GUMUSSERVI

gumusservi (noun.) (Turkish): moonlight shining on water.

gumusservi (danh từ.) (tiếng Thổ Nhĩ Kì): ánh trăng trên mặt nước. The slower the kiss, the faster the heartbeat.

☁☁☁☁☁☁☁☁☁

Đương nhiên là tớ biết, cậu có biết là, tớ đã khao khát đến thế nào không?

Jungkook nuốt nước bọt. Bản năng cho cậu biết mình cần mau chóng nắm lấy khoảnh khắc này, cho thỏa cái nỗi lòng đau đáu nhớ mong, cho thỏa cái niềm háo hức cuộn trào trong tâm khảm, cho hai người thực sự thuộc về nhau.

Nhưng không thể để những thứ đó túm lấy lý trí, Jungkook yêu Jimin, cậu biết mình yêu cậu ấy, cậu biết nếu mình làm cậu ấy khóc, có lẽ tim mình sẽ nát thành bụi mất thôi. Dục vọng có thể khiến người ta mạnh bạo trong giây lát, để rồi khi trở về là chính mình, người ta khóc, người ta hối hận, người ta sống trong những nỗi sợ hãi vô hình. Cậu không muốn Jimin như thế, cậu muốn cậu ấy phải luôn mỉm cười.

Jiminie, cậu biết là tớ rất thương cậu đúng không?

Jimin gật. Từ trước đến giờ Jungkook luôn dùng "thích" và "thương", Jimin để mặc mình trôi trong biển dịu dàng của cậu ấy, chưa từng nói một tiếng "yêu" cho cả hai người.

Cậu có biết là, nếu hôm nay chúng ta làm tới cùng, cậu có thể là người bị đau, cậu có sợ không?

Jungkook không biết là "đau" gì, nhưng nhìn phản ứng của Jimin lần trước, cậu luôn có cảm giác người kia vô cùng sợ "đau", cả thể xác, lẫn thứ gì đó vẫn chôn giấu thật sâu.

Jimin nghiêng đầu, ánh mắt bị ánh nến phản chiếu khiến đồng tử không nâu sẫm mà chuyển sang vàng nhạt, như một viên hổ phách lấp lánh trong căn phòng nhập nhoạng.

Cậu sẽ làm tớ đau sao?

Tớ không muốn, nhưng nếu chẳng may..chẳng may tớ không kiềm chế được, và...

Jimin hôn xuống lớp vải quần lót trước mặt mình, thằng nhóc con trong đó phản ứng với từng hơi cậu thở, đôi khi, trân trọng quá lại khiến ta rụt rè như thỏ. Yêu, là dục vọng. Jimin chẳng còn sợ hãi nữa, cậu thấy mình khao khát được trở thành của Jungkook, và biến họ thành những mảnh ghép thật sự trong đời nhau. Dù tận sâu trong khoảng tối, Jimin vẫn sợ rằng mình sẽ mất Jungkook một ngày không xa, và những thứ họ làm với nhau đây sau này rồi sẽ thành dao nhọn trong tim, mỗi ngày lại đâm họ nhiều nhát.

Nhưng thời khắc này, chúng ta sống cho nhau. Chỉ cần thế là đủ.

Nếu tớ đau, thì cậu có đau cùng tớ không?

Jungkook thở hắt ra, nâng người Jimin dậy, đặt người kia vào lòng mình, hôn xuống đôi mắt nhỏ, thì thầm.

Tớ sẽ đau cùng cậu, chắc chắn là thế.

Vậy thì, cùng nhau rơi vào địa ngục thôi.

Jimin vòng tay qua cổ Jungkook, cắn xuống vành tai mềm, đưa lưỡi vào cái khuyên tai tròn nhỏ (cái khuyên đôi của họ) và kéo lưỡi ra vào để nước bọt thấm ướt cả chất kim loại, khiến nó sáng bóng lên như một lưỡi dao mài sắc.

Tay người kia bắt đầu sờ lên áo Jimin, một bàn tay lạnh đưa vào trong, chạm đến cơ bụng, vòng qua sau lưng và xoa nhẹ. Jimin chẳng hiểu sao Jungkook cứ phải dịu dàng như thế, tựa như cậu khao khát đến chết đi được đôi tay ấy sẽ đưa lên ngực mình, mân mê đầu vú, khiến nó sưng tấy lên như một quả dâu chín mọng nhưng nó cứ mải phân vân, cứ mải chu du những nơi không làm Jimin đau đớn.

Qua một lớp vải quần jean dày cộm nhưng Jimin vẫn có thể cảm thấy giữa hai mông mình là một vạn lý trường thành đang bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời tháng sáu. Đã đến thế này rồi, sao lại còn phải nhẫn nhịn? Jimin cũng chẳng phải thủy tinh, Jungkook sợ cái gì chứ? Cậu ấn mông xuống, chà xát thành từng vòng tròn nhỏ, khiến người bên dưới rít lên một tràng dài.

Minie...Jimin-ssi, cậu...đẹp quá...

Jimin hài lòng với bản thân mình, nhưng những lời khen thế này cậu chưa từng dám nhận, cũng chưa từng nghĩ là người khen thật lòng, chỉ duy nhất với Jungkook, có thứ gì đó trong cậu ấy khiến cậu tin rằng mình đẹp. Tình yêu với Jungkook khiến Jimin tin rằng mình thật sự đáng được yêu thương, đáng được trân trọng, đáng được dành cho những lời khen tặng có cánh.

Đẹp sao? Jungkook-ssi, cậu thích gì ở tớ?

Jimin hôn xuống nốt ruồi dưới môi Jungkook, đưa môi dọc theo quai hàm, tay nắm chặt lấy tóc Jungkook, kéo mạnh.

Tất cả, mọi thứ,...uhm....Jimin-ssi là đẹp nhất trong lòng tớ, cậu là duy nhất.

Và cậu cũng là duy nhất của tớ, Jungkook-ssi.

Jimin cởi phăng chiếc áo Jungkook đang mặc, cắn xuống cổ, mút mát và liếm lên vết răng tươi mới một vệt nước bọt sáng loáng, mỗi một dấu răng đều đi kèm một chút chăm sóc nho nhỏ từ lưỡi, cả một dải dài trên cổ Jungkook đều là dấu cắn chi chít.

Của tớ, của tớ, của tớ, đây cũng là của tớ....

Nụ hôn kéo dài xuống ngực, Jimin từ từ tận hưởng cảm giác săn chắc của cơ ngực người kia, cơ bắp quá rắn chắc khiến răng khó khăn lắm mới ngập hết được, một tiếng rít lớn hơn lúc nãy sượt qua ốc tai Jimin, tay người kia trên người cậu cũng bắt đầu mạnh bạo hơn. Jungkook giật phăng chiếc áo sơ mi Jimin đang mặc khiến cúc áo rơi xuống đất lộp cộp, mảnh áo còn sót lại theo tay Jungkook về nơi nào chả rõ, Jimin đã bắt đầu bị lột trần dưới tay cậu.

Cảnh tượng trước mắt khiến Jungkook khó lòng ngồi im tận hưởng, trên cái cổ dẻo dai của người kia là một nốt ruồi bé nhỏ, một điểm hôn quá mê người. Cậu đưa tay ôm lấy vai Jimin, tay còn lại vuốt phần tóc hơi dài ở cổ, cúi xuống, liếm nhẹ và cắm ngập răng vào đó. Một cái rùng mình quá rõ từ người kia truyền qua nơi tiếp xúc của hai người dưới đùi, Jimin rên lên thành tiếng.

Kook...ah...đau quá...

Tay Jungkook đang lần trên thắt lưng Jimin khựng lại, cậu nâng gương mặt đỏ hồng của người thương trong tay, hôn xuống phần ẩm ướt của đuôi mắt, cảm thấy vô cùng có lỗi. Ôi Minie...đau ở đâu? TớĐau ở đây.

Jimin nắm lấy năm ngón thon dài, ấn vào phần đang cương cứng đến đau đớn trong quần, nếu cậu không hối thúc, chắc người kia sẽ mãi mãi không nỡ chạm vào.

Tớ đau lắm, Kook...làm ơn, hôn cho nó bớt đau đi...

Để nguời mình yêu đòi hỏi những chuyện này là thất bại của một thằng con trai, Jungkook cảm thấy mình cần phải quả quyết hơn nữa, nếu không muốn trở thành một ông chú ngoài bảy mươi thấy đó mà chẳng làm được gì.

Jungkook gầm vào tai người kia, đè nghiến thân thể Jimin lên bàn, đặt mái tóc rối bù đó cạnh cái bánh kem dâu đã bắt đầu tan chảy. Thân thể Jimin như một ánh trăng trên bờ nước, một ảo ảnh của sự hoàn mỹ, một vệt sáng chạy dài trong tăm tối u mê. Jimin là sinh vật của tội lỗi, là một vị thần từ địa ngục mang theo vẻ đẹp ma mị đến tàn phá mọi đức tin của Jungkook, là chìa khóa của mọi bản năng đang bị lý trí đè nén, chỉ cần một ánh mắt lướt qua, Jungkook đã không còn biết mình tên gì nữa rồi.

Jimin-ssi, tớ đã là của cậu rồi, thì cậu là của ai nào?

Ngón tay lành lạnh của Jungkook lướt ngang môi Jimin, bôi lên đó một vệt kem phô mai đã chảy.

Một vệt ở cổ. Một vệt trên ngực. Một vệt trên đầu vú. Một vệt trên "NEVERMIND". Một vệt trên cái khuyên bấm trên rốn nhỏ. Một vệt trên đường chạy dọc xuống đũng quần. Và dừng lại ở đó.

Môi Jungkook tiến tới lần nữa, xóa sạch những dấu vết trắng đục của kem trên da người kia, mỗi lần liếm, lại cắn, cứ thế kéo dài xuống tận rốn, nuốt cái khuyên vào miệng, cậu nhay cắn nó trong hai hàm răng mình, nghe người bên dưới rên rỉ tên mình từng chút một.

Jungkook-ssi...nhẹ thôi, đau..đau lắm..

Cậu là của ai? Nói, Jimin-ssi!

Bất chợt Jimin muốn trêu người kia một chút, cậu không đáp, chỉ ưỡn hông lên cao, khiến chiếc lều phía dưới chạm vào cằm Jungkook.

Ngón tay chọt vào trong lưng quần, Jungkook kéo nhẹ cái quần jean bó sát của người kia xuống, bôi kem lên phần vải quần lót của Jimin, liếm láp thật ngon lành. Jimin chỉ muốn cởi phăng cái của nợ này ra cho khỏi vướng, nhưng hai cánh tay lại bị một bàn tay của Jungkook ấn chặt xuống bàn, cậu đành phải dùng lời để khiến người kia làm theo ý mình.

Kook...cởi, cởi ra đi...đau...

Không nói hưm? Không muốn nói cho tớ biết cậu là của ai hửm? Jimin-ssi?

Jimin chỉ ưỡn người, chân đưa lên vòng quanh người Jungkook, muốn cậu ấy mau chóng làm gì đó với em bé của mình, nhưng từ chối trả lời câu hỏi ấy.

Nếu cậu muốn biết tớ thuộc về ai, thì hãy chứng minh đi, Jungkook-ssi....

Ánh mắt trêu chọc thêm một tí quyến rũ, bản năng chinh phục của Jungkook hoàn toàn chiến thắng. Cậu quệt một lớp kem dày, cởi phăng cái quần lót ướt đẫm của Jimin xuống, bôi kem lên dương vật đỏ bầm không kém mình là mấy kia, và chiêm ngưỡng tác phẩm vừa làm xong.

Jimin giờ nửa nằm nửa ngồi trên bàn, má đỏ hồng, hai chân giang rộng, hoàn toàn không còn gì che giấu dưới thân cậu, đầu vú sưng đỏ, chiếc cổ chi chít dấu hôn và dấu cắn, nơi "NEVERMIND" vẫn còn một dấu răng sắp bầm tím ở đó, khuyên rốn sáng loáng, và cậu nhỏ được bôi đầy kem, đang giần giật nhè nhẹ như một cây nến trắng.

Quả là một cảnh tượng Jungkook không nghĩ hôm nay sẽ được ngắm, một món quà Giáng sinh còn hơn cả mong đợi, tựa như ông già Noel đã gói người kia bằng một dải băng đỏ, và công việc của cậu chỉ là tháo dỡ từng lớp quần áo, ôm vào lòng, và thưởng thức mà thôi.

Minie, xem này, Jimin-ssi, tớ thổi nến nhé.

Jungkook quỳ xuống đất, cằm gác lên đùi non của Jimin, thổi nhè nhẹ lên đầu khấc. Người kia run lên từng đợt, tiếng nức nở thoát ra như thể đang cắn lên môi mình, Jungkook cảm thấy hài lòng với tất cả.

Kook...ah...đừng thổi nữa mà...đau..đau lắm, hôn tớ, hôn tớ...

Jungkook liếm lên lớp da trắng ngần trong đùi non người kia, lại cắn, rồi lại liếm, cậu tin rằng ngày mai cả thân thể Jimin nơi nào cũng có dấu vết mình để lại, nơi nào cũng là kiệt tác nghệ thuật của mình.

Cậu không nói cậu là của ai, làm sao tớ dám hôn chứ? Hưm?

Jimin vẫn cứng đầu không đáp. Jungkook kéo nụ hôn chạy dọc cả chân, xuống mắt cá chân, liếm từng đường gân trên đó, đưa ngón chân cái vào miệng, mút ngon lành như trẻ con được mút kẹo ngọt.

Uhm...Kook....bẩn...sao lại-

Lạ quá, Minie, cậu không phải người đúng không?

Jimin nghiêng đầu, vẻ khó hiểu hiện ra trong đôi mắt mở to tròn như Ghina lúc nhỏ.

Vì làm sao con người có thể ngọt như vậy? Cậu là tiên đúng không? Hay là cục đường thành tinh vậy?

Người kia bật cười, ngọ nguậy ngón chân trong miệng Jungkook, dù chỉ là ngón cái, nhưng Jimin cứ có cảm giác là cậu nhỏ của mình cũng được mút, cậu khá chắc nếu Jungkook tiếp tục mút nơi đó, cậu sẽ bắn mà không cần chạm vào mất thôi.

Tớ là người, tớ là người yêu của Jeon Jungkook. Tớ là của cậu. Kook, hôn.

Quấn hai bàn chân quanh cổ, Jimin kéo môi người kia xuống nơi kem vẫn còn bám dính trên dương vật đang rỉ nước của mình, cậu không còn trụ được bao lâu nữa.

Minie...xem này, ngon quá.

Jungkook liếm từ đầu khấc, chậm rãi xuống dưới tận nơi tiếp giáp với hai hòn bi của người kia, rồi lại trượt lên, cứ thế đến khi sạch sẽ lớp kem phô mai lúc nãy. Jimin rên lên thành đợt, khiến máu trong người cậu cuộn trào mãnh liệt. Cậu nhỏ trong miệng Jungkook co giật từng đợt, cậu mút lên đầu khấc, tay xoa lên hòn bi săn cứng, muốn thúc Jimin đến điểm tột cùng.

Bắn, ưm....Jungkook-tớ..

Hi, it's me!

Mình viết chương này mà suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng thì mình quyết định để Jungkook hơi thụt lùi một chút. Vì Jimin có chút phân vân từ nụ hôn đầu của hai người, nên mới dẫn đến những việc lằng nhằng thế này trong tâm trí Jungkook. Khi ta đã quá yêu ai đó, ta thường sợ cả một sợi chỉ làm cho họ đau. Mình không mong sẽ đọc được cmt chê Jungkook này nọ, mình nghĩ mình sẽ buồn lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfiction