, cô thiếu nữ vội vàng ăn bữa sáng rồi lại vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ mất khoảng thời gian ngắn ngủi được gặp người ta vào sáng sớm trước giờ lên lớp.
Cũng may thời gian cô gái ra ngoài không trễ lắm, vừa chạy tới đầu đường liền nhìn thấy một bóng người cao cao đang đứng đợi xe.
"Anh Kiwoo!"
Trái tim thiếu nữ đập liên hồi, một luồng gió nhẹ lướt qua chàng thiếu niên, nghe thấy giọng cô gái liền quay người lại, khi thấy cô đang đứng đầu đường vẫy tay về phía mình, cậu nở một nụ cười, rực sáng, tràn trề sức sống.
Đạo diễn: "Cắt!"
"Cảnh này được, sắp xếp lại đi, quay thêm cảnh nữa."
Nghe xong chỉ lệnh, thợ trang điểm và nhà tạo mẫu vội vàng chạy đến chỉnh trang lại.
Han Wangho dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Kim Jiwon được bốn người vây quanh, sau đó lại nhìn nhà tạo mẫu trước mặt mình.
Nhà tạo mẫu giơ tay vò tóc Han Wangho một cái, "Xong rồi."
"...."
Đơn giản vậy.
Quay xong cảnh đó, đạo diễn vẫn như hôm qua, bảo Han Wangho ở lại trường quanh quan sát để tìm cảm giác.
Han Wangho khi nghiêm túc làm việc cũng không quên nhắn tin với Lee Sanghyeok.
"Ngày đầu tiên ra ngoài làm việc, nhớ anh~"
Lee Sanghyeok đang mở cuộc họp ở công ty, nhìn lướt qua màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Lee Sanghyeok ho khẽ hai tiếng, đang định bỏ qua đoạn kịch chen ngang này, tiếp tục cuộc họp.
"Chim sao thiếu nổi bầu trời, biển sao thiếu được gió trời bao la, mà tôi thì không thể nào sống thiếu anh, nhớ anh~"
"Lee Sanghyeok, có đó không?"
"Sao không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Lẽ nào anh không nhớ tôi dù một chút?"
Lee Sanghyeok nhìn tin nhắn liên tục sáng lên trên điện thoại:....
Thư ký kế bên thấy anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại liền cảm thấy không hề đơn giản.
Cực kỳ có mắt nhìn nói: "Ông chủ, hay là tạm dừng họp mười phút rồi tiếp tục?"
"Vừa khéo để anh nghỉ ngơi một chút."
Bởi vì Lee Sanghyeok mới kết hôn nên dạo này không tới công ty, vì vậy ngay sau hôm Han Wangho đi, liền tới công ty mở cuộc họp, họp một cái là cả một ngày.
Lee Sanghyeok: "Được, vậy nghỉ mười phút."
Nói rồi lấy điện thoại ra xem, ngón tay gõ gõ bấm bấm trên bàn phím một hồi mới nặn ra bốn chữ: "Vừa rồi đang bận."
Một phút, hai phút... Mười phút qua đi rồi mà vẫn chưa thấy ai trả lời.
Thư ký đứng kế bên kinh hồn bạt vía, "Có thể đối phương đang bận."
Lee Sanghyeok ngước mắt lên nhìn y, "Thật sao?"
"Thật."
Thư ký gật đầu chắc nịch, "Nói không chừng Cậu Han vừa rảnh là sẽ tìm anh ngay."
Lee Sanghyeok nghe vậy mới bỏ điện thoại xuống, "Họp trước đã."
Lời vừa nói xong thì điện thoại mới đặt xuống lại rung lên.
"à, vậy bây giờ anh hết bận chưa?"
"Sáng nay ăn gì đó?"
"Có nhớ tôi không?"
Lee Sanghyeok:....
Thư ký đứng kế bên cũng nhất thời cạn lời, một sự bỏ lỡ thật hoàn hảo.
Han Wangho nhắn tin xong thì ngồi một bên xem nam nữ chính diễn, nam chính là người cực nổi tiếng trong lớp diễn viên mới trong hai năm trở lại đây, sau lưng cũng có tài lực hùng hậu nên rất ngang tàng trong giới.
Ngoài nói chuyện với nữ chính ra, gần như chỉ hất mặt lên trời, không thèm nhìn lấy một ai.
Han Wangho cũng không để tâm, tới giờ cơm trưa thì đi nhận cơm rồi ngồi xuống chiếc ghế xếp nhỏ thuộc về mình ăn cơm.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo, ngước mắt lên nhìn chỉ thấy Son Seokkoo hếch lỗ mũi lên trời, từ trên cao nhìn xuống cậu.
"Thứ này mà anh cũng ăn được?"
Han Wangho liếc nhìn hắn, sau đó giơ một ngón tay trắng nõn ra chỉ về một hướng, lấy giúp người làm vui, "Nhận bên kia."
"..." Son Seokkoo: "Ai nói tôi muốn ăn."
Quai hàm Han Wangho phồng lên, "Vậy cậu tới đây làm gì?"
Son Seokkoo: "Đạo diễn bảo tôi đến làm quen với anh."
Han Wangho giơ tay ra một cách thân thiện.
Ai ngờ đối phương lại quay đầu, "Tôi không bắt tay với hạng thứ dân."
Han Wangho: "Cậu là quý tộc?"
Son Seokkoo khoanh tay, "Không lẽ là anh chắc?"
"Đương nhiên."
"...."
Son Seokkoo nhìn cơm trong tay người ta mà nhíu mày, "Cái thứ này mà anh cũng ăn được."
Han Wangho nhìn hắn, "Tại sao không ăn được."
Son Seokkoo cao ngạo ngẩng đầu, "Tôi từ trước đến nay chưa ăn những thứ này bao giờ."
Han Wangho nhìn qua cơm trắng trong tay mình, "Cậu từ nhỏ ăn trấu để lớn hả?"
"...."
Son Seokkoo kêu người chuyển ghế của mình lại đây, so với chiếc ghế xếp nhỏ bé của Han Wangho thì trông to lớn hơn hẳn.
"Mang cơm trưa của tôi tới đây."
Trợ lý đem cơm được nấu riêng đến, Son Seokkoo ngồi xuống bên cạnh Han Wangho.
Vốn tưởng đối phương sẽ nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, ai ngờ cậu vẫn ngồi đó ăn cơm hộp của mình một cách ngon lành.
Hơn nữa, trông có vẻ rất ngon.
Son Seokkoo nuốt một ngụm nước miếng, "Sao anh không hỏi xem tôi đang ăn gì?"
Han Wangho thắc mắc, "Tại sao tôi phải hỏi cậu?"
Son Seokkoo: "Bởi vì ban nãy tôi cũng đã hỏi anh rồi."
Đôi môi ăn đến bóng dầu của Han Wangho ồ ồ hai tiếng, sau đó học theo ngữ điệu và thái độ vừa rồi của Son Seokkoo, "Thứ này mà cậu cũng ăn được?"
"...."
Có thể nói là bắt chước một cách hoàn hảo.
Kim Jiwon đang đi đến thì thấy Son Seokkoo giận đến xanh mặt, vội vàng kiếm cớ kéo Han Wangho đi.
"Sao cậu lại chọc giận cậu ta vậy?"
Miệng Han Wangho còn đang đầy cơm, nhanh chóng nuốt xuống rồi mới mở miệng, "Tôi nào có."
Kim Jiwon quay đầu nhìn một cái, "Cậu cứ tránh xa cậu ta một chút, bệnh ngôi sao của cậu ta nặng lắm, nếu như đắc tội cậu ta rồi thì con đường sau này của cậu sẽ khó đi lắm đó."
Han Wangho cũng là người hiểu đạo lý, nhìn Kim Jiwon, ngoan ngoãn gật đầu.
Kim Jiwon: "Nếu như cậu ta cố tình gây phiền phức cho cậu thì cậu cứ trốn xa một chút."
Han Wangho: "Tôi sợ tôi không nhịn được."
Kim Jiwon: "Nếu như chọc giận người ta rồi, không kiếm được tiền thì phải làm sao."
Han Wangho đột nhiên nhớ đến Lee Sanghyeok, "Tôi cắn ngược lại."
"...."
Buổi tối, Lee Sanghyeok về nhà sau buổi họp, thư ký cũng đang mang cơm tối đến.
Lee Sanghyeok nhìn rồi định lên lầu.
Thư ký thấy vậy liền sốt ruột, "Ông chủ, hôm nay lại không ăn sao?"
Tối qua y đưa cơm đến, anh không ăn.
Dù sao cũng là người phát lương cho mình, hơn nữa con số còn không nhỏ, thư ký cực kỳ tận chức tận trách.
Lee Sanghyeok: "Thôi."
Câu này có thể hiểu là không phải không đói, mà là không muốn ăn.
Thư ký phát hiện từ ngày ông chủ kết hôn với cậu Han thì cái miệng đã bị nuôi cho kén ăn hơn không ít.
"Ông chủ, nếu như anh không ăn rồi để cậu Han biết được thì sẽ đau lòng đó."
Lee Sanghyeok nhìn y, "Cậu ấy sẽ đau lòng?"
Thư ký gồng mình lên, "Đương nhiên rồi, cậu Han không phải trước giờ luôn dính lấy anh sao?"
Lee Sanghyeok nghe xong thì im lặng một lúc, không nói gì, quay người lên lầu.
Thư ký nhìn hộp cơm mà thở dài, nhưng, người thư ký với mục tiêu trở thành cái chân chó đầu tiên bên cạnh ông chủ rất nhanh đã bùng cháy tinh thần chiến đấu, lấy điện thoại ra, lục tìm số điện thoại của Han Wangho, định gọi qua hỏi xem Lee Sanghyeok thích ăn gì.
Số điện thoại này được lưu lại từ trước, khi điều tra về Han Wangho. Điện thoại vừa vang lên mấy hồi chuông thì đã có người bắt máy.
Giọng nói của chàng thanh niên truyền đến từ đầu dây bên kia, "Anh, tôi không mua bảo hiểm."
"...."
"Cậu Han, tôi không bán bảo hiểm."
Đối phương ồ ồ hai tiếng, "Tôi không mua nhà."
"..." Thư ký: "Cậu Han, tôi không có bán nhà, tôi là thư ký của Lee tổng."
Han Wangho nghe xong thì miệng biến thành hình chữ O, "Vậy hả, vậy có gì không?"
Thư ký đi thẳng vào vấn đề, "Mấy ngày nay Lee tổng vì cậu mà ăn không ngon, cũng có thể là do món ăn không hợp khẩu vị, Cậu Han có biết Lee tổng thích ăn gì không?"
"Anh ấy có ở bên cạnh anh không?"
"Không."
Han Wangho nghe xong liền cố ý nhỏ giọng: "Con người anh ấy hơi kén ăn, thích ăn bám."
Thư ký:....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top