Chương 14: Báo nhỏ bị doạ sợ! +
Đã vào đoàn phim thì trước giờ không có cái gọi là cuối tuần. Hôm nay là thứ bảy, Choi Hyeonjoon vẫn phải phơi mình dưới nhiệt độ cực nóng ở trường đại học cùng cả đoàn như cũ.
Gần đây phần diễn của cậu bắt đầu tập trung lại, đạo diễn và biên kịch dự định quay hết một lần cho xong các cảnh ở trường, bởi vậy phân cảnh của diễn viên xáo trộn khá nhiều. Ban đầu Choi Hyeonjoon còn chưa quen lắm, vài lần bị NG hoài. Cũng may cậu học hỏi nhanh, về sau cũng không gây sai lầm vậy nữa.
Đến buổi trưa, nhiệt độ bên ngoài cơ thể gần như nhảy lên hơn bốn mươi độ, tới máy móc còn không chịu nổi. Đạo diễn chỉ có thể tạm thời hủy bỏ buổi quay chiều, cho nhân viên nghỉ ngơi nửa ngày, bảo mọi người sau khi mặt trời lặn phải tập trung lại quay tiếp các cảnh tối.
Thế là Choi Hyeonjoon cũng thu dọn đồ đạc của mình, dự định đến thư viện giết thời gian, thuận tiện ké wifi ké máy lạnh luôn. Cậu mới vừa cùng người đại diện chào hỏi xong xuôi chuẩn bị rời đi, lại thấy Im Jaehyeon đeo kính đen đứng dưới bóng mát cách đó không xa.
Choi Hyeonjoon không ngờ lại gặp đối phương ở đây, nhất thời chẳng dám chắc người ta có phải tới tìm mình không. Rõ ràng đối phương đã sớm thấy cậu, tầm mắt cậu vừa nhìn sang đã phất tay về phía này. Thế là Choi Hyeonjoon bước nhanh hai ba bước lại đó.
"Thầy Im."
"Ừm." Giọng nói Im Jaehyeon có chút lười biếng. Y tháo kính râm xuống cong khóe miệng tùy ý cười với Choi Hyeonjoon, đuôi mắt còn mang theo chút không đứng đắn.
"Tôi phải đi nghỉ phép với chồng mình, vừa hay gần đây cậu cũng không có thời gian lên lớp, trước hết cứ ngưng nửa tháng đi. Vốn muốn gọi người đại diện của cậu báo cậu một tiếng, sau đó lại nhớ ra muốn về nhà thì cũng phải chạy ngang chỗ này, thuận tiện đến nhìn xem cậu có khiến tôi mất mặt không."
Choi Hyeonjoon đã quen với giọng điệu nói chuyện của Im Jaehyeon, cho nên cũng không thèm để ý đến cách nói có chút âm dương quái ngữ của y. Cậu nhẹ giọng đáp một tiếng, sau đó chờ đối phương đưa ra đánh giá về mình.
Có điều Im Jaehyeon cũng không đề cập đến kỹ năng diễn xuất của Choi Hyeonjoon, chỉ quét mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới ba, bốn lần rồi nở một nụ cười không hề có ý tốt.
"Nói xem, hôm trước có phải cậu mới lên giường với Lee Sanghyeok không?"
Choi Hyeonjoon nghe vậy nhất thời giật mình ngây ngẩn cả người, không thay đổi nhìn Im Jaehyeon ba giây, sau đó đỏ bừng mặt lên trong nháy mắt.
Hôm trước chính là ngày mà cậu và Lee Sanghyeok làm loạn trong phòng học, cho tới giờ trên người Choi Hyeonjoon vẫn còn một dấu hôn đặc biệt ngoan cố không chịu tan đi, bị cậu cẩn thận dùng cổ áo che lại.
Trong đầu cậu bỗng nhiên rối như tơ vò, không biết tại sao Im Jaehyeon lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Đối phương vẫn luôn đối xử với cậu như học trò, cho đến giờ chưa từng chủ động nói về quan hệ bao dưỡng giữa cậu và Lee Sanghyeok. Huống hồ y cũng không phải người có tật nhiều chuyện, nếu như mọi khi thì căn bản sẽ không cảm thấy hứng thú với việc cậu có lên giường với Lee Sanghyeok hay không.
Gương mặt cậu không khống chế được nóng lên, lòng lại hơi thấp thỏm. Choi Hyeonjoon mím chặt môi, hơi ngượng ngùng gật đầu thật khẽ với đối phương, sau đó khẩn trương nhìn phản ứng của y.
"Tôi đây, hôm nay gặp Lee Sanghyeok ở công ty." Im Jaehyeon nhìn thấu vẻ cứng ngắc của Choi Hyeonjoon, thế nhưng hết lần này tới lần khác cứ ung dung thong thả tiếp lời, né tránh trọng điểm không chịu giải thích trực tiếp: "Tôi phát hiện lúc cậu ta khom lưng tìm đồ có hít vào một hơi, hình như là đụng tới lưng nên bị đau. Căn cứ theo kinh nghiệm thực chiến nhiều năm của tôi thì đây tuyệt đối có vấn đề."
Choi Hyeonjoon nghe đến đó có chút khó hiểu, lông mày cậu hơi nhíu lại, cảm giác lo sợ trong lòng càng thêm mãnh liệt.
"Cậu đoán xem cậu ta bị thương ở chỗ nào?" Lúc này Im Jaehyeon nhỏ giọng hỏi, sau đó không chờ đối phương trả lời đã nở nụ cười hư hỏng, kề sát lại bên cậu nhẹ giọng nói: "Tôi đã phát hiện ra mà cậu ta lại không chịu cho tôi xem vết thương, cuối cùng tôi phải dùng dao rọc giấy cắt áo cậu ta, lột sạch trên người mới thấy được. Không ngờ nha Choi Hyeonjoon, bình thường cậu nhìn lạnh lạnh lùng lùng vậy mà lại có thể cào Sanghyeok."
"Cái..." Choi Hyeonjoon dường như bị lời này dọa sợ, trong mắt cũng lóe lên tia nghi hoặc: "Cào...? Tôi không có..."
"Vậy đó chẳng lẽ còn có thể do tôi cào ra sao?" Im Jaehyeon bật cười một tiếng.
"Nói cho cậu nghe, chuyện như vậy tôi rất có kinh nghiệm, từ màu sắc vết cào và trình độ đóng vảy thì những tổn thương này nhất định là được tạo ra từ tối hôm trước." Nói tới đây y hơi ngừng một chút, ánh mắt nhìn Choi Hyeonjoon có thêm chút ý tứ 'tự cầu phúc đi': "Tôi nói nè, có lẽ cậu không biết rõ cái tên Sanghyeok kia ghét việc bạn tình lưu lại dấu vết trên người mình đến mức nào đúng không? Trước kia có một kẻ từng làm vậy, nhưng ngay tối hôm đó liền bị đuổi ra khỏi cửa, thậm chí còn không thể tiếp tục kiếm sống trong giới nữa. Sau đó không còn ai dám thăm dò giới hạn của cậu ta trong phương diện này cả. Cho nên nói thật lòng, nhìn thấy cậu giờ còn nguyên vẹn không chút tổn hại đứng đây, tôi đúng là kinh ngạc."
Lúc Im Jaehyeon nói lời này giọng điệu không tự chủ được mà xúc động, thậm chí giống như đang kể một tin giật gân. Y không phải nói móc hay nhắc nhở gì Choi Hyeonjoon, chỉ muốn báo sơ qua tình hình cho cậu biết, thuận tiện làm nền cho mục đích kế tiếp của bản thân.
Từ trước tới giờ y chẳng bao giờ nói chuyện cẩn thận, cho nên những lời này vẫn có chút chói tai như cũ. Cũng may năng lực phân tích của Choi Hyeonjoon xem như không tồi, có thể tiếp thu được tính tình kỳ quái của y. Cho nên Im Jaehyeon rất thích chàng trai trẻ này, nếu đối phương có thể mang lại niềm vui cho Lee Sanghyeok thì y cũng vui như mở cờ.
Dựa vào tình huống thực tế, hứng thú của Lee Sanghyeok đối với Choi Hyeonjoon có thể nói là duy trì tương đối lâu, có lẽ đã phá vỡ kỷ lục trước giờ. Cho nên y thật lòng hy vọng Choi Hyeonjoon có thể kiên trì lâu thêm một chút. Im Jaehyeon cảm thấy cái kiểu có mới nới cũ quá đáng này của Lee Sanghyeok là xuất phát từ vấn đề tâm lý, nếu như không nhanh chóng giải quyết thì biết đâu chừng sẽ đánh mất luôn khả năng đối xử thật lòng với người khác.
Lee Sanghyeok không muốn thảo luận trực tiếp với y về vấn đề này, y nhận ra điểm kỳ lạ nhưng lại không có chỗ xuống tay. Mà sự xuất hiện của Choi Hyeonjoon lại khiến y cảm thấy vấn đề này không phải không cứu chữa được, bởi vậy cho nên lần này là y đặc biệt đến đây tham ban, chứ không phải đơn giản "thuận tiện ghé nhìn" như vậy.
Y muốn dò xét Lee Sanghyeok một lần, xem thử xem Choi Hyeonjoon có phải thật sự khác biệt đối với người kia không. Mà vừa hay hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa đều có.
Im Jaehyeon thấy Choi Hyeonjoon trước mặt mình lộ ra vẻ mặt kinh hoàng không thể che giấu, hiển nhiên là đã bùng lên chút gì đó rồi, vậy thì cuối cùng y chỉ cần thêm chút củi vào thôi.
"Cái tên Sanghyeok này... Tả sao ta, nói êm tai là có thù tất báo, nói khó nghe chính là lòng dạ hẹp hòi, người phạm vào kiêng kị của cậu ta chưa ai có thể bình an vô sự tránh được một kiếp. Vừa hay hôm qua tôi nhận được thiệp mời của Park thiếu gia, tối thứ năm tuần sau hắn có tổ chức một buổi party mặt nạ. Tôi đi nghỉ phép nên chắc không tham dự được, có điều Lee Sanghyeok chắc chắn cũng nhận được thiệp mời. Tám phần mười là cậu phải đi theo cậu ta, tới lúc đó nhớ cẩn thận một chút, nếu như Sanghyeok bảo cậu làm gì thì tốt nhất cậu chớ nên phản kháng."
Choi Hyeonjoon vốn đã lòng dạ rối bời, mơ hồ nhớ ra mình cào Lee Sanghyeok lúc nào, còn đang lo lắng không biết đối phương có giận mình không. Mà hiện giờ ám chỉ trong lời Im Jaehyeon càng khiến lòng cậu trầm xuống, trực giác cảm thấy cái party mặt nạ kia cũng không đơn giản như ý trên mặt chữ. Điều này khiến cậu không khỏi siết chặt nắm tay.
"Cái party kia... là gì thế?" Cậu khẩn trương đến mức cổ họng có chút đau rát, âm thanh phát ra vừa khô vừa chát.
Im Jaehyeon thấy đối phương sợ đến mức này thì trong lòng có hơi băn khoăn, nhưng y vẫn lộ ra một biểu tình mập mờ, hạ thấp giọng cố ý hướng dẫn cậu.
"À, thật ra chính là tiệc quần giao của giới thượng lưu, có điều vì mặt mũi thể diện nên đều mang mặt nạ, không quen nhau thì căn bản chẳng nhận ra đối phương. Người nhận được thiếp mời sẽ dẫn thêm người theo, thông thường bạn tình không có quyền đeo mặt nạ, như vậy mới dễ cho người khác chọn lựa. Nếu như bị người khác không phải kim chủ nhìn trúng, hai bên đàm phán xong xuôi thì có thể trao đổi bạn tình, hoặc là trực tiếp chơi."
Gương mặt Choi Hyeonjoon nghe đến đó liền trực tiếp trắng bệch, thậm chí trên trán còn phủ kín một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh. Cậu hé miệng nhưng không thể phát ra tiếng, có điều dường như Im Jaehyeon cũng không nhận ra điều này, trái lại còn bổ sung một câu.
"Đúng rồi, chủ đề party lần này là tính nô, coi bộ muốn làm một buổi biểu diễn dành riêng cho các loại đồ SM... Ai da, coi tôi này, đến thăm nói chuyện với cậu chút mà để chồng chờ hơn nửa ngày trong xe rồi. Tôi còn phải chạy về nhà xếp hành lý đây. Không nhiều lời với cậu nữa, gần đây tự mình ngoan một chút đừng tiếp tục trêu chọc Lee Sanghyeok. Tôi đi trước nha, hẹn gặp lại."
Im Jaehyeon nói xong, không đợi Choi Hyeonjoon đáp lại mà đeo kính râm lên bước thẳng ra ngoài.
Choi Hyeonjoon cũng hoàn toàn không chú ý tới đối phương, lúc này bên tai cậu toàn là tiếng ve văng vẳng ồn ào, thế nhưng cậu lại chợt rùng mình, cả lòng bàn tay và đầu ngón tay đều lạnh như băng.
Lee Sanghyeok mới vừa cau mày cúp điện thoại của Im Jaehyeon thì nhận được tin báo của Ryu Minseok, nói rằng Choi Hyeonjoon muốn gặp anh, người cũng đến dưới lầu rồi. Anh không khỏi xoa xoa mi tâm, cảm thấy tên Im Jaehyeon này nhất định là ăn no rửng mỡ mới đem anh và Choi Hyeonjoon ra làm trò cười.
Chuyện bị cào trầy người quả thực anh không có ý định bỏ qua dễ dàng, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ muốn để những kẻ khác đụng tới người mình đem theo trong party mặt nạ. Lee Sanghyeok không biết Im Jaehyeon nói sai chỗ nào, nhất định là báo nhỏ của anh bị tên thần kinh kia dọa sợ rồi, nếu không cũng chẳng chủ động tới tìm anh.
Phòng làm việc của Lee Sanghyeok ở tầng bao nhất, toàn bộ tầng này đều là không gian làm việc của anh và Ryu Minseok, cho nên máy quay ngoài hành lang được kết nối thẳng vào máy tính để bàn phòng anh. Lee Sanghyeok gọi điện thoại cho Ryu Minseok, vừa dặn dò đối phương đón Choi Hyeonjoon từ thang máy chuyên dụng dẫn lại đây, vừa nhìn máy tính theo dõi ngoài hành lang.
Không lâu sau trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh Ryu Minseok và Choi Hyeonjoon. Gương mặt Choi Hyeonjoon trên màn ảnh trắng bệch ra, bước chân có chút gấp gáp nhưng vẫn cố khắc chế tốc độ theo sau Ryu Minseok, thoạt nhìn vô cùng lo lắng bất an.
Ánh mắt Lee Sanghyeok rơi lên khuôn mặt hơi lệch đi của cậu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đợi đến khi đối phương tới trước của phòng làm việc mới tắt hình ảnh theo dõi đi, thả lỏng thân thể tựa người vào ghế dựa mềm mại thoải mái đằng sau.
Ngay sau đó cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ ba lần tượng trưng, Ryu Minseok mở cửa nhường Choi Hyeonjoon vào trong rồi khẽ gật đầu với Lee Sanghyeok, lui ra ngoài đóng cửa kỹ càng.
Mãi đến tận khi thật sự nhìn thấy Choi Hyeonjoon, Lee Sanghyeok mới phát hiện sắc mặt tái nhợt của đối phương không phải là do chất lượng hình ảnh của máy quay. Môi cậu mím thật chặt, rõ ràng mới nãy vẫn còn dáng vẻ vội vàng, nhưng nhìn thấy anh lại dường như có phần ổn định hơn, cứ đứng cứng ngắc cả người ngay tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
"Lại đây." Lee Sanghyeok thản nhiên nói, biểu tình trên mặt cũng bình thường không có gì khác lạ.
Nhưng Choi Hyeonjoon rõ ràng lại sợ run một chút. Lee Sanghyeok thấy cậu khẽ cắn môi rất kín đáo, sau đó hít sâu một hơi, bước thẳng tới trước mặt anh. Vì vậy anh liền xoay ghế đưa mặt về phía cậu, mà khi anh mới vừa định vươn tay kéo người thì chàng trai trước mặt cứ bước tiếp tới trước, cả người trực tiếp bổ nhào về phía anh trực tiếp ngồi lên đùi, lại còn cúi người xuống ôm anh, chủ động chui vào ngực Lee Sanghyeok.
Động tác của cậu hoàn toàn không thể nói là lưu loát, ghế tựa của anh thậm chí còn trượt về sau hai tấc vì va chạm lỗ mãng của đối phương. Trong lòng Lee Sanghyeok lập tức thấy buồn bực, vết cào sau lưng cũng bị cọ vào ghế truyền đến một cơn đau nhói nhè nhẹ.
Anh thầm thở dài trong lòng nhưng vẫn vươn tay kéo người vào lồng ngực. Lee Sanghyeok thực sự cảm thấy mình càng lúc càng bó tay với đối phương, ngay cả chính anh cũng không rõ tại sao mình lại nảy sinh hứng thú đến vậy với một người thế này.
Lee Sanghyeok dùng một ngón tay vẽ nhẹ lên tấm lưng căng thẳng của Choi Hyeonjoon, khiến cho bắp thịt cậu hơi rung động. Anh biết rõ mục đích khiến đối phương nỗ lực thân mật mình như vậy là gì, nhưng cũng chẳng chủ động làm rõ. Rất nhanh chóng anh đã phát hiện ra người trong lòng mất kiên nhẫn thở một hơi, sau đó ấp úng mở miệng.
"Xin lỗi, Lee tổng." Cổ họng Choi Hyeonjoon vẫn còn cứng đơ, giọng điệu khi nói chuyện cũng hơi khô khốc: "Tôi có phải... có phải khiến anh mất hứng không?"
"Vì sao lại nói vậy?" Lee Sanghyeok hoàn toàn thờ ơ không động lòng với trình độ thăm dò thế này. Anh vốn cảm thấy trò đùa của Im Jaehyeon rất nhàm chán, dự định chờ Choi Hyeonjoon đến rồi sẽ cẩn thận động viên đối phương một chút.
Nhưng bây giờ anh nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của cậu thế này, không ngờ trong lòng lại hơi ngứa ngáy, thậm chí còn có loại kích động muốn bắt nạt đối phương hung ác hơn nữa.
Quả thật là không xong mà. Lee Sanghyeok cố gắng đè nén loại ý nghĩ chộn rộn này xuống, nhưng vẫn không dự định tha cho đối phương dễ dàng.
Hiển nhiên Choi Hyeonjoon lại cảm thấy câu hỏi của Lee Sanghyeok khiến cậu khó có thể mở miệng, cho nên do dự nửa ngày mà vẫn chưa trả lời. Dù sao chỉ được đối phương dùng tay an ủi hạ thể mà đã không nhịn được cào anh trầy xước... chuyện như vậy cậu đương nhiên chẳng dễ thốt ra nổi.
Lee Sanghyeok cũng không sốt ruột, cử chỉ của anh không hề lộ ra ý lạnh nhạt với đối phương, thậm chí còn thân mật ôm nhẹ người vào lòng, dùng ngón tay xoắn xoắn làm rối mái tóc cậu.
Dù vậy Choi Hyeonjoon lại vô tình càng thêm bất an, trái tim cậu nhảy thật nhanh, lòng bàn tay cũng chảy một lớp mồ hôi.
"Sao không nói lời nào?" Lee Sanghyeok tùy ý nhẹ giọng hỏi rồi nhẹ nhàng xoa đầu đối phương: "Nếu cố ý tới tìm tôi xin lỗi thì rõ là cậu phải cảm thấy bản thân phạm sai lầm rất nặng. Đã vậy thì sao lại không nói được mình sai ở đâu?"
Nói tới đây cuối cùng Choi Hyeonjoon cũng rõ ràng, Lee Sanghyeok chính là muốn nghe cậu nói ra những thứ khiến cậu xấu hổ. Cậu không tài nào chắc chắn đối phương có định đối xử với mình như Im Jaehyeon nói không, cho nên lúc này càng không dám trái lời anh nửa điểm.
Thân thể cứng ngắc của Choi Hyeonjoon cọ một chút trong lồng ngực Lee Sanghyeok, lúc mở miệng âm thanh vừa trầm vừa thấp, nghe có chút như bị oan ức.
"Lần trước... lần trước lúc được anh sờ phía dưới, thật thoải mái..." Mới nói phân nửa cậu đã đỏ mặt, giọng cũng hơi run lên, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Lee Sanghyeok thở hổn hển mấy lần, sau đó mới tiếp tục: "Lúc bắn ra sướng quá, không cẩn thận... Ừm... Không cẩn thật cào anh... Xin lỗi Lee tổng, xin lỗi... Anh đừng vì vậy mà phạt tôi."
Lúc Choi Hyeonjoon nói xong tiếng cuối cùng thì âm thanh đã muốn vỡ ra, hiển nhiên đang nghĩ tới những điều Im Jaehyeon bảo. Lee Sanghyeok thấy cậu thật sự sợ đến mức này cũng có chút đau lòng. Anh vuốt ve qua lại trên tấm lưng run rẩy của cậu, nghiêng người hôn lên đỉnh đầu đối phương.
"Sợ như vậy à, nói thử xem cậu nghĩ rằng tôi muốn phạt cậu thế nào, hửm? Cậu phải nói rõ ràng thì tôi mới cân nhắc được có nên tha cậu hay không, biết chưa."
Choi Hyeonjoon nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, ép buộc chính mình bình tĩnh lại một chút, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt Lee Sanghyeok.
Thoạt nhìn anh cũng chẳng giống đang tức giận, nếu không vì mấy lời Im Jaehyeon nói với cậu thì có lẽ Choi Hyeonjoon căn bản chả phát hiện ra người đàn ông trước mặt này có gì kỳ lạ. Không biết có phải do tâm lý tác động không, hiện nay quả thực Choi Hyeonjoon có thể cảm nhận được một loại cảm giác áp lực khiến cậu phải hoảng hốt từ người đối phương, điều này khiến Choi Hyeonjoon không dám ôm ấp ý nghĩ cầu may nào, chỉ có thể cố gắng hết sức thuận theo ý Lee Sanghyeok, thậm chí lấy lòng đối phương.
"Thầy Im nói, Park thiếu gia gửi thiệp mời. Cái party mặt nạ kia... Anh, anh muốn đưa tôi đi theo sao?"
"Đúng, cho nên thứ sáu nếu cậu có phân cảnh thì sớm xin đạo diễn nghỉ đi." Giọng điệu Lee Sanghyeok lộ ra vẻ đương nhiên, dường như thứ bọn họ sắp tham gia chỉ là một bữa tiệc rượu thông thường: "Thứ sáu party xuyên đêm, tôi đoán có lẽ hôm sau cậu cũng không xuống giường được đâu."
Vì câu nói mập mờ ám muội không thôi này mà Choi Hyeonjoon hơi tái mặt, không tự chủ được nắm lấy góc áo đối phương, sự hoảng loạn trong mắt đã không che lấp được đến nửa điểm.
"Đừng... đừng để người khác chạm vào tôi!" Cậu vô thức lớn tiếng lên một chút, ngay cả giọng điệu cũng vì nỗi sợ hãi và một sự tức giận vi diệu nào đó mà dữ dội hơn.
Nhưng một giây sau Choi Hyeonjoon liền phát hiện mình như vậy không ổn, cậu đè nén tâm trạng chua xót khổ sở phức tạp trong lòng xuống, thậm chí còn cố gắng không để ý đến một tia nhói đau nơi lồng ngực.
"Đừng không muốn tôi." Cậu nhẹ giọng đè chặt cổ họng nói.
Cùng lúc đó Choi Hyeonjoon rũ mắt xuống che giấu con ngươi đang thể hiện cảm xúc ra ngoài, khiến người khác không biết lời cậu nói là thực hay giả. Cậu thở hổn hển kề sát vào Lee Sanghyeok, một bên động đậy hạ thể quấy nhiễu đối phương, một bên chủ động hôn lên môi cổ và vành tai anh.
Đây là lần đầu tiên Choi Hyeonjoon phát ra lời mời gọi với đối phương, hành động lộ liễu thế này cậu chỉ làm được rất miễn cưỡng không hề lưu loát, nhưng cái kiểu nghiêm túc như vậy lại khiến người khác mềm lòng ngay.
Lee Sanghyeok đã chẳng thèm để ý đến chuyện mình bị cào trầy nữa, hiện giờ sở dĩ anh còn không chịu nhả ra là hoàn toàn xuất phát từ tâm lý hung ác muốn bắt nạt đối phương. Nhưng bộ dạng Choi Hyeonjoon thế này lại khiến anh không tàn nhẫn nổi, giữa lúc đang do dự có nên buông tha cậu không thì Lee Sanghyeok lại nghe đối phương mở miệng.
"Lee tổng... Tôi sẽ nghe lời, đừng đưa tôi đi... A ừm... Không muốn để người khác đụng vào tôi, chỉ muốn, chỉ muốn anh...!"
Lee Sanghyeok bị một câu nói này chọc cho cứng lên dễ dàng.
Anh biết rõ mục đích Choi Hyeonjoon nói vậy chỉ là để cố sức làm anh vui lòng, thế nhưng dục hỏa của anh vẫn bị gợi lên. Lee Sanghyeok bỗng dưng nhấc tay đỡ lấy mông người trong lòng, sau đó vừa đứng dậy đồng thời vừa dùng sức vác cậu lên vai mình.
Choi Hyeonjoon khẽ kêu một tiếng vì động tác đột ngột này. Cậu chỉ cảm thấy thân thể bỗng dưng mất trọng tâm, một giây sau đã chúi đầu xuống dưới, bị đối phương khiêng lên lơ lửng. Vóc người và chiều cao của cậu đều không kém Lee Sanghyeok là bao, cho nên động tác đảo lộn trọng tâm thế này khiến cậu có cảm giác như mình có thể té xuống bất cứ lúc nào.
Mặc dù đối phương vững vàng siết tay ngay eo và mông mình nhưng Choi Hyeonjoon vẫn không nhịn được nắm chặt quần áo anh, ngưng thở không dám nhúc nhích.
"Ngoan lắm, thành thật chút đừng động đậy." Lee Sanghyeok vừa nói vừa lấy tay vỗ mông đối phương, khiến cả người cậu đều run lên. Sau đó anh vác cậu vào phòng nghỉ, đá văng cánh cửa khép hờ rồi đi thẳng tới ghế sopha, ném Choi Hyeonjoon lên đó.
Lúc bị ném xuống Choi Hyeonjoon không khỏi bối rối chút xíu, may mà ghế sopha này rất rộng nên cậu mới không rơi xuống đất vì quay người.
Cậu nằm nhoài nửa người xuống tấm da lót mềm mại, nâng người ngẩng đầu nhìn về phía Lee Sanghyeok. Choi Hyeonjoon nhìn thấy đối phương đang không nhanh không chậm cởi cà vạt và nút áo sơ mi, chẳng bao lâu đã lộ ra lồng ngực rắn chắc. Nhịp tim cậu vì vậy mà rối loạn nửa nhịp, gương mặt cũng nóng bừng lên.
Cậu hiểu rõ lần này là mình chủ động câu dẫn đối phương, hơn nữa còn không được phép bỏ dở giữa chừng. Cho nên Choi Hyeonjoon không chờ Lee Sanghyeok mở miệng giục đã ngồi thẳng dậy, nhấc tay cởi quần áo của mình.
"Báo nhỏ hôm nay thật là khiến người thương mà." Lee Sanghyeok nhìn Choi Hyeonjoon nở nụ cười trầm thấp, lúc này đối phương gần như đã trần truồng, ngay cả tính khí vẫn còn rũ xuống cũng vì cọ xát ban nãy mà nghẹn lại sưng lớn một chút.
Đúng là buộc anh phải nhanh chóng ăn đối phương.
Lee Sanghyeok biết cậu căng thẳng nên vẫn luôn vô thức nắm chặt thứ gì đó, giống như cực kỳ không có cảm giác an toàn vậy. Tấm da bọc ghế thẫm màu dưới thân vì vậy mà bị siết đến nhăn lại, đầu ngón tay vốn đã trắng bệch vì dùng sức giờ lại càng thêm không có chút hồng hào nào.
Loại cảm giác yếu ớt này thật sự quá dễ dàng gợi lên dục vọng ngược đãi của đàn ông. Lee Sanghyeok cũng không có yêu thích đặc thù nào về phương diện kia, thế nhưng người trước mắt lại khiến anh chợt nghĩ phải thử một chút, trải nghiệm xem chơi đối phương đến hỏng mất sẽ hưng phấn tới mức nào.
Có điều anh không cần phải gấp, không lâu nữa anh sẽ có một cơ hội nghiệm chứng còn thích hợp hơn.
Lee Sanghyeok nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy tâm tình càng thêm tốt đẹp. Anh cởi cà vạt tiện tay ném xuống đất, sau đó tháo cả thắt lưng. Động tác của anh vẫn luôn ung dung thong thả, so với Choi Hyeonjoon trần trụi cả người thì giờ thậm chí ngay cả quần anh còn chưa cởi.
Lee Sanghyeok thừa nhận bản thân mình đã nhìn thấu suy nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng của đối phương, cho nên mới cố ý kéo dài khiến cậu tâm hoảng ý loạn. Nhưng mà cách Choi Hyeonjoon đáp lại điều này, với anh mà nói thì đúng là niềm vui bất ngờ. Anh không ngờ cậu có thể chủ động đến mức ấy.
Trước khi anh cởi khoá quần, Choi Hyeonjoon bỗng nhiên quỳ ngồi thẳng người trên ghế sopha, duỗi tay nắm lấy thắt lưng hơi hạ xuống của anh. Lee Sanghyeok dừng tay lại theo bản năng, giây tiếp theo đã thấy đối phương kề sát vào hạ thể mình, sau đó há mồm ngậm lấy khoá quần tây.
Anh hít vào một hơi, có thể cảm giác được cậu đang run rẩy rất rõ rệt. Chấn động rõ ràng kia thông qua nơi bọn họ tiếp xúc truyền sang anh, khiến lòng anh nhẹ nhàng tê dại.
Choi Hyeonjoon cúi thấp đầu ngậm khoá quần, cố gắng mở nó ra. Đối phương cúi đầu không nhìn rõ mặt, thế nhưng Lee Sanghyeok thấy vành tai cậu đỏ bừng lên, ngay cả cổ đều nhuộm thành một màu hồng nhạt.
Nhịp tim anh hơi tăng lên, không khỏi khoát tay lên vai đối phương, sau đó xoa xoa qua lại nơi gáy và vai cậu.
Hô hấp Choi Hyeonjoon vì đụng chạm này mà càng lúc càng dồn dập, chỉ dựa vào hàm răng và đầu lưỡi đương nhiên chẳng dễ tháo khoá quần, nước bọt cậu đã tràn ra dính ướt cả cằm, theo động tác của cậu mà thấm vào quần Lee Sanghyeok.
Cằm Choi Hyeonjoon thỉnh thoảng lại chạm tới hạ thể đối phương, bởi vậy cậu biết rõ anh đã cứng đến lợi hại dưới sự câu dẫn của mình. Nhưng cậu làm sao cũng không tháo được cái khoá chết tiệt kia, có chút nôn nóng nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm hỏng quần đối phương.
Lee Sanghyeok cũng bị Choi Hyeonjoon cọ đến khó chịu nổi, bất kể là kích thích về thị giác hay sinh lý thì cũng đều khiến máu anh chảy gia tốc. Anh xoa xoa tóc đối phương, sau đó nhẹ nhàng thở hổn hển, thả nhẹ âm thanh dẫn dắt cậu.
"Ngoan, cậu đã làm rất khá. Giờ cậu có thể dùng tay mở ra, sau đó lấy miệng giúp tôi kéo xuống, được chứ?"
Choi Hyeonjoon ngậm lấy khoá kim loại trong miệng, phát ra một tiếng hừ trầm thấp. Cậu hé miệng ra nhưng đôi môi lại cọ đến chỗ dây kéo, sau đó vừa vươn tay cởi khoá quần ướt nhẹp của đối phương vừa cắn chặt răng kéo khóa xuống dưới.
Rốt cuộc Lee Sanghyeok cũng được giải thoát chút đỉnh khỏi sự trói buộc của quần tây, vừa mới thở ra một hơi đã cảm giác được đối phương cắn lấy mép quần lót mình, tiếp đó lớp vải sát người nhất cũng hơi trượt xuống một xíu.
Tính khí anh bật ra khỏi quần lót, thậm chí còn cọ qua mặt Choi Hyeonjoon, trét một ít chất lỏng từ tuyến tiền liệt lên gương mặt đối phương.
"Choi Hyeonjoon, cậu biết trêu chọc tôi thế này hậu quả là gì không?" Tầm mắt anh không tự chủ rơi xuống vệt chất lỏng trên mặt cậu, giọng nói hơi khàn đi.
Mà Choi Hyeonjoon lại đáp lời bằng cách khẽ cắn môi, sau đó duỗi đầu lưỡi ra liếm đỉnh dương vật anh.
Lúc làm động tác này rõ ràng toàn thân Choi Hyeonjoon đều đang run rẩy, biểu tình trên mặt thoạt nhìn thậm chí còn như muốn khóc. Cậu liếm một cái xong liền duỗi tay nắm chặt dương vật đối phương, sau đó vừa siết gốc tính khí vừa tuốt động, một bên còn dùng đôi môi và đầu lưỡi nóng bỏng liếm hôn hơn phân nửa tính khí.
Nhất thời Lee Sanghyeok tê dại cả da đầu, bàn tay đặt trên đỉnh đầu đối phương không tự chủ được dùng thêm sức, nắm lấy tóc cậu.
Cách Choi Hyeonjoon dùng sức lấy lòng khiến Lee Sanghyeok hoàn toàn hưng phấn lên, trong nháy mắt như cảm thấy rằng, cho dù lúc này đối phương có bất cứ yêu cầu gì thì chẳng biết chừng anh đều sẽ ấm đầu mà đồng ý. Đây thật sự quá nguy hiểm, nhưng bất ngờ là Lee Sanghyeok lại không vì điều đó mà sinh ra cảm giác khó chịu, hay là tức giận vì bị xâm phạm uy quyền.
Anh bị đối phương liếm láp một hồi đã triệt để cương cứng, tay Choi Hyeonjoon đang cầm tính khí anh cũng bị chất lỏng tuyến tiền liệt và nước bọt của chính mình làm cho ướt nhẹp. Kỹ năng khẩu giao của cậu tốt hơn lần đầu không ít, mặc dù chưa ngậm tính khí của anh vào nhưng đã biết dùng đầu lưỡi liếm láp theo hình dáng dương vật, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu kề sát môi vào phần thân rồi mút vào.
Thứ khoái cảm này so với thật sự ngậm vào mà nói thì yếu ớt hơn không ít, nhưng nhìn bộ dáng Choi Hyeonjoon khi liếm láp mình, nhịp tim của Lee Sanghyeok lại hơi tăng nhanh.
"... Được rồi." Lee Sanghyeok thở hổn hển vỗ vỗ đầu đối phương.
Choi Hyeonjoon liền dừng động tác lại, ngẩng đầu có chút thấp thỏm liếc mắt nhìn anh. Môi cậu như được che phủ bởi một tầng hơi nước mềm mại, thoạt nhìn có chút sưng lên, màu sắc cũng hơi hồng hồng xinh đẹp.
Lee Sanghyeok vươn ngón tay chà chà môi dưới của đối phương, khiến đôi môi cậu tê rần lên, vô thức đưa đầu lưỡi ra thăm dò một chút, vừa vặn lại liếm qua ngón tay anh. Cảm xúc ấm áp vừa chạm vào liền tách ra kia khiến dục hỏa Lee Sanghyeok càng thêm bùng cháy, anh cúi người hôn lên môi đối phương, sau đó ngồi xuống cạnh Choi Hyeonjoon vỗ vỗ chân cậu.
"Ngồi lại đây."
Choi Hyeonjoon nghe vậy âm thầm thở một hơi, sau đó xoay mặt về phía Lee Sanghyeok, hai chân tách ra đặt hai bên người anh. Cậu thử thăm dò dùng tay đỡ lấy bả vai đối phương, nhưng cũng không dám dùng sức. Thế nhưng một giây sau anh đã vươn tay vịn lấy eo cậu, kéo thân thể cậu vào ngực mình.
Choi Hyeonjoon không khỏi thở phào nhẹ nhõm, yên lòng chuyển trọng tâm lên người đối phương, sau đó đưa tay phải xuống thăm dò hạ thân mình, nắm chặt tính khí của bản thân.
Cậu cũng đã cứng vô cùng, vừa rồi lúc liếm láp dương vật đối phương trong đầu toàn nghĩ xem phải làm sao mới có thể lấy lòng anh một cách thật tự nhiên. Choi Hyeonjoon thậm chí còn nghĩ nên tự mở rộng thế nào, sau khi mở rộng thì phải làm sao cắm tính khí anh vào trong hậu huyệt.
Tưởng tượng như vậy khiến thân thể cậu không khắc chế nổi mà hưng phấn lên, mặc dù chưa hề chạm tay đến nhưng dương vật đã bắt đầu tràn ra một ít dịch thể mỏng manh.
Cậu đã được đối phương dạy dỗ làm sao để dùng hậu huyệt hưởng thụ khoái cảm kịch liệt, cảm giác này một khi trải nghiệm qua thì không tài nào quên được, chỉ cần chút dẫn dắt thôi đã đủ để thân thể cậu phát ra tín hiệu khát cầu.
Choi Hyeonjoon nắm lấy tính khí mình nhanh chóng an ủi mấy lần, sau khi tay cậu dính đầy dịch thể của chính mình mới nhanh chóng đưa ra sau tìm kiếm, đặt ngón tay ngay miệng huyệt xoa xoa.
Động tác của cậu có chút không chắc chắn, thử mấy lần cũng không tìm được góc độ thích hợp để cắm ngón tay vào, trái lại còn hơi đau. Cậu đè hạ thân xuống cọ dương vật cả hai vào nhau, sau đó hơi lắc eo qua lại chuẩn bị, cuối cùng cũng xem như đè được cảm giác đau đớn ấy xuống.
Lee Sanghyeok vốn đang cúi đầu hôn bả vai đối phương, một bên còn xoa qua xoa lại vòng eo cứng cáp thon gầy của cậu. Anh tìm thấy một dấu hôn vẫn còn chưa tan hết trên vai Choi Hyeonjoon, chắc là do anh lưu lại khuya hôm trước, vì vậy liền dùng sức bắt đầu mút lấy chỗ ấy, đồng thời đưa tay thăm dò xuống dưới, chậm rãi nắn bóp bờ mông đối phương.
Anh cũng không vội vã đè Choi Hyeonjoon xuống tiến vào, mà ngược lại còn cho cậu thời gian, để cậu chuẩn bị bản thân mình thật kỹ càng. Nhưng nhìn bộ dạng này hình như báo nhỏ của anh không được thuận lợi lắm.
Lee Sanghyeok nghe được tiếng hít khí rất khẽ của cậu, hơn nữa cơ thể căng thẳng của người trong lòng còn nói cho anh biết, đối phương tự làm đau mình rồi.
Anh đưa tay sờ soạng dọc theo khe mông cậu, khi đụng tới ngón tay Choi Hyeonjoon mới phát hiện, đối phương làm cả nửa ngày mà chỉ mới cắm vào được một đốt tay.
Lee Sanghyeok không khỏi thở dài, bấm một phát lên mông cậu, khiến cho Choi Hyeonjoon run rẩy dùng sức cọ cọ hạ thân anh, đưa theo một trận tiếng nước nhẹ nhàng.
"Lúc tới có mang theo bôi trơn không?"
"A, có mang vaseline, ở trong túi quần." Choi Hyeonjoon dựa trán vào vai Lee Sanghyeok trầm giọng nói, trong âm thanh lộ ra một tia mất mát khó tả, giống như cảm thấy mình có chút vô dụng.
Dáng dấp đối phương như vậy khiến lòng Lee Sanghyeok như nhũn ra. Anh vừa đưa tay sờ soạng trong đống quần áo của cậu, vừa làm cậu ngẩng đầu lên, lại gần hôn cậu.
Lúc bị hôn Choi Hyeonjoon dường như có hơi kinh ngạc. Lee Sanghyeok cọ cọ môi đối phương, sau đó đưa đầu lưỡi vào miệng cậu thăm dò, ôm lấy cậu khuấy động lên. Anh cảm giác được hô hấp của người trong lòng nghẹn lại vì nụ hôn này, thân thể còn khẽ run rẩy. Anh lui lại một chút cho cậu cơ hội thở lấy hơi, sau đó liền hôn tiếp.
Lần này Choi Hyeonjoon đáp lại anh. Động tác của cậu rất thận trọng, giống như đang thăm dò vậy, chỉ dùng đầu lưỡi liếm một chút rồi tránh ra. Lee Sanghyeok đè chặt gáy cậu ngăn cản ý đồ lui về sau, dễ dàng quấn lấy đầu lưỡi cậu. Choi Hyeonjoon cũng không chống cự nữa, tùy ý anh nhẹ nhàng hút đầu lưỡi mình, sau đó vòng đôi tay đang rảnh rỗi qua cổ anh.
Tới khi nụ hôn này kết thúc Choi Hyeonjoon vẫn còn có chút hoảng hốt, không rõ tại sao Lee Sanghyeok lại muốn hôn mình lúc này, cậu vốn nghĩ đối phương hoàn toàn không có ý định tha thứ cho cậu... Nhưng nhịp tim của cậu lại vì nụ hôn này mà hoàn toàn rối loạn, thậm chí còn nảy sinh một loại cảm giác được yêu thương. Cảm giác này khiến cậu hơi sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả lại là một loại mong đợi như bị nghiện.
Choi Hyeonjoon thần xui quỷ khiến kề lại gần chạm lên môi đối phương một cái. Lee Sanghyeok ngẩn ra, trước khi cậu kịp hồi phục tinh thần đã lập tức cúi đầu hôn xuống.
"Thật đáng yêu... Báo nhỏ thích hôn môi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top