Chap 4
Lee Sanghyeok căng thẳng cấu lấy vải áo choàng, móng tay đâm vào da thịt có chút đau. Chẳng biết trong những phút giây lặng yên ấy đã nghĩ đến thứ gì mà vô thức quay đầu tìm kiếm bóng dáng người nọ. Lúc bắt gặp ánh nhìn kia lại khiến anh trở nên bối rối, môi mèo hơi mím lại, suy tư.
Han Wangho đứng bên kia khoanh tay trước ngực quan sát biểu cảm của anh, xem chừng chẳng có chút áp lực nào. Mắt len lén liếc nhìn cậu vài lần, anh hít ra thở vào mấy cái thật sâu để lấy bình tĩnh. Có lẽ cứ mang tâm thế đó lại dễ thở hơn.
Từ sáng bọn họ vẫn chưa gặp nhau một lần, anh không biết tại sao mình lại bồn chồn đến thế. Bấy giờ trông thấy Wangho một mình một góc anh lại cảm thấy mình thật kì lạ với những suy nghĩ kia.
Ting! Âm thanh hệ thống thông báo làm anh sực tỉnh khỏi những miên man trong tiềm thức. Phía trên bầu trời bao trùm lấy một màu trong suốt đệm lên bức màn đêm đen, muôn vàn đốm sáng hiện hữu gương mặt của các học viên liên tục bị xáo trộn vị trí. Lồng ngực anh càng phập phồng đau nhói, Sanghyeok thở dài khụy xuống, đứng ngồi không yên với một màn trêu ngươi này.
Những chùm sáng hợp lại giữa đỉnh trời, tiếng nổ vang động át đi giọng nói tiềm thức trong mình. Ngay tức khắc, phía trước tầm mắt của mỗi người xuất hiện những một con số đại diện cho số nhóm. Trong vài giây hoảng hốt anh lại theo phản xạ tìm kiếm cậu, còn chẳng kịp để ai nhận thức ra chuyện gì đã bị dịch chuyển đến địa điểm rừng rú hoang vu. Khung cảnh cây lá rậm rạp cùng sự phát triển hùng tráng của thiên nhiên khiến người ta choáng ngợp.
"Đây là Kanel'le" bên tai vang lên tiếng nói ồm ồm, lúc này mới chú ý đến sự hiện diện của người còn lại.
Anh đưa mắt nhìn quanh một lượt, ở đây chỉ có mỗi hai người bọn họ. Sanghyeok khẽ phàn nàn về số phận, xui xẻo đến thế là cùng. Người đàn anh kia trên ngực áo có cài một vài huy hiệu, nhìn lại mình, chẳng có cái nào. Anh bắt đầu cảm thấy quan ngại, người này sẽ không chế giễu mình đâu nhỉ. Mặc kệ, quan trọng là anh ta có muốn hợp tác hay không.
Đang lúc còn đang bận rộn với mớ bòng bong trong đầu, hắn ta quay sang khẽ vỗ lên lưng anh với một nụ cười khẩy "Tạm biệt".
Sanghyeok nhàn nhạt trông theo bóng lưng người nọ dần biến mất vào hư không. Rõ ràng quá rồi, ngay từ đầu đã đoán ra được chuyện này. Không thể mãi đứng yên, anh cũng đành cất bước đi, chọn hướng ngược lại với hắn.
_
"Khoan đã, chờ tôi với!" cô gái nhỏ gọi với theo sau lưng mong cậu dừng lại. Đôi chân mỏi nhừ cùng hơi thở ngắt quãng tôn lên gương mặt đỏ bừng bừng do hô hấp khó khăn.
Han Wangho cuối cùng cũng chịu đứng lại, cẩn thận quan sát xung quanh để phán đoán vị trí. Cô bạn cố gắng tiến đến vài bước bên cạnh cậu, Wangho vừa nhìn cũng biết cô ấy là con lai với loài người. Ánh mắt rụt rè nhìn lên cậu, cô thầm oán trách số phận.
Khi nãy lúc mới đến đây, cô còn chưa kịp định hình thì Han Wangho này đã bá đạo quay ngoắt đi vào trong rừng dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác. Nhóm bọn họ có sáu người, ngoại trừ hai người ra, còn lại không có thành tích cao thì cũng là Ma Cà Rồng thuần chủng. Chúng chưa tỏ thái độ coi thường bọn cậu thì thôi, thế mà Han Wangho lại ngang nhiên rời đi như thế. Sau đó chẳng nói chẳng rằng bọn họ liền lần lượt rời đi hết để lại còn mình cô.
Cô không biết sử dụng ma pháp cũng chẳng dám lao đi một mình như cậu, rốt cuộc chỉ còn cách bám theo sau lưng Wangho này. Chỉ riêng chuyện cậu cuốc bộ cả đoạn đường dài đã đủ để cô biết được người này cũng giống mình.
"Cậu rốt cuộc là đang làm gì vậy?"
Dõi theo từng cử chỉ kia khiến cô nảy ra chút hi vọng rằng cậu biết nơi ẩn náu của tinh linh Arden-kẻ nắm giữ linh đan ma thuật trắng. Cô vốn dĩ không trông chờ gì vào những kẻ như họ, nhưng bấy giờ lại cảm thấy rất hưng phấn. Thế mà cậu bạn này lại chẳng thèm liếc cô lấy một cái chứ nói gì là trò chuyện. Chỉ thấy cậu quay đầu nhìn một vòng rồi quyết định rẽ hướng đi sâu vào trong. Càng đi lại càng thấy nơi đây quen thuộc, nương theo bước chân vững vàng của người nọ cô lại bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
"Rốt cuộc là đi đâu vậy? Chúng ta hình như lạc đường rồi."
"Không."
Từ đầu đến cuối chỉ mở miệng nói ra vỏn vẹn một từ như vậy, bọn họ cứ thế mà tiến về phía trước với biết bao hoài nghi. Mọi thứ chỉ là ảo ảnh đánh lừa thị giác, cảm giác. Cậu vừa đi vừa lấy ra từ trong túi quần mấy viên đá đầu lâu, ném nó qua cho cô.
"Cái này, để làm gì?"
"Không biết sử dụng ma pháp thì dùng hình nhân tự bảo vệ mình đi."
Lời nói ý tứ rất rõ ràng lại khiến não cô tạm thời bị đình trệ hoạt động, trợn mắt nhìn thứ trong tay. Trước kia đã từng có người chơi trò này chưa nhỉ? Còn có thể nghĩ ra cách phá luật thế này à?
Cứ như là đã đọc được suy nghĩ của cô, cậu tự nhiên cất tiếng đáp: "Không có luật nào cấm cả."
"... Thế còn cậu thì sao?" cô mải mê chìm trong suy nghĩ nên đã đâm đầu vào lưng cậu khi Wangho đột ngột dừng bước. Còn chẳng kịp phàn nàn, cô lại chú ý hơn đến hành động tiếp theo của cậu. Vươn tay tách ra lớp lá dày đặc như một bức tường, xúc tu bóng tối từ phía bên kia lao đến tóm lấy Han Wangho chỉ trong nháy mắt.
Tay chân cô run rẩy nắm chặt những viên đá khi bên tai vang vọng âm thanh gào rú đáng sợ của rừng sâu.
Han Wangho bình thản vượt qua những đòn roi, cậu chỉ là đơn giản né tránh mà không có ý định trả sát thương. Tầm mắt đột ngột xuất hiện những bóng đen mờ ảo giữa không trung, các hình nhân nhanh chóng xử lí những con quái rừng cấp thấp mà không gặp vấn đề gì. Bước chân mơ hồ hướng về bìa rừng phía Tây, ánh mắt tùy ý quan sát tình hình. Nhát chém nhanh gọn đẩy dồn không khí tạo thành mấy luồng gió nhỏ. Những nhân bản kia chắc sẽ còn dùng được vài lần.
Sột soạt lớp lá đè lên nhau dưới đế giày, màn cây rậm rạp che khuất tầm nhìn cùng mùi hương khiến cậu có chút khó chịu trong lòng.
"Tên gì đấy?"
"...Lee Juha." cô còn đang bận cảm thán với sức mạnh của những hình nhân đi bên cạnh lại có chút bất ngờ rồi ngập ngừng trước câu hỏi của người kia. Cô cứ tưởng Han Wangho đã nhìn thấy tên mình trên ngực áo nên không hỏi, nào ngờ lại chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Juha bực dọc nâng cặp kính dày mà chửi thầm.
"Nè, rốt cuộc là cậu... Áaaa!"
Thứ dung dịch nhầy nhụa đen đúa nhổ từ trên hõm lá xuống thân thể cô ướt rượt, đây là bẫy rừng của tự nhiên. Chất lỏng đặc quánh bám vào da thịt ôm lấy đất đá muốn nhấm chìm cô. Han Wangho khẽ nhăn mày lùi ra xa, động tác xua đuổi thứ mùi hôi hám của bùn lầy. Các nhân bản đang giúp cô rửa sạch chúng bằng ma pháp.
Bỗng, mũi gươm khổng lồ từ trong bụi cây lao đến cắt đứt đuôi tóc dài của cô, hình nhân chẳng kịp phản ứng đã bị hạ gục một tên. Từng cặp mắt đỏ thẫm ánh lên trong đêm tối, quái thú người đá thân hình thành từ đất đá và xương động vật gầm gào. Chảy dọc theo các khe nứt dòng dịch đỏ thẫm tanh tưởi. Thanh âm vang vọng đánh thức các giác quan của khu rừng, cây lá chủ động dạt ra tạo bức tường xanh rì bao quanh đấu trường, cậu hơi cười.
Đôi đồng tử co rút một màu đỏ úa, khung xương thành hình cánh dơi sau lưng, nanh vuốt bén nhọn phơi ra. Mấy ngón chân khẽ co lại, lấy đà một lượt nhảy vọt lên đối diện con quái vật. Lee Juha nương theo bản năng sinh tồn mà hình dáng ẩn dấu kia cũng đã hiện ra, cô còn chưa kịp cả kinh. Cố nén khó chịu do chất dịch hắc ám gây ra, bấy giờ Juha lại giống như một con người khác, cô vươn tay, dõng dạc ra lệnh cho các hình nhân tiến lên.
Dây leo sinh trưởng với tốc độ chóng mặt làm bệ đỡ cho đống xương đá, một cái sọ người nứt nẻ có lẽ là loại ưa thích để làm đầu. Wangho hơi dừng trong vài giây, ngay khi các loại tua rua bị loại bỏ, các đòn ma pháp chạm đến lớp vỏ. Móng vuốt cong vút mạnh mẽ vung lên như thanh gươm sắc bén, những mảnh xương vỡ vụn rơi rụng như lá. Luồng ánh sáng xanh tím thoát ra nơi lồng ngực. Vạn ngàn con dơi từ trong hang tối ào ạt trào ra như gió, sóng âm vang vọng rít gào. Đôi sừng cứng cáp hai bên đầu cánh tích trữ năng lượng từ ý chí yếu ớt của con mồi, hình thành các chiêu thức liên tục tấn công với tốc độ cao.
Thân hình gồ ghề nặng nề khiến con quái khó khăn di chuyển, mỗi bước chân đều rúng động cả rừng xanh. Từng nắm tay với lực đấm khủng khiếp cứ liên tiếp vung ra, mỗi cái sượt qua lại khiến bọn họ choáng váng. Một đấm trượt vào không trung khiến nó mất đà. Trăng đã tỏ nay lại càng rạng, soi rọi bóng dáng những kẻ máu lạnh khát khao sức mạnh đến sống yểu chết mòn. Bóng dáng không rõ mặt mũi xuất hiện ngay giữa tâm tròn, ma pháp sao chép những bóng ma năng lượng tích tụ ném xuống đỉnh đầu. Hình nhân chắp tay triệu hồi ma kiếm, một nhát đâm xuyên da thịt đất cát. Xúc tu xanh nhơn hóa thăm thẳm một màu đen tuyền, cứng rắn, mũi nhọn bị lực gió mong manh vuốt ve đã lập tức gục ngã.
Ma pháp mà các hình nhân sử dụng trong bối cảnh thực là giới hạn, bởi vậy mà chẳng bao lâu đã nhanh chóng bị phá giải. Lee Juha nhân cơ hội sử dụng thể chất của Ma Cà Rồng nhảy lên người con quái vật, cô ôm chặt lấy miếng xương nhọn bị gãy của nó làm điểm tựa. Han Wangho nhẹ nhàng lướt qua các đòn đánh, trông có vẻ rất nhàn hạ. Hai nhân bản lần lượt tung đòn nhắm vào vị trí buồng phổi, chiêu thức chạm nhẹ vào da thịt cô đau rát. Juha dùng móng vuốt bóc tách từng lớp xương đã bị làm mềm, điểm yếu của loại quái rừng này là ở đó.
Bấy giờ nhìn sang mới trông thấy Wangho đến bên cạnh, đồng thời những viên đá đầu lâu bên trong vải áo đã truyền đến tín hiệu về mức năng lượng của hình nhân. Quái thú vô tri đã chán việc chơi với hình nhân, nó tự đánh vào thân mình vị trí của hai người. Điều này vừa gây cản trở cho việc di chuyển lại vừa giúp họ không tốn nhiều công sức phá hủy lớp vỏ.
Các nhân bản, kẻ chủ động làm mồi nhử, người còn lại mở cổng dịch chuyển thu lại những chiêu thức từ đám dơi chuyển về phía người đá. Những vết vào sắc bén liên tiếp hạ xuống, ngay khi những vết nứt rỉ máu, Juha đưa tay luồn vào trong lớp xương cứng cáp kiếm tìm đầu nguồn máu. Wangho tùy tiện vung móng cào tan mấy khúc xương, cái lành lạnh lướt qua bờ má cô cũng chẳng mảy may để ý.
Hốc mắt cô hơi mở to khi cảm nhận được nguồn chảy, thanh gươm bén nhọn ghim thẳng vào khe nứt, cô dùng nó để chặt đứt đống kết cấu lộn xộn bên trong. Trước khi răng nanh chạm vào mạch máu, cánh tay khổng lồ đánh qua, tầm nhìn cô lờ mờ phát hiện Han Wangho vô lực rơi xuống, đồng tử sáng quắc một màu đỏ tươi.
Cuống răng lạnh lẽo khi lượng dịch huyết truyền đến, tiếng gầm gừ vang vọng khiến tự nhiên trở nên náo loạn. Nguồn ma lực bùng sáng qua các khe hở, chảy dọc theo khối xương đá vụn vỡ. Khối công trình thô sơ sụp đổ, Juha nuốt xuống vòm họng một ngụm lớn, lưỡi tinh ranh quét qua đôi nanh. Cánh dơi cứng cáp quay đầu lao đi với tốc độ cao tránh bị đè bẹp, bấy giờ nhìn qua còn thấy lấp ló bóng dáng cái áo choàng đồng phục quen thuộc trong lớp đất đá đen thui. Cô khẽ nhíu mày, Juha hoàn toàn không có khả năng cứu được cậu. Mà các hình nhân khi nãy đã quay về rồi.
Chẳng kịp phản ứng với cảnh tượng trước mắt, âm thanh sột soạt le lói trong mớ hỗn độn lại khiến cô chú ý hơn cả.
Lee Sanghyeok giật mình lùi lại, cỏ cây trơn trượt sương đêm khiến anh ngã ngửa ra sau. Han Wangho đột ngột xuất hiện bình tĩnh ngồi khụy chân xuống trước mặt anh. Bàn tay trắng ngần vươn tới định vuốt má anh liền bị Sanghyeok quay mặt tránh đi, ánh mắt phức tạp ghim lên mặt cậu. Đột nhiên Wangho lại bật cười, tay chuyển hướng xuống khẽ lướt qua mu bàn tay người kia, gầy quá. Cậu nhẹ nhàng nằm lấy cổ tay anh kéo lên, một mặt ngây thơ hỏi: "Sao cậu lại ở đây vậy, Sanghyeok?"
Không ở đây thì ở đâu? Anh thầm nghĩ, mặt mày nhăn nhó hoài nghi. Chẳng hiểu sao mỗi lần chạm mặt Han Wangho là anh đều có cái cảm giác cùng biểu cảm này.
"Cậu biết dùng ma pháp rồi à? Khi nào vậy? Bằng cách nào đấy?"
Một tràng câu hỏi bắn ra chỉ vì cậu sử dụng thuật dịch chuyển trong vài tích tắc và bị bắt gặp. Nhưng Wangho đâu có ý định trả lời đâu "May quá, chúng ta lập nhóm đi".
Hợp nhau thật đấy, kẻ nào cũng muốn lảng tránh vấn đề, không ai chịu nhường ai dù chỉ một bước.
Lee Juha từ trên cao hạ cánh xuống bên cạnh hai người, cô nhìn qua cậu rồi lại nhìn anh. Cuối cùng nhả ra một câu "À, xin chào, tôi là Lee Juha". Bọn họ dường như chẳng ai quan tâm lắm, lời nói chỉ mang tính chất báo cáo cho sự hiện diện của bản thân thôi. Tầm mắt sau đó lại va phải cử chỉ của hai người nọ, Sanghyeok nhẹ giật tay ra khỏi cái nắm của cậu. Nhưng cái hành động đó, cô có thể nhìn ra, hoàn toàn không phải là vì sợ bị người khác nhìn thấy.
"Hai người..." lời nói mới chỉ đến đầu môi đã nhận lại cái nhướng mày không mấy thiện chí của anh, thôi vậy.
Hơi thở bên tai ngày càng rõ rệt, cái lành lạnh phả vào bên cánh tay khiến anh hơi khó chịu đẩy Han Wangho ra. Cậu dễ gì mà để anh đạt được ý nguyện, càng đẩy càng dính. Lee Juha bất đắc dĩ trở nên vô hình, cô gượng gạo nhìn hai người, chỉ có thể một mình nghĩ ngợi lung tung cho qua ngày. Cho đến khi nghe được tiếng cười nói ồm ồm của Han Wangho cô mới sực tỉnh, vội vàng chạy theo sau hai người.
Ở một nơi mờ mịt tầm nhìn như thế, Ma Cà Rồng rất ít sử dụng thuật dịch chuyển trong kì kiểm tra, gần như là không có. Chẳng may đi đến nơi đang có giao tranh hay gặp trúng thứ quỷ quái cấp cao nào đó mà không kịp trở tay sẽ rất nguy hiểm.
"Sao cậu lại ở đây vậy?"
Sanghyeok nhăn mày, miệng khẽ thở ra một hơi phàn nàn "...Đi lạc".
"Không gặp phải quái rừng chứ?" vòng tay ôm lấy cánh tay anh bỗng siết chặt.
Anh nghĩ ngợi một chút, miệng nở nửa nụ cười "Ừ, quái cấp B, Yun Jangmi".
Juha hơi kinh ngạc trước cuộc trò chuyện của hai người. Lần trước cô cũng có nghe thấy chuyện của họ, nhưng nó vừa mờ mịt vừa không có đầu đuôi nên cô đã nhanh chóng quên đi mất. Bấy giờ nhớ lại, lại dõi theo cử chỉ của hai người bên cạnh. Cô buộc miệng hỏi một câu: "Hai người có giao đấu không?"
Vừa hay, cô hỏi đúng cái cậu muốn biết.
"Không, không rảnh."
Sanghyeok âm thầm nhớ lại thái độ chảnh chọe của cô ta, dù bị xiên cho một nhát vào cánh tay nhưng anh hoàn toàn không muốn tham chiến trong đầu ngày. Nhẫn nhịn bỏ qua, dù sao cũng dùng phép chữa lành được. Đột nhiên vị trí bị đâm ban nãy đột nhiên buôn buốt: "Wangho, đừng ôm chặt quá."
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top