CHAP 37: Xin lỗi, anh yêu em
Lộc Hàm như kẻ vô hồn ngồi trong phòng. Không gian đen tối lạnh lẽo bao phủ lấy cậu. Màu đen từ đôi mắt bây giờ đã bao phủ lấy tim. Từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống, nặng nề đến nức nở. Câu nói của Thế Huân mỗi phút mỗi giây đều bao phủ lấy tâm trí Lộc Hàm, ăn mòn trái tim cậu. Từng khoảnh khắc như cứa thêm, rỉ máu, đau đến không nói lên lời. Lộc Hàm khi ấy rất muốn có người để dựa vào, có thể mượn bờ vai người ấy để khóc lên. Nước mắt chảy ngược vào trong, tựa như trăm ngàn mũi kim đâm sâu vào lồng ngực.
Ngô Thế Huân có phải hay không lại một lần nữa bỏ rơi cậu. Hắn thế nào lại nhẫn tâm như thế? Trước kia chính là ôn nhu ấm áp khiến cậu hạnh phúc vui vẻ, khiến cậu tin tưởng hắn. Hắn trước kia chính là cho cậu một chỗ dựa, để cậu biết bản thân mình không cô đơn. Tới khi cậu hoàn toàn đặt trái tim mình cho hắn, hắn lại nhẫn tâm chà đạp dày vò. Bản thân bị người mình yêu thương nhất coi là trò đùa, Lộc Hàm chính là vô cùng đáng thương tội nghiệp. Hảo hảo ngây ngốc tin theo hắn, một mực dâng hiến cho hắn. Hảo hảo mơ ước cùng hắn xây dựng một gia đình vui vẻ hạnh phúc, một nhà ba người có hài tử đáng yêu. Nhưng rốt cục huyết mạch của hắn, hắn cũng không cần. Có thể không ngần ngại nói ra một câu như thế, Lộc Hàm biết phải làm như thế nào?
Hốc mắt đỏ rực khô rát vẫn rơi xuống từng giọt lệ ấm nóng thiêu đốt. Lộc Hàm chính là không thể chịu đựng thêm. Cậu vội vã lấy tay bịt miệng, ngăn cho tiếng gào thét nức nở. Cậu khi ấy, giữa đau đớn mà Ngô Thế Huân đem lại, vẫn khao khát ước mơ hắn ở đây.
Ngô Thế Huân rời khỏi quán coffee, khẽ cúi chào Phác Xán Liệt rồi ly khai. Hắn khẽ thở dài, nhanh chóng lái xe tới bệnh viện. Hôm nay chính là ngày Bạch Hiền xuất viện. Bốn ngày qua Thế Huân quả thực rất mệt mỏi. Mỗi ngày đều đi qua đi lại hai nơi, bệnh viện và nhà. Hắn chính là ngủ rất ít, cũng gầy đi không ít.
Ngô Thế Huân đấy cửa phòng của Bạch Hiền, nhẹ nhàng bước vào bên trong. Bạch Hiền ngồi hướng ra cửa sổ, tay ôn nhu đặt lên bụng của mình.
_ Bạch Hiền…
Hắn từ từ cất giọng, cố không để cậu thất kinh. Bạch Hiền trong đầu không biết hỗn độn bao nghĩ suy, nghe thấy thanh âm của Thế Huân, nhẹ nhàng quay lại, nhìn hắn khẽ mỉm cười.
Ngô Thế Huân tới bên cạnh, cầm lấy đồ đạc đã chuẩn bị sẵn của Bạch Hiền.
_ Để anh đưa em về.
Bạch Hiền những ngày qua quả thực rất cảm kích Ngô Thế Huân. Nếu như không có hắn, cậu và hài tử có lẽ cũng không thể tiếp tục sống. Khi cậu cô đơn nhất, sợ hãi nhất, hắn ở bên cạnh để giúp đỡ. Trước kia hắn chính là kẻ nhẫn tâm độc ác, nhưng ẩn sâu lại là một người tốt, một nam nhân rất ấm áp. Lộc Hàm suy cho cùng vẫn là vô cùng phù hợp với hắn. Lộc Hàm tư dung tốt đẹp, Ngô Thế Huân ấm áp dịu dàng, chắc hẳn sẽ có một gia đình hạnh phúc, khác hẳn với Bạch Hiền.Thế Huân trước kia tuy có làm Lộc Hàm đau khổ nhưng tới cuối cùng lại nhất mực dành trọn tâm ý cho cậu, khiến cậu hạnh phúc vui vẻ. Còn Phác Xán Liệt, trước kia từng ngọt ngào yêu thương Bạch Hiền, đến khi này lại đem cả trái tim cậu mà chà đạp lên khiến cậu đau đớn không thể quên.
_ Thế Huân, anh đã giúp em nói chuyện với anh ấy chưa?
Bạch Hiền tựa đầu lên cửa kính ô tô của Ngô Thế Huân, cất giọng nhẹ nhàng hỏi. Trong tâm tư cậu hỗn loạn những hình ảnh ngày hôm qua. Vô tình nhìn thấy bóng lưng của Xán Liệt bên ngoài cửa, Bạch Hiền có vài điểm kinh ngạc. Cậu càng níu chặt lấy áo Ngô Thế Huân, như để khẳng định đây chính là sự thật. Trong lòng phút chốc có chút hy vọng mong manh. Có phải hay không hắn tới đây bởi một chút yêu thương cuối cùng, hay chỉ như đến thăm người bạn cũ. Tới khi Ngô Thế Huân nhận được điện thoại từ hắn, nói muốn gặp, Bạch Hiền mới có điểm run sợ. Hắn có lẽ đã nhìn thấy cậu ôm Ngô Thế Huân, không phải lại hiểu lầm? Nhưng Bạch Hiền và Xán Liệt đã không còn quan hệ, hắn cũng tuyệt tình với cậu như thế. Nảy nở ghen tuông với Ngô Thế Huân, hẳn là không có khả năng. Bạch Hiền cố lấy một chút hy vọng, nhờ Ngô Thế Huân một chuyện, chính là nói dối Phác Xán Liệt. Bản thân mình không thể hiểu nổi ước mong ấy là gì, chỉ biết bản thân có chút trống rỗng. Nếu như hắn có điểm ghen tị, có phải hay không đối với cậu còn có chút yêu thương. Phép thử như vậy Bạch Hiền lại một lần nữa phải nhờ tới Ngô Thế Huân.
_ Anh đã nói chuyện rồi. Anh ấy muốn em hạnh phúc.
Trái tim Bạch Hiền nhộn lên một nhịp đau đớn, đau tới không thể thở nổi. Hắn chính là đã thực sự buông tay. Hắn thực sự muốn nhường cậu cho một nam nhân khác. Bóng lưng khi trước chỉ là của một người dưng, vô tình đi ngang qua không chút lưu tình. Là do Bạch Hiền quá đa tình, quá yêu thương hắn. Chút hy vọng cuối cùng cũng đem gửi trọn tới nơi Phác Xán Liệt. Hạnh phúc của cậu, chỉ là khi có hắn. Bởi Phác Xán Liệt ngay từ khi còn nhỏ đã học giỏi hơn Bạch Hiền, lớn lên cũng chỉ mình hắn viết hai chữ giản đơn này.
Ngô Thế Huân lái xe đưa Bạch Hiền trở về nhà, giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc một chút rồi trở về nhà. Hắn chính là rất nhớ Lộc Hàm. Khi nói một câu yêu thương Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân không ngăn nổi bản thân có chút bối rối. Câu nói này vẫn là chỉ quen nói cho một mình Lộc Hàm nghe.
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa phòng. Lộc Hàm đang ngồi trên giường, đối lưng lại với chỗ hắn đứng. Ánh dương từ bên ngoài chiếu khắp căn phòng, tỏa lên người Lộc Hàm một màu ấm áp. Cậu như một thiên thần hiện lên giữa cảnh hoàng hôn rực rỡ, thiên thần của riêng một mình Ngô Thế Huân.
Thế Huân từ từ tiến lại gần, ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cậu, gục đầu lên hõm cổ trắng ngần. Hương thơm nhẹ nhàng vương vấn khắp tâm hồn hắn. Bên cạnh cậu vẫn là yên bình vô cùng.
_ Anh nhớ em…
Lộc Hàm bất ngờ nhận được vòng tay của Ngô Thế Huân, biết hắn đã trở về. Nhưng quả thực không vui mừng như khi trước. Lúc này trái tim chỉ đơn độc một cảm giác buồn chán kinh hãi. Hắn vừa cùng Bạch Hiền ở cùng một chỗ, vừa âu yếm chiều chuộng cậu ấy. Bây giờ lại trở về đây, cùng cậu tỏ ra thân mật. Từng mạch máu như ngưng lại. Trái tim co thắt từng nhịp khó khăn. Nước mắt trên hàng mi vừa khô lại một lần nữa lăn dài. Cậu đem hết can đảm, mang hết thống khổ đau đớn đi hỏi Thế Huân.
_ Anh có yêu em không, một mình em?
Đáp lại cơn run rẩy của Lộc Hàm chỉ là không gian im lặng. Từng tiếng thở đều đều của Thế Huân man mác khắp căn phòng. Hắn đã ngủ. Bên cạnh cùng người khác ân ân ái ái, khi mệt mỏi thế nào lại quay trở về bên cậu. Trong giấc mơ kia của hắn liệu có một phần dung chứa bóng dáng của Lộc Hàm hay chỉ đơn độc thân ảnh của nam nhân kia?
Lộc Hàm run rẩy đưa tay lên, chạm khẽ gương mặt Thế Huân. Đã rất lâu rồi cậu không được ngắm nhìn gương mặt này. Tất cả chính là hoàn mĩ, nhưng lại không dành cho cậu. Lộc Hàm lướt ngón tay lên cánh môi của Thế Huân, miết nhẹ. Nơi này có lẽ từ trước tới nay không phải chỉ dành cho một mình cậu. Lộc Hàm chính là không dám sẻ chia yêu thương của mình, không dám sẻ chia Thế Huân cho ai. Bởi cậu rất yêu hắn, yêu đến độ trở nên ích kỷ, tới độ có thể nhận nhịn chịu đựng. Yêu hắn nhiều tới độ có thể để bản thân đứng bên cạnh cuộc đời của Thế Huân, để hắn tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Thế giới của cậu, kể cả khi nhìn thấy ánh sáng hay khi sống trong bóng tối vẫn luôn chỉ có một mình bóng dáng Ngô Thế Huân.
===============================================================
Bạch Hiền thân thể từ khi ra viện hồi phục không ít, chỉ là vẫn rất hay mệt mỏi. Tiểu bảo bối ngày càng nghịch ngợm, càng luân động nhiều hơn. Mỗi lần như thế khiến Bạch Hiền đều phải lập tức nghỉ ngơi. Hài tử cho dù có làm cậu hao tổn nhiều sức lực, nhưng có thể cảm nhận thấy một sinh linh bé bỏng tồn tại trong cơ thể mình chính là tuyệt vời hơn cảm giác tịch mịch cô đơn. Lúc trước do không cẩn thận mà bị ngã, tiểu bảo bối suy cho cùng vẫn có chút tổn thương. Cậu mỗi lần nhớ lại cảm giác khi ấy, vẫn có điểm kinh hãi lại càng nhắc nhở bản thân phải bảo bọc tiểu bảo bối tốt hơn. Đó chính là hy vọng cuối cùng còn sót lại, một mối liên hệ ràng buộc của hai người.
Bạch Hiền vừa nấu một chút mì liền đem tới ăn. Dạo gần đây rất hay bị đói, lại không thể ra ngoài. Cậu bất đắc dĩ phải nấu cho mình một ít thức ăn cùng sữa. Vừa ăn được một miếng lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Bạch Hiền buông vội ly sữa xuống, từ từ mở cửa. Người trước mặt làm cậu hết sức kinh ngạc. Cơn đau vừa tạm quen đi lại một lần nữa trở về nhức nhối.
Phác Xán Liệt đứng trân trân nhìn Bạch Hiền. Trong lòng nảy nở những xúc cảm mãnh liệt. Đã rất lâu rồi hắn không được trực tiếp ngắm nhìn thân ảnh này. Gương mặt có phải hay không đã gầy đi rất nhiều lại càng trở nên nhợt nhạt xanh xao. Hắn không ngăn nổi bản thân vô cùng đau lòng, khó chịu.
Bạch Hiền cho tới khi Xán Liệt yên vị trong phòng khách vẫn không khỏi sợ hãi. Đây chắc chắn không phải là mơ. Hắn đang ở ngay đây, bên cạnh cậu mà cách xa ngàn thước. Cậu vốn không muốn nhìn thấy hắn, vốn tưởng bản thân khi nãy đã đuổi hắn đi, nhưng đôi cánh tay lại dang rộng cửa.
Hai người ngồi đối diện nhau, bối rối không biết nói gì, cũng không ai có thể mở lời trước. Phác Xán Liệt từ khi nước vào nơi đây đã có thể cảm nhận thấy không khí ấm áp, không khí có tên là gia đình, không khí hắn vô cùng nhung nhớ.
Bạch Hiền chính là bị không khí im lặng đáng sợ làm cho khó chịu, liền đứng dậy láy cho Xán Liệt một ly nước. Hơi ấm từ ly trà tỏa ra khiến Bạch Hiền ổn định một chút. Cậu vừa định cầm ly trà ra cho hắn, chợt một cơn chóng mặt choáng ngợp tâm trí. Cơn đau đầu làm ly nước trên tay Bạch Hiền rơi xuống. Nước nóng đổ xuống nền đất, từng mảnh thủy tình văng khắp nơi. Bạch Hiền nhăn hai chân mày, chống tay vào tường cố tìm một chỗ dựa.
Phác Xán Liệt thấy biểu tình của Bạch Hiền, lo lắng đỡ cậu ngồi xuống. Gương mặt người hắn yêu lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong lòng vô cùng khó chịu. Bản thân không thể hiểu rõ, gặp người kia vẫn biết bản thân sẽ không thể kìm lòng nhưng không gặp cậu, hắn sẽ còn đau khổ hơn.
Phác Xán Liệt tiến vào bếp, làm cho Bạch Hiền một ly trà gừng. Cậu ngồi trên ghế sofa, nhìn tấm lưng của hắn, nước mắt phút chốc lăn dài. Nước mắt của nhớ thương ủy khuất, của đau đớn xót xa. Tấm lưng của hắn rất rộng. Nơi ấy từng trở thành điểm tựa cho Bạch Hiền, từng theo Bạch Hiền mười tám năm. Nhưng tâm lưng ấy, như thể nào lại có thể nhẫn tâm rời bỏ cậu đi. Cậu cả cuộc đời này có mạnh mẽ như thế nào, vẫn luôn cần hắn, một mình hắn.
Một tiếng nấc nghẹn ngào không kìm nổi, vang lên từ tận sâu đáy tim. Phác Xán Liệt giật mình quay lại. Nhìn dòng lệ trong suốt lăn dài trên ám người kia, cảm thấy nỗi tê tái đã lên tới cực hạn. Hắn phút chốc lao tới chỗ Bạch Hiền, ôm chầm lấy cậu. Bạch Hiền trong lòng hắn bật khóc nức nở. Phác Xán Liệt ghì chặt người kia, từng giọt nước trong suốt từ từ lăn xuống. yêu thương nhiều như thế, tới cuối cùng chỉ nhận lại đau đớn xót xa.
Yêu thương ai anh cứ bước về phía người ấy, nhưng khi quay đầu nhìn lại, sẽ thấy em đứng sau lưng anh.
_ Anh xin lỗi. Anh …anh xin lỗi. Anh xin lỗi…
Xán Liệt như một kẻ điên nói câu xin lỗi ẩn ẩn ngàn vạn đau đớn xót xa.
Anh xin lỗi đã không thể bảo bọc yêu thương em
Anh xin lỗi đã không thể cho em một cuộc sống hạnh phúc.
Anh xin lỗi đã làm em phải khóc
Anh xin lỗi đã ngu ngốc không thể tiếp tục cùng em yêu thương
Anh xin lỗi, anh đã yêu em rất nhiều.
========================= END CHAP 37======================
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top