Một nhà

Tình yêu của Sang Hyeok và Wang Ho như một đóa hoa e ấp, ngày càng nở rộ sau lời tỏ tình. Những buổi hẹn hò của họ tràn ngập tiếng cười, những cái nắm tay ấm áp và những ánh mắt trao nhau đầy tình cảm.

Thế nhưng, bóng đêm lo âu vẫn lẩn quẩn trong tâm trí Sang Hyeok. Hình ảnh Wang Ho nằm bệnh viện, khuôn mặt nhợt nhạt vì đau đớn, cứ ám ảnh anh không nguôi. Anh thầm ước giá như mình có thể thay Wang Ho chịu đựng mọi đau khổ.

Trong ánh sáng dịu dàng của căn phòng, Wang Ho ngồi tựa vào lòng Sang Hyeok, cảm nhận hơi ấm và nhịp đập trái tim người đối diện. Cả hai lặng yên một lúc, như để tận hưởng không gian yên bình này. Đột nhiên, Sang Hyeok nhẹ nhàng cầm tay Wang Ho, khẽ nói: "Em chuyển đến sống cùng anh nhé? Như vậy anh có thể chăm sóc em mọi lúc, không phải lo lắng em phải một mình nữa."

Wang Ho ngạc nhiên đến sững sờ, tim cậu đập thình thịch. Ánh mắt Sang Hyeok tràn đầy tình yêu và sự chân thành khiến cậu cảm thấy an tâm lạ thường.

Sau một hồi đắn đo, Wang Ho gật đầu đồng ý.

Quyết định này không chỉ là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống của cậu mà còn là lời khẳng định tình cảm sâu sắc dành cho Sang Hyeok.

Cậu nhìn vào đôi mắt ấm áp của Sang Hyeok, rồi nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt, nhích người lên và đặt một nụ hôn phớt qua trên môi anh. Nụ hôn ấy dịu dàng và thoáng qua nhưng chất chứa biết bao nhiêu tình cảm, như lời khẳng định thầm lặng về tấm lòng chân thành và sự tin tưởng mà Wang Ho dành cho Sang Hyeok.

Khi Wang Ho vừa rời khỏi môi Sang Hyeok, một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên gương mặt của anh. "Chỉ như vậy thôi sao?" – anh nhẹ giọng trêu chọc. "Để anh dạy cho em biết thế nào là một nụ hôn thực sự."

Không đợi Wang Ho phản ứng, Sang Hyeok cúi xuống, tay khẽ nâng cằm cậu lên và áp môi vào môi cậu, bắt đầu một nụ hôn sâu, ngọt ngào. Đôi môi anh dịu dàng nhưng đầy mê hoặc, dẫn dắt Wang Ho từng nhịp từng nhịp, để nụ hôn ấy trở thành một trải nghiệm trọn vẹn và đầy xúc cảm. Cả hai như hòa quyện vào nhau, quên đi mọi thứ xung quanh.

Khi nụ hôn sâu thêm, Sang Hyeok nhẹ nhàng chuyển động, môi anh càng gắn chặt lấy Wang Ho, tạo nên một nhịp điệu dịu dàng nhưng mãnh liệt. Tay anh đặt sau gáy Wang Ho, giữ cho cậu không thể rời đi. Wang Ho cảm thấy hơi thở dần bị cuốn lấy, tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cậu không muốn dừng lại. Cuối cùng, khi không thể chịu nổi, cậu phải đập nhẹ vào ngực Sang Hyeok như một tín hiệu dừng lại.

Sang Hyeok buông ra, nhìn cậu đầy yêu thương và trêu chọc, khiến cả hai bật cười trong khoảnh khắc ngọt ngào ấy.

Ánh nắng chiều vàng ươm len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi lên gương mặt ửng hồng của Wang Ho. Cậu khẽ cúi đầu, né tránh ánh mắt đầy ý cười của Sang Hyeok. "Anh muốn làm em ngộp thở à!", cậu vừa nói vừa cố gắng giấu đi sự ngại ngùng trong lòng.

"Được rồi, được rồi, anh sẽ nhẹ nhàng hơn lần sau mà." Sang Hyeok bật cười thành tiếng, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Wang Ho. "Em thật là đáng yêu." Ánh mắt của Sang Hyeok chứa đựng cả biển cả tình yêu, khiến Wang Ho không thể rời mắt.

Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Sang Hyeok, trái tim cậu đã rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng cậu như một cơn mưa ngọt ngào tưới mát tâm hồn. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của hai người và nhịp đập thình thịch của trái tim Wang Ho.

Wang Ho ngồi yên trong lòng Sang Hyeok, nhắm mắt cảm nhận sự gần gũi. Tuy nhiên, đột nhiên cậu khẽ cứng người, cảm nhận một thứ gì đó ấm áp đang áp sát vào đùi mình. Tim cậu đập thình thịch, mặt đỏ bừng khi hiểu ra tình huống. Bối rối, Wang Ho nhẹ nhàng nhích người khỏi Sang Hyeok, rồi bất ngờ bật dậy. Cậu không nói lời nào, chỉ vụt chạy ra khỏi phòng, để lại Sang Hyeok ngỡ ngàng nhìn theo, mỉm cười vì sự ngại ngùng đáng yêu của người mình yêu.

Mỗi sáng, căn bếp nhỏ tràn ngập tiếng xào xạc vui tai. Sang Hyeok, với vẻ mặt tập trung, đang tất bật chuẩn bị bữa sáng.
Căn bếp nhỏ tràn ngập hương thơm quyến rũ của cà phê và bánh kếp. Sang Hyeok khéo léo lật từng chiếc bánh kếp vàng ươm, tiếng xèo xèo vui tai hòa quyện với tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Anh trân trọng đặt đĩa trứng ốp la lên bàn, bên cạnh là ly sữa ấm nghi ngút khói. Anh còn khéo léo cắm một chiếc tăm nhỏ vào quả trứng ốp la, tạo hình một khuôn mặt cười. Ánh mắt của Sang Hyeok tràn đầy yêu thương khi nhìn ngắm thành quả của mình. Anh hy vọng Wang Ho sẽ thích món trứng ốp la này, anh đã cố gắng làm thật ngon.

Trong khi đó, Wang Ho vẫn còn đang say giấc trong phòng. Sang Hyeok nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ánh nắng ban mai len lỏi vào, đánh thức cậu dậy. Anh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Wang Ho, thì thầm: "Dậy ăn sáng nào, bé cưng của anh."

Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên, xé tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng, nhưng có vẻ như nó chẳng thể làm lay động được giấc ngủ say nồng của Wang Ho. Cậu chôn đầu sâu vào chiếc gối mềm mại, như thể muốn chui tọt vào một thế giới khác. Cậu kéo chăn lên tận mũi, hít hà mùi hương quen thuộc của tấm chăn bông, cố gắng níu giữ từng hơi ấm cuối cùng. Những câu nói ngái ngủ cứ lơ mơ thoát ra khỏi đôi môi hé mở, như một bản giao hưởng của sự mệt mỏi và hài hước.

Wang Ho dụi mắt, mò mẫm tìm chăn trùm kín đầu. "Để em ngủ thêm năm phút nữa thôi mà." Sang Hyeok bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. "Không được đâu, bữa sáng sẽ nguội mất."

Những ngày đầu sống chung, Wang Ho đã từng tự tin vào khả năng nấu nướng của mình, nhưng thực tế lại phũ phàng. Cậu đã tạo ra biết bao "tác phẩm nghệ thuật" ẩm thực khiến Sang Hyeok vừa buồn cười vừa thương. Có lần, cậu cố gắng chiên một quả trứng, nhưng kết quả là trứng cháy đen, dính chặt vào đáy chảo. Sang Hyeok chỉ biết lắc đầu ngao ngán, rồi lại nhẹ nhàng dọn dẹp sau cậu. Sự cố cháy trứng chỉ là một phần nhỏ trong những "tác phẩm nghệ thuật" ẩm thực của Wang Ho.

Có lần, cậu quyết định trổ tài làm một món mì xào đơn giản. Thế nhưng, chỉ vài phút sau, căn bếp đã ngập tràn khói, tiếng báo khói hú lên inh ỏi. Sang Hyeok vội vàng chạy vào, hốt hoảng khi thấy Wang Ho đang loay hoay trước chiếc chảo khói nghi ngút, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên. Món mì xào của cậu đã biến thành một hỗn hợp cháy đen, dính chặt vào đáy chảo.

Một lần khác, khi cố gắng pha một ly sữa nóng, Wang Ho đã vô tình làm rơi chiếc ly thủy tinh. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn văng tứ tung, một trong số đó đã cứa vào chân cậu. Sang Hyeok hét lớn, bảo cậu đứng yên tại chỗ. Vội vàng chạy đến, Sang Hyeok nhẹ nhàng bế Wang Ho ra ngoài phòng khách, đặt cậu lên ghế sofa. Sang Hyeok nhìn những mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn nhà, không khỏi lo lắng. Sợ Wang Ho bị thương nặng. May mắn thay, vết cắt chỉ nông. Sang Hyeok cẩn thận kiểm tra vết thương, rồi dùng băng gạc sơ cứu. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Wang Ho, Sang Hyeok không khỏi vừa buồn cười vừa xót xa. Từ đó, Sang Hyeok quyết định rằng sẽ không bao giờ để Wang Ho vào bếp một mình nữa.

Wang Ho ngồi im thin thít, nhìn chằm chằm vào vết băng trên chân. Cậu cảm thấy có lỗi vì đã làm phiền Sang Hyeok.
Wang Ho cúi đầu xin lỗi, đôi mắt long lanh.

Sang Hyeok xoa đầu cậu, mỉm cười an ủi: "Không sao đâu, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi. Lần sau cẩn thận hơn nhé." Vết cắt khá sâu, máu chảy rỉ rả. Sang Hyeok lấy băng gạc ra, nhẹ nhàng băng bó cho Wang Ho, động tác khéo léo như một người bác sĩ thực thụ. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Wang Ho, Sang Hyeok chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lúc đó, Wang Ho cũng vụng về y như bây giờ. Anh không khỏi bật cười, rồi kéo Wang Ho vào lòng.
"Thôi nào, đừng buồn nữa. Để anh nấu cho em một món ngon nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top