2
2. Sinh viên dũng cảm chính trực đấu với giáo sư tà ác.
Han Wangho thầm nghĩ, thấy tôi bị anh chọc sắp khóc thế này vui chưa, có cảm giác thành công chưa.
Cậu ghét những giọt nước mắt vô dụng của mình, lúc quýnh lên rất dễ rơi nước mắt, lúc cãi nhau với người khác cũng thế, chưa nói được mấy câu đã muốn khóc.
Lee Sanghyeok hỏi cậu: "Tôi bắt nạt trò à?"
Han Wangho: "Không có."
"Tiết đầu trốn học là đúng?"
"Là sai."
Lee Sanghyeok: "Vậy trò cứ ở đây từ từ khóc đi."
Cuối cùng Han Wangho hỏi anh: "Giáo sư, thầy thật sự không cho em một cơ hội sao?"
"Trò rất xốc nổi." Lee Sanghyeok nói, "Lớp của tôi không dành cho những người chỉ muốn ngồi cho có tụ mà là dành cho những người thật sự cần."
Đôi mắt Han Wangho đỏ hoe, suýt chút nữa muốn nhào vào đánh Lee Sanghyeok.
Cậu đi ngồi cho có tụ nhưng những người khác cũng có khác gì đâu.
"Tôi không tước đoạt quyền dự thính và quyền dự thi của trò, nhưng trò sẽ không có điểm chuyên cần như các trò khác, trò có thể tùy ý trốn học hoặc đi trễ về sớm." Lee Sanghyeok phán án cậu.
Han Wangho thật sự đang trên bờ vực suy sụp, đây là một môn rất khó, không có điểm chuyên cần thì sao cậu có thể vượt qua kỳ thi cuối kỳ và có tín chỉ được.
Han Wangho bàng hoàng trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng vẫn chưa về, trong lòng cậu đầy bất bình và không có chỗ nào để trút.
Cậu hỏi trong group CLB: Có ai từng bỏ tiết đầu của Lee Sanghyeok chưa?
Một loạt dấu chấm lửng hiện lên.
Một lúc sau, chủ tịch CLB nhắn riêng với Han Wangho: Ông sao vậy? Chán sống rồi hả mà trốn tiết của Lee Sanghyeok?
Han Wangho: Hôm đó chẳng phải là buổi diễn đấy sao, lúc đó tui đồng ý nhưng quên mất thứ sáu bắt đầu môn của Lee Sanghyeok.
Chủ tịch: Hầy, tôi không biết mắng ông sao, đi diễn với đi học cái nào quan trọng hơn? Tôi nói với ông thế này, trước đây tôi có một người bạn học đến lớp Lee Sanghyeok muộn, kết quả ổng không cho người ta vào, đó còn là con gái, khóc lóc cũng không cho, chưa kể môn đó rất quan trọng với cô ấy, cô ấy còn rớt tín chỉ hết mấy môn, còn rớt môn nữa sẽ bị nghỉ học.
Han Wangho: Sau đó thì sao?
Chủ tịch: Không thấy tôi bảo bạn "trước đây" à?
Han Wangho: ...
Cậu không đến muộn mà là cúp cua luôn, hơn nữa còn là tiết đầu tiên.
Lee Sanghyeok này, sao lại nhỏ nhen tàn nhẫn quá vậy?
Bạn cùng phòng vừa về đã giơ ngón cái với Han Wangho: "Anh Han, ông đỉnh lắm."
Đến tiết cuối chiều thứ sáu, tiết kinh tế vi mô của Lee Sanghyeok.
Dù không muốn thế nào thì Han Wangho vẫn phải đến lớp, cậu nghĩ chỉ cần mình biểu hiện tốt chắc chắn Lee Sanghyeok sẽ không quá tuyệt tình, nếu Lee Sanghyeok thấy mình dù không có điểm chuyên cần nhưng vẫn tích cực đến lớp thì hẳn sẽ cảm động chết mất, nói không chừng cho trứng ngỗng chỉ là để hù cậu, mục đích là để kiểm tra sự thành thật của cậu.
Lúc Han Wangho vào lớp còn đặc biệt lễ phép chào Lee Sanghyeok, nói chậm: "Chào - thầy - ạ -"
Kết quả Lee Sanghyeok không bày tỏ điều gì, hoàn toàn không quan tâm việc được nịnh.
Han Wangho bị thái độ thờ ơ này của anh chọc giận, thầm nghĩ dù sao cũng đã mất điểm rồi, nói sao cũng phải khiến họ Lee khó chịu.
Lúc Lee Sanghyeok điểm danh không gọi tên cậu, Han Wangho cố ý "Ấy ấy", giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, "Giáo sư không đọc tên em!"
Năm phút trước khi tan học, Lee Sanghyeok kết thúc bài giảng đúng giờ, bắt đầu điểm danh.
Cái đền đệt chứ thật sự là điểm một tên đưa một cái điện thoại.
Cuối cùng, khi mọi người đã đi hết, Han Wangho thấy Lee Sanghyeok không có ý định trả điện thoại lại cho mình, cậu chủ động hỏi: "Giáo sư, điện thoại của em thì sao?"
Lee Sanghyeok tỏ vẻ thờ ơ, "Trò không có tên trong danh sách, sao lại hỏi tôi về điện thoại của trò?"
Han Wangho hận đến nghiến răng kèn kẹt, cậu biết trước sẽ thế này.
"Xin thầy, trả điện thoại lại, cho em, cảm ơn." Han Wangho gằn từng tiếng một.
Lee Sanghyeok bật cười, chậm rãi đi đến cạnh Han Wangho, nói khẽ: "Còn dám kiếm chuyện với tôi không? Cậu bé bọt biển?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top