Chương 00
•
•
Định kiến xã hội [F6]
_Jutan_
•
•
Trịnh Nhật Đăng,25 tuổi
Là một thầy đồ dậy thư pháp ở Bắc Kì.Vì chiến tranh mà gia đình cậu bị chia cắt mỗi người mỗi nơi.Cưu mang Tư vì em ấy có tình cảnh khó khăn,cậu thấy mà cậu thương.Ước muốn lớn nhất là đất nước được thống nhất ,mong cho gia đình cậu có thể sớm ngày đoàn tụ.
Điềm tĩnh|Thông minh|Trung trực.
"Đắm chìm trong hồi ức mơ màng, em nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của hai ta ở kiếp sau"
•
Trần Anh Chung,27 tuổi.
Là một người đưa thư từ Nam Kì vào Bắc Kì.Cha mẹ mất sớm,buôn ba khắp nơi từ Bắc tới Nam từ bé.Chẳng bận tâm gì nhiều,coi đất là giường,xem trời là chăn, chỉ cần no bụng,ấm mình là được.
Chăm chỉ|Dễ gần|Độc lập.
"Em chờ anh về nha! Chờ đất nước được thống nhất,anh nhất định sẽ về cưới em!"
•
Tăng Phú Thắng,23 tuổi
Là con trai của một nhà buôn lụa nổi tiếng tại Bắc Kì,là em trai họ của Trịnh Nhật Đăng. Người đời hay gọi cậu với cái danh cậu hai Thắng.
Tốt bụng|Khiên tốn|Chu đáo
"Má ép em cưới cô hai nhà họ Phan nhưng trái tim và linh hồn này của em, toàn bộ đã trao cho anh từ lâu"
•
Lê Nhã Phong,26 tuổi
Là chàng trai làm gốm đầu làng,ba đi đánh giặc 3 năm không có tung tích.Ở nhà chăm lo cho mẹ già và em nhỏ. Trước khi ra trận,cha cậu truyền lại cho anh tiệm gốm nhỏ của gia đình mong sao từ đó có thể giúp anh trang trải lo cho mẹ già và em nhỏ phần nào.
Kín đáo|Thật thà|Dễ gần
"Kiếp này vì 4 chữ định kiến xã hội mà chia cách hai ta, vậy xin hẹn người kiếp sau hai ta cùng viết tiếp câu chuyện này"
•
Trương Ngọc Song Tử,18 tuổi
Là con trai duy nhất của ông bà Trương - một nhà buôn mắm nổi tiếng tại đất Thăng Long này.Là học trò nhà thầy đồ Đăng,chính vì là cháu đích tôn nên gánh nặng thừa kế cơ nghiệp nhà họ Trương đã gánh nặng lên vai cậu.
Đa tài|Tự tin|Hào phóng.
"Mỗi trang văn đều là hơi thở của người, mỗi câu chữ đều là nét ngài của người, và ta là kẻ si mê áng văn ấy"
•
Trịnh Nhật Tư,18 tuổi.
Sinh ra chẳng biết bố mẹ mình là ai,lủi thủi một mình ở mái tranh nghèo đơn xơ ở cuối ngõ. Được thầy đồ Đăng cưu mang cho đi học tại lớp của thầy,có gì ngon ,cái gì tốt đều được thầy nhường cho. Người ta mướn gì thì làm đó,sống qua ngày bởi mấy đồng bạc lẻ tiền công.
Năng động|Vô tư|Lạc quan
"Chỉ cần có anh ở bên cạnh, những lời phỉ báng,khinh khỉnh của những người ngoài kia chẳng có gì là đáng sợ cả"
•
•
•
•
"Họ gặp nhau,yêu nhau là thế đấy ...
Nhưng những con người ấy lại chẳng cho là vậy!"
•
•
•
•
Hi lại là Jutan nà🤓
Truyện mới của tớ về f6 mong mn ủng hộ ạ:3
Mấy ảnh trên là tớ tự ghép ắ nhìn có hơi không ổn:))
Có thể vẫn sai chính tả và lủng cũng mong mn bỏ qua ạ🥹
Bơi lần đầu viết truyện thời chiến nên có gì sai sót thì mn góp ý nhẹ nhàng với tớ nha😢
Chúc mấy bồ có một ngày tốt lành ạ🎀
_Jutan_
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top