chương 4:"thật sự em muốn bỏ rời anh sao.."
Anh cảm thấy như tim mình bị xé nát khi nghe những lời của cậu. Anh siết chặt cậu hơn, cảm giác không thể mất cậu, không thể để cậu rời xa. Nhưng lời nói đó, những lời mà cậu không thể kiềm chế, như một nhát dao cắm sâu vào trái tim anh.
"Em muốn bỏ anh sao, thật sự em muốn bỏ anh phải không?" Giọng Faker vỡ ra, nước mắt không ngừng rơi xuống, đôi mắt anh long lanh đầy sự đau đớn và tuyệt vọng. Anh không thể tin vào những gì mình nghe. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có Doran, đặc biệt là trong khoảnh khắc đau đớn này.
Doran, mặc dù đang cảm thấy trống rỗng và tuyệt vọng, vẫn cảm nhận được sự lo lắng, tình yêu từ anh. Cậu ngước nhìn anh, nhưng trong ánh mắt cậu vẫn là sự hoang mang, đau đớn.
"Em không... em không thể..." Cậu thều thào, khóc nấc lên trong vòng tay anh. Cảm giác mất mát quá lớn khiến cậu không thể suy nghĩ rõ ràng. "Anh có thể hiểu được không? Con của chúng ta... đã mất rồi."
Anh run rẩy, đôi môi anh mím chặt lại như thể không thể nói ra nổi điều gì. Những lời cậu vừa nói như một cú tát đau đớn, nhưng anh không thể buông cậu ra. Anh chỉ biết siết chặt cậu hơn, như thể không muốn để cậu rời xa mình.
"Anh không thể sống thiếu em... Anh không thể." Faker gục đầu vào vai Doran, để nước mắt rơi tự do. Anh không biết phải làm gì để chữa lành vết thương này, nhưng anh không thể để cậu đi, dù là trong nỗi đau này.
Doran vẫn cảm thấy sự trống rỗng ấy, nhưng trong vòng tay của Faker, có một phần cậu không thể phủ nhận: sự yêu thương không điều kiện, sự lo lắng, sự cần thiết phải có nhau. Dù cậu không thể thay đổi sự thật, nhưng Faker vẫn ở đây, vẫn không buông tay.
"Em không biết nữa... Em không biết phải làm sao..." Doran khóc, đôi vai cậu run lên. Cậu muốn tìm cách thoát khỏi nỗi đau, nhưng lại không thể. Cảm giác mất mát và tình yêu đan xen vào nhau, khiến cậu chẳng thể hiểu nổi chính mình.
Anh chỉ biết ôm chặt cậu hơn, đôi mắt anh nhắm lại, lời hứa rằng anh sẽ luôn ở bên cậu như một lời thề không thể phá vỡ.
Anh siết chặt cậu trong vòng tay, giọng anh khản đặc, đầy sự cầu xin: "Xin em , đừng rời xa anh."
Cái cảm giác mất mát quá lớn khiến anh không thể chịu đựng nổi, như thể nếu cậu bỏ đi, anh sẽ không còn gì cả. Nỗi sợ mất cậu, sợ phải sống mà không có cậu bên cạnh, khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Doran cảm nhận rõ ràng từng lời van xin của Faker, từng hơi thở của anh trong khoảnh khắc này. Nhưng nỗi đau trong lòng cậu quá lớn, cảm giác như mọi thứ sụp đổ trước mắt. Cậu không thể thoát khỏi nỗi mất mát, và dù Faker đang ôm chặt cậu, những vết thương trong lòng vẫn không thể lành lại. "Em... em không biết nữa, hyung."
Doran khóc, giọng cậu nghẹn lại, đôi tay vẫn run rẩy bám vào anh. "Em sợ... em không thể tiếp tục như vậy."
Anh lặng im, đôi tay anh ôm chặt hơn, như thể muốn thổi đi tất cả sự sợ hãi và đau đớn trong Doran. "Em không phải lo, anh sẽ luôn bên em. Anh sẽ ở đây... dù em có nghĩ gì, dù em có muốn làm gì, anh sẽ không rời xa em."
Doran lặng lẽ, nước mắt không ngừng rơi. Cảm giác tuyệt vọng, cô đơn, và đau đớn vẫn như một cái bóng đè nặng lên trái tim cậu. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh không buông tay cậu, và đó là điều duy nhất cậu có thể níu giữ. Doran mím chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại càng khó khăn hơn khi cảm giác mất mát đè nặng lên từng bước thở.
"Anh xin lỗi, anh không thể bảo vệ em và con của chúng ta." Faker siết chặt Doran trong vòng tay, giọng anh khản đặc, đầy sự cầu xin
"Xin em đấy, đừng rời xa anh." Cái cảm giác mất mát quá lớn khiến anh không thể chịu đựng nổi, như thể nếu Doran bỏ đi, anh sẽ không còn gì cả. Nỗi sợ mất cậu, sợ phải sống mà không có cậu bên cạnh, khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Doran cảm nhận rõ ràng từng lời van xin của Faker, từng hơi thở của anh trong khoảnh khắc này. Nhưng nỗi đau trong lòng cậu quá lớn, cảm giác như mọi thứ sụp đổ trước mắt. Cậu không thể thoát khỏi nỗi mất mát, và dù Faker đang ôm chặt cậu, những vết thương trong lòng vẫn không thể lành lại. "Em... em không biết nữa, hyung." Doran khóc, giọng cậu nghẹn lại, đôi tay vẫn run rẩy bám vào Faker. "Em sợ... em không thể tiếp tục như vậy."
Faker lặng im, đôi tay anh ôm chặt hơn, như thể muốn thổi đi tất cả sự sợ hãi và đau đớn trong Doran. "Em không phải lo, anh sẽ luôn bên em. Anh sẽ ở đây... dù em có nghĩ gì, dù em có muốn làm gì, anh sẽ không rời xa em."
Doran lặng lẽ, nước mắt không ngừng rơi. Cảm giác tuyệt vọng, cô đơn, và đau đớn vẫn như một cái bóng đè nặng lên trái tim cậu. Nhưng trong khoảnh khắc này, Faker không buông tay cậu, và đó là điều duy nhất cậu có thể níu giữ. Doran mím chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại càng khó khăn hơn khi cảm giác mất mát đè nặng lên từng bước thở.
"Anh xin lỗi, anh không thể bảo vệ em và con của chúng ta." Faker lại thì thầm, giọng anh mang đầy sự tự trách, như thể anh không thể chuộc lại lỗi lầm.
Doran không nói gì thêm, chỉ cảm nhận được trái tim của Faker đang rung động trong vòng tay mình, nhưng nỗi đau mất mát trong lòng cậu vẫn không thể xóa nhòa. "Em không trách anh, hyung. Em chỉ... chỉ muốn em và anh có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ."
Cậu nhẹ nhàng đáp lại, dù tâm hồn vẫn còn vỡ vụn.
Faker nhìn Doran, ánh mắt đầy sự yêu thương và quyết tâm. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Dù có gì xảy ra, anh sẽ không bỏ em, Joonie."
Cả hai vẫn im lặng trong khoảnh khắc ấy, cảm nhận được sự cần thiết của nhau, dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng ít nhất trong vòng tay của nhau, họ có thể tìm thấy chút sức mạnh để tiếp tục bước đi.
Cậu vẫn không thể xua tan được nỗi đau trong lòng, dù anh luôn ở bên cạnh, ôm chặt cậu trong vòng tay. Cảm giác mất mát vẫn còn đậm trong từng hơi thở của cậu, mỗi lần Faker thở dài, là mỗi lần cảm giác trống vắng dâng lên. Nhưng rồi, khi cảm nhận được sự kiên trì trong vòng tay của Faker, cậu cũng dần bình tĩnh lại.
Faker nhìn cậu, đôi mắt anh đầy sự quyết tâm, không muốn nhìn thấy Doran đau khổ thêm nữa. "Joonie, em là tất cả đối với anh."
Giọng anh trầm ấm, đầy sự chân thành. "Dù chúng ta đã mất đi điều quan trọng, nhưng anh vẫn còn em. Em là tất cả, em hiểu không?"
Doran ngước nhìn Faker, đôi mắt ngấn lệ nhưng có phần bình tĩnh hơn. "Em hiểu... em hiểu mà, Hyukie."
Cậu thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc, dù trong lòng vẫn còn đau đớn vô cùng. "Chỉ là... em không biết phải làm gì tiếp theo."
Faker nắm tay cậu, siết chặt. "Đừng lo, em không phải một mình."
Anh nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi vòng tay mình, nhìn vào mắt cậu với một nụ cười yếu ớt nhưng đầy sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ vượt qua. Dù có khó khăn gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó."
Doran nhìn anh, đôi mắt vẫn còn rưng rưng, nhưng sự ấm áp trong ánh mắt Faker đã khiến cậu cảm thấy một chút an ủi. Cảm giác không cô đơn, không bị bỏ lại phía sau, đó là thứ mà cậu cần lúc này.
"Cảm ơn anh." Cậu thì thầm, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi, dù vẫn còn đau, nhưng ít nhất, cậu không phải chiến đấu một mình nữa.
Faker nhẹ nhàng chạm vào má cậu, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại. "Anh sẽ luôn ở đây. Em không bao giờ phải một mình."
Giọng anh kiên định, như một lời hứa, một lời thề sẽ không bao giờ rời xa cậu, dù trong lúc khó khăn nhất.
Doran nhìn Faker, cảm giác trong lòng vẫn còn một khoảng trống lớn, nhưng ít nhất cậu biết rằng, Faker sẽ luôn ở bên cạnh. Và đó là điều duy nhất khiến cậu cảm thấy có thể tiếp tục, bước qua những ngày đau đớn này. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, siết tay Faker lại. "Em sẽ tin anh."
Giữa căn phòng bệnh viện lạnh lẽo, nhưng trong vòng tay của nhau, họ cảm nhận được một phần sự ấm áp và hy vọng, dù con đường phía trước vẫn còn đầy thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top