Đầu xuân mưa phùn gió bấc

Tiết trời xuân ngập trong cái sương mờ mà mưa phùn mang lại. Chưa kịp hân hoan ra ngoài đón xuân. Yim đã bị ốm lì ở nhà.

Dù rất tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc bản thân nhưng cuối cùng vẫn lăn ra ốm sau một tuần học như chạy đua. Yim hồi nhỏ từng ốm rất nhiều lần, ốm nhiều đến nỗi bây giờ có chút dấu hiệu liền biết ngay.

Nhưng lần này sơ suất, cứ mải đi lụm kiến thức thấy dấu hiệu cũng chẳng để ý nhiều. Để rồi lúc ốm nặng mới thở dài ngao ngán với cái sịt mũi.

Ốm rồi nên chẳng đi đâu ngoài nằm bẹp dí ở nhà. Nay bà về quê nên hai đứa lại ở nhà mà không có bà chăm lo.

Ban nãy Tutor đã rời nhà để đi mua thuốc cho bạn nhỏ ốm sụt sịt ở nhà rồi. Yim nằm ở nhà hết ngồi rồi lại nằm, đợi chờ trong từng tiếng tích tắc của đồng hồ.

Mấy tuần nay bà cứ đi rồi về mãi, mới được hai ba hôm ăn cơm ngoại nấu làm Yim buồn rười rượi. Ừ thì cơm anh bồ bạn nấu cũng rất ngon nhưng hương vị vừa trọn khẩu vị của em nhỏ từ bàn tay bà nấu luôn khiến em nhỏ chấm điểm cao hơn rất nhiều.

Anh bồ của em nhỏ cũng buồn đấy mà thôi đằng nào cũng là người một nhà, nên Tutor đã vứt nỗi buồn đó ra sau đầu mà đi chăm em nhỏ bị ốm.

Ngoại vắng nhà, sắc trời cũng nhạt hẳn. Có ngoại, từ ngoài vườn vào trong nhà đâu đâu cũng ngập hương yêu đời, muôn vàn vật tươi tắn trong ánh sáng ấm cúng. Ngoại bận việc, nhà lại im ắng hẳn.

Hai đứa nhỏ ở nhà, lúc nào cũng ngóng bà về. Dù chẳng còn là những đứa nhỏ ba bốn tuổi nữa mà bà về sẽ ngóng quà bà mua. Hai đứa nhỏ bây giờ chỉ mong bà về để ăn cơm bà nấu thôi.

Yim nằm rạp xuống giường mà thở dài, nhớ day dứt mùi thơm từ bếp lờn vờn quanh nhà lúc bà nấu cơm.

Lạch cà lạch cạch, cửa nhà mở ra. Yim rời giường từ trong phòng ló đầu ra. À, anh bồ đi mua thuốc về. Túi thuốc nho nhỏ Tutor cầm trên tay bị Yim liếc muốn bốc cháy.

Thôi, ôm bồ trước đã thuốc thang gì kệ đi.

Yim dang hai tay về phía trước rồi chạy tới chỗ anh bồ. Tutor đã dang tay đợi em nhỏ sà vào lòng mình sẵn rồi, chờ đợi em nhỏ là nụ cười mỉm quen thuộc. Yim được ủ ấm trong vòng tay rộng lớn của Tutor. Mùi hương quen thuộc dù mờ nhạt nhưng vẫn đánh thẳng vào đại não kèm theo cả là khí lạnh ngoài trời xuân. Yim dụi đầu tròn vào cơ ngực rắn chắc của người trước mắt.

Trời thì se se lạnh thiếu hơi Tutor là không chịu được. Hai má em nhỏ hây hây đỏ do ốm làm hai má mềm cứ xinh yêu mãi. Yim ngước lên nhìn Tutor trong con ngươi tròn xoe lấp lánh vạn vì sao.

Cái điệu bộ bĩu môi hồng như cún con giận dỗi làm Tutor yêu không để đâu cho hết. Bỏ túi thuốc lên ghế liền ôm hai má hồng mà thơm.

"Bạn của tớ yêu quá!"

"Bạn đi lâu về quá chờiii"

"Vầng, lỗi tớ. Tớ xin lỗi bạn nhỏ nhá."

Tutor đặt tay lên mái tóc đen mượt mà xoa, bạn nhỏ này lúc ốm rất dính người hơn cả kẹo cao su nữa, hơn nữa còn hay dỗi. Đi lâu một chút là dỗi, không để ý bạn quá là dỗi. Có thể dỗi nhiều sẽ rất phiền toái, nhưng bạn nhỏ dỗi lần nào cũng đáng yêu nên không phiền toái cho dù là một.

"Bạn nhỏ mệt không? Muốn đi ngủ không?"

"Hong, bạn nấu gì cho tớ ăn đi."

"Bạn nhỏ muốn ăn gì nào?"

Yim ở nhà không đeo dép, thấy sàn nhà lạnh là dẫm lên chân Tutor mà đứng. Bạn nhỏ vừa đứng vừa bấu víu giữ thăng bằng bằng cách nắm lấy tay của Tutor. Để di chuyển được vào trong gian bếp, Tutor đã nhấc bổng bạn nhỏ đi vài bước là đến cái ghế gần đó. Đặt Yim ngồi xuống rồi đi lấy tất với dép cho bạn.

"Lần sau lạnh thì phải lấy tất đeo vào đó bạn nhỏ."

"Tớ quên mất."

"Lạnh thế mà cũng quên được."

Tutor đụng nhẹ đầu mũi của bạn nhỏ vẫn còn đang ốm sụt sịt kia. Cuối cùng xỏ dép cho bạn nhà để vào bếp nấu đồ ăn cho bạn.

"Ăn gì tớ nấu nào?"

"Những gì tớ có thể ăn được trừ hải sản ra."

"Vâng thưa quý khách!"

Bạn nhỏ được chọc cười tít cả mắt. Đong đưa chân trên ghế ngồi chờ anh bồ nấu ăn. Nhìn từ phía sau, tấm lưng cao lớn cũng rất đẹp trai rồi. Bạn nhỏ nhìn thế nào cũng thấy đẹp, góc chính diện khuôn mặt cũng rất soái. Góc nghiêng bên trái bên phải cũng phải tích điểm mười. Giờ nhìn bóng lưng thôi cũng phải cảm thán "anh này đẹp trai ghê".

"Woa, đầu bếp ở đây ngòu quá đi."

"Ngòu dị quý khách có đánh giá năm sao không ạ?"

"Vì tính thẩm mĩ nên bất chấp cho năm sao."

Ngoại vắng nhà nhưng có người thương, dù không vạn vật tươi tắn đong đầy hương yêu đời. Nhưng mái ấm vẫn đầy ắp tiếng cười, vẫn nong đầy ấm cúng của tuổi trẻ.

Xong bữa cơm cũng là lúc tiết trời xuân mang cơn mưa lớt phớt đến. Người ta hay bảo đầu xuân mưa phùn gió bấc, không chỉ mưa phùn còn có gió bấc. Tạo nên không khí lạnh ngang bằng mùa thu. Song với tiết trời se lạnh, cũng là lúc vạn vật đâm chồi nảy lộc, những khóm hoa e ấp nở ra cái sắc nét riêng.

Trời lạnh thì mình ở nhà với nhau là được rồi. Nhà có đủ thức ăn nước uống, có cả người thương thì vạ gì mình không ở.

Tutor ôm em nhỏ cả người âm ấm trong lòng, tay thì vuốt đều lưng nhỏ. Tay còn lại thì bấm máy nhắn tin cho ngoại. Bạn nhỏ nhắm mắt lim dim ngủ gục trên vai của anh bồ. Mãi đến khi tin tức thời sự đã hết mới chợt bừng tỉnh.

Tutor gỡ bạn nhỏ ra, mặt đối mặt xem bạn nhỏ đang mơ màng trong cơn mộng. Anh bồ chỉ biết bật cười chiều chuộng mà thơm lên hai gò má hồng.

"Bạn buồn ngủ mà không bảo tớ."

"Người bạn ấm lắm tớ ngủ quên."

"Uống thuốc rồi chúng mình đi ngủ nhá?"

"Èo, thuốc đắng lắm."

Tutor ôm bạn nhỏ đứng dậy, Yim theo bản năng mà bấu víu bằng cách ôm chặt lấy cổ Tutor không rời. Không khác gì ôm một em bé cả, mà thật ra chăm bạn nhỏ lúc ốm cũng chẳng khác gì chăm một em bé cả.

"Uống thuốc cho mau khỏi bệnh mà."

"Bạn uống đi là bạn biết nó đắng à."

"Tớ biết nó đắng mà, nhưng đắng mới chữa được bệnh chứ."

"Thôi, mai mình uống sau cũng được."

"Vớ vẩn!"

Tutor đẩy trán bạn nhỏ đang hậm hực vì mấy vỉ thuốc trước mắt, bạn phải nuốt nó đưa nó xuống hệ tiêu hoá để chữa bệnh cảm giao mùa. Nghĩ thôi đã thấy sợ.

"Uống đi tớ cho bạn cái kẹo."

"Ôi chào, bạn lừa trẻ con."

Nói bạn thế thôi mà vẫn ngoan ngoãn uống hết thuốc bạn đưa đấy. Sau cái nhăn mặt là cái xoè tay đòi kẹo từ bạn nhỏ.

"Kẹo của tớ đâu?"

"Ra là một bạn nhỏ à?"

Tutor lấy trong túi áo hai viên kẹo đưa cho bạn nhỏ. Yim mau chóng bóc một viên kẹo để ngậm ngay, xua đi cái đắng ngắt của thuốc cảm.

"Ăn xong nhớ đánh răng, kẻo sâu răng như mấy bạn nhỏ."

"Xí, Tutor toàn bày trò trẻ con."

"Thì tớ nuôi một bạn nhỏ mà, phải học cách chăm trẻ nhỏ chứ!"

Tutor hôn lên chóp mũi ửng hồng của Yim, cuối cùng là thơm mỗi bên má mềm một cái. Bạn nhỏ dễ thương như này phải ôm vào lòng, giữ như giữ vàng thôi. Khéo có người cuỗm mất ấy.

"Ngậm xong rồi mình đi đánh răng nhá?"

"Tớ biết ùi."

Bạn nhỏ bị ốm đáng yêu quá chừng, Tutor cứ yêu mãi cái bạn nhỏ này thôi. Xuân có lạnh thì vẫn có bạn nhỏ để ôm cho ấm.

___
15/05/2023
sau một tháng không up gì=))))
do tôi bận ôn thi nên lặn hơi sâu, giờ xong rồi mấy bác đừng lo😘

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tutoryim