#12: minseok và minhyung
chẳng là một ngày gì cả, việc em chạm mặt với minhyung ở khuôn viên trường hay con đường ngoài cổng trường từ lúc học chung nó đã là điều bình thường. em và minhyung không chào nhau thân thiết nhưng cũng không lơ nhau, chỉ là những cái vẫy tay hay xua tay cho xong chuyện. mặc dù đôi khi thấy nhau nhưng vẫn lướt qua như người lạ. em và minhyung thấy việc đó cũng bình thường vì em và anh không còn nói chuyện thường xuyên như xưa nữa.
có lẽ hôm nay là một ngày bất thường trong những ngày bình thường ấy.
em đi phía sau minhyung một đoạn đường không dài cũng không ngắn ở con đường phía bên kia trường. khi minhyung đứng dừng để chờ sang đường thì em đã chuẩn bị cho 1 cuộc hội thoại siêu sượng còn nhạt như nước ốc vì có lẽ em phải dừng chân cùng minhyung đã thế lại còn có mỗi mình bạn gấu đứng đấy.
và không.. em thấy một cậu bé tầm lớp một hai định chạy ra đường khi xe cộ còn nườm nượp qua lại.
minhyung thấy vậy liền ra kéo cậu bé lại. em bỗng dừng lại, chỉ là tự nhiên em thấy mình nên làm vậy. em nghe minhyung nói chuyện với cậu bé:
"khi cái hình con người kia màu đỏ thì nhóc phải dừng lại chứ, lao ra đường thế sẽ bị đau đấy."
em bật cười nhẹ, cách dạy dỗ gì vậy nè. bị đau là sao nữa? cái hình con người??? em thấy hài lắm rồi nhưng bỗng cậu bé kia lên tiếng:
"nhưng cháu thấy cùng một màu hết mà?"
"..."
mù màu - rối loạn sắc giác, là tình trạng mắt không có khả năng nhìn hoặc gặp khó khăn trong việc phân biệt một số màu nhất định. thường gặp xanh lá - đỏ, xanh dương - vàng,..
em tắt nụ cười, dù cậu bé kia nói chuyện có phần không rõ ràng nhưng em nghĩ chuyện này không đáng cười nữa rồi. em đang nghĩ với tính cách minhyung thì sẽ thấy phiền phức và khó hiểu rồi né tránh nhưng.. có lẽ cái nhìn của em về minhyung sẽ khác từ đây. em thấy một minhyung quỳ gối xuống và tiếp tục nói chuyện với cậu bé kia trong một khoảng cách gần hơn.
"hừmm.. vậy nhóc hãy quan sát xung quanh xem,
mấy cái xe kia mà đang chạy thì nhóc không được đi, đơn giản vậy thôi và đứng đây chờ xe dừng lại cùng mọi người như ANH đứng chờ nè. khi xe dừng thì mình đi bộ sang đường chứ không được chạy và quan sát xung quanh thôi chứ ba cái biển kia không quan trọng đâu" - minhyung an ủi cậu bé
thấy cậu bé không nói gì minhyung hỏi tiếp:
"vậy bố mẹ nhóc đâu? sao bé tí mà lại chạy ra đường lớn thế này"
"cháu lớn rồi!" - cậu bé đột nhiên lên tiếng
từ từ bây giờ em lại thấy hài nữa, không phải cười cậu bé đó đâu mà cười cái cách xưng hô.. cháu nữa cơ ơi là trời, minhyung thấy cậu bé xưng cháu goài cũng cọc lắm chứ đùa nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng. một khía cạnh thật sự mới lạ của minhyung, em chưa từng thấy. sau đó em bỗng thấy một người phụ nữ chạy ra hớt hải nói:
"sao con chạy lung tung làm mẹ lo lắm biết không"
"con thấy có con gấu phát tờ gì bên kia đường nên định đi xem thôi mà"
"vậy phải nói với mẹ chứ sao lại tự chạy thế, mẹ đang trông em cơ mà"
"thì mẹ trông em đi, con lớn nên con tự sang đường được"
"chậc.. thôi được rồi mẹ dẫn sang chơi nhé, không được tự ý chạy lung tung nữa, phải nói mẹ dù lớn hay bé"
"xin lỗi cháu nhé, làm phiền cháu quá" - mẹ cậu bé quay sang nói chuyện với minhyung.
"à cháu không định bắt cóc nhóc tì này đâu" - ai đánh mà khai vậy ông? nói gì kì cục, chắc mẹ cậu nhóc nghĩ vậy
"mẹ ơi chú ấy dặn con sang đường phải nhìn xung quanh và đứng chờ nếu xe chạy đó nhưng mà nói chuyện hơi vòng vo khó hiểu"
rồi rồi nghe từ chú phát ra từ miệng cậu bé là thấy minhyung không ổn rồi còn bị chê nói chuyện khó hiểu, dù em thấy nó hơi trẩu tre thiệt..
mẹ cậu bé nghe con trai mình kể liền nói với minhyung: "cảm ơn cháu nhiều nhé, thằng bé nhà cô.."
"không sao ạ cháu nói chuyện phiếm với thằng bé trong lúc chờ cô thôi" - như một câu cố tình ngắt lời mẹ cậu bé phải nói ra điều khó chịu ấy.
"hết đèn đỏ luôn rồi, phiền cháu quá. dù sao cũng cảm ơn cháu"
"không có gì đâu thật đấy ạ"
lạ thật, thật sự là một minhyung khác với suy nghĩ của em. từ những lần quỳ gối nói chuyện với trẻ con, "dạy đời" với trẻ con, lễ phép với người lớn dù tất cả là những đạo đức tối thiểu nhưng vẫn lạ thật.
"vậy con chào ANH đi để mình đi nào" - mẹ cậu bé lên tiếng
"cháu chào CHÚ"
minhyung giựt giựt cái mỏ rồi nha.
"ừ tạm biệt nhóc" - thì cũng đành chấp nhận cách gọi này chứ không đôi co với trẻ con, ai đó nghĩ.
khi mẹ con nhà nọ đi rồi và minhyung lại đứng chờ thêm một hồi đèn xanh.. với một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt. em nghĩ mình không xong thật rồi.. không nữ chính ngôn tình thì làm bóss9 boylove cũng ổn nhỉ..
--
"thế xong thích luôn? hay quá rồi 2 ơi" - wangho khi nghe xong câu chuyện hạt nhài của thằng anh dù trông nó đ ra dáng anh tí nào.
"không hẳn.. nhưng cũng không ghét nữa" rms
"mà hồi hai đứa đi chơi với nhau nhiều lại còn học chung mà nó chưa thể hiện nó tốt bụng như vậy bao giờ hả" hwh
"tốt tính nó ngấm dô con người chứ thể hiện là thể hiện sao mày, nói chung lạ lắm, thiệt sự. bên cạnh nó hơn 19 năm nhưng chưa thấy nó như vậy bao giờ luôn, ừm tại t nghĩ đến nó là t nhớ mỗi cái skibidi toilet thôi" rms
"mẹ mày lắm nữa cún ơi :)))) rồi giờ sao nè tính tán hay gì đó không" hwh
"được sao thì hay đó chứ cũng không biết, tại bọn t không nói chuyện với nhau nhiều nữa. nếu đi chơi cùng hai gia đình thì cũng hơi hơi hỏi nhau tí tại không nói gì với nhau sợ hai mẹ oánh quá" rms
"có tính kể cho chị em không chứ cỡ mày thấy người ta là cứ dán mắt lên mặt nó rồi, diếm không nổi đâu haha" hwh
"huhu yêu đơn phương là vậy hả wangho" rms
"nói câu trước địt câu sau? vừa kêu 'không hẳn, chỉ không ghét nữa' ??????? mà mẹ m lắm nữa, t không đơn phương ok" hwh
"diếm goài? kì nha bạng. t mà gặp minhyung rồi dán mắt lên người ảnh thì m gặp sanghyeok nhìn thủng người nó luôn nha" rms
"thích cái cách người lớn hơn thiệt thì ảnh kêu nó còn đứa bằng tuổi thì kêu anh" hwh
"ok chứ 'người-đứa' cũng ko có thiên vị đâu ha. mà nói chung sắp gặp nhau rồi 😋 sắp sinh nhật minhyung nên chắc hai gia đình gặp nhau. lần đầu tiên thấy thanh mai trúc mã có lợi" rms
"đúng là vả bôm bốp vào mặt nhau hết 🤷🏻♀️" hwh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top