Chương 10: Thử vai
"Đọc xong rồi?" Lee Sanghyeok gối đầu lên đùi cậu đã ngủ được một giấc. Anh hé nửa mắt ra, biểu tình có chút lười biếng.
Choi Hyeonjoon gật đầu một cái: "Nhân vật này rất tốt, nhưng tôi không dám chắc trình độ bây giờ của mình có thể diễn ra nổi hay không."
Lee Sanghyeok nghe vậy hơi cau mày. Sở dĩ anh chọn nhân vật này là đã suy tính kết quả kỹ càng. Anh cũng không mong rằng đối phương sẽ cự tuyệt cơ hội lần này nữa, chưa kịp mở miệng đã nghe cậu tiếp lời: "Thế nhưng... Tôi muốn thử một lần."
Choi Hyeonjoon hít sâu một hơi, sau đó mới giải thích: "Yêu cầu về kỹ năng diễn xuất của webdrama thấp hơn một chút so với phim truyền hình và phim điện ảnh, mặt khác nhân vật này cũng có chút tương tự với tính cách của tôi, tôi dễ dàng xử lý hơn một chút, cũng dễ bắt đầu. Hơn nữa... đối tượng của webdrama luôn là bộ phận thanh thiếu niên, tôi cảm thấy đề tài này... chiếu truyền hình hoặc màn ảnh rộng có thể không thích hợp lắm, thế nhưng nếu làm webdrama vẫn có sức hấp dẫn nhất định. Thêm vào đó có fan nguyên tác làm trụ cột, chỉ cần đảm bảo hiệu quả ở mức trung bình thì kết quả sẽ không tệ."
Đây là lần đầu tiên Choi Hyeonjoon nói một hơi dài trước mặt Lee Sanghyeok như vậy. Sau khi lẳng lặng nghe đối phương nói xong, Lee Sanghyeok bỗng nhiên giơ tay lên, túm lấy sau gáy đối phương đè đầu cậu thấp xuống.
Choi Hyeonjoon không hề phản kháng, thuận theo động tác của anh hạ người xuống, có chút lo lắng nín thở. Cuối cùng Lee Sanghyeok ngừng lại trước khi mũi hai người cọ vào nhau, tùy ý xoa xoa sau gáy Choi Hyeonjoon, khiến cậu không thể không tiếp tục duy trì tư thế có hơi không thoải mái này.
"Tôi đột nhiên có ý này." Anh nhẹ giọng nói: "Tuy rằng nam ba đã ngầm định là người của tôi, thế nhưng thực tế ngày chọn vai, nhân vật này sẽ vẫn được công khai diễn thử. Không bằng chúng ta chơi trò này đi, vai diễn này nhất định sẽ là của cậu, nhưng chuyện này chỉ có cậu, tôi và Ryu Minseok biết được. Đến lúc đó ngoại trừ những người trong công ty, có thể còn có những nghệ sĩ khác đến thử vai này. Trước khi đưa ra kết quả cuối cùng, tôi sẽ không tiết lộ quyết định của tôi cho đạo diễn biết."
Choi Hyeonjoon nghe tới đây hô hấp đã trở nên dồn dập, dường như cũng dự đoán được lời tiếp theo của đối phương. Quả thực cậu hơi cảm thấy căng thẳng bất an vì điều đó, nhưng nhiều hơn nữa lại là một cảm giác hưng phấn nóng lòng muốn thử sức.
Đương nhiên Lee Sanghyeok đã nhìn ra, cong khóe miệng cười cười. Anh thoáng ngẩng đầu lên, tặng cho đối phương một nụ hôn khẽ chạm vào rồi tách ra.
"Báo nhỏ, để tôi xem thử một chút, nếu như dựa vào sức mình thì nhân vật này cậu có bắt được không."
Nhịp tim Choi Hyeonjoon lập tức nhanh hơn, không biết bởi vì nụ hôn kia hay là vì lời nói của anh. Cậu vẫn còn một chút lý trí sót lại, thở ra một hơi trầm giọng hỏi: "Nếu như... tôi thất bại, nhân vật này vẫn sẽ là của tôi, đúng không?"
"Đúng." Lee Sanghyeok không chút do dự đáp.
"Chuyện này đối với những người khác mà nói... không công bằng."
Lee Sanghyeok nghe vậy nở nụ cười, bóp nặn sau gáy đối phương, thốt ra lời vừa ngạo mạn vừa bá đạo.
"Không công bằng, nhưng ai bảo tôi lại là nhà đầu tư chứ. Bởi vậy mới nói, cậu phải nỗ lực vào, nếu như không muốn người khác chịu loại bất công này thì nhất định cậu phải thắng trong lần thử vai mới được."
Choi Hyeonjoon im lặng chốc lát, nhìn vào mắt Lee Sanghyeok, nửa ngày sau mới gật đầu.
"Ngoan lắm." Lee Sanghyeok nhẹ giọng khen ngợi một câu, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, tâm huyết đang trào hỏi: "Nói cho tôi biết, Choi Hyeonjoon, nếu như cậu thất bại thì có cảm thấy hổ thẹn với người vốn nên nhận được vai diễn đó không?"
"Không đâu." Ngoài dự đoán của anh, Choi Hyeonjoon không ngờ chẳng suy nghĩ gì đã đưa ra lời phủ định.
"Vì sao hả?"
"Bởi vì tôi cũng đã trả giá rất lớn vì nó, đây là thứ tôi nên nhận được."
Lee Sanghyeok ngẩn ra vì câu trả lời này, không ngờ đối phương lại nói thế, rồi lại cúi đầu nở nụ cười. Anh nhìn thấy gương mặt cậu vẫn quyết tâm tỏ vẻ trấn định, nhưng thực tế hai tai đã đỏ hết lên.
Anh không nhịn được đè Choi Hyeonjoon xuống, hôn lên môi cậu một lần nữa.
Ngày thử vai thời tiết không tốt lắm, sắc trời có chút âm u nhưng vẫn rất nóng nực, phảng phất như một cơn giông tố thật lớn sắp nổi lên.
Choi Hyeonjoon có mặt ở hội trường trước giờ thử vai một tiếng đồng hồ. Cậu nhận mã số của mình ở chỗ ghi danh, sau khi vào phòng chờ mới phát hiện không ngờ lại có nhiều người còn tới sớm hơn cả cậu.
Nam chính và nam phụ của 'Bách quỷ lục' đã được định xong, buổi thử vai hôm nay là để tuyển nam ba và nữ chính. Bởi vậy nên các diễn viên trong phòng chờ cũng phân biệt rõ ràng thành hai phái, chỉ vài người cùng công ty quen biết nhau mới ngồi chung nam nữ cùng một chỗ.
Choi Hyeonjoon quét mắt nhìn một lượt, lác đác phân biệt được vài người quen mặt cùng công ty, gần như đều là người mới giống cậu. Cậu cũng không ngồi chung với bọn họ mà chọn một góc ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại lẳng lặng tĩnh tâm.
Nhưng mà sự yên tĩnh của cậu nhanh chóng bị người khác phá vỡ.
"Hi, chào cậu. Cậu là Choi Hyeonjoon, đúng không?"
Choi Hyeonjoon nghe tiếng không thể không mở mắt. Cậu không quen biết chủ nhân giọng nói này, lúc ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên đối diện lại càng thêm chắc chắn rằng mình chưa từng nhìn thấy đối phương.
Cậu lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó đáp lại lời thăm hỏi theo khuôn phép rồi không nói thêm gì nữa.
Chàng trai kia dường như cũng không cảm thấy lúng túng vì phản ứng lạnh nhạt này. Y ngồi xuống chỗ bên cạnh Choi Hyeonjoon, chủ động bắt chuyện với cậu.
"Tôi là Jung Jaehyun, chắc cậu không nhận ra tôi. Tôi vào SH sớm hơn cậu vài tháng."
Choi Hyeonjoon không có hứng tán chuyện phiếm với y. Trên thực tế đây là lần đầu tiên cậu chân chính tham gia thử vai, không thể tránh khỏi có hơi lo lắng. Bởi vậy cậu càng muốn dùng thời gian để điều chỉnh trạng thái của mình.
Nhưng Choi Hyeonjoon vẫn hơi nghiêng người nhìn đối phương, cố gắng để bản thân không biểu hiện quá vô lễ.
"Bây giờ tôi nói với cậu những điều này có chút đột ngột, hy vọng cậu bỏ qua cho." Jung Jaehyun thấy Choi Hyeonjoon tỏ vẻ đang nghe liền nở một nụ cười tràn ngập thân thiện với cậu: "Tôi biết, mấy ngày nay cậu... không tốt lắm đúng không?"
"...?" Choi Hyeonjoon hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì. Biểu hiện trên mặt cậu vẫn luôn lạnh nhạt, thậm chí vì nghi hoặc nên càng thêm cứng đờ lại một chút.
Jung Jaehyun thu hết dáng vẻ cậu vào mắt, chỉ cảm thấy mình đã nói trúng rồi.
"Cậu cũng đừng khó chịu quá, làm quen dần là được rồi, ban đầu tôi cũng như vậy đấy."
"...??" Choi Hyeonjoon càng ngày càng khó hiểu.
"Có phải nhiều ngày rồi Lee tổng không đến tìm cậu không? Cậu tuyệt đối đừng nôn nóng, tính tình Lee tổng chính là như vậy, hơn nữa ngài ấy còn không thích chúng ta cứ dính mãi bên cạnh. Cậu phải vững vàng một chút, đừng phạm vào kiêng kỵ của Lee tổng."
"..." Choi Hyeonjoon rốt cuộc cũng nghe được một chút manh mối.
Jung Jaehyun biết cậu là bạn tình tháng này của Lee Sanghyeok.
Cậu cũng không bất ngờ vì điều đó. Những kẻ muốn bò lên giường Lee Sanghyeok chắc chắn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí này, cậu chưa từng ôm hy vọng sẽ che giấu nổi. Mà nghe ý tứ trong lời đối phương thì hẳn y là bạn trai cũ của Lee Sanghyeok, hoặc là bạn giường cũ, hơn nữa dường như hiện giờ y còn đang nỗ lực dùng thân phận của mình để truyền thụ kinh nghiệm cho cậu.
Nếu như Choi Hyeonjoon thật sự thèm muốn vị trí trên giường Lee Sanghyeok như đối phương, hoặc quả thật bị anh lạnh nhạt thì không chừng sẽ thoáng thả lỏng cảnh giác vì lời của y. Nhưng sự thực là cả hai dạng cậu đều không phải, chỉ khi nào đầu óc bị cửa kẹp hỏng mới tin rằng đối phương xuất phát từ ý tốt.
Cậu bắt đầu âm thầm đề phòng.
Trực giác cậu cảm thấy đối phương muốn lôi kéo mình, hoặc là muốn mình bỏ đi ý nghĩ chủ động tiếp cận Lee Sanghyeok. Sau khi hiểu rõ hoàn toàn cậu liền chẳng còn chút hứng thú trò chuyện tiếp, qua loa đáp lại một tiếng rồi lập tức dời tầm mắt khỏi người y, biểu lộ ý từ chối tiếp tục trao đổi.
"Cái kia... tôi nói sai sao?" Jung Jaehyun thấy sắc mặt Choi Hyeonjoon đanh lại, nhất thời có chút không nắm chắc thái độ của cậu, vì vậy liền cẩn thận thăm dò.
Trong lòng Choi Hyeonjoon có chút buồn bực không rõ. Kỳ thực cậu không để ý những nghệ sĩ khác trong công ty đối xử với mình ra sao, thế nhưng cậu không thích loại tiếp cận có mục đích này.
Cậu nhếch môi nhưng không trả lời lập tức. Bởi vậy Jung Jaehyun liền lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, ngay lúc y không nhịn được định nói gì đó thì Choi Hyeonjoon đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào y, khẩu khí lạnh như băng: "Lee tổng không chạm vào tôi."
Cậu quang minh chính đại nói dối. Quả thực Lee Sanghyeok chưa từng tiếp xúc với cậu trước mặt người khác, mà cậu cũng chắc chắn rằng những dấu hôn chưa tan của mình đã được che cẩn thận rồi, cho nên không hề sợ hãi chút nào.
Nếu như lời nói dối này được dùng thật tốt thì những nghệ sĩ muốn tiếp cận Lee Sanghyeok thông qua cậu chưa biết chừng sẽ mất đi hứng thú.
Hiển nhiên Jung Jaehyun bị tin tức này làm cho kinh hãi. Sau khi phục hồi tinh thần, thậm chí y còn lộ ra một tia thương hại với Choi Hyeonjoon, đồng thời cũng có chút vui vẻ và xem thường phức tạp.
Choi Hyeonjoon không hề lay động vì những thứ đó. Cậu chỉ cần duy trì gương mặt cứng nhắc này là đủ để cầm cự cho những gì mình nói.
Ngược lại tất cả còn có thể giải thích là vì tâm trạng tối tăm u buồn, Jung Jaehyun thậm chí không hề hoài nghi tính chân thực của lời nói dối kia. Dù sao dưới cái nhìn của y, làm gì có ai cố ý nói mình không hề có nửa điểm hấp dẫn nào với kim chủ chứ.
Xét theo danh tiếng không bắt ép người khác của Lee Sanghyeok, Jung Jaehyun đã sớm cho ràng Choi Hyeonjoon cũng khát vọng sự cưng chiều của Lee Sanghyeok như mình.
Chính y cũng chỉ được Lee Sanghyeok gọi tới một lần, mặc dù y biết tình cảnh của mình không phải duy nhất nhưng vẫn coi đây là điều sỉ nhục. Chuyện qua đêm cùng kim chủ như thế dù không có cũng phải tìm mọi cách bịa ra. Y cảm thấy Choi Hyeonjoon thẳng thắn vậy, nhất định là đã tuyệt vọng.
Hứng thú của y đối với Choi Hyeonjoon lập tức giảm xuống, đành vỗ vỗ vào bờ vai cứng ngắc của đối phương rồi nói một câu mà chính y còn thấy chỉ là lời an ủi qua loa.
"Cậu đừng so đo cái này. Nói thật, Lee tổng nổi tiếng là nồng nhiệt ba phút, một giây trước còn có chút tình nghĩa với cậu, giây sau đã không thèm liếc mắt nhìn lại, đều là chuyện thường xảy ra thôi, không phải chỉ mình cậu bị như thế."
Sau khi nói xong y mới bừng tỉnh, có chút lo lắng rằng ý tứ cười nhạo trong lời mình hình như rõ ràng quá rồi. Jung Jaehyun lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt Choi Hyeonjoon, phát hiện đối phương dường như chẳng hề nhận thấy điều đó. Lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự cho là có lương tâm mà tiếp thêm một câu.
"Ban đầu chẳng được mấy lần tôi cũng bị ghét bỏ, không tốt hơn cậu chút nào đâu." Y mặt dày đổi 'một lần' thành 'mấy lần', nói xong câu này liền đứng lên rời khỏi chỗ Choi Hyeonjoon bước về phía người khác, giống như không kịp chờ đợi để chia sẻ 'tin hot' vừa mới lấy được từ chỗ cậu.
Cuối cùng lỗ tai Choi Hyeonjoon cũng được yên tĩnh.
Cậu nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp và nhịp tim lần nữa, thế nhưng cậu vô tình phát hiện rằng bản thân lại đang nghĩ tới câu nói của Jung Jaehyun.
Lee Sanghyeok là một người nồng nhiệt ba phút.
Cậu có thể hiểu vì sao đối phương lại nói thế. Nhưng cậu lại cảm thấy Lee Sanghyeok đối với mình... hình như cũng không giống như vậy.
Nhịp tim Choi Hyeonjoon đột nhiên loạn lên một chút. Cậu hít sâu một hơi, đè lại vọng tưởng không có thật trong lòng, chuyên tâm chờ buổi thử vai bắt đầu.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, hành lang dần dần trở nên ồn ào.
'Bách quỷ lục' có nhiều cảnh vườn trường nên đoàn phim mượn bối cảnh tại một trường đại học. Cảnh tiếp theo sắp quay là lần gặp nhau đầu tiên giữa nam chính Ryu Sunghoon nam phụ Nam Taeho với nam ba Ju Seokhoon, cũng chính là trong giờ tự chọn môn Dân tộc học.
Lee Sanghyeok đeo kính râm đứng trong góc gần cửa sau giảng đường. Trong phòng chen kín hơn gần trăm diễn viên quần chúng và nhân viên đoàn phim, căn bản không ai chú ý tới anh. Anh dựa vào tường yên lặng nhìn Choi Hyeonjoon đang được hóa trang ở đầu kia phòng học, đối phương cũng không biết anh ở đây, lúc thợ trang điểm làm tóc cho cậu thì cậu vẫn còn cúi đầu đọc kịch bản.
Nói ra thì ba, bốn ngày rồi anh chưa gặp Choi Hyeonjoon. Sau khi cậu thử vai xong liền đi tìm anh, anh lại không có thói quen cho bạn tình số điện thoại riêng nên cậu chỉ có thể dùng cách thông qua Ryu Minseok. Thế nhưng vừa khéo dạo này anh khá bận rộn, buổi tối lại thường có xã giao, nếu vừa nãy trên đường đến bệnh viện anh không đi ngang qua trường đại học nơi đoàn phim lấy bối cảnh thì chắc cũng quăng cậu ra sau đầu luôn rồi.
Lee Sanghyeok chắc chắn rằng chú báo nhỏ của mình vẫn còn đang băn khoan về kết quả 'trò chơi' kia, biết đâu chừng mấy ngày nay còn cuống cả lên rồi.
Cảnh quay sắp sửa bắt đầu.
Choi Hyeonjoon cầm một tập giáo trình trong tay đứng trên bệ giảng, sức chú ý của cậu đều tập trung vào việc diễn xuất nên không nhìn thấy Lee Sanghyeok. Thế là anh cứ tùy ý dựa vào trường nhìn đối phương biểu diễn.
Choi Hyeonjoon mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đúng quy củ, cúc áo được tỉ mỉ cài kín toàn bộ, kính mắt trên mũi là loại gọng mảnh màu bạc đơn giản. Gương mặt cậu không có biểu tình dư thừa nào, âm thanh khi mở miệng giảng bài có vẻ hơi lạnh nhạt nhưng lại trầm thấp đầy từ tính, là loại dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất.
Dường như cậu chẳng hề mất bình tĩnh, động tác quay người viết bảng cũng rất tự nhiên, khi giơ tay lên các nếp nhăn trên áo sơ mi được kéo giãn ra, khiến đường cong rắn chắc mượt mà nơi thắt lưng hiện lên rõ nét, thêm vào chút da dẻ lộ ra nơi cổ tay làm cho người khác có cảm giác cấm dục mười phần rất khó giải thích.
Lee Sanghyeok vô thức liếm môi một cái.
"Cắt! Cảnh này qua." Theo khẩu lệnh của đạo diễn, phòng học lập tức trở nên ầm ĩ.
Đây hình như là cảnh cuối cùng của hôm nay. Choi Hyeonjoon gỡ kính xuống, đồng thời cùng với nam chính nam phụ bị đạo diễn gọi lại nói gì đó. Các diễn viên quần chúng lục tục rời khỏi phòng học, chỉ còn lại các nhân viên đoàn phim thu dọn máy móc. Nơi này lập tức trống hơn không ít.
Người đại diện Kim Doyoung của Choi Hyeonjoon đang đứng chờ cậu cách đó không xa. Lee Sanghyeok ho nhẹ một tiếng, thu hút ánh mắt cậu ta về phía này.
"Kim Doyoung, tới đây một chút." Anh nhẹ giọng nói, không khiến Choi Hyeonjoon chú ý.
Lúc Kim Doyoung nhìn thấy anh quả thật sửng sốt một lát, nhanh chóng sốt sắng đứng thẳng người.
"Lee tổng?" Cậu ta bước hai bước nhanh chóng đến trước mặt Lee Sanghyeok, hơi cúi người tạo thành một bộ dạng kính cẩn.
"Sao ngài lại tới đây? Có phải tìm Choi Hyeonjoon không, để tôi nói cậu ấy..."
"Không cần, để cậu ấy làm việc đi." Lee Sanghyeok cắt ngang lời đối phương: "Hai ngày nay cậu ấy thế nào?"
"Vẫn ổn, hiện giờ cơ bản chưa tới phân cảnh của cậu ấy, thế nhưng mỗi ngày đều đúng giờ đến đoàn phim quan sát, có lúc còn hỗ trợ một tay." Kim Doyoung nhanh chóng cân nhắc một chút rồi nhìn sắc mặt Lee Sanghyeok, thận trọng nói: "Tính tình Choi Hyeonjoon lạnh nhạt, cũng không phải người sẽ chủ động đến gặp mặt nói lời hay. Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất có thể lưu lại cho người trong đoàn phim ấn tượng chân thật. Tôi có để ý quan sát, hiện giờ những người xung quanh đối xử với cậu ấy không tệ lắm. Choi Hyeonjoon và các diễn viên khác cũng không có xung đột nghiêm trọng nào, vài ngày vừa rồi chẳng có ai gây khó dễ cho cậu ấy."
"Ừm, vậy mấy ngày này cậu chịu khó chăm sóc cậu ấy một chút. Hiện giờ Choi Hyeonjoon còn chưa có trợ lý, vừa hay trong tay cậu cũng không còn nghệ sĩ nào khác, nhớ quan tâm nhiều hơn."
Khẩu khí Lee Sanghyeok rất bình thản, giống như không quá chú ý đến. Thế nhưng Kim Doyoung lại nhạy cảm phát hiện sự nhấn mạnh trong lời đối phương, vì vậy nhanh chóng thẳng thắng đồng ý.
"Anh yên tâm, nghệ sĩ vừa nghe lời lại vừa khiến người ta bớt lo như Choi Hyeonjoon ai ai cũng thích, tôi nhất định sẽ quan tâm tới cậu ấy."
Nói tới đây thì cuộc nói chuyện bên phía Choi Hyeonjoon dường như cũng sắp kết thúc. Lee Sanghyeok liếc mắt nhìn sắc trời dần tối đi ngoài cửa sổ, khẽ dặn dò Kim Doyoung: "Tôi còn chút chuyện cần xử lý, lát nữa cậu cứ về trước đi, bảo Choi Hyeonjoon ở đây chờ tôi."
Kim Doyoung lập tức đáp lời. Lee Sanghyeok ra khỏi phòng học bằng cửa sau, xuyên qua đám sinh viên đang xem náo nhiệt trước cửa, tìm chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Ryu Minseok.
Lần tham ban không chính thức này xuất phát từ việc anh nhất thời tâm huyết dâng trào, bởi vậy đã làm rối loạn thời gian biểu của anh một chút. Anh phải sắp xếp lại lộ trình sau đó lần nữa. May mà khoảng thời gian bận rộn nhất đã qua, kế hoạch tiếp theo cơ bản chỉ còn việc 'đến bệnh viện thăm anh trai'. Có điều hiện giờ Lee Sanghyeok cảm thấy, anh có thể nhét tên Choi Hyeonjoon vào trong bảng lộ trình.
Anh bỏ ra hai phút thông báo sắp xếp của mình cho Ryu Minseok, sau đó đối phương lại dùng mười phút báo cáo lại cho anh một số động tĩnh mới trong công việc.
Chờ sau khi mọi thứ được quyết định xong thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại. Bên trong phòng học cũng trở nên yên tĩnh, lúc Lee Sanghyeok quay lại giảng đường liền phát hiện những sinh viên kia đã tản đi, hành lang trống rỗng, chỉ có đèn là vẫn sáng.
Anh từ từ bước vào phòng bằng cửa sau, nhân viên đoàn phim cũng đã về hết, chỉ còn Choi Hyeonjoon vẫn ngồi ở hàng đầu tiên gần lối đi, đang cúi đầu nhìn gì đó.
Lee Sanghyeok đoán, nhất định là đối phương đang đọc kịch bản. Anh thả nhẹ bước chân đi đến sau lưng cậu, đưa tay khoát lên vai đối phương.
Thân thể Choi Hyeonjoon lập tức cứng đờ lại một chút. Cậu quay đầu, lúc nhìn thấy người đến là Lee Sanghyeok mới thả lỏng cơ bắp đang căng cứng.
"Lee tổng, anh tới khi nào vậy?"
"Khi cậu diễn được một lúc." Lee Sanghyeok cúi người hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, sau đó vòng tới trước mặt gạt hết kịch bản trên bàn qua một bên, trực tiếp ngồi lên bàn.
Choi Hyeonjoon nghe vậy liền lộ ra chút lo lắng. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện không nói lời nào, bộ dạng này rơi vào mắt Lee Sanghyeok liền khiến anh khẽ nở nụ cười.
"Diễn không tệ." Lee Sanghyeok vươn tay xoa nhẹ tóc cậu một cái, mái tóc nhà tạo mẫu mất gần hai mươi phút mới làm xong bị anh vò lung ta lung tung. Sau khi nói xong phát hiện đối phương vẫn trơ mắt nhìn, Lee Sanghyeok liền giật mình, gần như đoán ra tâm tư của đối phương ngay lập tức.
"Muốn biết kết quả 'trò chơi' à?"
Choi Hyeonjoon lập tức gật gật đầu.
Khóe miệng Lee Sanghyeok cong lên nhưng lại cố ý không chịu nói thẳng ra cho cậu biết: "Muốn biết thì lấy lòng tôi đi, tôi vui vẻ thì sẽ nói cho cậu biết."
Nói xong anh liền cọ cọ lòng bàn tay lên má đối phương. Ngay lúc đang định thu tay lại thì chàng trai lộ vẻ mặt cứng nhắc đối diện đột nhiên bắt lấy tay anh, sau đó chủ động lại gần kề mặt mình lên cọ xát một chút.
Vành tai đối phương đã đỏ lên, sau khi cọ xong liền trực tiếp chôn mặt vào lòng bàn tay anh, không chịu ngẩng đầu lên.
Hành động này của Choi Hyeonjoon khiến lòng Lee Sanghyeok ngứa ngáy. Anh nhìn phần gáy đối phương lộ ra khi cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới lúc cậu đứng trên bục giảng, bộ dạng vừa lạnh nhạt vừa căng thẳng.
"Nhìn xem, đây là ai dạy cậu hả? Cuối cùng chú báo nhỏ của tôi cũng học được cách làm nũng rồi." Anh cúi người tiến lại gần tai đối phương nhẹ giọng trêu đùa, chỉ mới câu đầu tiên đã khiến mặt cậu nóng lên: "Xem cậu ngoan đến mức này, tôi sẽ không làm khó cậu nữa."
Choi Hyeonjoon nghe được câu này xong liền quên cả lúng túng, lập tức ngẩng đầu dậy.
"Người cuối cùng được đạo diễn chọn, không phải cậu." Lee Sanghyeok chẳng hề thừa nước đục thả câu, dứt khoát nói thẳng kết quả ra, sau đó nhìn thấy đối phương quả nhiên liền lộ ra chút mất mát. Thế nhưng tâm trạng đó biến mất rất nhanh, dường như cậu không quá kinh ngạc về điều này.
"Hôm đi phỏng vấn tôi có nhìn thấy diễn viên của Sm Ent." Choi Hyeonjoon nhấp môi dưới, giọng thản nhiên: "Người đó đã từng diễn vài vai phụ trong mấy bộ phim thần tượng, bàn về kinh nghiệm thì cậu ta càng thích hợp hơn tôi."
Choi Hyeonjoon nói không sai nửa lời. Diễn viên cuối cùng được đạo diễn chọn chính là người của công ty kia. Lee Sanghyeok cũng không ngạc nhiên tại sao cậu có thể đoán ra kết quả này. Đối phương luôn luôn là người lý trí, đồng thời còn biết rất rõ nhược điểm của mình ở đâu. Quan trọng hơn là cậu sẽ không ủ rũ vì điều đó, bởi vậy anh mới chẳng thèm lo lắng sự thực này sẽ đả kích chàng trai trước mặt.
Có điều nhìn thấy đôi mắt Choi Hyeonjoon hơi ảm đạm xuống, Lee Sanghyeok vẫn có một loại xúc động muốn ôm người vào lòng mà hôn lên.
"Được rồi, đừng mất hứng." Anh lại gần hôn lên thái dương cậu một cái, sau đó bóp nhẹ vai đối phương.
"Lại đây, ngồi lên bệ giảng đi."
Bệ giảng
"Lên... bệ giảng?" Choi Hyeonjoon lộ ra vẻ kinh ngạc. Cậu nghe lời đứng lên, nhưng sau khi liếc mắt nhìn bệ giảng liền không biết phải làm sao.
"Đúng, trên bệ giảng." Lee Sanghyeok nói xong xoay người lại, mặt hướng vào bảng đen: "Mắt nhìn về phía tôi, ngồi lên mép bệ giảng."
Choi Hyeonjoon đành phải nghe theo. Trước tiên cậu bước tới bệ giảng, quay người hướng mặt về phía Lee Sanghyeok, sau đó dùng hai tay đỡ lấy mép bục vận sức nhảy một phát, ngồi lên.
"Biết lúc nãy khi mới vừa nhìn thấy cậu đứng sau bệ giảng trong đầu tôi nghĩ gì không?" Lee Sanghyeok chống cằm nhìn bộ dáng có chút cẩn trọng của cậu, khẩu khí mập mờ hỏi.
Choi Hyeonjoon ngồi trên mặt bệ giảng cao cao, chỉ cảm giác cả người đều không tự nhiên. Từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy toàn bộ phòng học, thấy cả Lee Sanghyeok cách đó không xa đang ngẩng đầu ngắm nhìn cậu. Điều này khiến cậu có chút bất an, trực giác cảm thấy rằng thứ Lee Sanghyeok mong muốn không chỉ đơn giản là bảo cậu ngồi lên chỗ này.
Choi Hyeonjoon nhìn đôi mắt mang theo ánh cười của đối phương rồi khẽ lắc đầu, tiếp đó lại thấy anh cong môi dưới lên, cười tùy tiện nhưng vẫn mang theo một tia tà khí.
"Tôi nghĩ, dáng vẻ vừa lạnh nhạt nhưng lại vô cùng nghiêm túc của cậu thật khiến lòng người ngứa ngáy, nếu có thể ấn cậu trên bục giảng làm tới phát khóc thì thật tốt."
Choi Hyeonjoon nghe vậy mặt đỏ lên trong nháy mắt, thậm chí cậu còn run run một chút vì lời nói lộ liễu này, lập tức cảm thấy dường như mặt bàn bằng gỗ dưới thân cũng mơ hồ nóng lên, khiến cậu ngồi không yên mà chỉ muốn nhanh chóng nhảy xuống, tránh bệ giảng xa một chút mới được.
Thế nhưng cậu không dám. Ánh mắt Lee Sanghyeok giống một cây đinh đóng chặt cậu vào chỗ cũ, khiến cậu không thể động đậy.
Lee Sanghyeok thích nhìn bộ dáng lúng túng nhưng không thể phản kháng lại mình của đối phương. Anh thấy tay cậu níu chặt lấy mép bệ giảng, ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, nhưng hai má và cổ lại nhanh chóng đỏ ửng lên.
"Tách chân ra." Anh trầm giọng nói, ánh mắt thuận theo hầu kết hơi rung động của cậu mà trượt xuống.
Hai đầu gối Choi Hyeonjoon chấn động một chút vì yêu cầu như thế. Cậu nhấp nhấp môi dưới, không có động tác gì.
"Lee tổng..."
"Ngoan, đừng để tôi nói lại lần thứ hai." Lúc nói chuyện thanh âm Lee Sanghyeok chẳng hề nghiêm khắc, nhưng thái độ lại không cho phép phản kháng.
Choi Hyeonjoon đành phải tách chân ra một xíu, trong lòng cậu mơ hồ nhận ra đối phương muốn xem thứ gì. Có điều tách được một nửa thì bắp đùi cậu đã run lên vì xấu hổ, không cách nào tiếp tục được.
"Lại tách rộng ra chút nữa." Quả nhiên Lee Sanghyeok chẳng hề vừa lòng: "Hai tay duỗi về sau chống lên mặt bàn, thân thể ngửa ra, tách chân tới mức rộng nhất."
Hô hấp Choi Hyeonjoon trở nên dồn dập. Lee Sanghyeok nhìn thấy ánh mắt không dám tin của đối phương, bàn tay đang níu mép bàn bỗng dưng căng thẳng, lập tức hạ giọng giãy dụa lần cuối.
"Lee tổng... Cửa phòng học vẫn chưa đóng, rèm cửa sổ cũng không kéo lên, tôi..."
"Đừng nên phản kháng tôi lúc này, biết chưa? Nếu không tôi thật sự sẽ đè cậu tại đó chơi cho tới lúc cậu khóc lóc cầu xin tôi dừng lại." Lee Sanghyeok cố ý thờ ơ nói ra một câu hạ lưu kích thích đối phương, thậm chí còn nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, bồi thêm câu tiếp theo: "Hơn nữa còn là lúc mở đèn mở cửa, rèm cửa sổ cũng không kéo, trực tiếp chơi cậu tại đây."
Choi Hyeonjoon bị lời miêu tả quá đáng này kích động đến mức phát ra tiếng nghẹn ngào. Cậu biết đối phương chỉ nói vậy mà thôi, nhưng vẫn không khống chế được tưởng tượng đến cảnh tượng trong lời đối phương. Cậu thuận theo, thở hổn hển chống bệ ngưỡng người ra sau, tiếp đó ưỡn eo tách rộng hai chân về hướng Lee Sanghyeok, hai bắp đùi gần như kề sát mép bệ giảng.
Cậu ngẩng đầu lên không dám nhìn mặt đối phương nữa, cho dù là cánh tay đang chống đỡ trọng lượng cơ thể hay là hai chân đang xoạc ra đến cùng thì đều run lẩy bẩy không không chế nổi. Cậu còn có thể phảng phất cảm nhận được tầm mắt Lee Sanghyeok dính chặt trên người mình, giống như một vật hữu hình dây dưa nơi hạ thân cậu không chịu rời đi, giống như đang vuốt ve cậu.
"Lee tổng..." Cậu vô thức khẽ gọi đối phương, nhưng lại giống tiếng nỉ non không dễ nghe được. Vậy mà một giây sau cậu đã thấy Lee Sanghyeok đáp lời mình, thậm chí âm cuối còn cao lên, câu dẫn đến mức khiến tai ngứa ngáy.
Âm thanh đó gần trong gang tấc. Nhận thức này khiến cậu sợ hãi kinh ngạc, mạnh mẽ cúi đầu liền phát hiện không ngờ anh lại lặng yên không tiếng động đứng trước người mình. Choi Hyeonjoon khép chân lại theo bản năng, lại bị đối phương đè hai bắp đùi lại, dùng sức tách về vị trí cũ.
"A!" Chân của cậu bị tách ra hơi tê tê, không tự chủ lùi về sau rụt người lại, suýt nữa cánh tay mềm nhũn đã khiến người té xuống.
"Thế này đã không chịu nổi?" Cách một lớp vải, Lee Sanghyeok đưa tay dí sát vào giữa hai bắp đùi cậu, dùng chút lực xoa qua xoa lại, thậm chí còn lê nhẹ ngón cái dọc theo đùi trong và háng của cậu. Kích thích như vậy nào cần nhiều, chỉ chốc lát thôi Lee Sanghyeok đã thấy đối phương vừa thở hổn hển vừa không khống chế được mà cương lên.
Ánh mắt anh rơi vào hạ thể chật chội đến dựng lên của đối phương. Vải nơi đó phồng ra, quần vốn đã không dày, với tư thế mở banh hai chân thế này thì lớp vải ấy thậm chí còn lộ rõ cả hình dáng bao tinh hoàn, có vẻ vừa hạ lưu vừa sắc tình.
Lee Sanghyeok đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc, trang phục lúc đóng phim đã thay ra hết rồi. Nếu như đối phương mặc chiếc quần tây đen kia thì có lẽ cảnh tượng sẽ càng thêm kích thích.
Có điều như vậy đã đủ dụ dỗ người khác phạm tội rồi. Lee Sanghyeok vốn chỉ muốn đùa đối phương một chút, thế nhưng hiện giờ anh đổi ý.
Thật là muốn chơi Choi Hyeonjoon ngay chỗ này.
"Báo nhỏ, ngoan ngoãn chờ ở đây đừng nhúc nhích biết không." Anh dùng ngón tay trỏ trượt dọc theo dương vật cương lên của đối phương, khiến cho hạ thân cậu nảy lên một chút: "Tôi đi kéo rèm cửa sổ. Nếu lúc quay lại để tôi phát hiện cậu tự mình khép chân thì tôi sẽ xách cậu đến cạnh cửa sổ, đặt cậu lên mặt kính mà chơi, để cho tất cả người bên ngoài đều nhìn thấy thật rõ."
"Đừng!" Choi Hyeonjoon lập tức bị dọa vì lời uy hiếp này. Tiếng nói của cậu hơi khàn, bộ dáng đôi mắt đỏ bừng sắc mặt trắng bệch nhìn có chút đáng thương: "Lee tổng..."
Lee Sanghyeok thấy cậu như vậy hơi không đành lòng. Anh kề sát vào người đối phương, cách quần áo hôn lên bụng dưới cậu một cái, sau đó lại dùng tay xoa qua xoa lại hai bắp đùi đang căng thẳng của cậu.
"Nghe lời một chút thì tôi sẽ không bắt nạt cậu, biết chưa."
Choi Hyeonjoon cắn môi gật đầu. Thế là anh nhẹ nhàng vỗ eo đối phương, sau đó đi đến cửa sổ kéo hết rèm lại, còn khóa hết cả cửa trước cửa sau trong phòng.
Trước lúc anh quay lại bệ giảng, quả nhiên Choi Hyeonjoon không dám động đậy gì. Thậm chí cậu còn thoáng buông lỏng vì tính riêng tư tăng cao của khung cảnh chung quanh.
"Rất ngoan." Lee Sanghyeok nhẹ giọng khen ngợi một câu, sau đó mò tay tới thắt lưng cậu, sau khi mở ra liền cởi luôn cả nút buộc và dây kéo quần.
Anh nhận ra quần lót sẫm màu của cậu đã bị dịch thể làm ướt một mảng, vô cùng dễ thấy.
"Ui, đã hưng phấn rồi?" Anh trầm giọng nở nụ cười một tiếng, dẫn tới việc Choi Hyeonjoon không nhịn được lấy tay che hạ thể mình lại.
"Đừng nhìn chằm chằm mà..." Choi Hyeonjoon cảm giác như thể diện mình đem theo đều đã mất sạch, Nhưng dù vậy cậu vẫn không chịu nổi kích thích mà đối phương gây nên.
Dáng vẻ như vậy khiến Lee Sanghyeok không nhịn được muốn đùa bỡn cậu thẳng tay hơn một chút.
"Chúng ta trao đổi một lần đi." Anh lấy ngón tay ra vẻ cố ý xoa tròn hạ thể cậu qua quần lót, thừa dịp cậu đang động tình để dụ dỗ đối phương: "Tôi cho cậu khép chân lại một chút, cậu tự cởi quần và giày ra, tự an ủi cho tôi xem, được không?"
Choi Hyeonjoon nghe vậy liền ngẩn ra. Rốt cuộc thì lý trí cậu vẫn còn, lập tức phản ứng lại. Cái gọi là trao đổi này chẳng hề có tý công bằng gì với cậu. Huống chi, tự an ủi cho đối phương xem... yêu cầu này sao cậu làm được.
Mặt của Choi Hyeonjoon đã nóng như phát sốt, không kiềm được giãy dụa một chút, ra sức lắc đầu.
"Đừng... Lee tổng, tôi không, không làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top