Chương 7

Lee Sanghyeok thở hổn hển điều chỉnh lại nhịp tim và nhịp thở của mình. Anh buông cánh tay đang đỡ Choi Hyeonjoon ra, cả người cậu vô lực ngã ngồi trên bồn cầu, quay lưng lại phía anh tựa lên két nước run rẩy.

So với bộ dạng bị chà đạp mạnh mẽ của đối phương thì anh có thể được coi là quần áo chỉnh tề, chiếc áo đang mặc chỉ hơi nhăn lại một chút. Lee Sanghyeok dùng giấy vệ sinh lau khô hạ thân của mình rồi kéo quần lên cài đàng hoàng, nhìn qua không hề giống như vừa mới làm trò hoang đường với người khác.

Còn Choi Hyeonjoon chật vật hơn nhiều, có điều trong thời gian ngắn cậu chưa thể lấy lại sức lực, không có hơi để lo tới mấy thứ này.

Lee Sanghyeok xoa xoa mái tóc ẩm ướt của đối phương, sau đó quay người vặn khóa mở cửa bước ra khỏi buồng ngăn. Tiếng mở cửa của anh khiến Choi Hyeonjoon tỉnh táo lại, cậu lập tức xoay người nhìn thì đột ngột kéo theo bắp đùi đang mệt mỏi đau đớn, tới khi quay được thì đã không còn nhìn thấy thân ảnh Lee Sanghyeok.

Ngay sau đó lại vang lên tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra rồi khép vào, có lẽ Lee Sanghyeok đã đi ra ngoài rồi.

Choi Hyeonjoon sững sờ ngay tại chỗ, mãi một lát sau cậu mới cúi đầu cắn môi, tiếp đó cố phục hồi tâm trạng, chống vào nắp bồn cầu động đậy thân thể đứng lên.

Chờ đến khi Lee Sanghyeok cầm khăn nóng và một chiếc áo sơ mi mới quay lại buồng riêng thì đã thấy Choi Hyeonjoon vừa mới sửa sang xong chiếc áo nhăn nhúm ẩm ướt trên người. Cậu vén áo mình lên, tốn khá nhiều sức lực để cầm một tờ giấy lau sạch tinh dịch dính đầy bụng dưới và tính khí của mình.

Lúc Choi Hyeonjoon nhìn thấy anh liền tỏ vẻ bất ngờ, tới khi anh đóng cửa buồng ngăn lại lần nữa thì cậu còn siết chặt tờ giấy ẩm ướt trong tay một cách mất tự nhiên, cúi đầu không dám đối diện với anh.

Nhất thời Lee Sanghyeok không nghĩ ra nguyên nhân tại sao cậu tỏ thái độ như vậy. Có điều anh cũng không để ý lắm, chỉ ném khăn cho đối phương, sau đó khoác áo mới lên khuỷu tay rồi vươn tay cởi nút áo Choi Hyeonjoon.

"Áo cậu nếu không dính nước thì cũng dính mồ hôi, biết đâu còn có tinh dịch cậu bắn ra, vậy mà còn dám không đổi sắc mặt mặc vào, tôi phục cậu rồi đó."

Choi Hyeonjoon giật giật môi nhưng không lên tiếng. Cậu cầm khăn đứng bất động, tùy ý đối phương mở hết cúc áo sơ mi vừa cài lại đàng hoàng rồi cởi luôn áo cậu ra.

"Chờ chút rồi hãy mặc quần áo vào, trước hết lau khô người đi." Lee Sanghyeok vò chiếc áo sơ mi bẩn trong tay thành một cục rồi ném vào góc tường, lúc ngẩng đầu lên lại tình cờ bắt gặp ánh mắt Choi Hyeonjoon đang lén lút nhìn mình. Cậu lập tức bối rối quay mặt đi, không lâu sau đến tai cũng đỏ hết cả lên.

Lee Sanghyeok không khỏi nhíu mày.

Anh nhấc tay nắm chặt cằm đối phương, cứng rắn xoay mặt cậu về phía mình. Choi Hyeonjoon cố thử mà tránh không được nên không trốn nữa, nhưng vẫn không dám quay đầu nhìn anh. Tay Lee Sanghyeok dùng sức bấm một cái khiến cho cậu đau đến hít mạnh vào, lúc này mới chịu tuân theo phản xạ có điều kiện mà đối diện với tầm mắt anh.

Đôi mắt Choi Hyeonjoon phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, lúc này Lee Sanghyeok mới thấy trên mặt cậu mang theo một chút uất ức và lúng túng không dễ phát hiện ra.

Anh đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

"Choi Hyeonjoon." Anh nhướn mày kề mặt lại sát đối phương, đến mức chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Cảm giác ngột ngạt này khiến toàn thân Choi Hyeonjoon đổ mồ hôi lạnh, không tự chủ được muốn lui về phía sau nhưng lại đụng vào tường, gáy đập một phát tê rần.

"Vừa nãy không phải là cậu cho rằng sau khi sảng khoái xong tôi chỉ kéo quần lên rồi đi, vứt cậu lại nơi này một mình chứ hả?"

Câu hỏi này khiến Choi Hyeonjoon run rẩy cả người một lần, hiển nhiên là bị nói trúng rồi. Cậu thấp thỏm giương mắt nhìn biểu tình đối phương, lại phát hiện Lee Sanghyeok đang cười như không cười, khiến người khác không biết là vui hay giận.

"Lee tổng, tôi..."

"Khăn sắp lạnh rồi đó, lau khô người trước hẵng nói." Lee Sanghyeok không cho cậu cơ hội giải thích. Anh thả tay ra lui lại vài bước, chuẩn bị bước ra khỏi buồng ngăn chờ cậu.

Thật ra anh cũng không cảm thấy khó chịu vì hiểu lầm của Choi Hyeonjoon. Anh biết bản thân mình rõ ràng chính là loại người như vậy, mấy chuyện như chơi xong rồi quay lưng bỏ đi anh cũng làm qua không ít lần.

Huống hồ gì lúc anh đi ra ngoài cũng không nói tiếng nào với Choi Hyeonjoon. Con báo nhỏ bị bao dưỡng lần đầu, hoàn toàn chưa thích ứng được loại quan hệ giao dịch thân thể đơn thuần. Rõ ràng mới một giây trước còn được anh xoa đầu, kết quả vừa quay đi đã thấy anh biến mất, có lẽ tâm lý cậu đã đảo lộn cực mạnh, lập tức bị dọa sợ.

Anh lấy áo sơ mi đang khoác trên tay xuống treo lên móc, ý muốn nhắc đối phương nhớ mặc vào, thế nhưng vừa động đậy đã nhìn thấy Choi Hyeonjoon nghiêm túc níu lấy vạt áo mình lại, nhẹ nhàng giật hai lần.

Động tác đột nhiên yếu ớt của đối phương khiến cho anh nổi da gà toàn thân, suýt chút nữa không nhịn nổi mà vuốt ve tay cậu.

Kiểu đàn ông thoạt nhìn mạnh mẽ như Choi Hyeonjoon, nếu như tự nhiên được hơn một chút thì mấy việc như níu áo thế này sẽ tạo ra một loại tương phản đáng yêu. Có điều cậu thật sự quá cứng ngắc, vừa nhìn đã biết là đang không biết nói gì, bởi vậy mới ép chính mình lượm đại một kinh nghiệm không biết học từ đâu ra để lấy lòng anh.

Lee Sanghyeok cảm thấy có lẽ cậu còn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương nghiêm túc. Bộ dáng không lưu loát này khiến anh phải đào lên một tí xíu lương tâm còn sót lại, thừa nhận rằng anh e sợ sẽ dẫm đạp lên một đứa bé ngoan ngoãn ngây thơ.

Cho dù anh là tay già đời trong tình trường nhưng kiểu như cậu cũng là lần đầu gặp được, đột nhiên cảm thấy hơi vướng tay vướng chân. Cũng không thể trách Choi Hyeonjoon không biết lấy lòng người khác, EQ cao đến đâu mà không có kinh nghiệm thực chiến thì cũng vứt. Có thể cậu quả thật rất biết nghe lời đoán ý khi ân ái, nhưng trong phương diện biểu đạt tình ý thì thực sự ngu ngốc đến mức người khác phải liếc xéo.

Có điều sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ tỉ mỉ hơn, đột nhiên Lee Sanghyeok lại cảm thấy dáng vẻ của Choi Hyeonjoon như vậy... chính là kiểu anh thích.

Một bên anh đang mặt không đổi sắc nghĩ xem khẩu vị của mình trật tới mức này từ lúc nào, bên kia Choi Hyeonjoon cũng bày ra gương mặt không cảm xúc y như vậy mà siết lấy vạt áo anh, nhưng thấy anh nửa ngày rồi cũng không phản ứng liền khẩn trương đến mức các cơ trên mặt cũng cứng lại.

Đến khi Choi Hyeonjoon đã sắp không kiềm chế nổi nữa mà dự định liều chết xông lên ôm lấy Lee Sanghyeok, rốt cuộc anh cũng động đậy.

Anh nắm cổ tay của đối phương kéo xuống dưới, giải thoát cho quần áo của mình, sau đó mới cầm lấy khăn trong tay cậu, đặt nó lên mặt đối phương một cách chẳng hề dịu dàng gì mấy.

"Được rồi, đừng đứng ngốc ra ở đây nữa, tôi không giận cậu." Anh buông lỏng bàn tay đang liều mạng siết chặt của cậu ra. Choi Hyeonjoon mở miệng thật lớn thở hổn hển, xấu hổ đến mức khóe mắt cũng ửng hồng, hiển nhiên cậu biết hành động của mình có lẽ không hề đúng lúc chút nào.

"Xoay người, tôi lau phía sau cho cậu." Anh nắm vai đối phương vặn người cậu lại, sau đó ép lên tường, dùng khăn mặt lau mồ hôi sau lưng và cái mông ẩm ướt của cậu.

Khi chiếc khăn vải cọ xát vào mông Choi Hyeonjoon, Lee Sanghyeok còn cố ý dùng ngón cái thông qua khăn đâm vào miệng huyệt cậu một chút. Cả người Choi Hyeonjoonrun lên mạnh mẽ, theo phản xạ có điều kiện bắt lấy tay anh.

"Lee tổng!"

"Sao thế?" Vẻ mặt Lee Sanghyeok như thường hỏi: "Chỗ này của cậu sao mà ướt quá vậy hả, phải lau thêm chút nữa mới được."

"Tôi, tự tôi lau là được rồi..."

Lee Sanghyeok âm thầm nở nụ cười. Anh thấy cổ Choi Hyeonjoon cũng hồng lên rồi, thoạt nhìn còn mất tự nhiên hơn cả khi động tình hồi nãy. Thế là anh thuận theo nhét khăn vào tay đối phương, sau đó tiến lại gần nhẹ nhàng cắn một phát lên dấu hôn trên cổ cậu.

"Sau khi lau khô thì mặc áo sơ mi của tôi vào, nhìn dáng người cậu không khác tôi nhiều lắm, trước hết cứ mặc tạm đi." May là mấy hôm nay Lee Sanghyeok vẫn hay lén lút qua đêm trong bệnh viện, bởi vậy nên mới giấu vài bộ quần áo để thay trong phòng Lee Minhyeong, nếu không thì lúc này Choi Hyeonjoon thảm rồi. "Tôi đi lấy xe, sau khi mặc đồ xong thì tới cửa bệnh viện chờ tôi. Thừa dịp hôm nay có thời gian, dẫn cậu đi đặt may vài bộ đồ."

Choi Hyeonjoon gật đầu đồng ý. Hiện giờ cậu sợ nhất là đối phương sẽ nhất thời hưng phấn mà đè cậu lại làm thêm hiệp nữa, bởi vậy chỉ mong anh rời đi mau mau.

Lee Sanghyeok thấy đối phương chịu nghe lời cũng không ở lại thêm. Cả người anh thoải mái xuống lầu đi tới bãi đậu xe, đến thuốc lá đặt trên bệ cửa sổ trong phòng vệ sinh cũng quên lấy theo.

Cửa hiệu Lee Sanghyeok đưa Choi Hyeonjoontới chính là tiệm phục trang đặt may anh vẫn thường đến. Nhà thiết kế của cửa tiệm này rất giỏi, dù anh ta có địa vị cao trong giới nhưng rất ít người biết rằng thầy dạy của anh ta còn có chứng nhận chính thức của Liên đoàn Thời trang cao cấp Pháp.

Tuy bản thân nhà thiết kế này không quá đề cao tư cách cá nhân, nhưng có một người thầy như vậy thì tự bản thân anh ta đã có không ít giá trị. Thỉnh thoảng thầy của anh ta cũng sẽ tới thăm cửa hàng một chút, mấy bộ quần áo đặt may trong tủ Lee Sanghyeok cơ bản đều là tác phẩm của người thầy kia.

"Chờ tôi ở đây." Lee Sanghyeok để Choi Hyeonjoon mặt mày cứng ngắc đứng trong đại sảnh, còn mình thì bước tới quầy tiếp tân dò hỏi lịch hẹn trước của nhà thiết kế.

Lúc đối phương bước đi, Choi Hyeonjoon không tự chủ được theo sau nửa bước, sau đó mới ép buộc chính mình cố gắng đứng yên tại chỗ thật tự nhiên.

Nói sao thì nơi này cũng không phải nơi cậu nên tới. Choi Hyeonjoon mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò đứng ở đây, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới đều không hợp với nơi này. Cho dù cậu không rõ đẳng cấp của cửa hiệu này cao tới đâu, nhưng nhìn cách trang trí thôi đã đủ biết, chỉ nhờ vào cố gắng của mình thì cho dù cậu có liều mạng nửa đời cũng chưa chắc có thể nén đau lòng bỏ tiền mua một bộ thường phục của hiệu này.

Nhưng ngược lại cậu không hề cảm thấy ủ rũ, có điều cảm giác chênh lệch thân phận này dù sao cũng khiến người ta rất không thoải mái.

Cũng may Lee Sanghyeok đã nhanh chóng trở lại, có người quen biết đứng cạnh vẫn có thể khiến cậu cảm thấy tự tin hơn một chút.

Trên đường đi vào phòng quần áo, lần đầu tiên cậu chủ động nép sát lên người đối phương một chút. Lee Sanghyeok phát hiện ra nhưng cũng không vạch trần cậu, trái lại còn thả chậm bước chân đi song song bên cạnh, khiến cảm giác ngột ngạt trong lòng Choi Hyeonjoon giảm nhẹ đi nhiều.

Bên trong gian quần áo đã có thợ may chờ sẵn. Lee Sanghyeok bảo Choi Hyeonjoon đi đo đạc còn mình thì tùy ý qua lại đánh giá quần áo treo trên tường, cái được cái không lấy mấy bộ quần áo vừa mắt xuống, vứt lên ghế sopha lớn giữa phòng.

Đo được một nửa thì cửa phòng mở ra. Lee Sanghyeok quay đầu lại thấy ông chủ của tiệm này, cũng chính là nhà thiết kế, vừa ngáp dài vừa đi về phía anh.

"Đã lâu không gặp, Kim Kyukkyu." Lee Sanghyeok tùy tiện hỏi thăm vài câu, anh là hội viên cao cấp của tiệm này, tới lui một thời gian dài cũng coi như quen biết với Kim Kyukkyu.

Kim Kyukkyu là con lai, sau khi cha mẹ ly hôn anh ta được giao cho mẹ, cùng bà trở về nước định cư. Anh ta có màu tóc của mẹ nhưng lại có màu mắt giống cha, là màu xanh bảo thạch thâm thúy.

Nếu như không có lần tận mắt chứng kiến đối phương đạp một cước vô nhân đạo tiệt đời sau của tên lưu manh đùa giỡn anh ta trong hẻm nhỏ, có lẽ Lee Sanghyeok đã không nhịn được mà tán tỉnh người này. Chờ sau khi biết được anh ta là thuần 1 thì anh cũng hoàn toàn không còn loại ý nghĩ này nữa.

Sau này hai người có cơ hội quen thân hơn, nói cho cùng cũng do liên quan đến Ryu Minseok.

Quả nhiên vừa mở miệng thì câu đầu tiên Kim Kyukkyu nói với anh chính là hỏi vì sao Ryu Minseok không đến cùng.

Lee Sanghyeok nghe xong không nhịn được cau mày.

"Cậu ta đâu phải đồ đạc riêng của tôi, tôi cũng chẳng thể bắt cậu ta làm việc liên tục bảy ngày một tuần." Anh vừa nhìn thấy đối phương lộ ra bộ dáng thất thần không thèm che giấu liền khó nhịn cảnh cáo anh ta một câu: "Đã nói với anh từ trước rồi, Ryu Minseok là thẳng, nếu anh không có quyết định dứt khoát thì đừng trêu chọc cậu ta."

Kim Kyukkyu cũng không phân bua gì cho bản thân về điều này, chỉ thuận miệng đáp trả Lee Sanghyeok một câu: "Nói như cậu chung tình lắm vậy, mỗi tháng đổi một lần, tần suất này còn nhiều gấp mấy lần tôi."

Anh ta nói xong liền liếc nhìn Choi Hyeonjoon cách đó không xa một cái: "Có điều đây là lần đầu tiên cậu dẫn người đến, cũng không tệ lắm. Vốn chỉ nể mặt cậu nên mới đồng ý thiết kế quần áo cho cậu ta, nhưng mà nhìn vóc người như cái giá treo đồ thế này thì tôi có thể ngoại lệ cho cậu một lần."

Lee Sanghyeok cũng hơi bất ngờ về tiện nghi không ngờ này. Anh lập tức đồng ý, không cho đối phương lấy nửa cơ hội để đổi ý: "Được, vậy đã quyết xong, một bộ lễ phục, một bộ dạ phục, với cả một bộ chính trang. Đúng rồi, tôi nhớ anh còn quen một thợ đóng giầy đúng không? Giày cũng phối với mấy bộ đó đi, một đôi Oxford một đôi Brogue. Oxford đen tuyền phối với lễ phục, Brogue anh xem mà làm, phối với chính trang."

Khuôn mặt Kim Kyukkyu lập tức lộ ra vẻ khó tin.

"Sao cậu không đi cướp luôn đi?"

"Kể chuyện cười gì đó, cũng đâu phải tôi không trả tiền." Lee Sanghyeok đứng nói chuyện mà không hề đau eo.

"Cậu có biết lịch hẹn trước của tôi xếp tới lúc nào rồi không?"

"À... Đại khái chắc là kín đến mức có thể cho phép anh ngủ thẳng đến trưa?" Lee Sanghyeok nhìn lướt qua gương mặt đối phương: "Sau khi thức dậy anh có rửa mặt chưa? Khóe mắt anh..."

"Biến biến biến, tôi biết rồi! Tôi làm là được chứ gì!" Trước khi hình tượng bị hủy sạch sẽ thì Kim Kyukkyu liền đúng lúc cắt ngang, lại nhìn thấy đối phương nhấc khóe miệng lên nở nụ cười.

"Thực sự không gạt anh mà, khóe mắt anh sạch sẽ chẳng có gì hết."

"..." Kim Kyukkyu nghẹn một hơi không thở ra nổi. May là đúng lúc này thợ may đã mang đồ tới đây. Anh ta ném xấp giấy lại rồi xoay người bỏ đi.

"Lee tổng?" Choi Hyeonjoon bước tới, gương mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Lee Sanghyeok cười khẽ một tiếng, đợi sau khi thợ may cũng rời đi mới quay người nhìn cậu, dùng ánh mắt tỉ mỉ quét từ đầu đến chân đối phương một lần, mãi tới khi thấy cậu có chút hốt hoảng.

Anh vươn tay nắm vạt áo cậu kéo người về phía mình, đến khi Choi Hyeonjoon đứng vững lại mới cúi đầu ghé vào tai cậu, dùng âm thanh trầm thấp chậm rãi nói: "Nói đi nói lại thì tuy rằng tôi biết vóc dáng cậu tốt, hơn nữa làm cũng làm rồi sờ cũng sờ rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thật sự ngắm nhìn thân thể của cậu lần nào đâu."

Lee Sanghyeok phát hiện hơi thở Choi Hyeonjoon nghẹn lại sau khi nghe anh nói, liền duỗi đầu lưỡi liếm lên vành tai đối phương khiến cậu 'hừ' nhỏ một tiếng.

"Nhìn mấy bộ đồ trên sopha xem, thích bộ nào?"

Mấy bộ vứt trái một cái phải một cái trên sopha toàn là chính trang, đều đã được phối đủ ba lớp cùng với quần tây, nhìn kỹ hơn mới thấy kiểu áo sơ mi trong cùng đều có sự khác biệt. Choi Hyeonjoon chỉ mới liếc qua một lần đã cảm thấy thẩm mỹ của Lee Sanghyeok quả nhiên dùng rất đúng chỗ, với cặp mắt thời trang nửa vời của cậu mà còn cảm thấy bộ nào cũng đẹp.

Ý Lee Sanghyeok rất rõ ràng, cậu thích bộ nào trong mấy bộ trên sopha thì đó là của cậu. Nhưng đột nhiên Choi Hyeonjoon lại cảm thấy hơi bối rối, không phải vì nhận được quá nhiều thứ tốt từ đối phương, mà là vì cậu luôn có một dự cảm rằng nếu cậu thật sự chọn thì e là đối phương sẽ bắt cậu phải đánh đổi bằng chút gì đó.

Choi Hyeonjoon rũ mắt nửa ngày vẫn không hé răng, Lee Sanghyeok cũng không giục nhưng cứ nhìn chằm chằm vào cậu không rời. Cuối cùng Choi Hyeonjoon đã xác định được đối phương sẽ không dễ dàng tha cho mình. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu tỏ vẻ thản nhiên nhìn Lee Sanghyeok.

"Những thứ Lee tổng chọn đều rất đẹp." Giọng cậu vẫn trầm thấp như mọi khi, chỉ mơ hồ nhận ra chút ít sức sống của người trẻ tuổi trong đó. Bởi vì quá khẩn trương nên âm thanh này còn hơi căng thẳng, nhưng lại khiến cho Lee Sanghyeok nghe vào cảm thấy ngứa ngáy.

"Tôi không biết mình thích bộ nào hơn, anh cảm thấy bộ nào hợp với tôi?"

Ánh mắt Lee Sanghyeok hơi trầm xuống vì thái độ ngoan ngoãn thuận theo này của cậu. Anh nhìn bộ dáng không dám dời tầm mắt đi của Choi Hyeonjoon , bỗng nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, nhớ tới dáng vẻ chật vật của cậu khi ấy.

Lúc đó Choi Hyeonjoon mặc một bộ âu phục màu xám tạm chấp nhận được, tuy rằng có sự ổn trọng, nhưng bản thân Choi Hyeonjoon đã vốn thiên về phong cách trầm tĩnh, phối với màu sắc kia lại có vẻ càng chững chạc hơn.

Lee Sanghyeok phát hiện mình cứ nhớ mãi không quên dáng dấp lúc đó của đối phương, vừa tiện tay chọn quần áo liền vô thức lựa ra mấy bộ toàn màu xám.

Anh thoáng trầm ngâm một chút, sau đó dùng tay bóp nhẹ gáy cậu, giống như đang xoa cái cổ mềm mại của một con vật họ mèo.

"Thấy bộ màu xám tro kia không, lấy nó lại đây."

Choi Hyeonjoon để yên cho đối phương xoa bóp vùng cổ và vai tê dại của mình, nãy giờ cậu đã muốn dùng tay xoa xoa thật mạnh. Cậu không khỏi run lên một chút, sau đó mới đi tới cầm bộ đồ kia đưa cho đối phương.

Sau khi nhận lấy Lee Sanghyeok liền ướm bộ quần áo lên người Choi Hyeonjoon một chút, đột nhiên cảm thấy bộ này còn hợp với cậu hơn cả tưởng tượng của anh.

Trong loại vải may áo vest có trộn một lượng bạc cực nhỏ, liếc sơ qua không nổi bật lắm nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy nó ánh lên sắc bạc mơ hồ. Điều này khiến bộ đồ càng nhẹ nhàng hơn những bộ chính trang khác, nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn như có như không.

Anh ngờ ngợ nhớ ra bộ đồ này tuy được sản xuất với số lượng nhiều nhưng giá cũng tương đối cao, hình như là hàng limited, có kèm theo cả cà vạt, kẹp cà vạt, khăn quàng cổ và cúc tay áo đồng bộ.

Bộ này thậm chí còn có cả giày phối sẵn, là một đôi Oxford đen, thân giày được khắc hoa văn tường vi tương tự như trên kẹp cà vạt và cúc tay áo.

Lee Sanghyeok dùng điện thoại riêng trong phòng quần áo gọi vào đường dây nội tuyến, kêu người đem phụ kiện và giày tới. Khi mọi thứ đều đã được đưa vào hết, anh mới khóa cửa phòng lại, tiếng vang do kim loại va vào nhau khiến Choi Hyeonjoon đang ôm quần áo khẽ giật mình.

"Cầm quần áo và phụ kiện còn lại đến phòng thử đi."

Nhịp tim Choi Hyeonjoon dường như tăng tốc một chút. Cậu vào phòng thử đặt đồ xuống, chưa kịp quay người khóa cửa thì Lee Sanghyeok đã theo vào sau, trở tay giữ cửa lại rồi khóa chặt.

"Lee tổng..."

"Cởi đi, cởi sạch sẽ." Lee Sanghyeok ngồi xuống ghế sopha trong góc phòng thử, tư thế ngồi có hơi tùy tiện, lộ ra một cảm giác lười biếng: "Đã nói là muốn ngắm nhìn thân thể cậu thật cẩn thận, bây giờ không phải rất đúng lúc sao."

Quả nhiên dự cảm hỏng bét của Choi Hyeonjoon đã linh nghiệm. Chân tay cậu luống cuống cả lên trong nháy mắt, sau đó mấp máy môi dưới vài lần rồi mới vươn tay cởi nút áo sơ mi. Động tác của cậu không dám kéo dài, nhưng khi vừa mới mở nút thứ hai thì Lee Sanghyeok đã bảo dừng lại.

"Cởi quần ra trước đi."

Choi Hyeonjoon hơi nghi hoặc một chút nhưng không hề dừng động tác trên tay. Cậu cởi giày và tất ra, sau đó tuột cả quần dài và quần lót xuống.

Mới vừa nãy đã làm một lần, giờ cậu cởi cũng tự nhiên hơn nhiều.

Lee Sanghyeok quét mắt qua hạ thân đối phương, vừa liếc tới đã thấy trên đầu gối phải của cậu có một vết bầm tím. Anh nhớ lúc nãy khi giãy giụa cậu có đập người lên tường, nhưng không ngờ cú va chạm kia lại để lại dấu vết lớn như vậy.

Sau đó anh còn bắt đối phương quỳ khá lâu, có lẽ tới giờ cậu vẫn chưa hết đau.

"Lại đây." Anh không tự chủ được mềm giọng xuống, giống như đang dụ dỗ: "Mặt quay về phía tôi, ngồi khóa trên đùi."

Lúc này Choi Hyeonjoon mới đóng băng tại chỗ. Cậu hơi trù trừ chớp mắt, động tác cũng chần chờ một lát.

"Ngoan, ngồi lên đây, để tôi nhìn đầu gối của cậu một chút." Lee Sanghyeok đưa tay hướng về phía Choi Hyeonjoon . Đối phương mím môi rồi bước đến gần anh. Chờ tới khi Choi Hyeonjoon cứng nhắc ngồi lên đùi anh xong, Lee Sanghyeok liền giơ tay ấn nhẹ lên vết bầm trên chân cậu.

"Đau không?"

Choi Hyeonjoon lắc lắc đầu: "Máu tôi hơi khó đông, bởi vậy rất dễ bị bầm tím, thực ra không đau gì mấy."

Lee Sanghyeok nghe vậy hơi dùng lực một chút: "Như vậy thì sao?"

"A, có một chút."

Mức độ thế này quả thật không nghiêm trọng lắm.

Thế là anh liền thuận tay xoa đùi đối phương, từ đầu gối mò thẳng tới mông cậu, bóp mấy lần lên phần thịt mông đầy đặn.

"Ngồi nhích tới trước một chút, cách xa thế này làm gì, không biết tôi muốn làm gì sao?"

Vất vả lắm Choi Hyeonjoon mới bình tĩnh tâm trạng lại nhờ sự quan tâm của đối phương, nhưng vì câu nói này mà tiêu tan ngay lập tức. Cậu nhấc mông lên không tình nguyện dịch về phía trước, nhưng vừa nhổm dậy thì Lee Sanghyeok đã nhân cơ hội đỡ mông cậu kéo tới trước một khoảng, gần như ngồi lên hạ thân anh ngay lập tức.

Hạ thể hai người đụng vào nhau cách lớp quần, mặc dù cả hai đều không cương nhưng Choi Hyeonjoon vẫn đỏ mặt lên trong nháy mắt.

"Tới đây, động eo một chút." Hai tay Lee Sanghyeok vịn bắp đùi đối phương, hơi chọc thân dưới lên trên một chút, ám chỉ Choi Hyeonjoon : "Thử câu dẫn tôi xem, khiến tôi cứng lên."

Gương mặt Choi Hyeonjoon lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Phải đến vài giây sau cậu mới hiểu rõ đối phương muốn mình làm gì. Cậu hơi khó chịu cúi đầu, không biết phải làm sao.

"Duỗi thẳng eo, dùng hạ thể cọ vào tôi." Lee Sanghyeok kiên nhẫn dẫn dắt đối phương, còn xoa xoa thắt lưng cậu để trấn an, chờ đến khi cậu bắt đầu thử động eo mới hơi chọc lên đón ý hùa theo cậu.

"Đúng... Động tác mạnh hơn một chút." Anh nhìn Choi Hyeonjoon không chịu nổi nhắm mắt lại, tay của cậu níu vào vai áo anh, tính khí trần trụi cọ vào hạ thể Lee Sanghyeok, dù động tác không lưu loát chút nào nhưng chẳng hề qua loa cho có.

"Báo con ngoan lắm, giống như con mèo lớn đang làm nũng với tôi vậy." Lee Sanghyeok không nhịn được nói vài lời mập mờ đùa giỡn cậu. Quả nhiên Choi Hyeonjoon run lên một chút, đến dương vút mềm nhũn cũng khẽ run lên, mơ hồ muốn cương.

"Ồ, thích nghe tôi nói những lời hạ lưu vậy à?" Anh cố ý khiêu khích đối phương, ép buộc cậu phải lắc đầu thậm chí trốn tránh. Lee Sanghyeok lập tức tóm chặt eo Choi Hyeonjoon , khiến cho cậu không thể không dán sát vào hạ thể anh mà lay động. Trong loại dằn vặt cả sinh lý và tâm lý này, Choi Hyeonjoon nhanh chóng cứng lên một chút.

Dường như Choi Hyeonjoon không ngờ mình còn cứng nhanh hơn Lee Sanghyeok, biểu tình trên mặt cứng ngắc như sắp vỡ ra. Cậu không dám dừng động tác bên dưới lại, chỉ có thể cúi người dựa trán lên vai Lee Sanghyeok để giấu mặt mình đi, tựa như làm vậy thì không ai có thể nhìn thấy sự lúng túng của cậu.

Lee Sanghyeok không nhịn được nhỏ giọng cười nhẹ. Anh luồn một tay vào áo cậu, vuốt lưng đối phương như đang vuốt ve một con báo xù lông, tay còn lại thì cởi nút áo sơ mi của cậu ra, chẳng bao lâu đã lột sạch người cậu.

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Choi Hyeonjoon , hạ thể nặng nề chọc vào người cậu một chút.

"Được rồi, đừng trốn nữa. Tôi cũng cứng lên rồi có cảm thấy không?"

Choi Hyeonjoon 'hừ' ra một tiếng vì cú chọc kia, vẫn cứ siết chặt quần áo anh không chịu ngẩng đầu. Ở nơi Lee Sanghyeok không thấy được, trong ánh mắt nhuốm màu tình dục của cậu còn mang theo một tia mờ mịt và không dám tin.

Cậu không dám tin, thân thể của mình lại... lại nhanh chóng thích ứng với việc bị người khác đùa bỡn như vậy.

Choi Hyeonjoon có chút sợ hãi, rồi lại không khống chế được cảm giác lưu luyến với khoái cảm khiến cả người ngứa ngáy đến nhũn ra này.

"Sao rồi? Lòng tự ái bị tổn thương?" Lee Sanghyeok thấy đối phương chậm chạp không chịu phản ứng liền cười cợt một câu. Anh xoa xoa gáy cậu, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên dấu răng trên cổ còn chưa tan, khiến nơi đó xuất hiện thêm dấu vết mới tinh.

"Ngồi thẳng lên, để tôi ngắm thân thể cậu một chút, nghe lời."

Lúc này Choi Hyeonjoon mới nghiêm mặt ngồi dậy, trên mặt cậu còn lóe lên một tia tự trách nhanh tới mức Lee Sanghyeok đang nhìn chằm chằm vào cậu cũng không nhận ra.

Lực chú ý của Lee Sanghyeok rời khỏi dấu hôn trên cổ cậu, chậm rãi quét xuống eo nhỏ săn chắc của đối phương.

Cơ ngực Choi Hyeonjoon lớn hơn một chút so với những người đàn ông khác, thế nhưng cũng không quá khoa trương. Lee Sanghyeok vẫn còn nhớ cảm giác da thịt chỗ ấy, có chút cứng rắn, cũng có chút co dãn, căng mịn vừa đủ khiến người khác không nhịn được muốn xoa nắn, đến khi lưu lại dấu tay rõ ràng trên đó mới thôi.

Cơ bụng của cậu cũng thế, đường nét rõ ràng, cần phải tập luyện quanh năm suốt tháng mới có thể giữ gìn được như vậy.

Tất cả những thứ ấy đều khiến người ta dễ dàng động tình y như Lee Sanghyeok nghĩ, đặc biệt là khi Choi Hyeonjoon tự lắc eo lấy lòng anh. Khoái cảm thỏa mãn tinh thần này còn kích thích hơn thoải mái sinh lý thông thường nhiều.

Nhưng điều làm anh bất ngờ nhất là eo Choi Hyeonjoon còn nhỏ hơn tưởng tượng của anh một chút. Anh biết vòng eo cậu cất giấu rất nhiều sức lực mạnh mẽ có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Người trúng thuốc kích dục mà vẫn lưu loát nhảy khỏi cửa sổ leo lên ống nước nổi thì không thể chỉ dựa vào tập thể hình là có thể làm được.

Lúc trước anh chỉ lo hưởng thụ loại xúc cảm chân thật khi xoa thắt lưng đối phương, không ngờ chỉ cần nhìn bằng mắt thôi mà nơi này đã khiến anh vô cùng yêu thích rồi.

Hai tay anh vịn vào vòng eo đang không ngừng rung động của Choi Hyeonjoon , sau đó nhích tới hôn một phát lên ngực cậu. Lần này rốt cuộc Choi Hyeonjoon cũng cứng rắn hoàn toàn, tiếng thở dốc rõ ràng hơn hẳn.

Môi Lee Sanghyeok kề sát cà cà lên đầu vú đối phương, tới khi chỗ đó nóng lên mới dịch xuống dưới, kích thích sự run rẩy của cậu càng mạnh hơn, cuối cùng tới bụng rồi liếm nơi đó một chút, còn mút vào một hơi thật nặng nề.

"A ưm -!" Tiếng rên rỉ của Choi Hyeonjoon dường như cũng run lên theo, eo cậu mềm nhũn ra, không tự chủ giảm bớt lực lại.

"Choi Hyeonjoon , eo cậu thật là đẹp." Cổ họng Lee Sanghyeok bình tĩnh nói, giọng nói bị tình dục làm cho khàn khàn đầy từ tính lọt vào tai cậu, khiến cho tâm tư Choi Hyeonjoon có hơi rối loạn.

"Lúc trước nhìn cậu leo lên ống nước nhanh nhẹn như vậy chỉ nghĩ cậu là một con báo hoa. Có điều bây giờ nhìn lại, rõ ràng là báo săn mà."

Lời Lee Sanghyeok cũng không phải thuận miệng nói lung tung, cơ thể báo hoa to lớn nhưng lại thích hợp cho việc leo trèo, đặc biệt rất giỏi leo cây. Còn báo săn thì sức mạnh tràn trề, vòng eo cũng tinh thế hơn.

Choi Hyeonjoon căn bản không hiểu rõ đối phương ví dụ như vậy là có hàm ý gì, chỉ mơ hồ nghĩ ràng anh đang dùng một loại ám chỉ tình dục hạ lưu để khen cậu.

Có điều sự mịt mờ đó nhanh chóng mất sạch dưới những nụ hôn nhỏ vụn hạ xuống liên tục của Lee Sanghyeok. Cậu cảm giác đối phương nhanh chóng rời khỏi bụng dưới của cậu, lần về trên ngực.

Lúc này động tác dưới eo Choi Hyeonjoon đã thoáng ngừng lại vì khoái cảm vừa nãy. Lee Sanghyeok cũng không ngại, anh lấy tay xoa xoa eo đối phương rồi vươn đầu lưỡi liếm láp đầu vú cậu lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top