Chương 5: H

"Sanghyeok, con... con nói thật với mẹ đi... mẹ sẽ không trách con."

Sắc mặc Lee Sanghyeok vì lời mở đầu này mà càng trầm xuống, anh cảm giác như không khí hút vào phổi mình nhanh chóng ngưng tụ thành đá rồi tan ra, đến mức lồng ngực cũng cảm thấy đau đớn. Cảm giác đau đớn ấy thuận một đường chạy thẳng xuống rồi tích ở dạ dày.

"Tai nạn xe cộ của Minhyeong... cùng, với con..."

"Được rồi, mẹ." Cảm xúc trong mắt anh dần trở nên thô bạo tàn nhẫn, lúc nói chuyện còn không tự chủ được mà thở dốc hơn một chút.

"Mẹ muốn nói rằng anh trở nên như bây giờ, là do con làm?"

Anh nói thẳng ra như vậy làm vẻ mặt Lee phu nhân đột nhiên khó coi, vì quá đau lòng mà bà bày ra bộ dáng nghiêm nghị, thoạt nhìn lại giống thẹn quá hóa giận.

"Con nói vậy nghĩa là sao! Nếu không phải con làm thì đương nhiên mẹ không muốn hiểu lầm con!"

Nhất thời Lee Sanghyeok cảm thấy dạ dày mình hung hăng xoắn lại với nhau, vô cùng đau đớn, cảm giác đó làm anh cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Có câu nói rằng càng thân cận thì càng là người gây ra tổn thương lớn, lời này quả nhiên không sai. Anh không ngờ rằng ngay chính mẹ mình lại nghĩ tai nạn xe kia là do anh sắp đặt.

Đúng là người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh là kẻ có đầy đủ lý do và động cơ để làm việc này, đơn giản chỉ để tranh giành vị trí thừa kế gia sản. Nếu thủ tiêu Lee Minhyeong thì ít nhất bốn phần mười cổ phần Lee thị có thể dễ dàng rơi vào tay anh. Nhưng kẻ hoài nghi anh có thể là hai người chú trong nhà, có thể là đám anh em họ lòng mang đầy ý đồ xấu xa, thậm chí có thể là người cha không thể hiện nhiều tình cảm của anh.

Thế nhưng tuyệt đối không thể là người phụ nữ trước mặt này.

Lee Minhyeong không che giấu mẹ việc mình đối xử tốt với Lee Sanghyeok, người ngoài vốn cho rằng quan hệ giữa hai anh em chỉ thường thường nhưng mẹ của họ biết rất rõ, Lee Sanghyeok sống tới tuổi này mà vẫn thường xuyên chạy tới chen chúc ngủ cùng một giường với Lee Minhyeong.

Vậy mà giờ phút này Lee Sanghyeok vạn lần không ngờ, người đầu tiên dội nước bẩn lên đầu anh lại là người anh tín nhiệm và gần gũi nhất chỉ sau Lee Minhyeong.

Hiện giờ rõ ràng đang là giữa hè, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng cũng không thấp, vậy mà Lee Sanghyeok cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo, ngón tay cũng cứng ngắc đến mức không thể động đậy.

Dạ dày đau đến run rẩy, còn hơi muốn ói.

"Mẹ... vì sao lại có suy nghĩ này." Cuối cùng anh cũng cố mở miệng thật tự nhiên, trong ngực kìm nén sự tức giận không thể dập tắt. Anh tưởng chính mình sẽ phẫn nộ đến mức không khống chế nổi, vậy nhưng thực tế bộ dáng anh lại hết sức lạnh lùng.

Anh vẫn còn đang giãy dụa trước cái chết, mong mỏi người đối diện có thể nói cho anh biết tất cả mọi thứ chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Nhưng Lee phu nhân vừa mở miệng gần như đã xử anh tử hình.

"Sanghyeok, có phải con muốn... muốn cổ phần của Lee thị không? Mẹ có thể hiểu con, tuổi con không còn nhỏ, cứ mãi nhàn rỗi ở nhà cũng không phải chuyện tốt. Nếu con muốn vào tập đoàn làm việc có thể nói với cha con, ông ấy sẽ xem xét."

Lee Sanghyeok chỉ thấy một luồng khí nghẹn ngang ngực. Anh há miệng nhưng nhất thời không thốt nổi ra lời.

Nói cho cùng, vẫn là bởi vì gia sản.

Anh cảm thấy mấy năm nay mình đã ẩn nhẫn đủ rồi, cũng diễn đủ vai công tử bột này rồi. Tới bây giờ anh mới thật sự hiểu được, chỉ cần anh còn sống thì trong mắt một số người vĩnh viễn vẫn bị dán mác "không an phận".

Lúc này trái lại anh cảm thấy đầu óc mình bình tĩnh hẳn lên, lửa giận trong lòng thiêu đốt bên trong khiến suy nghĩ còn nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.

Anh chỉ cần suy đoán chốc lát liền hiểu được logic và ý nghĩ của mẹ: Ban đầu có lẽ bà cũng không nghi ngờ anh, nhưng có sự thêm thắt của đám người chú ba nên tâm lý bà bắt đầu hình thành mụn nhọt. Ngay sau đó bà lại vô tình phát hiện, bình thường anh luôn tỏ vẻ mình không có tác dụng gì, vậy mà  trong vòng một tháng ngắn ngủi tuy  không làm ra thành tích lớn, thế nhưng cũng không khiến công ty nát bét hơn. Thậm chí cách đây không lâu còn khiến thế lực của chú ba tổn hại nặng nề, thủ đoạn và tâm cơ như vậy trong mắt Lee phu nhân liền trở thành uy hiếp vô cùng nguy hiểm.

Nhìn từ ngoài vào quả thật anh giống như một con hồ ly ngủ đông đã lâu rốt cuộc cũng lộ đuôi ra.

Trong lòng Lee Sanghyeok nở một nụ cười gằn, đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí.

Ngồi bên kia giường bệnh, Lee phu nhân mang theo sự quan tâm mạnh mẽ mong chờ anh giải thích mọi chuyện. Đến giờ mà đối phương vẫn chịu bày ra bộ dáng ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với anh, tức là bà vẫn chưa thật sự chắc chắn rằng anh là người làm hại Lee Minhyeong.

Thế nhưng sự hoài nghi này đã chọt trúng chỗ yếu của Lee Sanghyeok, khiến lòng anh chảy máu không ngừng.

Anh không muốn giải thích một chữ nào với bà. Có lẽ Lee phu nhân quan tâm quá sẽ loạn, nhưng còn anh đây, ai tới thương hại anh đau lòng anh?

Lee Sanghyeok trực tiếp đứng lên, nhìn thấy vì động tác của mình mà mẹ không tự chủ được bày ra vẻ phòng bị, có điều đến cả sức để tức giận anh cũng không tìm ra. Lee Sanghyeok không nhìn đối phương nữa mà chỉ cúi người chạm nhẹ lên trán Lee Minhyeong một cái, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng bệnh không quay đầu lại.

Anh nghe thấy tiếng mẹ gọi cả họ tên mình lại đằng sau lưng, nhưng chân vẫn bước liên tục, thậm chí càng lúc càng nhanh. Anh đi thẳng đến phòng vệ sinh nam trên tầng cao nhất, sau đó mở vòi nước, vốc một ngụm nước lạnh lên rửa mặt.

Hạt nước lăn xuống dọc theo gò má, vài sợi tóc rối trên trán cũng bị thấm ướt. Khi anh ngẩng đầu lên nhìn vào gương liền phát hiện khóe mắt mình đỏ ửng, biểu tình thoạt nhìn âm trầm mà hung ác.

Thật sự quá khó coi.

Lee Sanghyeok lộ ra vẻ giễu cợt với bản thân mình. Anh tùy ý lau mặt rồi lấy bật lửa và hộp thuốc lá ra, đi tới bên cửa sổ châm lửa hút.

Ngoài cửa tràn đầy khung cảnh đặc trưng của mùa hè, cây côi cành lá sum xuê xanh biếc, ánh mặt trời chói chang, chỉ nhìn thôi đã thấy nóng hết cả người. Ánh mắt anh quét tới quét lui không mục đích trong đám người lung tung bên dưới, hút xong một điếu liền tiện tay dụi tàn thuốc lên bệ cửa sổ, sau đó châm điếu thứ hai đưa lên miệng.

Anh cũng không biết tại sao mình lại cứ ở mãi trong phòng vệ sinh này không đi, mà nói chung là anh không hề muốn di chuyển. Khi điếu thuốc trong tay cháy đến một nửa, Lee Sanghyeok bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh hơi quen thuộc trong đám người.

Anh cũng không để ý mà chỉ nghĩ là ảo giác của mình, thế nhưng anh liền nhanh chóng phát hiện người kia đang đi bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay người ngẩng đầu nhìn lên trên.

Anh và tầm mắt của đối phương lập tức đụng phải nhau.

Người kia đương nhiên là Choi Hyeonjoon.

Lee Sanghyeok hơi kinh ngạc, ngoại trừ ngạc nhiên vì thấy đối phương xuất hiện ở ngoài bệnh viện thì anh càng không ngờ là với khoảng cách xa thế này mà mình vẫn có thể dễ dàng nhận ra gương mặt của cậu.

Ở độ cao này đương nhiên Lee Sanghyeok không thấy rõ biểu tình của Choi Hyeonjoon, anh chỉ có thể thấy cậu đứng yên ở chỗ ấy nhìn một hồi, sau đó bỗng dưng quay người đi lên tầng cao nhất của bệnh viện.

Theo bản năng, anh cảm thấy Choi Hyeonjoon đang tới tìm anh.

Suy đoán không có bất kỳ căn cứ nào liền được khẳng định vào mấy phút sau, đối phương không được chứng minh thân phận nên không được lên tầng cao nhất, bởi vậy mới ra khỏi thang máy đã bị vệ sĩ ngăn lại. Thang máy cách phòng vệ sinh rất gần, Lee Sanghyeok nghe được tiếng động cũng không dời bước mà dựa vào bệ cửa bấm điện thoại gọi đến quầy tiếp tân tầng này, bảo đối phương cho Choi Hyeonjoon vào, nhân tiện nói cho cậu biết vị trí của anh.

Tiếng bước chân từ xa nhanh chóng vang lên, khi Choi Hyeonjoon vào phòng vệ sinh thì vừa lúc nhìn thấy anh đang châm điếu thuốc thứ ba.

Anh cong khóe môi dưới nhìn đối phương, cười một cách tùy ý.

"Thân thể không thoải mái?" Lee Sanghyeok thuận miệng hỏi, đưa tay ngoắc đối phương.

Choi Hyeonjoon động môi dưới, đi tới trước mặt anh mới lắc đầu: "Không phải... là ông nội tôi."

Đối phương không nói rõ thì Lee Sanghyeok cũng không hỏi. Anh vươn tay xoa xoa vành tai Choi Hyeonjoon khiến cậu hơi run lên một chút, lui lại nửa bước. Lee Sanghyeok không để ý lắm, thậm chí còn được voi đòi tiên mà hít một hơi thuốc rồi thổi vào mặt đối phương.

Choi Hyeonjoon không phòng bị liền sặc khói ngay lập tức. Cậu không hút thuốc, nhịn không được ho khan hai tiếng. Dư quang khóe mắt cậu quét qua tàn thuốc trên bệ cửa sổ, lập tức không tự chủ nhíu mày.

"Vừa nãy dưới lầu cậu nhìn thấy tôi à? Sao lại nhớ tới mà đi tìm tôi, hả?"

Cậu nghe đối phương tỏ vẻ vô ý hỏi, tuy ngữ điệu có chút lười biếng thế nhưng Choi Hyeonjoon lại cảm nhận được sự lạnh lẽo và chán ghét không rõ ràng.

Cậu không trả lời đối phương ngay mà ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Cảm xúc trong mắt anh quả nhiên giống như cậu nghĩ, lạnh lùng băng giá.

Thật ra vừa nãy dưới lầu cậu căn bản không thấy rõ mặt đối phương, thế nhưng chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy dáng vẻ anh có một loại kỳ quái không thể nói rõ.

Giống như đang cố gắng đè nén thứ gì đó.

Vì vậy cậu giống như bị quỷ mê hoặc, không ngờ còn muốn đi lên nhìn anh một lần.

Mà thực tế chứng minh, quả thật tâm trạng Lee Sanghyeok rất tệ. Choi Hyeonjoon nhớ rõ trên người đối phương không có mùi thuốc lá, điều đó nói lên rằng anh không nghiện thuốc. Vậy mà bây giờ đối phương lại hút rất nhiều, mắt thấy điếu trong tay anh cũng sắp tàn rồi.

Cậu biết mình không có quyền tìm hiểu đời tư của đối phương, cho nên Choi Hyeonjoon không hỏi nguyên nhân mà chỉ nói đơn giản: "Tâm trạng ngài không tốt."

Lee Sanghyeok nghe vậy liền hạ lông mày: "Cách xa như vậy mà cậu có thể nhìn ra tâm trạng tôi không tốt?"

"Cảm giác." Choi Hyeonjoon do dự trong nháy mắt rồi trả lời đàng hoàng.

Câu trả lời này khiến Lee Sanghyeok nở nụ cười. Anh tiện tay dụi điếu thuốc vào bệ cửa sổ, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ áo đối phương kéo về phía trước.

"Cảm giác rất chuẩn, đến, để tôi thưởng cho cậu một chút."

Anh không chờ cậu phản ứng lại đã cắn vào bả vai Choi Hyeonjoon cách một lớp áo. Choi Hyeonjoon nhất thời hoảng hốt tránh né một chút, Lee Sanghyeok vừa nghiêng đầu hôn lên gáy đối phương, vừa luồn tay vào trong quần áo cậu, mạnh mẽ bóp lấy eo và lưng khiến cho cậu phát ra tiếng thở gấp hoảng sợ theo bản năng.

"A... Lee tổng!"

Choi Hyeonjoon không ứng phó kịp hành động của đối phương, cảm giác như da đầu nổ tung, những nơi trên thân thể bị chạm vào không tự chủ được mà run rẩy, một cảm giác vô cùng xấu hổ khiến cậu sốt sắng quay đầu nhìn xung quanh, chỉ lo có người tiến vào thấy cảnh này.

Lee Sanghyeok lưu lại trên cổ cậu một dấu hôn, xúc cảm ấm áp mà ẩm ướt, mang theo cảm giác vô cùng mẫn cảm và ngứa ngáy. Choi Hyeonjoon phát hiện tay đối phương đã vén áo cậu lên mò tới lồng ngực, điều này khiến cậu không nhịn được mà luống cuống lấy tay đẩy đối phương.

"Lee tổng, đừng, đừng ở đây..."

Lúc này Lee Sanghyeok không có chút kiên trì nào. Vừa nãy sở dĩ anh gọi Choi Hyeonjoon vào chẳng phải để đứng đây tâm sự đơn thuần. Một tay anh siết chặt vòng eo trần trụi của đối phương, tay kia dùng ngón cái gảy mạnh lên một bên đầu vú cậu, khiến Choi Hyeonjoon đau đến mức hừ ra tiếng.

Choi Hyeonjoon nào dám lộn xộn nữa, nhưng vẫn không chịu để đối phương lột sạch đồ ở nơi này. Cậu liều mạng đè sự khủng hoảng trong lòng xuống, người run đến mức dường như không bắt nổi bàn tay đang làm loạn trên người mình.

"Sẽ bị nhìn thấy..." Cậu không thể không thả giọng mềm nhũn, thoạt nhìn giống như đang cầu xin: "Lee tổng, ít nhất... vào bên trong buồng riêng đi... A ưmmm!"

Lee Sanghyeok chậc lưỡi nhẹ, sau đó mút cắn một cái lên xương quai xanh của đối phương. Anh thấy cậu quả thật bị dọa đến cứng cả người như khúc gỗ, lúc này mới tiện tay đẩy cửa vách ngăn gần anh nhất, sau đó chẳng hề dịu dàng đẩy đối phương vào.

Choi Hyeonjoon lảo đảo một chút, còn chưa kịp tỉnh táo lại từ kích thích vừa rồi, chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra. Nhịp tim cậu vẫn còn rất nhanh, cậu nhìn Lee Sanghyeok vào sau rồi khóa cửa lại, theo bản năng lui một bước, lưng kề sát lên tường.

"Cởi quần ra." Tầm mắt Lee Sanghyeok quét từ trên xuống dưới thân thể đang bất an đứng trước mặt mình hai lần, vẻ mặt chẳng hề nghiêm khắc, thậm chí còn có thể gọi là ôn hòa, thế nhưng thần sắc lại vô cùng lạnh lùng, ánh mắt y như lưỡi dao lia tới khiến da dẻ cậu ngứa ngáy.

Anh nhìn thấy thân thể đối phương rõ ràng hơi run run, không gian buồng này cũng không lớn, hai người cách nhau rất gần cho nên có thể thấy rõ trán cậu đổ một tầng mồ hôi, còn cả lông mi và đôi môi hơi rung động của cậu.

Động tác của Choi Hyeonjoon lại không chần chờ quá lâu, hiển nhiên cậu hiểu rõ Lee Sanghyeok sẽ không buông tha mình dễ dàng. Nửa người dưới cậu mặc chiếc quần bò cũ đến bạc màu, cứ thế vươn tay cởi bỏ mấy chiếc nút ở lưng quần sau đó mở dây kéo.

Tới đây cậu ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái. Thần sắc Lee Sanghyeok nhàn nhạt không nhìn ra vui buồn. Choi Hyeonjoon nhấp môi dưới, cắn răng cùng lúc tuột cả quần bò và quần lót bên trong xuống.

Giờ đây hạ thân cậu trần trụi hoàn toàn. Thân trên Choi Hyeonjoon mặc áo sơ mi kẻ ô không quá dài, chẳng thể che khuất hạ thể mình. Cậu thả hai bàn tay hơi siết lại của mình xuống, cố nén động tác che đậy cơ thể lại.

Cậu thấy tầm mắt Lee Sanghyeok không hề che giấu đặt trên hạ thể cậu. Nhận thức này khiến máu trong người Choi Hyeonjoon chảy thật nhanh trong tích tắc, sắc mặt đỏ lên một mảnh. Thân thể cậu cứng ngắc không dám làm một cử động nhỏ nào, bất ngờ là dường như ở bụng dưới lại có cảm giác hưng phấn mơ hồ.

"Lee tổng..." Cậu không dám suy đoán vì sao bản thân lại hưng phấn, chỉ không nhịn được gọi đối phương một tiếng, hi vọng anh có thể dừng loại thị gian trắng trợn này lại.

Cuối cùng Lee Sanghyeok cũng bị bộ dáng sợ sệt này lấy lòng một chút, vươn tay ôm vai Choi Hyeonjoon, khiến đối phương xoay người đưa lưng về phía mình. Sau đó anh trực tiếp ép đối phương lên tường, hạ thân dựng thẳng thúc vào mông cậu, còn dùng tay phải xoa xoa theo vòng tròn trên eo đối phương, sau đó thuận tay mò dần từ bắp thịt rắn chắc căng mịn ra phía trước.

"A!" Tiếng thở dốc của Choi Hyeonjoon lập tức trở nên dồn dập, nơi nhạy cảm ở bụng dưới bị người ta xoa bóp, mặc dù tính khí mềm nhũn không được chạm vào trực tiếp nhưng cậu vẫn cảm thấy chút ít khoái cảm tụ lại.

Lee Sanghyeok hơi rung nhẹ eo ma sát hạ thân lên mông đối phương. Anh cảm giác phần dưới thân thể vì động tác này mà run rẩy liên tục, tay phải của Lee Sanghyeok trượt xuống cọ lên háng cậu khiến cậu nhẹ nhàng kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể theo bản năng co lại phía sau, cọ cọ lên tính khí đang dần cương của anh.

Lee Sanghyeok chậm rãi thở ra một hơi, dùng hạ thân đỉnh vào người đối phương, đồng thời tay trái nhàn rỗi cũng tiến vào trong áo cậu, động tác ám muội mà hơi mạnh tay xoa xoa lồng ngực căng chặt của cậu.

Hiện giờ cả người Choi Hyeonjoon đã gần như nằm nhoài trên tường, thân thể lại dính chặt vào người Lee Sanghyeok, bị anh tùy ý trói buộc thao túng. Anh chẳng hề đụng vào hạ thể đã bắt đầu cương của cậu mà cứ không ngừng xoa xoa da thịt giữa hai chân và vùng háng cực nhạy cảm, nhanh chóng khiến da dẻ cậu ửng hồng lên vì tình dục.

Bộ dáng Choi Hyeonjoon sau khi động tình có vẻ hơi thuận theo, thực tế cậu cũng không hề từng trải trong việc quan hệ với người khác, những chuyện thế này chỉ có thể mặc Lee Sanghyeok bài bố.

Động tác Lee Sanghyeok có hơi thô lỗ, chỗ bị xoa trên người đối phương nhanh chóng nổi lên những dấu tay đỏ nhạt. Thế nhưng ngoại trừ tiếng hừ nhẹ của Choi Hyeonjoon thì cậu không phản kháng gì, điều này khiến tâm trạng vốn có chút thô bạo tàn nhẫn của anh bất ngờ được xoa dịu.

Tay trái anh sờ về phía bộ ngực cậu đã hơi dựng lên. Lee Sanghyeok dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu vú Choi Hyeonjoon sau đó cọ xát lên xuống. Choi Hyeonjoon chưa bao giờ trải qua loại kích thích này nên cả người đều co rụt lại, một cảm giác tê dại từ đầu nhũ đột nhiên lan tràn khiến cậu phải hé mồm thở dốc.

"Sau đầu vú lại mẫn cảm như vậy?" Lee Sanghyeok vẫn cứ thẳng tay làm phiền trên người cậu, anh thử lấy ngón tay đè đầu vú cậu lại rồi gảy tròn vân vê, quả nhiên người dưới thân liền phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp, thậm chí ngay cả bụng dưới và háng không còn được đụng tới cũng khẽ run run co quắp mấy lần.

Choi Hyeonjoon không khống chế được phản ứng thân thể mình, chỉ cảm giác thứ liên tục chọc vào người kia đã biến đổi đến mức vừa nóng vừa cứng, ngoại trừ một loại sợ hãi khó tả thì lần này cậu còn cảm giác được sự xấu hổ rõ ràng.

Mông bị thứ gì đó làm phiền, đầu vú bị đối phương trêu chọc nhanh chóng sung huyết mà trở nên cứng rắn. Mấy bộ phận đang bị đùa bỡn làm cậu lần đầu tiên nhận thức được mình giống như một vật tiết dục cho người ta, đang chuẩn bị để một người đàn ông khác phát tiết.

Cậu bỗng nhiên bắt đầu hối hận vì sự kích động của bản thân lúc nãy. Khi ấy cậu nên làm bộ không nhìn thấy đối phương, vậy thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh lúng túng mà lại không thể phản kháng như hiện tại.

Càng bị đùa bỡn đến không chịu nổi thì cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Cơ thể bị đối phương làm động tình thậm chí còn không tự chủ mà đón ý hùa theo, thế nhưng tâm lý không nhịn được lại có chút chán ghét bản thân.

Lee Sanghyeok không nhận ra tâm tư đối phương. Anh thay phiên xoa hai đầu vú cậu, chẳng bao lâu đã phát hiện người trong lòng triệt để cương lên vì thoải mái. Khí cụ vẫn bị bao bọc trong quần của anh cũng căng ra đến mức đau đớn. Lee Sanghyeok mở khóa kéo giải thoát cho dương vật, sau đó dùng tay xoa bóp mông đối phương, đẩy nhẹ mông thịt của cậu ra một chút, trực tiếp cọ xát tính khí vào rãnh mông Choi Hyeonjoon.

Đột nhiên bị một vật nóng bỏng kề vào nơi riêng tư khiến cả người Choi Hyeonjoon kinh hoảng đến cứng đờ. Dương vật đối phương kề sát hậu huyệt cậu khiến cho cậu có ảo giác chỉ một khắc sau sẽ bị đâm thẳng vào.

Cậu sợ đến không khống chế được mà trốn về phía trước, hạ thể kề sát trên tường cọ tới khi vừa đau vừa sảng khoái.

"Đừng né." Lee Sanghyeok dùng tư thế hiện tại ép vào hạ thể Choi Hyeonjoon cọ xát thêm mấy lần. Mông cậu trước đó đã bị quần anh cọ đỏ lên, hiện tại lại bị ngón tay nhào nặn ra dấu, thoạt nhìn còn có vẻ dụ người hành hạ.

Lee Sanghyeok liếm môi theo bản năng, sau đó hạ thân thể xuống ép sát lên lưng đối phương, một bên vừa đè mông cậu vào kích thích hạ thể mình, một bên vừa nhẹ nhàng gặm hôn sau gáy cậu, tiếp đó vươn đầu lưỡi liếm láp vùng da nhạy cảm sau tai.

"A a... Ưm!"

Choi Hyeonjoon bắt đầu run rẩy nhè nhẹ mà kéo dài, nỗi sợ hãi sắp bị xâm phạm cùng khoái cảm sinh ra do thân thể dán vào nhau đồng thời hành hạ cậu, khiến cho cậu càng thêm hưng phấn. Dương vật từ nãy đến giờ chưa hề được an ủi bắt đầu thỉnh thoảng phun ra chất lỏng mỏng manh trong suốt từ tuyến tiền liệt, cảm xúc ướt nhẹp dính vào bụng dưới và bao tinh hoàn làm cậu khó chịu mà động đậy không ngừng.

Cậu không nhịn được muốn lấy tay tự an ủi, nào ngờ lại bị Lee Sanghyeok dứt khoát ngăn cản.

"Aaa... Lee tổng... khó chịu." Cậu bị cọ đến không chịu nổi, chỉ có thể bày ra vẻ vò mẻ không sợ nứt cầu xin đối phương.

Thế nhưng Lee Sanghyeok chẳng thèm để ý đến cậu, trái lại còn điều chỉnh eo thay đổi góc độ, bắt đầu dùng khí cụ cọ vào miệng huyệt của Choi Hyeonjoon.

Tâm lý Choi Hyeonjoon đột nhiên căng thẳng, cả người khẩn trương đến mức không thở nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top