chương 13
Faker cảm thấy cả cơ thể anh rã rời, nhưng tâm trí lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Dù trận đấu đã kết thúc trong thất bại, và mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo mà anh không thể thay đổi, anh vẫn quyết không bỏ cuộc. Anh chạy nhanh ra khỏi khu vực thi đấu, trái tim anh nặng trĩu, nhưng không phải vì thất bại của đội. Anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: Doran.
Khi anh bước vào phòng chờ, anh nhìn thấy Doran đang ngồi một mình. Cậu không còn bối rối hay hoảng loạn như lần trước, nhưng ánh mắt của Doran vẫn lộ rõ sự mệt mỏi, như thể cậu đã trải qua một ngày đầy lo âu.
"Hyeon-jun..," Faker gọi tên cậu, nhưng giọng anh khẽ run lên, không thể che giấu nổi sự lo lắng và tuyệt vọng trong lòng.
Doran ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi nhưng không hề tránh né. Cậu có thể cảm nhận được sự khác biệt trong cách Faker nhìn mình hôm nay. Dường như, có một cái gì đó thay đổi trong mắt anh, một sự quyết tâm không thể phủ nhận.
"Hyung, sao anh lại ở đây?" Doran hỏi, nhưng rồi cậu không đợi Faker trả lời mà đứng dậy, bước lại gần anh.
"Em ổn mà... em chỉ hơi mệt một chút thôi...không sao đâu.."
Faker không thể nào nhìn cậu như thế nữa. Anh bước tới gần Doran, nắm lấy tay cậu, và đưa cậu vào vòng tay mình. Anh cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt, khi nhớ lại những gì đã xảy ra trong tương lai.
"Junie, em không hiểu đâu," Faker thì thầm, giọng anh nghẹn lại.
"Anh...anh không thể mất em. Anh không thể mất con của chúng ta nữa."
Doran nhìn vào mắt Faker, và cảm nhận rõ sự đau khổ đang ẩn giấu trong anh. "Hyung..." cậu bắt đầu, nhưng Faker không để cậu nói hết, anh siết chặt cậu trong vòng tay mình.
"Anh xin em, đừng làm vậy nữa. Anh sẽ không để em phải chịu đựng điều đó một lần nữa. Anh hứa sẽ bảo vệ em, sẽ bảo vệ mọi thứ quan trọng với chúng ta."
Doran không thể nói gì nữa, cậu chỉ yên lặng trong vòng tay anh.
Dù cho đội đã thất bại, dù cho tương lai có không thể đoán trước, Faker đã quyết định: lần này, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ Doran, để không lặp lại những gì đã mất.
Faker nhìn thấy Doran cầm chiếc điện thoại, tay cậu nhẹ nhàng lướt qua màn hình, đôi mắt có vẻ trống rỗng. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng anh khi nghĩ đến khả năng cậu đang tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến chuyện đã xảy ra, hoặc có thể là một quyết định mà anh không thể kiểm soát.
Không suy nghĩ nhiều, Faker vội vã bước lại gần và lấy chiếc điện thoại từ tay Doran. "Em đừng làm vậy,"
anh nói, giọng nghiêm khắc nhưng không thiếu sự quan tâm. "Đừng làm điều đó nó có thể khiến em đau thêm."
Cậu nhìn trong ánh mắt của anh có sự lo lắng:"em chỉ muốn xem mọi người nói gì về trận đấu hôm nay..."
Faker kiên quyết trả lời. "Không phải lúc này. Đừng tự khiến mình thêm căng thẳng nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện, em không phải làm một mình."
Doran nhìn Faker, đôi mắt cậu có chút bối rối, nhưng rồi cậu cũng dần hiểu được sự lo lắng trong anh. Cậu không nói gì, chỉ khẽ thở dài rồi gật đầu, đồng ý để chiếc điện thoại nằm trong tay Faker.
Faker nhẹ nhàng ôm lấy cậu lần nữa, như một lời hứa rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. "Anh sẽ ở đây, em không phải lo gì cả. Cùng nhau vượt qua thôi."
Doran cảm nhận được sự ấm áp từ anh, cảm giác an toàn mà anh mang lại. Cậu khẽ nắm chặt tay Faker, dù trong lòng vẫn còn nhiều lo âu, nhưng ít nhất, với Faker bên cạnh, cậu không còn cảm thấy cô đơn trong cuộc chiến này.
Cậu mỉn cười an ủi anh:"sao vậy,lo cho em và con sao"
Faker nhẹ nhàng nhìn Doran, ánh mắt anh đầy sự dịu dàng và lo lắng. "Không chỉ vì con, mà còn vì chính em, Joonie. Anh không thể tưởng tượng nổi nếu không có em bên cạnh. Em là một phần quan trọng của anh, không chỉ là ba nhỏ của con chúng ta."
Doran cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Faker. Cậu cảm thấy lòng mình xao động, và dù vẫn còn nhiều nỗi lo lắng, nhưng sự quan tâm của anh khiến cậu cảm thấy ấm áp. "Em biết mà, hyung..." Cậu mỉm cười yếu ớt, "nhưng em chỉ muốn anh yên tâm. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả."
Faker ôm chặt cậu hơn, không nói gì thêm, nhưng sự im lặng của anh lại nói lên tất cả. Anh sẽ không bao giờ để Doran phải chịu đựng một mình. Cả hai sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Anh gục xuống trên vai cậu:"em cũng từng nói vậy anh nhưng rồi em lại bỏ anh"
Doran cảm nhận được sự yếu đuối trong lời nói của Faker. Cậu nhìn anh, cảm giác đau lòng dâng lên trong lồng ngực. Cậu khẽ vỗ lưng anh, như một cách để trấn an và xoa dịu những nỗi lo sợ đang dâng lên trong lòng cả hai.
"Anh đừng nghĩ như vậy," Doran thì thầm, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. "Em sẽ không bỏ anh. Em không bao giờ muốn rời xa anh. Dù chuyện gì xảy ra, em luôn ở bên anh."
Faker ngước lên, ánh mắt đẫm nước mắt và tràn ngập sự đau đớn. "Anh chỉ sợ... sợ rằng em sẽ không còn cần anh nữa,"
anh nói, giọng anh nghẹn lại. "Anh không muốn mất em, Joonie, không muốn mất em một lần nữa."
Doran cảm thấy trái tim mình thắt lại khi thấy Faker đau khổ như vậy. Cậu khẽ lau nước mắt của anh, nhẹ nhàng, như muốn nói rằng tất cả sẽ ổn, rằng không có gì có thể chia cắt họ. "Hyung, anh không bao giờ phải lo lắng về điều đó. Em ở đây, mãi mãi bên anh."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top