Fly me to the moon

Đó là câu hát đầu tiên, nếu Lee Sanghyuk nhớ không nhầm.
———
1.
Vào những ngày hiếm hoi khi Lee Sanghyuk vẫn còn là cậu trai cấp ba của trường trung học Mapo, cậu rảo bước trên hành lang trống trong giờ nghỉ trưa. Cầm theo một cuốn sách nào đó, rồi leo lên tầng thượng, tìm một góc tường khuất mà ngồi đọc sách sau khi ăn trưa.

Một ngày như bao ngày khác, Lee Sanghyuk lại cắp sách lên tầng thượng, định bụng sẽ đọc nốt chương tiếp theo của tối hôm qua.

Trời trong, gió mát, và những con chữ chi chít trên trang giấy trắng như câu hát ru hoàn hảo đưa cậu trai trẻ chìm vào giấc ngủ.

"Chợp mắt vài phút chắc không sao đâu..." - Cậu tự nhủ.

Khi đôi mắt nhắm lại, các giác quan khác dường như được khuếch đại lên.

"Fly me to the moon..."

Tiếng hát khẽ vang, đến nỗi mà Lee Sanghyuk tin chắc sẽ không thể nghe nếu xung quanh không tĩnh lặng thế này.
———
Lần tiếp theo mở mắt, chuông đã reo, và nơi sân thượng chỉ còn lại tiếng gió.

"Muộn học mất rồi."

2.
Những ngày sau đó, tiếng hát của người nọ đã được Lee Sanghyuk âm thầm thêm vào lịch trình nghỉ trưa của mình. Không phải cậu có sở thích lén lút theo dõi người khác hay gì, mà nếu rời đi giữa lúc như vậy chẳng phải sẽ khiến người kia ngại ngùng vô cùng hay sao? Người ta đã lên tận tầng thượng vắng vẻ, lại còn hát nhỏ như vậy, chắc hẳn là vì không muốn có ai nghe thấy.

"Thế tại sao không đi chỗ khác?" - Một người bạn đã hỏi.

Lee Sanghyuk im lặng hồi lâu trước khi cất tiếng:

"Tìm đâu ra chỗ vắng người trong trường giờ nghỉ trưa chứ?"

Hoặc có lẽ, lý do không đơn giản như vậy.

...Vả lại, người kia có lẽ cảm thấy rất cô đơn.
———
Sau một thời gian, Lee Sanghyuk phát hiện cái người mở liveshow ca nhạc kia (dù cậu ta hát có mỗi một bài) hình như cũng là học sinh như mình. Nếu không thì tại sao cách 5 phút chuông reo mỗi ngày, tiếng hát lại ngừng lại và biến mất. Và 5 phút thì chắc chắn không đủ để một giáo viên chuẩn bị cho việc vào lớp.

Vậy chỉ còn một trường hợp, cậu ta là học sinh.

Biết được đối phương là người tầm tuổi mình khiến Lee Sanghyuk bớt đi phần nào áy náy khi cậu vô tình "xâm phạm không gian" của người nọ. Lỡ bị phát hiện thì người cùng tuổi sẽ dễ nói chuyện hơn nhỉ?

3.
Dạo gần đây, người bí ẩn kia hình như không còn thường xuyên lên tầng thượng nữa. Từ gần như mỗi ngày rồi giảm dần, cuối cùng số ngày trong tháng mà Lee Sanghyuk nghe thấy giai điệu quen thuộc hòa lẫn trong tiếng gió chỉ còn vỏn vẹn hơn 1 tuần.

Thiếu đi tiếng hát, Lee Sanghyuk quay trở lại những ngày yên tĩnh, chuyên tâm đọc sách.

Mọi chuyện đáng ra phải như thế.

Quyển sách mà cậu yêu thích, một chữ cũng đọc không vào. Không gian tĩnh lặng tô điểm bởi tiếng gió xuân càng làm cậu nhận thấy rõ, lòng mình đang bồn chồn biết bao.

Có phải cậu ta bị bệnh không?

Lee Sanghyuk lại cúi đầu, cố gắng đưa tâm trí vùi vào những con chữ trước mặt.

"..."

"Let me see what spring is like
On Jupiter and Mars..."

Cậu bàng hoàng nhận ra, trong vô thức, mình đã thầm thì những câu ca nghe tới mòn tai. Thế là vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Từ khi nào mà mình thuộc giai điệu này nhỉ?
———
Ngày tiếp theo, tiếng hát lại vang lên. Và Lee Sanghyuk nhớ, mình đã len lén thở phào.

"In other words, hold my hand
In other words,..."

4.
Lee Sanghyuk sắp rời khỏi trường để lên đường thực hiện ước mơ tuyển thủ chuyên nghiệp của mình. Cậu dự định sẽ gặp người nọ một lần, khen cậu ta hát hay rồi nói lời cảm ơn trước khi đi.

"Dù chưa bao giờ xuất hiện, nhưng mình đã luôn ở đây, lắng nghe tiếng hát của cậu."

Nhưng người kia đã không xuất hiện, dẫu cho cậu đã kéo dài thời gian ở lại thêm một tuần.

Bỏ lại tiếng thở dài tiếc nuối, Lee Sanghyuk xách cặp rời khỏi tầng thượng vắng vẻ, ngậm ngùi nuốt lại lời chưa nói.

Đến đây thôi. Chắc chúng ta không có duyên rồi...

5.
Sau này, tuyển thủ Faker nhận ra rằng, ngày tháng trung học tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại trong anh những điều khó phai nhạt.

Một trong số chúng liên quan tới sở thích đọc sách của anh. Lee Sanghyuk không rõ từ khi nào mình bắt đầu lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc kia mỗi khi đọc sách một mình.

Đã quen có tiếng hát bên những trang sách rồi mà bắt quay về như hồi chưa có thì khó lắm.

Chi bằng cứ tiếp tục nó.

Vậy là, từng câu ca của "Fly me to the moon" cứ thế được Faker "tự nguyện" luyện tập mỗi khi anh nghiền ngẫm những trang sách.

6.
"Minseok, đi ăn không?"
"Đi! Nhưng nói mọi người chờ mình về phòng lấy đồ chút đã nhé."
"Gọi anh Sanghyuk giúp mình nữa nhé."
———
"Anh Sanghyuk, đi ăn thôi!"

Lời chưa nói hết mà chàng trai trẻ đã nhanh tay đẩy cửa vào, thành công khiến người bên trong giật mình mà quay lại.

Giai điệu vì màn đánh úp bất ngờ mà chưa kịp dừng lại cũng theo đó len lỏi vào đôi tai của người hỗ trợ trẻ tuổi.

7.
"Anh Hyukkyu, anh thích bài hát này lắm sao?"

Ryu Minseok nhớ Kim Hyukkyu đã im lặng rất lâu, trước khi chậm rãi thốt ra câu trả lời.

"Có lẽ vậy...?"
"Bài hát này là bài anh nghe rất nhiều khi còn học trung học."
"...Bây giờ, nó cho anh cảm giác giống như anh vẫn đang ở những năm tháng đó vậy."
"Vậy ạ? Anh hát em nghe đi. Em cũng thích bài đó."
"..."
———
"Fill my heart with song..."

Lee Sanghyuk nhìn người em đang thẫn thờ trước mặt, không nhịn được mà vỗ nhẹ vai.

"Sao thế? Đi thôi, Minseok."
"Anh Sanghyuk này..."
"Có chuyện gì sao?"

"Có phải 'Fly me to the moon' rất nổi tiếng khi anh còn học trung học không?"
"..."

8.
Trong kí ức của Lee Sanghyuk, vị hỗ trợ cũ của đội, Cho "Mata" Sehyung cũng từng hỏi một câu tương tự như vậy khi vô tình bắt gặp anh ngân nga giai điệu kia.

"Bài này thật sự khiến mấy đứa trẻ thời nay phát cuồng hở?"
———
Lần thứ hai nhận được một câu hỏi tương tự về hàm ý như vậy làm dấy lên trong tuyển thủ Faker sự tò mò

"Anh không chắc. Tại sao lại hỏi vậy?"
"Em từng nghe anh Hyukkyu hát bài đó rất nhiều lần...Và anh cũng vậy."
"Hyukkyu-"

"Anh Minseok! Anh Sanghyuk! Hai người làm gì lâu vậy? Em đói sắp chết rồi đây này."

Chưa kịp nói thêm gì thì cậu em út Wooje đã hét ầm lên, khiến hai con người nọ sực tỉnh mà thôi trò chuyện, vội vàng đi nhanh ra phía cửa chính trước khi đường trên trẻ tuổi lại gào lên lần nữa.

9.
Giai điệu quen thuộc, trung học Mapo, khoảng thời gian bạn học kia đột nhiên biến mất, tuyển thủ Deft ra mắt...
Tất cả dường như dẫn đến một kết luận. Lee Sanghyuk run run khi nghĩ đến điều này.

Vậy ra...Là cậu sao?

Để chứng thực suy đoán của mình, anh nhanh chóng rút điện thoại ra tra ngay thông tin cặn kẽ về tuyển thủ Deft.

Sao mình không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ? Hyukkyu...

Có lẽ do quá đắm chìm vào suy nghĩ của mình, tuyển thủ Faker hình như quên mất mình đang đi ăn cùng đồng đội. Bốn thành viên trẻ ngồi nhìn người đội trưởng của họ chú tâm lướt điện thoại mà không buồn cả động đũa đâm thấy kì lạ.

"Sao thế nhỉ? Có bao giờ thấy ổng dùng điện thoại lúc ăn đâu."
"Chịu chết."

10.
Sau trận đấu, khi đang thu dọn đồ đạc, Moon Hyunjoon phát hiện điều kì lạ, anh cả Sanghyuk nhà mình tuy chân thì đi mà mắt lại cứ láo liên xung quanh như tìm kiếm điều gì.

"Sao vậy anh?"
"Chủ nợ của anh đến tìm ạ?" - Choi Wooje nhanh nhảu hỏi.
"..."
"Mấy đứa về trước đi, anh...có việc cần làm, sẽ về sau."
———
Chờ cho đồng đội về hết, tuyển thủ khoác áo đấu có dòng chữ Faker mới bắt đầu đi xung quanh LOL Park, tìm kiếm bóng hình của bạn đồng niên, người mà sắp có trận đấu sau đây.

"Tuyển thủ Beryl...có thể cho tôi hỏi chút không?"
"Tuyển thủ Faker? Vâng, anh cần gì sao?"
"Ừm...Hyukkyu, cậu ấy đang ở đâu vậy? Tôi muốn gặp cậu ấy một chút."

Cho Geonhee cảm thấy khó hiểu, từ khi nào mối quan hệ của hai người này phát triển đến mức này vậy? Nhưng tất nhiên, hỗ trợ nhà DRX nào dám thốt thành lời thắc mắc đó.

"Anh Hyukkyu có lẽ đang ở trong phòng chờ ạ."
"Cảm ơn cậu."
———
Hùng hổ hỏi người là thế, nhưng đến khi đứng trước cửa phòng chờ của DRX, người nọ vẫn cứ mãi ngập ngừng.

Điên quá. Hay là đi về nhỉ?
Nhưng mà...

"You are all I long for..."

Tiếng hát quen thuộc vang lên từ phía bên kia cánh cửa, Lee Sanghyuk nghĩ, đây có lẽ chính là câu trả lời rồi. Vươn tay mở cánh cửa phòng chờ của DRX,

"Kim Hyukkyu."
"L-Lee Sanghyuk?!"

và nỗi lòng năm 17 tuổi.

"Dù chưa bao giờ xuất hiện, nhưng mình đã luôn ở đây, lắng nghe tiếng hát của cậu."

10 năm trước, mình đã không thể nói ra điều đó.
Lần này, mình sẽ không để lỡ cơ hội đâu.

"In other words, I love you."

__

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top