chương 12:trùng sinh


Faker tỉnh dậy, cảm thấy choáng váng và mệt mỏi. Cảm giác như thể cơ thể anh vừa trải qua một trận chiến không thể nào quên. Anh cố gắng đứng dậy nhưng mọi thứ xung quanh bỗng chao đảo. Đầu anh nhói lên, từng cơn đau dội vào tâm trí, khiến anh không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Khi mở mắt ra, anh nhận ra rằng mình đang ở trong một không gian quen thuộc, nhưng lại khác biệt. Một cảm giác kỳ lạ ùa về.

Anh nhìn xung quanh, nhận ra rằng mình đã quay lại thời điểm trước trận đấu quan trọng của đội. Ngày hôm đó, ngày mà anh đã thất bại, ngày mà Doran đã phải chịu nỗi đau mất đi đứa con của hai người.

Anh hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sự thật quá rõ ràng. Anh không thể tin vào những gì đang xảy ra, nhưng mỗi lần nhìn lại quá khứ, anh càng cảm nhận rõ rằng mình đã trùng sinh, quay lại để làm lại tất cả từ đầu.

Trái tim anh thắt lại khi nhớ đến nỗi đau của Doran, ký ức về cảnh tượng cậu hoảng loạn, khóc vì mất đi đứa con yêu quý của hai người. Từng giọt máu, từng cơn đau mà cậu phải trải qua, tất cả những ký ức đó dường như vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí anh.

Anh quyết tâm không để điều này tái diễn. Lần này, anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ Doran, để giữ cho cuộc sống của cậu không bị tổn thương thêm một lần nữa.

Anh quay lại, nhìn về phía đội, các đồng đội của mình. Họ đang chuẩn bị cho trận đấu, không hề hay biết rằng mọi thứ sẽ thay đổi. Faker biết rằng mình có thể thay đổi kết quả của trận đấu này. Anh phải làm gì đó để cứu lấy Doran và con của hai người, không để sự mất mát lại một lần nữa đẩy họ vào đau khổ.

"Không lần này," anh tự nhủ trong lòng. "Không lần này nữa."

Faker cảm thấy cả cơ thể anh rã rời, nhưng tâm trí lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Dù trận đấu đã kết thúc trong thất bại, và mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo mà anh không thể thay đổi, anh vẫn quyết không bỏ cuộc. Anh chạy nhanh ra khỏi khu vực thi đấu, trái tim anh nặng trĩu, nhưng không phải vì thất bại của đội. Anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: Doran.

Khi anh bước vào phòng thay đồ, anh nhìn thấy Doran đang ngồi một mình. Cậu không còn bối rối hay hoảng loạn như lần trước, nhưng ánh mắt của Doran vẫn lộ rõ sự mệt mỏi, như thể cậu đã trải qua một đêm dài đầy lo âu.

"Doran," Faker gọi tên cậu, nhưng giọng anh khẽ run lên, không thể che giấu nổi sự lo lắng và tuyệt vọng trong lòng.

Doran ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi nhưng không hề tránh né. Cậu có thể cảm nhận được sự khác biệt trong cách Faker nhìn mình hôm nay. Dường như, có một cái gì đó thay đổi trong mắt anh, một sự quyết tâm không thể phủ nhận.

"Hyung, sao anh lại ở đây?" Doran hỏi, nhưng rồi cậu không đợi Faker trả lời mà đứng dậy, bước lại gần anh. "Em ổn mà... em chỉ hơi mệt một chút thôi."

Faker không thể nào nhìn cậu như thế nữa. Anh bước tới gần Doran, nắm lấy tay cậu, và đưa cậu vào vòng tay mình. Anh cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt, khi nhớ lại những gì đã xảy ra trong tương lai.

"Doran, em không hiểu đâu," Faker thì thầm, giọng anh nghẹn lại.

Faker nhìn thấy Doran cầm chiếc điện thoại, tay cậu nhẹ nhàng lướt qua màn hình, đôi mắt có vẻ trống rỗng. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng anh khi nghĩ đến khả năng cậu đang tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến chuyện đã xảy ra, hoặc có thể là một quyết định mà anh không thể kiểm soát.

Không suy nghĩ nhiều, Faker vội vã bước lại gần và lấy chiếc điện thoại từ tay Doran. "Em đừng làm vậy,"

anh nói, giọng nghiêm khắc nhưng không thiếu sự quan tâm.

"Đừng làm điều gì có thể khiến em đau thêm."

Doran ngạc nhiên nhìn Faker, rồi nhìn xuống chiếc điện thoại bị giật khỏi tay mình. "Hyung, em chỉ đang... tìm cách liên lạc với ba mẹ em thôi mà."

"Không, em không cần làm vậy," Faker kiên quyết trả lời. "Không phải lúc này. Đừng tự khiến mình thêm căng thẳng nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện, em không phải làm một mình."

Doran nhìn Faker, đôi mắt cậu có chút bối rối, nhưng rồi cậu cũng dần hiểu được sự lo lắng trong anh. Cậu không nói gì, chỉ khẽ thở dài rồi gật đầu, đồng ý để chiếc điện thoại nằm trong tay Faker.

Faker nhẹ nhàng ôm lấy cậu lần nữa, như một lời hứa rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. "Anh sẽ ở đây, em không phải lo gì cả. Cùng nhau vượt qua thôi."

Doran cảm nhận được sự ấm áp từ anh, cảm giác an toàn mà anh mang lại. Cậu khẽ nắm chặt tay Faker, dù trong lòng vẫn còn nhiều lo âu, nhưng ít nhất, với Faker bên cạnh, cậu không còn cảm thấy cô đơn trong cuộc chiến này.

Faker nhẹ nhàng nhìn Doran, ánh mắt anh đầy sự dịu dàng và lo lắng.

"Không chỉ vì em và con, mà còn vì chính em, Joonie. Anh không thể tưởng tượng nổi nếu không có em bên cạnh. Em là một phần quan trọng của anh, không chỉ là mẹ của con chúng ta."

Doran cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Faker. Cậu cảm thấy lòng mình xao động, và dù vẫn còn nhiều nỗi lo lắng, nhưng sự quan tâm của anh khiến cậu cảm thấy ấm áp. "Em biết mà, hyung..."

Cậu mỉm cười yếu ớt, "nhưng em chỉ muốn anh yên tâm. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả."

Anh gục xuống trên vai cậu:"em cũng từng nói vậy anh nhưng rồi em lại bỏ anh"

Doran cảm nhận được sự yếu đuối trong lời nói của Faker. Cậu nhìn anh, cảm giác đau lòng dâng lên trong lồng ngực. Cậu khẽ vỗ lưng anh, như một cách để trấn an và xoa dịu những nỗi lo sợ đang dâng lên trong lòng cả hai.

"Anh đừng nghĩ như vậy," Doran thì thầm, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. "Em sẽ không bỏ anh. Em không bao giờ muốn rời xa anh. Dù chuyện gì xảy ra, em luôn ở bên anh."

Faker ngước lên, ánh mắt đẫm nước mắt và tràn ngập sự đau đớn. "Anh chỉ sợ... sợ rằng em sẽ không còn cần anh nữa,"

anh nói, giọng anh nghẹn lại. "Anh không muốn mất em, Joonie, không muốn mất em một lần nữa."

Doran cảm thấy trái tim mình thắt lại khi thấy Faker đau khổ như vậy. Cậu khẽ lau nước mắt của anh, nhẹ nhàng, như muốn nói rằng tất cả sẽ ổn, rằng không có gì có thể chia cắt họ. "Hyung, anh không bao giờ phải lo lắng về điều đó. Em ở đây, mãi mãi bên anh."

Doran cảm nhận sự đau đớn trong lời nói của Faker, trái tim cậu như vỡ vụn khi nghe anh nói về ác mộng mà anh đã trải qua. Cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, ánh mắt của cậu dịu dàng và kiên định.

"Hyung, đó chỉ là ác mộng thôi," Doran nói, giọng cậu ấm áp nhưng đầy sự chắc chắn. "Chúng ta sẽ không để nó trở thành sự thật. Em và con sẽ luôn ở bên anh, không có gì có thể chia cắt chúng ta."

Faker nhìn cậu, trong đôi mắt anh vẫn còn sự hoang mang và đau đớn, nhưng cậu cảm nhận được một tia hy vọng dần lóe lên. "Anh sợ... sợ không thể bảo vệ được em, không thể bảo vệ gia đình của chúng ta."

Doran ôm anh thật chặt, đặt một nụ hôn lên trán anh, nhẹ nhàng và đầy yêu thương.

Cảm giác ấm áp từ Doran khiến Faker từ từ bình tĩnh lại, cảm nhận được sự vững chắc trong tình yêu của cậu. "Cảm ơn em, Joonie," anh thì thầm, không cần nói gì thêm.

Doran cảm nhận được sự dịu dàng và cẩn trọng trong vòng tay của Faker. Cậu tựa đầu vào vai anh, cảm giác an toàn và yên bình bao trùm lấy mình. Mặc dù câu nói của Faker không hoàn toàn ngạc nhiên, nhưng Doran vẫn cảm thấy một chút bất ngờ.

"Hyung, em hiểu mà," Doran thì thầm, ánh mắt cậu đầy sự thấu hiểu và đồng cảm.

"Chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, và công khai mối quan hệ lúc này có thể gây khó khăn cho cả hai. Nhưng điều quan trọng là em biết chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không cần phải công khai hay che giấu."

Faker nhìn xuống cậu, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm và tình yêu sâu sắc. "Anh chỉ không muốn làm em phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa. Anh muốn bảo vệ em, và nếu điều đó có nghĩa là chúng ta phải giữ mối quan hệ này riêng tư một thời gian nữa, anh sẵn sàng."

Doran mỉm cười, nắm tay anh và đặt lên ngực anh. "Em không sợ, hyung. Dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ bên anh. Chỉ cần anh ở bên em, em không cần gì thêm."

Faker nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thở dài một hơi. "Cảm ơn em. Anh sẽ luôn bảo vệ em, Joonie. Dù thế giới này có thay đổi thế nào, em vẫn là người quan trọng nhất đối với anh."

Cậu ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau, không cần phải nói gì thêm, họ hiểu rằng tình yêu của họ là bất diệt, vượt qua tất cả thử thách và thời gian.









Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top