Chương 3: Giọng ca thiên phú
- Xin mời Lộc Hàm... Mời người tiếp theo Hà...
#CẠCH#
Lộc Hàm vội vã đẩy cửa chạy vào, mái tóc hơi rối một chút, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
- Xin lỗi, tôi là Lộc Hàm.
Thiệu Huy nhìn chàng trai thanh tú trước mắt. Đây chẳng phải là nhóc con vừa nãy dám lên giọng với anh sao? Hơn nữa, hình như còn quen biết với Ngô Thế Huân kia nữa. Thái độ vừa rồi của tên đó rõ ràng là muốn bảo vệ nhóc con này. Hừ, càng là người Ngô Thế Huân muốn bảo vệ, anh ta càng muốn vùi dập.
- Cậu đến muộn, hủy bỏ tư cách tham gia.
- Nhưng...người khác vẫn chưa vào mà, tôi... Xin hãy cho tôi một cơ hội.
- Chúng tôi cần tuyển chọn chính là những người có trách nhiệm. Hôm nay là buổi thử giọng quan trọng như vậy, cậu còn đến muộn, liệu sau này vào công ty rồi, cậu còn vô tổ chức, vô kỉ luật đến mức nào?
- Tôi xin lỗi, nhất định sẽ không có lần sau...
- Cậu bị loại, mời người tiếp theo.
- Anh...
Lộc Hàm tức nghẹn họng, Thiệu Huy khốn nạn kia rõ ràng cố tình làm khó anh mà. Nếu không phải đang phỏng vấn, anh nhất định lên tặng cho anh ta một cú đấm vào khuôn mặt đáng ghét kia.
- Để anh ấy hát.
Mọi người đồng loạt quay về phía cửa. Ngô Thế Huân lười biếng đứng tựa vào tường, hai tay bắt chéo trước ngực. Bộ dáng tùy ý nhưng lại toát ra mị lực khiến người khác không thể rời mắt.
- Được...được. Xin mời.
Một vị giám khảo là giám đốc sản xuất vội lên tiếng. Vừa rồi khi thấy Thiệu Huy cố tình gây khó dễ, ông ta cũng không tiện lên tiếng. Nên biết, Thiệu Huy là nghệ sĩ trẻ khá nổi hiện nay, phía sau còn có thị trưởng thành phố chống lưng, đem so với người mới Lộc Hàm, bên nào nặng, bên nào nhẹ ông ta sẽ tự biết cân nhắc. Vì thế mắt nhắm mắt mở cho Thiệu Huy tự tung tự tác.
Nhưng nay, "ông hoàng con" Ngô Thế Huân đã lên tiếng, thì lại là một chuyện khác.
- Xin hỏi, cậu hát bài gì?
- Cô ấy nói.
Bài hát của Lâm Tuấn Kiệt - thần tượng của Lộc Hàm.
*Cô ấy lặng thinh bước qua,
cô ấy chầm chậm mang đi những âm thầm
Chỉ là sự bằng lòng sau cùng,
hay là vẫn chưa mang đi hết những cô đơn
Tình yêu của đôi mình chằng có lỗi,
chỉ là sự cô độc tuy hoàn mỹ nhưng quá giằng xé...*
Tiếng piano du dương kết hợp với giọng hát ngọt ngào của Lộc Hàm khiến mọi người ngây ngẩn.
Ngô Thế Huân trong lòng tán thưởng, giọng hát vô cùng tuyệt vời, tuyệt đối không thua gì so với Kim Chung Đại hay Biện Bạch Hiền.
#Bốp_bốp_bốp#
Tiếng vỗ tay của Ngô Thế Huân vang lên mọi người trở về với thực tại, đồng loạt vỗ tay theo hắn.
Lộc Hàm vui mừng quay lại nhìn hắn, ánh mắt đầy cảm kích. Nếu không có hắn, anh đã không thể thử giọng được rồi.
- Lộc Hàm được chọn.
Không cần bàn cãi nhiều, giọng ca thiên phú như vậy, nếu bỏ qua thì không phải quá uổng phí rồi sao?
- Giọng hát khá đấy, nhưng cậu xem, năm nay cậu đã 23 tuổi, còn thời gian thực tập. Đến khi cậu được debut thì cũng không còn ở độ tuổi phù hợp để làm ca sĩ thần tượng nữa rồi.
Mẹ nó, lý do chó má gì vậy? Thiệu Huy kia năm nay cũng 26, mới debut 2 năm. Tính ra, khoảng thời gian anh ta debut còn già hơn so với anh bây giờ.
- Tôi nói, anh ấy được chọn.
- Ngô Thế Huân, cậu đừng quá đáng! Ở đây tôi mới là người đưa ra quyết định, không đến lượt cậu xen vào!
- Tôi quá đáng?
Ngô Thế Huân đứng thẳng dậy, hai tay đút túi quần, đi đến bên cạnh Lộc Hàm.
Lộc Hàm nhìn người đàn ông trước mắt, tuy nhỏ hơn anh đến 4 tuổi nhưng ở Ngô Thế Huân lại toát lên một vẻ trưởng thành. Ở hắn luôn toát ra một loại mị lực khiến người khác muốn đến gần nhưng lại không dám chạm đến.
Khuôn mặt anh tuấn mang vẻ chêu tức.
- Ngô Thế Huân tôi chính là không coi anh ra gì đấy. Có giỏi thì đi tìm chủ tịch Phác mà kháng nghị.
Một câu nói thể hiện sự ngông cuồng vô lại, Ngô Thế Huân chính là ỷ thế hiếp người! Có giỏi thì cứ đi tìm Phác Xán Liệt, cùng anh ta nói lý lẽ!
Hơn nữa, hắn tin, kẻ trọng dụng nhân tài như tên đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua Lộc Hàm.
- Lộc Hàm, đi thôi, từ giờ anh là thực tập sinh của Star.
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân kéo đi, ngơ ngác một lúc mới định thần lại.
- Buông ra.
Anh dãy ra khỏi tay cậu.
- Sao vậy?
- Tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là tôi đã được chọn hay chưa?
- Anh còn không nhìn ra sao? Tất nhiên là được chọn rồi.
Ở Star Entertainment này, Ngô Thế Huân hắn chính là ông hoàng con, muốn làm gì cũng không ai có dũng khí dám ngăn cản.
- Cảm ơn! Nhưng tôi muốn dùng chính thực lực của mình.
- Nên nói anh ngây thơ hay ngu ngốc kia đây? Anh không biết Thiệu Huy kia sao có thể tự tung tự tác như vậy à? Là sau lưng có kẻ chống lưng. Nếu tôi không ra mặt thì anh đừng mong có thể trúng tuyển.
Lộc Hàm này, ngay từ lần đầu gặp mặt đã khiến cho Ngô Thế Huân hắn không thể không dõi theo. Lần trước giúp đỡ Lý Trác Hoa, kết quả là làm việc tốt nhưng xuất phát điểm thì chính là vì bản thân. Nếu lúc đó không hiểu lầm là do bọn chúng có ý đồ cướp sắc, có lẽ anh sẽ đứng yên đó làm kẻ qua đường xem náo nhiệt.
Hay như sáng nay cũng vậy, nếu Lý Trác Hoa kia không dẫm phải chân anh, anh tuyệt đối cũng không lên tiếng bênh vực cô ta.
Con người này, thật thú vị. Chỉ là Ngô Thế Huân hắn không ngờ, lại để ý đến một người chỉ gặp qua mấy lần như vậy, lại có thể hiểu rõ đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top